Buổi tối này, Chu Liệu đã quên mất mình ngủ thiếp đi kiểu gì, có lẽ là do tâm trạng đã thả lỏng, không còn sự khó chịu quấn chặt lấy nữa, cả người đều trở nên nhẹ tênh. Hơn nữa người kia còn lau người cho cậu, chiếc khăn ấm nóng chạm vào làn da khiến cậu thoải mái vô cùng, cho nên mấy sự việc sau đó cậu chẳng còn nhớ.
Ngày hôm sau lúc Chu Liệu tỉnh lại, mở mắt ra đã không thấy bóng dáng Tần Trạm đâu nữa.
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, Chu Liệu ngây ngốc nhìn trần nhà mấy giây, sau đó mới vò tóc thở dài một hơi.
Phút chốc không nói lên được rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì.
Khác với ngày hôm đó là, lần này cậu có cảm giác rằng mọi chuyện đã định một cách kỳ diệu.
Cậu chống người dậy nhìn xung quanh một lượt, cảnh vật vẫn không khác gì lần trước cậu đến đây, chỉ là trong góc đã có thêm một chiếc vali, lúc nhìn thấy cậu lập tức trở nên căng thẳng.
Có lẽ là mua để chuẩn bị việc ra nước ngoài.
Chu Liệu cứ ngồi trên giường nhìn đăm đăm vào chiếc vali kia, không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên có tiếng mở khóa sau đó cánh cửa kẽo kẹt được đẩy ra.
"Dậy rồi?"
Giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc vang lên, Chu Liệu ngoảnh đầu sang, Tần Trạm cất ô xuống bên cạnh, trên tay còn xách một chiếc túi nilon đang còn tỏa hơi nóng, giống hệt như những lần ở trong nhà kho vậy.
"Ừm" Chu Liệu nhìn thấy hắn xách một thứ trắng phau: "Đó là gì vậy?"
"Bánh bao"
"Cho tôi sao?"
"Cậu không ăn cũng có thể nấu mì"
Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, Tần Trạm đã biến cậu thành như vậy rồi, giờ hắn mua về mấy thứ chả có mùi vị này cậu không muốn ăn thì cũng có sao, Chu Liệu lại ngửa đầu ra nằm bệt xuống giường: "Tôi muốn ăn mì cơ"
Người trước mặt chỉ khẽ ừ một tiếng rồi đặt bánh bao sang bên cạnh, bắt đầu đổ nước vào nồi điện.
Chu Liệu nhìn bóng lưng hắn, hít sâu một hơi: "Này, thế cậu định ra nước ngoài thật à?"
"Chưa quyết định"
"Không phải cậu nói, tôi trả lời rồi thì cậu không đi nữa sao?"
Chu Liệu là một người rất ích kỷ, cho dù cậu biết với thành tích của Tần Trạm thì hoàn toàn có thể đi du học, hơn nữa tiền làm thêm theo giờ ở nước ngoài cao hơn trong nước rất nhiều, nhưng mà cậu vẫn không muốn Tần Trạm đi, nếu Tần Trạm đi rồi, cậu không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Cho dù là ở trong cùng một không gian, đi cùng một đường với nhau mà hắn vẫn còn khiến Chu Liệu nghẹt thở, nếu sau này không ở cùng một nơi thì cậu không biết phải làm sao.
"Chu Liệu"
"Chuyện gì"
"Lời cậu nói hôm qua có còn nhớ không?"
".....Sao cơ"
"Nếu không nhớ, tôi có ghi âm lại rồi"
"Đệt, mẹ nó cậu bị điên à"
Chu Liệu vừa nghe vậy là hai tai đỏ bừng, tiên sư nhà hắn, ban ngày ban mặt nhớ lại cảnh ba giờ sáng chạy đến đập cửa nhà người ta, nói rằng mình cần một người đàn ông thật là vừa thốn vừa mất mặt. Cậu cầm gối lên úp vào mặt mình, bàn tay sắp cào rách cái gối bị Tần Trạm giặt đến trắng phau.
"Mẹ kiếp cậu còn ghi âm? Ghi lúc nào cơ, cậu lên kế hoạch hết rồi đúng không?"
Lúc người ta ngượng ngùng thì sẽ nói rất nhiều, nhưng Tần Trạm không giống với cậu, cho dù có cảm xúc gì cũng đều vô cùng nhạt nhòa.
"Không quan trọng, cậu vẫn nhớ mình nói gì là được" Tần Trạm cụp mắt xuống, đánh một quả trứng vào trong nồi điện.
"Tôi xin cậu, hoặc là xóa đi, hoặc là cả đời đừng để tôi nghe thấy" Chu Liệu quẳng cái gối đi, oán hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Trạm.
"Cậu không thừa nhận?" Tần Trạm cau mày
Chu Liệu gân cổ lên: "Đây chưa nói gì, mà rõ ràng tôi hỏi cậu chuyện ra nước ngoài, đừng có ở đó đánh trống lảng, hơn nữa cậu cũng ghi âm lại rồi, giờ cậu cũng nên chính diện trả lời câu hỏi của tôi đi chứ"
Vốn dĩ Tần Trạm không định ra nước ngoài, chỉ là thầy giáo đã đề cập với hắn mấy lần, nói là thành tích tốt, học kỳ sau đi du học trao đổi rồi thì có thể ở lại bên đó học lên thạc sĩ luôn, có lẽ bản thân sẽ có tương lai càng rộng mở, còn vấn đề tiền bạc nhà trường có thể giải quyết một phần.
Nhưng mà hắn không có hứng thú với việc học lên thạc sĩ, ra nước ngoài cũng đâu phải vài câu nói đơn giản là xong như vậy.
Hắn không phải do Nhà nước đề cử, cho nên đối với hắn mà nói chi phí là một gánh nặng rất lớn, hơn nữa hắn cũng chẳng có lý do gì nhất định phải đi. Nếu như lúc hắn vừa mới thoát ra khỏi đám cháy kia mà nghe được một cơ hội như vậy, có khi sẽ không hề do dự mà lựa chọn đi luôn.
"Cậu nói rồi, tôi sẽ ở lại"
Nếu cậu không cần nữa, thì tôi sẽ rời đi
Giống như trước kia ý nghĩa duy nhất khiến hắn còn sống là vì có bà nội trong bệnh viện, bây giờ ý nghĩa khiến hắn ở lại cũng đã có rồi.
"Ờ, coi như cậu giữ lời"
Mặc dù Chu Liệu đã thở phào một hơi, nhưng không biết vì sao, cậu cũng không vì nghe thấy lời hứa này mà cảm thấy tốt gì cho cam, cái con người Tần Trạm này thần không biết quỷ không hay, chưa biết chừng ngày nào đó làm trái ý, hắn lại phủi mông bỏ đi mất.
Dù sao thì thứ thuộc về người này ít đến đáng thương, một thân một mình, nếu không muốn người ta tìm được thì đúng là tìm không ra.
"Dậy" Tần Trạm đặt nồi mì xuống chiếc bàn bình thường hay để máy tính: "Đến ăn đi"
Chu Liệu lại chống người dậy khỏi giường, trên bàn đặt một bát mì trứng cà chua, thế mà không phải là mì nấu không, làm Chu Liệu bất ngờ vô cùng.
"Sao chỉ có một bát?"
Tần Trạm nhìn sang mấy cái bánh bao.
"Cậu ăn cái này thôi à? Sao mà no được?" Chu Liệu cau mày: "Cậu đã nấu cho tôi rồi, không nấu cho mình một bát được à?"
"Giá thành một bát mì cao hơn bánh bao"
"Thế mà cậu nỡ cho tôi ăn"
Chu Liệu lẩm bẩm trong miệng, Tần Trạm cũng không nghe rõ.
Mặc dù Chu Liệu đã sống quen với những đãi ngộ, nhưng mà cậu chưa mặt dày đến mức bảo người ta nấu mì cho rồi đển hắn ăn bánh bao, cậu vò vò tóc nói: "Hay là cậu ăn một miếng đi"
Có lẽ Tần Trạm đã đoán được ý của Chu Liệu, nhưng mà hắn chỉ khẽ liếc qua cái bát: "Tôi còn chưa đến nỗi không nấu thêm nổi một bát mì, chỉ là buổi sáng không thích ăn mấy đồ đó thôi"
"Ồ được" Chu Liệu hậm hực thu tay về, không đẩy đưa gì thêm nữa: "Hôm nay cậu không đến công ty à?"
"Nghỉ phép rồi"
"Tại sao?" Chu Liệu rất ngạc nhiên.
"Gần bốn giờ sáng mới ngủ"
"............." Chu Liệu càng gượng hơn, tối qua bị ấm đầu nửa đêm canh ba đến đập cửa nhà người ta, cũng chẳng cần biết thời gian là gì: "Tôi cũng chưa ngủ đủ"
Sau khi hai người ăn xong, Chu Liệu không nhắc đến chuyện đi về, Tần Trạm cũng không giục cậu.
Cậu dựa vào ghế xem điện thoại một hồi. Trần Tiện gửi cho cậu một đống tin nhắn, hỏi tình hình tối qua, còn hỏi rốt cuộc số điện thoại đó là của ai, Chu Liệu thấy giải thích quá dài dòng, chỉ nói là để thứ Ba quay lại trường rồi nói sau.
Sau khi ăn xong, vì tối qua uống rượu, hơn nữa bị cảm xúc kích động giày vò quá lâu, ngồi nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa chẳng mấy chốc Chu Liệu đã thấy buồn ngủ.
Lúc Tần Trạm vào nhà vệ sinh đánh răng, cậu lại nằm ra giường đánh một giấc.
Lúc tỉnh lại, cậu không ngờ rằng Tần Trạm cũng đang nằm ngủ bên cạnh mình, mà sắc trời bên ngoài cửa đã tối đen.
Trong lòng Chu Liệu nổi lên cảm giác an tâm kỳ lạ, giống như chỉ cần nhìn bóng lưng lúc ngủ của Tần Trạm ở trong nhà kho, là cậu lại thấy ngày tháng thật êm đềm.
Vừa nhớ lại lần đầu tiên tỉnh dậy bên cạnh Tần Trạm là cảnh tượng như thế nào, cậu lại nổi hết cả da gà, nhưng mà hai tai cũng không nhịn được đỏ bừng.
Giấc ngủ của người kia rất nông, Chu Liệu thấy mình mới nhìn hắn mấy giây mà lông mi Tần Trạm đã hơi run lên, sau đó mở mắt ra.
"Tôi còn tưởng cậu lược bỏ cả giấc ngủ đi rồi chứ" từ tận đáy lòng Chu Liệu cảm thấy như vậy, trước kia giấc ngủ của hắn ít đến đáng thương.
Tần Trạm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc mở miệng giọng nói còn hơi khàn vì mới ngủ dậy: "Mấy giờ rồi"
"Không biết, tôi cũng mới tỉnh"
Tần Trạm đặt tay lên trán, hắn đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa ngủ được một giấc ngon như vậy, trước kia ba giờ sáng mới tan ca, tám giờ sáng hôm sau đã phải dậy đi làm hoặc đi học. Hắn nằm thêm vài giây rồi chống người dậy.
"Đói không?"
"Không đói, ngủ đâu có hao thể lực" Chu Liệu vẫn hơi bện giường, không phải vì tinh thần sau khi ngủ đủ, mà là tỉnh dậy rồi cậu vẫn lưu luyến sự mềm mại thoải mái khi nãy: "Cậu đói rồi à?"
"Bình thường"
"Gọi đồ ăn ngoài không? Tôi mời cậu, ăn gì cũng được"
Tần Trạm quay lại nhìn cậu một cái, sau đó xếp lại cuốn sổ chưa được ngay ngắn trên bàn vì chứng ám ảnh cưỡng chế*.
(*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế có tên gọi khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức và được viết tắt là OCD, đây là một liên quan đến suy nghĩ và hành vi của người bệnh, Người bệnh mắc chứng OCD thường có những hành vi, suy nghĩ lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa để giảm bớt căng thẳng hay lo âu)
"Ra ngoài ăn đi"
"Không muốn ra ngoài đâu....trời mưa, âm u, đêm hôm không thoải mái" Chu Liệu lật người lại, cũng không phải là cậu muốn ở lại mà là trời mưa ngủ một giấc no nê rồi cậu không muốn cử động nữa. Cậu đoán chắc Tần Trạm cũng không ăn, nên dứt khoát tự mình gọi đồ ở mấy nhà mà mình thường đặt, địa chỉ ở đây cậu cũng biết: "Gọi xong rồi, xem bộ phim đi"
"Cậu không về sao?"
"Lười vận động" Chu Liệu nằm trên giường như một ông tướng, quan tâm làm đếch gì, chuyện đã vậy rồi, mặc kệ đi: "Này, lấy máy tính cậu ra xem phim đi"
Tần Trạm cũng không ý kiến gì: "Cậu muốn xem gì?"
"Tùy, chọn một bộ để giết thời gian"
Cậu nói là tùy, Tần Trạm cũng tùy theo thật, ngay cả giới thiệu cũng không xem mà nhấn bừa vào một bộ phim, kết quả là một bộ phim về trốn thoát khỏi ngục giam.
Chu Liệu xem được một lúc thì cổ họng căng cứng lại, chỉ cảm thấy ký ức ùn ùn ùa về, cậu trộm liếc sang Tần Trạm. Đối phương chẳng có biểu cảm gì nhìn thẳng vào máy tính, ánh sáng trên màn hình chiếu lên gương mặt hắn khiến cả người Tần Trạm càng trở nên lạnh lẽo nghiêm nghị.
"Chu Liệu"
Tần Trạm lạnh lùng gọi tên cậu.
"Chuyện gì"
"Tôi không thích những thứ bị bẩn"
Chu Liệu nghe vậy thì ngừng thở, cậu hoàn toàn hiểu cái "bẩn" mà Tần Trạm đề cập đến là ý gì, lần đầu tiên Tần Trạm nói cậu rất bẩn, hai người còn đánh nhau một trận ở trường học, đó cũng là tại sao về sau Chu Liệu lại tiếp tục sử dụng bạo lực với hắn.
Mà lần thứ hai là lúc Tần Trạm nhìn thấy có tin nhắn của một cô gái trong điện thoại Chu Liệu, cậu còn nhớ nguyên câu nói của hắn là "Tôi không thích nuôi một người mà có quá nhiều người vây quanh, nếu như người đó bị bẩn, thì chỉ là thứ rác rưởi cần vứt đi thôi"
Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, Tần Trạm vẫn nhìn vào màn hình máy tính, không hề quay sang nhìn cậu.
"Cho nên, đừng để mình bị bẩn quá"
".......lúc ở rạp chiếu phim đó, cậu nhìn thấy rồi sao?" Chu Liệu đột nhiên liên kết lại sự việc, cậu siết chặt nắm đấm, nhớ lại dáng vẻ lúc đó của mình.
"Ừm"
"Nhưng tôi không làm gì cả, sau này bọn họ có gọi tôi đi ăn cơm cùng tôi còn không đi"
Trong quá khứ Chu Liệu là một kẻ ngoại tình đã thành nghiện, nhưng đối với Tần Trạm thì lại vô thức đi giải thích.
Cứ như nếu thật sự làm vậy, thì kết cục sẽ là Tần Trạm rời đi, bởi vì đối phương từng nói rằng nếu cậu bẩn rồi chỉ thì là rác rưởi cần vứt đi.
Cậu không hề nghi ngờ gì về sự quả quyết của Tần Trạm.
"Tôi không quan tâm quá khứ của cậu"
Dưới ánh sáng màn hình lạnh lẽo, Tần Trạm đứng dậy, ánh đèn yếu ớt khiến ngũ quan nghiêm nghị lạnh lùng của hắn bị che khuất một nửa.
Chu Liệu không nhìn rõ ánh mắt hắn, nhưng lại cảm nhận được cảm giác áp bức khiến người ta sợ hãi.
"Hiện tại tôi chỉ quan tâm sau này"
.................
Ôi cảm giác em Liệu cứ ở cạnh Trạm gia trưởng là ổng cưng em lên tận trời luôn ýyyy, không phải động tay động chân vào việc gì, đồ ăn dâng tận miệng, lười tắm thì ông lau người, quần áo thì ông giặt cho, cái gì tốt là nhường hết cho em, thê nô công mà vẫn trên cơ, riết rồi không biết truyện này có bao nhiêu cái tag mới đủ:v