Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 78: Phiên Ngoại 9: Để Tâm




Phiên ngoại 9: Để tâm

Chu Liệu cắn chặt răng, cố nhịn đau đớn ở đầu ngực còn chưa dịu đi, đôi mắt đỏ bừng đến đáng sợ.

"Cút, bây giờ ông đây tháo ra luôn!"

Ngón cái Tần Trạm quét qua vệt máu trên môi cậu, lúc lướt qua khóe môi còn hơn ấn mạnh xuống, chẳng mấy chốc một vệt máu nhạt đã in lên bên má Chu Liệu.

"Chu Liệu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn"

Hắn bình thản lên tiếng, rất khó có thể nghe được dao động của làn sóng đang cuộn trào dưới vẻ ngoài bình tĩnh.

Sau khi Chu Liệu mất hết tung tích, hắn đã từng ghi chép mỗi một nơi mà đối phương thường xuyên đến trong phần mềm theo dõi, rồi đặt camera lỗ kim vào những nơi đó. Hắn biết, bất kể Chu Liệu có trốn như thế nào, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ xuất hiện.

Mà việc hắn cần làm, chỉ có kiên nhẫn núp trong bóng tối chờ đợi.

Tâm trạng mấy ngày nay của Chu Liệu vốn không được tốt, sự buồn bực khi bị đối xử tùy tiện, nhu cầu không cân bằng, sự bỏ rơi mà cái gọi là tình thân máu mủ tặng cho mình, những đêm mất ngủ khi bệnh tình tái phát mà không có người đó ở bên, đến cuối cùng khi cậu lê lết cơ thể sắp tan vỡ trở về, thì mẹ nó lại gặp phải tập kích bất ngờ như phát bệnh của người trước mặt.

Một cảm giác tủi thân đột nhiên ập đến như muốn nhấn chìm cậu.

Loại cảm xúc này không hề giống với đau khổ như bị xé rách khi hai luồng tư tưởng cực đoan xung đột với nhau trước kia, lần này chỉ còn lại phẫn hận khi không được yêu thương và cần đến.

Trong mắt hai người kia, cậu chỉ là một chai nước hoa được tạo ra để mọi chuyện được tiếp diễn mà chẳng hề quan trọng.

Mà người này cũng thế, cậu có cũng được không có cũng chẳng sao.

Chu Liệu đã chán ngấy khi phải cúi đầu trước những con người nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, mà đổi lại chỉ nhận được sự sỉ nhục sâu sắc.

"Sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn, cậu không hiểu tôi nói gì à?!"

"Tần Trạm, ông đây bảo cậu cút!"

"Mẹ kiếp cậu bị điếc à?! Tôi nói tôi chịu đủ rồi!"

"Ông đây đã chịu đựng đủ các người coi tôi như một con chó để chơi đùa!"

"Không cần tôi thì cút hết đi!! có hiểu không?!"

Chu Liệu đau khổ gào lên, cậu không thể kiềm chế cảm xúc bị đè nén bao lâu nay nữa, nổ tung giống như một quả bóng bay vừa chạm là vỡ.

Thậm chí cậu còn chẳng đoái hoài đến nơi nào đó đang đau nhói vì lồng ngực phập phồng lên xuống, cả cơ thể như đang bị đặt lên giá lửa thiêu đốt, nếu không liều mạng vùng vẫy thì không đoạt được không khí để sống tiếp.

"Cậu đang nói cái gì?"

Đầu gối Tần Trạm đè chặt lên chân cậu, hắn vươn tay ấn Chu Liệu đang phẫn nộ giãy giụa xuống, chỉ khẽ cau mày, không màng đến dáng vẻ muốn xông lên cắn xé như một con mãnh thú của người kia.

Sự lạnh nhạt của Tần Trạm lúc này rơi vào trong mắt Chu Liệu chỉ khiến cậu càng thêm đả kích, cậu càng kích động mất lí trí bao nhiêu, thì trông người kia càng bình tĩnh thản nhiên bấy nhiêu.

Luôn là như vậy, trước kia là cậu đê tiện, chọc vào Tần Trạm trước, cậu thừa nhận, cho nên thật đáng đời.

Nhưng sau này cậu trả lại hắn cũng đủ rồi.

Số lần cậu cúi đầu chủ động tìm đến cửa cũng đủ nhiều rồi.

Từ đầu đến chân, từ thân đến tâm, đến nay cậu đâu còn chỗ nào là hoàn chỉnh giống một người bình thường.

Nhưng dựa vào đâu, mà bọn họ đều giống nhau.

Bất kể cậu có cúi đầu như thế nào, đều không có ai là quan tâm mình thật lòng.

Bọn họ muốn có một người thừa kế phù hợp tiêu chuẩn, mà Tần Trạm thì cần một vật sở hữu sạch sẽ.

Mà chẳng ai thật sự muốn con người của cậu cả, cho nên cậu có rời đi hay không, đi những đâu, xảy ra chuyện gì, đều chẳng có ai quan tâm."

"Nói cái gì?" Chu Liệu bật cười như châm chọc: "Cậu thấy tôi đang nói gì?"

"Buông tha cho tôi đi, mẹ kiếp"

"Cầu xin cậu, tôi thật sự mệt rồi"

"Ban đầu là tôi hèn hạ muốn quay về tìm cậu, bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi được chưa, bệnh này tôi không chữa nữa, tôi chết luôn có được không?"

Tần Trạm híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

"Hối hận cũng muộn rồi"

Tâm trạng Chu Liệu rất kích động, nhưng Tần Trạm biết rõ, trong câu chữ vừa rồi, có một phần đang nhằm vào gia đình của cậu.

Hắn rõ hơn ai hết sau vẻ hào quang của Chu Liệu, là một đống thối nát vừa giống lại vừa không giống với mình.

Hắn đoán được đại khái tại sao cậu lại bỏ đi, tại sao đột nhiên trở nên như vậy.

Tiếc là giờ hắn không có kiên nhẫn đâu để tiếp tục nghe những lời tuyệt vọng lại mất lí trí của đối phương nữa.

Bắt đầu từ đêm mưa Chu Liệu chạy đến đập cửa nhà hắn, lựa chọn nằm lên chiếc giường trong phòng trọ của mình, thì cậu đã chủ định giống với bà lão trong bệnh viện, bọn họ sống hay chết phải do hắn quyết định.

Mà Chu Liệu khác với bà lão là, người này cần mình, cần đến nỗi chỉ cần rời xa là sẽ chết.

Cho nên bất kể Chu Liệu có giả vờ như đã từ bỏ như thế nào, nhưng vẻ mệt mỏi và cầu xin trong đôi mắt cậu không thể lừa được ai.

Thứ chứa đựng trong đó cũng giống với hắn, chính là bảy ngày đêm không thể chợp mắt, giống như hai đầu còng tay bị đứt mất sợi dây liên kết ở giữa.

"Hối hận cũng muộn rồi" Tần Trạm lặp lại lần nữa, giọng nói không hề có bất kỳ xao động: "Đã từng cho cậu cơ hội rồi"

"Có ý nghĩa gì không Tần Trạm?" Chu Liệu nghiêng đầu bật cười, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, trong hầm để xe trống trải khiến nó nghe vô cùng rợn người: "Tôi thật sự không biết cậu đang nghĩ gì, không buồn nôn sao?"

"Tôi bị cậu hủy hoại, tôi thừa nhận, tôi càng cần cậu, tôi cũng thừa nhận"

"Nhưng rõ ràng cậu đâu có để tâm gì không phải sao, bây giờ cậu đang giả vờ cái gì?"

"Tôi đập nát điện thoại rồi, cậu không theo dõi được tôi nữa, không biết tôi có còn sạch sẽ hay không, thời gian này có làm loạn sau lưng cậu không, cho nên cậu hoang mang?"

"Cậu đã ở đây quan sát bao lâu, chờ bao lâu?"

Giọng nói Chu Liệu dần trở nên hùng hổ doạ người, cảm giác bất an bị đèn nén và thiếu thốn tình cảm trong quá khứ dần khiến cậu không tìm được bản ngã, ngay cả ký ức bị lạnh lùng bỏ rơi khi còn nhỏ cũng ùn ùn kéo đến như núi lở, cậu đã không còn biết đối tượng mà mình đang phát tiết là ai.

Là hắn, hay bọn họ.

"Tôi có đi hay không, có đập điện thoại hay không, không phải cậu nói tùy tôi sao?"

"Tùy tôi, vậy bây giờ cậu đang làm gì?"

"Nếu tôi nói trong một tuần này tôi ngủ với bốn người, có phải cậu sẽ buông tha cho tôi?"

Tần Trạm không hề có phản ứng chán ghét như trong tưởng tượng, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, sau vài ba giây im lặng, đột nhiên lên tiếng:

"Đừng có nói dối quen miệng"

"Mẹ kiếp ai nói với cậu là tôi nói dối?! Cậu có cần đi hỏi mấy...."

Chu Liệu còn chưa gào xong đã bị Tần Trạm bịt miệng lại, hai mắt cậu đỏ au, cứ như muốn xuyên thủng người trước mặt này.

"Còn nói nữa là hết ý nghĩa rồi"

Giọng nói Tần Trạm ngày càng nguy hiểm, như một con rắn mang theo kịch độc đang uốn lượn bò lên phín trước.

Bởi vì sự phẫn nộ dồn lên não Chu Liệu bắt đầu giãy giụa, cậu thúc mạnh đầu gối lên trên, nhân lúc Tần Trạm bị mất lực, không cẩn thận buông lỏng tay, khuỷu tay Chu Liệu lập tức đụng vào mặt hắn.

Sự va chạm đột ngột giữa khuỷu tay và xương gò má khiến cho hai người đang vật lộn trong không gian xe nhỏ hẹp phút chốc trở nên yên tĩnh.

".........."

Phần gò má của Tần Trạm bị đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đầu hắn nghiêng sang một bên, nhưng vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn đã bị rạn nứt đổ vỡ, cơ mặt như chưa từng chuyển động với biên độ lớn như vậy bao giờ, trong chiếc xe tối tăm khiến nó trở nên quỷ dị rợn người.

Sau khi Chu Liệu bị cảm xúc đèn nén bấy lâu làm cho nóng đầu, vào giờ phút này cũng ngưng hô hấp lại.

Bãi đỗ xe yên tĩnh đến nỗi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, trống vắng khiến người ta sợ hãi, không khí căng như dây đàn.

Bọn họ như trở về lúc mới ban đầu, Chu Liệu thoáng chốc bị bao trùm bởi cảm giác sợ hãi ùn ùn kéo đến.

".... Tần Trạm"

Giọng nói cậu hơi hoảng loạn, rõ ràng ban đầu chỉ là vì cậu không thể nào chấp nhận được sự vô tâm của những người này và một bản thân đê hèn tự ti.

"Coi như hòa nhau" hô hấp Chu Liệu ngưng lại, đá đầu lưỡi lên gò má, cố gắng phớt lờ đi sự mệt mỏi và đau đớn ở nơi đó: "Cậu cũng đừng đợi nữa"

Cậu nói xong thì nhìn thấy người con trai trước mặt chậm rãi quay đầy lại, biểu cảm lạnh lùng hòa vào cùng bóng đêm khiến nó giống như một ác quỷ tiêu điều, đột nhiên Chu Liệu nhớ đến dáng vẻ của Tần Trạm lúc cậu mới bị nhốt trong nhà kho.

U ám, tàn nhẫn, bạo ngược.

Tần Trạm không nói gì, chỉ thò tay vào trong túi cậu lấy bật lửa ra.

"...Cậu đang làm gì?" Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, như không hiểu Tần Trạm đột nhiên làm ra hành động kỳ lạ này.

"Cậu cứ luôn nói vấn đề có để tâm hay không" Tần Trạm nâng mắt lên lạnh nhạt nhìn cậu: "Hình như tôi hiểu cậu đang nói gì rồi"

"Cái gì...?"

Tần Trạm buông cậu ra, hắn quay đầu ấn mở bình xăng ở mặt bên xe, sau đó ra khỏi không gian nhỏ hẹp, mở nắp trong của bình xăng ra.

Chu Liệu cố chịu đựng khớp xương đau đớn, chống người dậy, cậu nhìn thấy Tần Trạm đang đứng thẳng bên cạnh bình xăng đã được mở nắp.

Rất nhanh, ngón cái và con lăn ma sát với nhau, một ngọn lửa xanh được đánh lên trong hầm gửi xe tối tăm, như ngọn lửa u ám dưới âm phủ, phản chiếu lên đồng tử của hai người.

"Mẹ nó cậu muốn làm gì...." Chu Liệu hít sâu một hơi.

"Cùng nhau chết, thế nào?" chút ánh sáng đó làm nổi bật lên vẻ u ám rợn người trên gương mặt Tần Trạm, nhưng hắn chỉ như đang đưa ra một kiến nghị chẳng hề liên quan đến sinh mạng của mình, giọng nói không gợn sóng: "Như vậy thì được coi là để tâm không?"

"Cái gì?" Chu Liệu sững lại, như không ngờ mình lại nghe được thứ này: "ĐCM...đồ điên"

Lúc Tần Trạm định vứt chiếc bật lửa đang rực cháy kia vào ống xăng, cậu gần như lập tức xông đến hất chiếc bật lửa mà Tần Trạm đang siết lấy ra, còn đụng cho người trước mặt lui vài bước về sau.

Bãi đỗ xe im ắng, chỉ có tiếng lạch cạch của bật lửa bọc kim loại khi rơi xuống nền đất, cùng với tiếng điện thoại đang không ngừng rung lên trong xe.

Điên rồi, tất cả đều điên rồi, cậu cũng điên rồi.

Lúc Tần Trạm nói ra câu ấy, phản ứng còn nhanh hơn cả đại não chính là nhịp tim không ngừng tăng tốc của cậu.

Cùng nhau chết.

Mẹ kiếp, từ nay về sau, trên thế giới này còn ai cần cậu hơn là Tần Trạm đây?

......

Đăng H lên Wattpad không bị bay truyện đâu đúng không mọi ngườiii?? Để tui còn tính xem chap sau nên đăng ở đâu 🥹