Phiên ngoại 7: Loạn nhịp
"Tần Trạm"
"Tần Trạm"
Đồng nghiệp bên cạnh gọi người con trai đang ngồi trước máy tính mấy lần, hắn mới như đột nhiên hoàn hồn, sau đó khẽ cau mày nhìn qua.
"Sao thế?"
"Bên trên có mấy bug chạy thử phải sửa, em nhớ xem nhé, buổi chiều phải họp hạng mục, điều chỉnh tiến độ với bên UI"
"Được"
"Mấy ngày nay em sao vậy?"
Người kia vẫn không khỏi tò mò hỏi. Công ty trò chơi mạng có rất nhiều người trẻ tuổi, không khí của tập thể khá tốt, anh ta được điều đến tổ đội này cùng với Tần Trạm đã một thời gian dài rồi nên cũng hiểu đại khái được tính cách của đối phương.
Làm việc cẩn thận tỉ mỉ, xa cách với mọi người, chẳng gần gũi với ai, nhưng không hề xấu, chỉ là lầm lì không thích giao tiếp mà thôi.
Cơ mà tính cách như vậy ở trong tổ kỹ thuật thì cũng không gọi là kỳ quái gì, dù sao thì có rất nhiều kỹ thuật viên là trạch nam không thích nói chuyện, mọi người cũng quen với tính tình của Tần Trạm, chỉ cần năng lực công việc tốt thì không có gì để nói.
Mấy ngày nay anh ta thấy Tần Trạm không được bình thường, bởi vì đối phương là một người làm bất cứ việc gì đều nhanh chóng tập trung cao độ, những công việc được giao Tần Trạm đều làm rất nhanh rất tốt, nhưng mà từ sau cái lần team building là anh ta thấy có gì đó sai sai.
Lần trước tổ đội chọn nơi tổ chức team building là ở trên núi, tín hiệu vô cùng kém, còn không có wi-fi, có mạng hay không đúng là nhờ vào số mệnh. Mà tổ tưởng hiển nhiên không biết chuyện này, lại đặt cho nó một cái tên mĩ miều là rời xa trần tục. Sau đó mọi người chơi trò chơi theo bàn rất nhập tâm nên gần như cũng không quan tâm chuyện có tín hiệu hay không nữa.
Chỉ có Tần Trạm gần như không tham gia vào hoạt động, hơn nữa thỉnh thoảng lại nhìn về phía điện thoại.
Từ hôm team building đến nay đã qua sáu ngày rồi, số lần Tần Trạm thất thần ngày càng nhiều lên, mặc dù công việc vẫn hoàn thành tốt nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp sớm chiều kề vai ở văn phòng, muốn phát hiện điều bất thường cũng không khó.
"Không sao" Tần Trạm nhìn mã code trên màn hình, vô cảm trả lời.
"Ồ....có phải em không nghỉ ngơi tốt không, nhân viên lập trình vẫn nên ít cú đêm thôi, em xem giờ tóc em vẫn còn nhiều, sau này đừng có mà thức đến hói đầu đấy" người nọ pha trò, thấy Tần Trạm vẫn nhìn màn hình máy tính không có phản ứng gì liền nhún nhún vai quay về vị trí ngồi.
Buổi trưa, Tần Trạm ăn một ít ở căng tin công ty, buổi chiều họp như thường lệ, buổi tối tăng ca một lúc rồi đi thang máy xuống dưới lầu ngồi tàu điện ngầm về.
Bởi vì cả người bị khí áp thấp vây quanh, nên khi vào thang máy mấy người nhìn thấy hắn đều vô thức đứng lùi sang nép vào góc.
Sau khi đến nhà Tần Trạm không ăn cơm, chỉ cầm máy tính ra, trong căn phòng tối mờ, hắn lại xuất dữ liệu định vị trước kia ra một lần nữa.
Chu Liệu đã biến mất bốn ngày rồi, mang theo định vị điện thoại cùng biến mất.
Hôm đi team building đó, vì không có tín hiệu nên cả ngày hắn không nhìn được quỹ đạo hành trình của người kia, thói quen đã hình thành nên trí nhớ cơ bắp* khiến hắn thấy sốt ruột.
(* trí nhớ cơ bắp: là khi bạn tập luyện bất kỳ bài tập hoặc kỹ năng nào trong thời gian dài, não bộ sẽ ghi nhớ nhất cả chi tiết ấy. Khi đó con người có thể thực hiện thuần thục những động tác đó)
Đến tận ngày hôm sau khi rời khỏi núi sâu đi lên cao tốc hắn mới gửi đi được hai tin nhắn, Tần Trạm thấy ngày trước đó Chu Liệu chỉ đi đua xe, tối về căn nhà nhỏ ấy, không có hành động dư thừa nào khác.
Buổi chiều ngày hôm sau khi quay lại, trong nhà không có người, Tần Trạm biết Chu Liệu đã về nhà của cậu, cho nên chỉ hỏi cậu có đến không, sau khi nhận được câu trả lời của Chu Liệu, cũng không tiếp tục nữa. Bởi vì sắp đến cuối kỳ, Chu Liệu chỉ di chuyển từ nhà đến trường và ngược lại.
Nếu Chu Liệu cần, hắn sẽ phụ đạo cho cậu, nhưng ở trong căn nhà mà bọn họ ở chung ấy cậu học không vào nổi, hắn cũng biết cậu cứ nhìn thấy mã code là lại đau đầu muốn đi ngủ, trước kia những lúc đuổi bài tập thường cậu sẽ về nhà của mình.
Hắn không hỏi gì thêm, vẫn chỉ như bình thường, tỉnh dậy xem điện thoại một lần, buổi trưa ăn cơm xem một lần, tan ca trên đường đi về xem một lần, còn lại là buổi đêm theo dõi.
Thế nhưng sau hai ngày di chuyển có quy luật ấy, đột nhiên toàn bộ định vị bị biến mất, ghi chép điểm dừng cuối cùng là ở bên cạnh trạm tàu điện Tân Nhai Khẩu, sau đó không còn update gì nữa.
Ngay sau khi phát hiện, hắn đã đi kiểm tra phần mềm, đến khi xác nhận là không phải vấn đề do phần mềm, mới nghĩ đến chuyện có phải Chu Liệu đã vứt điện thoại đi hay không.
Hắn gọi vào máy cậu, loa nghe chỉ truyền đến thông báo đã tắt máy.
Hắn đến Đỉnh Dược, bên đó nói Chu Liệu chỉ thỉnh thoảng mới đến đây, hoạt động của người đầu tư bọn họ cũng không rõ lắm.
Hắn đã từng chờ đợi ở gần nhà của Trần Tiện, cậu ta như vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó là vẻ cảnh giác và xa cách, có chết cũng không chịu nói lịch trình của Chu Liệu cho hắn biết, chỉ nói nếu hắn muốn tìm thì cậu ta sẽ báo cảnh sát như trước kia.
Ánh sáng lạnh lẽo trên màn hình phản chiếu lên gương mặt hắn, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, làm căn phòng tối đen trông hơi u ám rợn người.
Tần Trạm nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón cái vô thức bấm vào da đầu ngón trỏ, da thịt trên đó đã sớm bị móng tay cào rách, lớp da trắng lật lên, còn nhìn thấy được máu tươi trên lớp thịt hồng được ánh sáng phản chiếu.
Có điều hắn dường như không cảm nhận được đau đớn.
Cho đến khi nhà bên cạnh vang lên tiếng mở khóa cửa, hắn mới hoàn hồn lại, trên gương mặt lạnh cứng tê liệt lần đầu tiên hiện lên vẻ mệt mỏi đầy tàn nhẫn.
Hắn đi vào nhà vệ sinh đánh răng, tắm rửa, sấy khô tóc rồi gập máy tính nằm lên giường nhắm mắt lại như thường lệ.
Giấc ngủ của hắn rất ít, trước kia là do gia đình, sau này là bởi vì học Trung học, còn sau nữa là vì cuộc sống bắt buộc phải tiếp tục.
Nhưng sau khi trưởng thành, cho dù giấc ngủ của hắn có ít bao nhiêu đi nữa thì cũng không có khi nào mất ngủ. Bởi vì lê lết cơ thể mệt mỏi nằm xuống giường rồi là có thể nhanh chóng thiếp đi.
Hắn từng mất ngủ hai lần, một lần là ở bệnh viện sau khi được cứu, bởi vì mọi thứ mà hắn từng có đã biến thành tro bụi sau trận hỏa hoạn, đến nỗi mỗi đêm tới giờ ngủ là Tần Trạm đều cố gắng "rút gân bẻ xương" để trốn thoát khỏi thứ cảm xúc khi được một người nào đó cần mình cứ quấy lấy tâm trí hắn.
Mà lần thứ hai, chính là hiện tại, vì người thuộc về hắn, đột nhiên biến mất rồi, sau thời gian bốn ngày đằng đẵng không có bất kỳ tin tức gì, đã hoàn toàn biến mất.
Sự hoảng loạn và mất khống chế kỳ quái lại dai dẳng này như đưa hắn về nhà kho trước kia, khi hắn về đến nơi vào sáng sớm không nhìn thấy bóng người ấy đâu, làm hắn nổi lên hận ý mỗi hủy hoại Chu Liệu triệt để một lần nữa.
Không chỉ là ỷ lại về tâm lý, mà còn có bên chân bị đánh gãy cũng vậy, làm cho ngay cả cơ thể cậu cũng không chạy trốn được nữa.
Hắn nhắm mắt lại, nhưng cả đêm không ngủ, mấy ngày nay trái tim bị đè ép bởi sự bạo ngược, dần dần không phụ tải nổi hoạt động của cơ thể.
Ngày hôm sau lúc Tần Trạm chống người dậy đi làm, tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, hắn chen chúc trong dòng người tấp nập, không biết có phải do không khí không lưu thông hay không, hắn cúi đầu nhìn dòng người với gương mặt vô cảm, lần đầu tiên cảm nhận được trái tim bị siết chặt đến loạn nhịp, như có một quả bóng da đập lên căn phòng trống rỗng, chuyển động theo quán tính.
Sự hung tàn ngang ngược không ngừng cuộn trào, thậm chí hắn còn nghe được âm thanh nhịp tim đang tăng tốc.
"Thịch"
"Thịch"
"Thịch"
Dường như một giây sau sẽ đập vỡ lồng ngực.
Trên hành lang tràn đầy mùi thuốc khử trùng hăng mũi lại quen thuộc.
Chu Liệu ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, đến tận khi Chu Kiến Lâm bước ra dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu, Chu Liệu mới đứng dậy đi vào.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh trông vô cùng yếu ớt, tóc đã bị cạo hết, trên đầu được băng bó một lớp vải khó coi, sắc mặt trắng bệch. Sau khi làm phẫu thuật mở hộp sọ phải ba ngày sau Liễu Minh Châu mới hoàn toàn tỉnh lại, mặc dù phẫu thuật rất thành công nhưng sau khi tỉnh lại ý thức của bà vẫn hơi chậm chạp, mỗi ngày đều đang dần hồi phục.
Chu Liệu chỉ từng đi vào nhìn khi bà còn đang hôn mê, để không kích động đến cảm xúc của Liễu Minh Châu nên mấy ngày nay Chu Kiến Lâm để cậu im lặng đợi ở đây.
Liễu Minh Châu nhìn thấy cậu đi vào không có biểu cảm gì, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, qua mấy giây sau tầm mắt mới rời đi.
Chu Liệu hít sâu một hơi, cắn chặt răng, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Cậu không muốn nhìn thấy người phụ nữ mạnh mẽ kia giờ lại biến thành như vậy, nhưng cậu vẫn chán ghét ánh mắt của bà khi nhìn về phía mình, rất hờ hững.
Vừa nghĩ đến chuyện bọn họ không để tâm, mà hình như người kia cũng không để tâm nữa làm lồng ngực cậu nghẹn ứ.
"Hôm nay mẹ cảm thấy thế nào rồi?"
"....Ừm"
Chu Liệu nhẫn nhịn: "Đã đỡ hơn trước kia chưa?"
"Mày đến đây làm gì?" lời nói của Liễu Minh Châu vẫn cay nghiệt như trước: "Không phải không muốn sinh ra ở cái nhà này sao, đến đây làm gì"
"Con không muốn cãi nhau với mẹ" Chu Liệu cố gắng để mình giữ vẻ ôn hòa: "Nhất là trong trường hợp này"
Liễu Minh Châu lại quay đầu nhìn về phía cậu.
"Cho nên...mẹ đã đỡ hơn chưa?" Chu Liệu nhịn rồi lại nhịn.
"Ừm"
"Vậy là được"
Nói xong, phòng bệnh lại rơi vào im lặng.
Bọn họ luôn như vậy, không có chuyện gì để nói.
Qua một lúc, có y tá đẩy chiếc xe nhỏ đi vào, bên trên để một chút đồ ăn dạng lỏng. Chu Liệu nhìn thấy lúc Liễu Minh Châu muốn ngồi dậy có hơi khó khăn, cậu đi lên đỡ lấy bà nhưng Liễu Minh Châu không được quen cho lắm.
Người kia luôn mang vẻ cường thế, Chu Liệu cũng biết bà không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng này của mình.
"Vậy mẹ ăn trước đi" Chu Liệu ở bên cạnh siết chặt nắm tay: "Cần gì thì gọi con"
Đối phương không trả lời.
Chu Liệu cũng không biết ở đây thì làm được gì, dường như kéo dài thêm chỉ cảm thấy gượng gạo. Lúc cậu đẩy cửa ra, Chu Kiến Lâm đang nghe điện thoại công việc ở bên ngoài, nhìn thấy cậu đi ra thì ngắt máy.
"Hỏi thăm chưa"
"Rồi"
"Xin lỗi chưa?"
"........" Chu Liệu quay mặt đi: "Mẹ không chịu được đả kích"
"Vậy để mấy ngày nữa thì nói" Chu Kiến Lâm nhìn vết xanh tím dưới mí mắt Chu Liệu: "Mấy ngày nay không ngủ à?"
"Giấc ngủ không tốt"
"Vậy về khách sạn nghỉ đi, rồi đến đây sau"
"Vâng"
Lúc ra khỏi bệnh viện ngồi lên xe taxi, Chu Liệu đã sắp không chống đỡ được, thần kinh cả người suy nhược, huyệt thái dương và mí mắt đều đang giật nảy, kích thích lên thần kinh cậu.
Sau khi đến phòng khách sạn, cậu kéo rèm cửa lại nhanh chóng nằm lên giường.
Có điều mí mắt đã rất mệt mỏi mà đầu óc thì vẫn tỉnh táo dị thường như đang đấu tranh với nhau.
Sau khi nghe điện thoại của Chu Kiến Lâm, cậu thừa nhận có một thoáng mình đã dao động, như sự tan vỡ khi toàn bộ cảm xúc đang tích tụ lại một chỗ.
Vốn cậu nên đi tìm Tần Trạm mới phải, nhưng lần này cậu không muốn đi nữa.
Bởi vì trong những lần so đo, cậu đã thua quá nhiều, cũng đã chủ động quá nhiều.
Vì để khống chế sự ỷ lại theo bản năng của mình, cậu không còn muốn đến cái nơi mà chẳng ai quan tâm mình có rời đi hay không kia nữa, ngày hôm sau cậu đã xin hoãn thời gian thi, mua vé máy bay đến thành phố B. Sau mấy lần do dự cậu đã đập nát chiếc điện thoại đó, thay bằng một chiếc dự phòng rất ít dùng, đổi sim rồi rời đi.
Cậu cảm thấy nên nhân cơ hội đi xa này, để cho mình bình tĩnh lại, thoát ly khỏi thứ cảm xúc khủng hoảng áp bức khó hình dung này.
Cho dù cậu biết, rời khỏi người kia, cậu không thể nào ngủ nổi.
Chu Liệu vắt tay lên trán, cố gắng để mình đi vào giấc ngủ, nhưng mà uống thuốc rồi vẫn vô dụng, trái tim cậu đập rất nhanh.
Chu Liệu biết lại giống như trước kia, lúc mất ngủ suy nhược máu sẽ chảy nhanh hơn, làm trái tim phát ra tín hiệu cảnh báo.
Cậu biết, nhưng không làm gì được, cậu không thoát ra khỏi, nhưng cũng không muốn chủ động quay về nữa.
Nếu như có thể, cậu thật sự muốn dùng một con dao, đâm chết Tần Trạm, rồi lại đâm chết chính mình.