Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 70: Phiên ngoại 1 không lừa cậu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Phiên ngoại 1: Không lừa cậu

Chu Liệu vẫn còn nhớ câu trả lời của Tần Trạm lúc đó là gì, hắn nhìn cậu rất lâu, sau cùng nói một câu "Cậu thấy sao?"

Hắn lại đẩy câu hỏi về.

Chu Liệu nói không biết.

Đúng là cậu không biết giữa bọn họ là gì thật, dường như là loại quan hệ nào cũng khó có thể định nghĩa được tình trạng hiện tại của bọn họ.

Tần Trạm chỉ nói một câu đi thôi, không quan trọng, rồi có một ngày sẽ biết thôi.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, chỉ khác với trước kia là, thẻ ngân hàng của Chu Liệu vẫn bị hạn chế, cậu vẫn không cúi đầu nói với Liễu Minh Châu một câu nào. Ngoại trừ điều này ra, bình thường nếu không có việc thì cậu cũng không quay về căn nhà của mình kia nữa, mà đến một không gian nhỏ hẹp chật chội, ở chung với một người con trai khác.

Tần Trạm đã nghỉ việc tại cửa hàng tiện lợi, bởi vì cuối năm bốn hắn phải đối mặt với vấn đề tìm việc và tốt nghiệp.

Trong khoảng thời gian này, Tần Trạm đã đón sinh nhật một lần, Chu Liệu vô tình nghe thấy được, mà còn là Bạch Linh gọi điện thoại đến cậu mới biết. Sau này cậu lén lút đi lật tìm hồ sơ của Tần Trạm, mới té ra người này còn nhỏ hơn mình một tuổi, đi học sớm hơn bình thường một năm.

Hôm sinh nhật đó, Chu Liệu dùng số tiền trước kia gửi tiết kiệm để mua một chiếc laptop cấu hình cao cho Tần Trạm, món quà này chẳng thể so sánh giá trị với những đồ mà cậu đã tặng đi trước kia, thậm chí còn chẳng bằng cái túi xách tặng cho con gái.

Tần Trạm nhận được máy tính rất ngạc nhiên, nhưng không có vui mừng dưa thừa nào, chỉ bảo cậu sau này đừng tặng những thứ này.

Lúc đó Chu Liệu thấy hắn đúng là không phân biệt tốt xấu, tức đến nỗi sập cửa cái rầm, nhưng câu tiếp theo của Tần Trạm lại làm cho cậu cứng họng hồi lâu không nói được gì.

"Bây giờ cậu cũng không có tiền"

Tình trạng không có tiền của cậu bây giờ với cái mà Tần Trạm gọi là "không có tiền" là hai chuyện khác nhau, chỉ là mức tiêu dùng hằng ngày của cậu bị hạn chế mà thôi, không có nghĩa là không có tài khoản tiết kiệm của mình trước đó. Có điều câu nói này cũng khiến cậu bắt đầu phải suy nghĩ xem sau này nên làm gì, cũng không thể suốt ngày ngồi đợi gia đình phát tiền được.

Nửa cuối năm bốn Tần Trạm bắt đầu bận rộn hơn, cậu cũng đã lên kế hoạch lại, cuối cùng đi thương lượng với Trần Tiện, suy nghĩ vừa nảy ra là hai người đã dốc hết số tiền trong tay để mua một miếng đất vàng trong trung tâm Thành phố, đầu tư mở một nhà thể thao, chủ yếu dành cho những người có thu nhập vừa và cao. Bể bơi, khu bi-a, sân chơi cầu lông, bóng rổ... muốn gì có đó, còn hoạt động theo hình thức hội viên đặt lịch hẹn trước.

Chu Liệu không có tiền để tuyên truyền nữa, phần tiền còn lại đều là Trần Tiện và một người bạn khác bỏ ra để làm phí , còn có mấy cô gái hot girl mạng quen biết lúc trước đến để giúp bọn họ đăng lên các trang mạng xã hội miễn phí.

Hiển nhiên hiệu quả không tồi, bởi vì gần sát với các tòa nhà văn phòng, bình thường có rất nhiều nhân viên văn phòng tan làm xong đến để làm thẻ, gọi là dần dần đi vào hoạt động.

Chiều thứ Sáu lúc Chu Liệu tan học là khoảng năm giờ, trên đường đi về cậu gọi cho Tần Trạm một cuộc điện thoại, phải qua một lúc bên kia mới nghe máy.

"Tôi tan học rồi"

"Ừm"

"Đang trên trường về rồi, cậu để ý thời gian đấy"

"Được"

Bình thường không có việc gì hoặc thời gian gấp cậu sẽ lái xe đến đón Tần Trạm tan ca, sau đó hai người cùng nhau đi về.

Chu Liệu lái xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của công ty bọn họ vô cùng thuần thục, qua một hồi, cửa thang máy bên cạnh mở ra, cậu nhìn thấy Tần Trạm đang xách túi máy tính đi đến.

Rất nhanh cửa ghế phó lái đã được mở.

"Hôm nay sớm vậy à"

"Vừa hay không có việc"

Chu Liệu khẽ gõ ngón tay lên vô lăng: "Đúng rồi, lát nữa ăn cơm xong, buổi tối tôi đi uống rượu với đám Trần Tiện được không?"

Cậu vừa nói xong thì thấy bầu không khí bên cạnh sầm xuống, Tần Trạm chỉ bày ra gương mặt như người chết nhìn thẳng về phía trước.

"Không có con gái đâu"

"Chỉ có mấy anh em thôi"

"Thật mà"

"Tối nay tôi chụp ảnh cho cậu xem"

Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, lòng hơi căng thẳng. Sự áp bức mà Tần Trạm mang lại cho cậu vẫn luôn tồn tại, có những lúc cứ như đã khắc vào tận xương cốt, không thể nào gạt bỏ đi, cho dù cậu có cố gắng giãy giụa nhưng lâu dần cũng quen với những gông cùm này.

Qua một lúc lâu Tần Trạm mới mở miệng: "Điện thoại"

"Sao cơ?" mặc dù Chu Liệu đang hỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn mở khóa điện thoại đưa cho Tần Trạm.

Người kia cũng vuốt vuốt mấy cái lên màn hình, lát sau trả lại điện thoại cho cậu:

"Đừng có đụng vào mấy ứng dụng chạy ngầm"

"......Ờ"

Chu Liệu biết Tần Trạm đang thao tác gì.

Thực ra cái người này còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tợng của cậu, có dục vọng chiếm hữu cực kỳ mạnh với vật sở hữu mà hắn đã nhận định, chủ yếu là tại cái bệnh sạch sẽ của Tần Trạm, lại thêm vào cái quá khứ lăng nhăng của mình nữa, thì mức độ đáng sợ càng thêm một bậc.

Mặc dù cậu biết một người biết thao túng tâm lý thì cũng không bình thường gì cho cam, nhưng mà từ lúc có một lần cậu uống rượu giao bôi với một cô gái ở quán bar, sau khi bị Tần Trạm phát hiện thì Chu Liệu mới biết hắn lắp camera vào điện thoại mình, mỗi một cử chỉ hành động của mình người kia đều biết hết. Lúc phát hiện ra cậu còn bị dọa cho hết hồn, nổi hết cả da gà, nhưng Chu Liệu không dám làm loạn, cậu không gánh vác nổi sự biến mất hoặc bỏ đi của người tên Tần Trạm này.

Đương nhiên cũng có khả năng là cậu đã sống trong nhà kho bị theo dõi quá lâu, từ lúc hai người bắt đầu mối quan hệ mập mờ kỳ lạ này thì cậu đã ở trong một cái lồng giam vô hình, lúc quen rồi cũng thành tự nhiên, còn biết tự mình điều chỉnh.

Cho nên tính cách cậu có nóng nảy hơn nữa cũng chỉ biết im lặng trước bạo lực lạnh của Tần Trạm.

"Vậy cậu đồng ý rồi nhé" Chu Liệu đạp lên chân ga: "Trong nhà còn có đồ ăn không?"

"Có"

"Đừng nói là lại ăn cháo đấy?"

"Thế cậu muốn ăn gì?"

"Coi như tôi chưa nói"

Lúc về đến cánh cửa phòng cũ kỹ không thể quen thuộc hơn, động tác mở cửa ra của Tần Trạm đột nhiên hơi dừng lại.

"Tháng sau, tôi không thuê ở đây nữa"

Hô hấp Chu Liệu lập tức ngưng lại, đã rất lâu rồi cậu không có cảm giác cổ họng bị bóp nghẹt: "Ý là sao?"

"Tôi đi xem căn phòng khác rồi"

"....Cậu định đi đâu? Cậu đi xem lúc nào?"

"Bên đường Thanh Loan, mới xem gần đây"

"Sao không thuê ở đây nữa?" Chu Liệu cau mày.

Cho dù cái phòng trọ này rất cũ rất nhỏ, ẩm ướt chật chội, lúc mưa cửa sổ còn bị bật ra lọt gió vào, cách âm cũng kém quá thể, hơn nữa cậu thường xuyên bị mùi khói dầu của nhà khác hun cho tỉnh giấc, nhưng mà Chu Liệu vẫn không nỡ rời khỏi đây.

Đã lâu vậy rồi, số lần cậu về căn phòng mười mấy mét vuông này còn nhiều hơn cả số lần cậu về căn chung cư hai trăm hai mươi mét vuông của mình kia.

Đây giống như một nhà kho khác chỉ có hai người họ, chứa đựng bao nhiêu hồi ức, mặc dù chúng rất bình thường và phổ thông, nhưng bọn họ đã ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng nhau, lúc giận dỗi thì đánh đấm, buồn bực thì đá cửa, cuối cùng là làm lành với nụ hôn cắn xé kịch liệt, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cho nên khi nghe được chuyện này, vẫn khiến cho cậu có cảm giác hụt hẫng khó tả.

"Bé quá, không tiện cho cuộc sống sau này" Tần Trạm mở cửa ra, đồ đạc chất đống ở bên trong ngày càng nhiều, không còn là căn phòng trống rỗng cứ như chủ nhân của nó có thể rời đi bất kỳ lúc nào nữa: "Mà cách công ty cũng gần hơn"

"Cậu xem phòng, sao lại không nói cho tôi biết?" Chu Liệu chửi thề một tiếng, cậu bước vào ngồi phịch xuống chiếc sofa gần cửa sổ như một đại thiếu gia: "Cậu có tiền rồi à?"

"Không nhiều, nhưng đủ để chuyển nhà"

"....Hay là cậu ở chỗ tôi đi" Chu Liệu bị chính câu nói của mình dọa sợ, nhưng mà thực tế thì đâu có khác gì, số ngày bọn họ ở với nhau còn nhiều hơn cả mấy người cùng phòng kí túc trong trường: "Tôi không lấy tiền thuê đâu"

Tần Trạm lắc đầu.

Lắm lúc Chu Liệu cũng không hiểu Tần Trạm đang nghĩ cái gì, những thứ tốt mà cậu có, Tần Trạm chưa từng lấy đi một phân nào, cũng chưa từng chủ động đòi hỏi, còn cậu thì ở chỗ hắn vừa ăn vừa uống vừa ở chùa.

"Thế thì tôi vẫn lấy tiền thuê giống bây giờ, dù sao thì chỗ của tôi lớn hơn"

"Chu Liệu"

"Đặt cọc rồi vẫn trả lại được mà"

Tần Trạm lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh để nấu bữa tối ra: "Để sau rồi nói"

"Vậy cuối tuần tôi đi xem phòng đó với cậu"

"Ừm"

..............

Tối nay Tần Trạm không nấu cháo nữa mà làm nồi lẩu nhỏ, như vậy thì đồ ăn chín nhanh hơn.

Chu Liệu ăn xong thì hút thuốc nghịch điện thoại ở bên cạnh, đợi Trần Tiện gửi tin nhắn cho mình, còn Tần Trạm ngồi ở trước bàn viết code.

"Này, Tần Trạm"

Cậu đột nhiên gọi tên hắn, Tần Trạm đeo kính khẽ nghiêng đầu qua.

"Nếu sau này cậu muốn làm trò chơi riêng, tôi đầu tư cho cậu nha"

Tần Trạm không trả lời lại luôn, mà một lúc sau mới mở miệng: "Cậu có tiền rồi?"

"Nếu so với trước kia có thể quẹt thẻ không hạn mức, thì đúng là không có, nhưng mà bây giờ bên nhà thể thao đó cũng sắp hòa vốn rồi, doanh thu hai tháng nay không tệ" Chu Liệu nhìn vào màn hình máy tính của hắn: "Hơn nữa, so với đi làm thuê cho người ta, mình có ý tưởng thì làm thôi, cuộc đời phải có ván cược chứ"

"Ừ, để rồi tính" Tần Trạm cụp mắt xuống: "Đi từng bước"

Chu Liệu chưa ngồi được bao lâu thì Trần Tiện gửi tin nhắn tới, là tin nhắn địa chỉ.

"Ê, gọi tôi rồi, tôi đi trước đây" Chu Liệu đứng dậy.

"Ừm" Tần Trạm vẫn nhìn máy tính không quay đầu lại.

Nơi Trần Tiện chọn vẫn là chỗ cũ, lúc Chu Liệu thấy trên ghế ngồi còn có cả con gái, trái tim lập tức treo ngược lên.

"Sao giờ mới tới"

"Trên đường bị kẹt xe" Chu Liệu ngồi vào ghế: "Gọi nhiều người vậy"

"Chơi xúc xắc" Trần Tiện đẩy rượu đến trước mặt Chu Liệu: "Có gái xinh tới mày không vui à?"

"Chu thiếu" cô gái ngồi ở ghế đối diện nghe vậy còn gọi cậu một tiếng ngọt lịm: "Còn nhớ tôi không?"

Chu Liệu châm một điếu thuốc, chẳng hề có ấn tượng gì với cô gái đối điện.

"Tôi có một cô em gái song sinh"

Câu này vừa nói ra, suýt nữa thì Chu Liệu làm rớt điếu thuốc xuống quần châm một cái lỗ lên đó, dù sao thì đời người có mấy lần là chơi song sinh đâu, cậu cười khan mấy tiếng: "Trùng hợp nhỉ"

"Lâu lắm không gặp cậu rồi, từ lúc nghỉ học đi học lại, không thấy cậu đăng trạng thái nữa nhỉ"

"Không có gì để đăng"

"Cậu còn xóa cả người ta đi rồi"

Chu Liệu khẽ khựng lại, cậu dám thề là mình không xóa, nhưng cậu biết lúc trước ở trong nhà kho Tần Trạm gần như đã xóa hết những cô gái có tag phân loại là "quán bar" ở trong Wechat mình.

"Chắc là lọc bạn bè không cẩn thận xóa nhầm" Chu Liệu quay đầu qua đổi chủ đề: "Hôm nay chơi gì đó?"

...........

Đám người bọn họ mỗi lần uống rượu chơi trò chơi đều say bí tỉ, sau ba tiếng cả bàn rượu chẳng còn mấy ai là tỉnh táo. Thực ra Chu Liệu đã lâu không tham gia vào mấy bữa nhậu này, mặc dù Tần Trạm cũng không quản cậu, mà cậu cũng không cần Tần Trạm quản.

Cậu chỉ đơn thuần sợ hãi những nơi như vậy, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì hai người họ chấm hết luôn.

Cho nên về sau chỉ còn Chu Liệu là còn chút tỉnh táo, dù cũng không nhiều. Còn Trần Tiện thì uống đến mặt đỏ bừng, lúc hứng lên còn ôm lấy người bên cạnh hôn hít.

Lúc Chu Liệu ngồi trong một góc hút thuốc, cánh tay đột nhiên bị người nào đó chạm vào, bởi vì cảm nhận được bộ nail dài đẹp đẽ mà cậu bị giật bắn mình, đầu óc đang choáng váng nhưng vẫn lập tức rút cánh tay ra, làm cho cô gái xinh đẹp kia hơi mất tự nhiên.

"Nóng quá"

Chu Liệu giải thích đầy sứt sẹo, trong lúc đó cậu gửi cho Tần Trạm một tin nhắn hỏi hắn ngủ chưa, người kia không trả lời làm áp lực tâm lý đột nhiên vọt cao.

"Lâu rồi không gặp, có chút nhớ cậu Chu"

"Vậy sao" Chu Liệu kẹp thuốc nhấp một ngụm rượu, không tiếp lời.

Cậu ngồi trong phòng bật điều hòa mà lưng ướt mồ hôi, có điều vừa nói xong thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Tần Trạm.


"Đúng vậy"

"Tao phải đi đây, có việc" Chu Liệu nhanh chóng đứng dậy.

Trần Tiện nhìn cậu đầy khó hiểu: "Đêm hôm mày đi đâu?"

"Có người tim"

"Ai tìm mày? Bạn chịch à?"

Mặt Chu Liệu đen như đít nồi, trái tim lại treo ngược lên, không biết là mấy phần mềm theo dõi này của Tần Trạm có nghe được âm thanh bên ngoài không: "Bạn chịch đâu ra, đừng có ăn nói linh tinh"

Trần Tiện chậc chậc hai tiếng: "Bye bye"

Chu Liệu hơi lảo đảo đi đến nơi mà Tần Trạm gửi ảnh chụp, sau con phố yên tĩnh của quán bar này, từ xa cậu đã trông thấy bóng người cao to chân dài đứng dưới ánh đèn đường kia.

"Cậu chưa ngủ hả" Chu Liệu đút tay vào trong túi áo: "Còn tưởng là không trả lời tôi chứ"

Thế mà không ngờ là còn đến đón mình.

Cậu vừa mới đi đến cạnh Tần Trạm, người kia đã lặng lẽ tránh sang bên cạnh.

Mới đầu Chu Liệu còn tưởng là ảo giác, kết quả ba mươi giây sau vẫn thấy vậy. Chu Liệu bị đả kích, cậu lập tức cau mày, biểu cảm vô cùng bực tức.

"Tần Trạm, cậu có ý gì?"

"Hôi"

Chu Liệu kéo cổ áo mình lên, mùi thuốc lá, mùi rượu trộn lẫn với mùi nước hoa của phái nữ, cậu rất nhạy cảm với mùi hương của phụ nữ nên ngửi ra được ngay.

"Tôi có làm gì đâu, mẹ kiếp không phải cậu có camera theo dõi à?"

Tần Trạm lạnh mặt không nói gì.

Hai người đã ở với nhau quá lâu, bộ dạng tốt xấu gì của người kia đều đã thấy hết. Mặc dù 24h bộ mặt của Tần Trạm như bị tê liệt, nhưng mà cậu gần như có thể phân tích được các loại cảm xúc trên gương mặt không có biểu cảm ấy.

"Tôi gửi ảnh cho cậu rồi mà, tôi cũng không biết bọn họ đã gọi ai, Trần Tiện chỉ nói với tôi là có từng đấy người"

Tần Trạm vẫn ngó lơ cậu.

Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, có lẽ là rượu vào gan lớn, giữa đường phố không một bóng người cậu kéo lấy cánh tay Tần Trạm, cố chấp kéo người kia xoay người lại.

Không để hắn kịp phản ứng lại, cậu đã hôn lên môi Tần Trạm, lúc kết thúc còn cắn một phát lên môi hắn.

Giống như lúc trước ở nhà kho, hôn môi là phương thức trực tiếp nhất để bọn họ thể hiện cảm xúc, chứng thực cảm giác an toàn mà họ dành cho nhau.

"Tôi cũng đâu có lừa cậu"

Môi Tần Trạm vẫn còn âm ỉ đau, hắn khẽ híp mặt lại, dưới bóng đêm trông hắn như Diêm vương lạnh lẽo tiêu điều, từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến Chu Liệu đang cố ý lấy lòng.

"Đi về tắm rửa mình cho sạch sẽ vào"