Tần Trạm biết Chu Liệu, biết từ rất lâu rồi, cái tên này có thể nghe thấy được từ bất kỳ ngóc ngách nào trong trường.
Nhưng mà chẳng liên quan đến hắn.
Hắn là một kẻ vô hình, ở bất kỳ đâu đều đóng vai một người không hề có cảm giác tồn tại, hắn chẳng quan tâm đến ai, cũng như chẳng có ai quan tâm đến hắn vậy.
Cuộc sống của Tần Trạm rất đơn giản, đi học, kiếm tiền, trả nợ rồi đến bệnh viện, từ lúc lên Đại học là mỗi ngày đều lặp lại như thế.
So với một người như Chu Liệu, bọn họ như ở hai đầu khác nhau của thế giới.
Hắn như một cọng rêu dưới cầu thang u tối ẩm ướt không người ngó tới, vì mấy đồng bạc mà bôn ba cả đời, là một con kiến mà ngày nào đó đột nhiên bị chết khô trong nhà cũng chẳng ai phát hiện.
Mà Chu Liệu là ngọn lửa rực cháy dưới ánh mặt trời chói chang, có tiền bạc và quyền lực vô hạn làm đệm lót, là sự tồn tại mà đi đến đâu cũng đều được người ta để mắt nhờ vả.
Cuộc sống của bọn họ vốn chẳng thể có bất kỳ giao thoa nào.
Nếu không phải tại bậc cầu thang ngày hôm đó, đến nay vẫn chẳng biết là ai đụng phải ai trước.
Sự bạo lực của Chu Liệu xảy đến rất ly kỳ, Tần Trạm chưa từng hỏi một câu rằng tại sao, bởi vì hắn không hiểu trò chơi quyền thế, cũng không biết cách lấy lòng hay cầu xin.
Chịu đựng bạo lực như là thứ mà từ lúc hắn sinh ra đã có, một số mệnh thảm hại trời sinh.
Cho đến hôm nay, ký ức về nắm đấm hạ xuống cơ thể mình đã dần trở nên mơ hồ, hắn chỉ còn nhớ khoảnh khắc đầu thuốc lá bỏng giật dí về phía cổ họng mình, cứ như quay lại góc nhà chật chội trong ký ức, con người ấy cầm chiếc kẹp gắp than dùng mặt sắt đã nung nóng đánh lên cơ thể hắn.
Giây phút miếng sắt nóng rực chạm vào làn da, chỉ nghe thấy tiếng "xì xì" đốt cháy, để lại một vùng thịt nát khiến người ta buồn nôn.
Hắn bắt đầu muốn hủy hoại Chu Liệu, muốn lấp đầy nỗi hận khi không thể hủy hoại con người trong quá khứ kia.
Hắn đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị, tìm hiểu quỹ đạo sinh hoạt hằng ngày của Chu Liệu, đồng thời chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho nhà kho sau này.
Mọi thứ đều rất thành công.
Sự mềm yếu, cầu xin, lấy lòng của Chu Liệu trong nhà kho đều trở thành trò cười ở trong mắt hắn, nhưng cùng với đó là nội tâm bắt đầu bành trướng, dù sao thì dáng vẻ này hoàn toàn khác với đứa con được ông trời ưu ái luôn hống hách khinh thường kia.
Tần Trạm luôn muốn có một thứ thuộc về mình, cái gì cũng được, chỉ cần chịu ở lại bên cạnh mình là được.
Cho nên hắn giả vờ đưa Chu Liệu ra ngoài, bởi vì hắn biết là cậu muốn chạy trốn, nhưng hắn muốn nhân cơ hội này, khiến Chu Liệu mãi mãi không thể rời khỏi mình.
Có điều Tần Trạm không muốn ép buộc một kẻ luôn có suy nghĩ chạy trốn, hắn muốn khi đồ chơi không nghe lời, hắn chỉ cần tháo linh kiện ra lắp lại là khiến nó chỉ nghe theo mệnh lệnh của mình.
Phòng tuyến tâm lý của Chu Liệu thấp hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, nhưng sức bền bỉ khá tốt, cậu kiên trì được rất nhiều ngày. Cho đến khi nhìn con người ở trong camera theo dõi đã đạt đến cực hạn, hắn mới lựa chọn xuất hiện, bởi vì hắn biết lúc này Chu Liệu đã bị hắn đắp nặn lại thành công.
Cho dù hắn không giam cầm đối phương nữa thì Chu Liệu cũng sẽ không bao giờ rời đi.
Sau khi có được Chu Liệu, cuộc sống hằng ngày của Tần Trạm không khác gì với trước kia, nhưng thêm một người ở bên như này đã là hiện thực mà hắn hằng mơ ước.
Mỗi ngày của bọn họ đều tẻ nhạt giản đơn, nhưng không biết từ lúc nào hắn bắt đầu hưởng thụ sự ỷ lại của Chu Liệu.
Sau này khi hắn đẩy tấm cửa nhà kho ra sẽ không còn là bóng tối âm u ẩm ướt nữa, mà là có một người ở trong đó, nôn nóng thấp thỏm chờ đợi hắn quay về.
Trên thế giới này chưa từng có một người nào lại cần sự tồn tại của hắn đến như thế.
Cho nên, rất lâu về sau khi lần đầu tiên phát hiện đối phương có thể sẽ biến mất, một nỗi khủng hoảng không tên bắt đầu lan tràn trong lòng Tần Trạm. Hắn rất hiếm khi có dao động của cảm xúc, ngay cả thù hận cũng vẫn là vẻ mặt lạnh tanh. Bởi vậy loại cảm xúc này khiến hắn sửng sốt, thậm chí không thể kiềm chế được sự tàn bạo.
Hắn bắt đầu không thể chấp nhận được hiện thực Chu Liệu sẽ rời khỏi mình, mỗi lần nhận được tin nhắn của Trần Tiện là hắn lại không ngừng nổi lên suy nghĩ muốn người đó biến mất khỏi thế giới này.
Cho nên hết lần này đến lần khác hắn ép Chu Liệu nói rằng cậu sẽ mãi mãi không rời đi, dường như chỉ có vậy mới có thể nhận lấy chút yên lòng.
Thế nhưng hắn lại không thể ngờ được, người rời khỏi mình trước không phải Chu Liệu, mà là bà nội, người bà cả đời trọng nam khinh nữ, chứng kiến những đau khổ lúc nhỏ ấy của mình.
Hắn không có tình cảm với đối phương, nhưng hắn luôn cảm thấy mình sống trên đời thì phải có ý nghĩa gì đó.
Ngoại trừ hắn ra, mỗi một người trên thế giới này đều có quan hệ xã hội, bọn họ có công việc, lý tưởng, sở thích, người nhà, bạn bè, hoài bão. Nhưng mà hắn thì không, hắn cảm thấy nếu như mình còn sống, vậy thì trên thế giới này nhất định phải có thứ gì đó khiến mình muốn tiếp tục.
Cho nên để bà lão sống, còn hắn thì trả nợ, đó chính là ý nghĩa duy nhất khiến Tần Trạm tiếp tục cuộc đời của một con kiến.
Chỉ là không ngờ, tất cả mọi người đều muốn bỏ hắn đi, người mẹ đã chạy trốn, chú chó bị đập chết, cho đến người bà mà hắn đã bỏ ra bao tiền để chữa bệnh này.
Lúc Tần Trạm tê dại rắc tro cốt của bà xuống dưới sông, hắn nhận được tin nhắn của Trần Tiện.
Mặc dù biết rằng ngày này rồi sẽ tới, nhưng không nghĩ nó lại đến vào ngày hôm sau khi bà lão chết.
Hắn đã quên ngày hôm đó mình nghĩ những gì, chỉ là sau khi quay về, hắn điên cuồng tìm kiếm chứng cứ mà Chu Liệu cần mình trên người đối phương, gắn cho cậu ký hiệu thuộc về riêng mình. Hắn biết rằng khoảng thời gian vài tháng ngắn ngủi là do mình bỉ ổi trộm được, nhưng hắn vẫn muốn khắc lên ấn ký cho khoảng thời gian ấy, cũng là minh chứng trên người Chu Liệu có sự tồn tại của mình.
Hắn không ngừng hôn lên viên đá nhỏ ấy, gần như tuyệt vọng, cam chịu trả lại sự tự do cho người trước mặt.
Sau đó, nhân lúc Chu Liệu đang ngủ sâu hắn đưa cậu về nhà, cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Hắn nghĩ, chắc đến lúc Chu Liệu tỉnh lại thì cuộc đời của mình cũng đã kết thúc.
Tần Trạm không biết ý nghĩa của cuộc sống là gì, cũng không biết một sinh mệnh như hắn đến với thế giới này thì có mục đích gì.
Một kẻ ở ngoài rìa không hề có liên kết với xã hội, một con chuột u ám không ai cần.
Hắn rải đầy xăng lên nhà kho, sau đó đốt một mồi lửa. Hắn đã từng bị lửa đốt vô số lần, nhưng lần này, là hắn đã tự mình châm nó.
Ngọn lửa rực cháy cùng hơi thở yếu ớt, không gian dần trở nên vặn vẹo vì nhiệt độ cao. Những ngày tháng trong nhà kho cứ như một giấc mộng mà hắn trộm được, ngay cả sự bầu bạn và ỷ lại của người đó cũng là do hắn chế tạo ra, từ nay về sau, cuộc đời không ai để ý của hắn sẽ kết thúc trong đống lửa tàn.
Khi tỉnh lại lần nữa, ban đầu Tần Trạm tưởng đây là địa ngục, nhưng mà địa ngục sao có thể trắng xóa như vậy được.
Cho đến khi ngửi được mùi thuốc sát trùng hắc mũi, nghe thấy tiếng hô kinh ngạc ở xung quanh nói là tỉnh rồi, nhìn thấy Đỗ Lệ đang khóc lóc xót thương và vẻ mặt lo lắng của Bạch Linh, hắn mới hoảng hốt mình lại sống một lần nữa.
Nằm trên giường, cố nhịn đau đớn của vết bỏng trên cánh tay khi truyền dịch và đổi thuốc, hắn đang nghĩ, tại sao mình vẫn chưa chết.
Rõ ràng hắn đã đốt sạch cả nhà kho rồi.
Tại sao vẫn không may mắn như vậy, lại trở về với nhân gian còn không cả bằng địa ngục.
Cả một tuần nằm ở bệnh viện, cô của hắn cũng tới, Đỗ Lệ và Bạch Linh thay phiên chăm sóc mình.
Đỗ Lệ là một người phụ nữ rất cảm tính, nhất là sau khi làm mẹ, bà nhìn cơ thể hắn quấn đầy băng gạc mà nước mắt không ngừng rơi, mỗi ngày đều cầu xin hắn nhất định phải sống tiếp cho thật tốt.
Đối với người bình thường mà nói, hai chữ sống tiếp nói ra thật dễ dàng
Nhưng mà đối với hắn thì, sống tiếp là chuyện khó khăn nhất trên đời.
Nhưng hắn cũng không lựa chọn cái chết nữa, không phải vì hắn đã tìm được ý nghĩa cuộc sống mà là chết một lần nữa, cũng không phải chuyện dễ dàng cho lắm.
Bởi vì lo lắng nên thỉnh thoảng Đỗ Lệ lại theo dõi động thái của Tần Trạm, thường xuyên nói những điều tốt đẹp về cuộc sống cho hắn nghe, khen hắn sau khi tốt nghiệp loại xuất sắc sẽ có một tương lai rộng mở đang chào đón. Bà là một người rất lương thiện, Tần Trạm vẫn luôn cảm thấy vậy.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn không có thời gian để phục hồi sức khỏe nữa, chỉ bận rộn tìm nơi ở mới, trở về với công việc trước kia, tiếp tục việc học còn dang dở.
Hắn không còn nghe thấy cái tên Chu Liệu này nữa, lần duy nhất nghe được là có người nói Chu Liệu đang điều trị ở bệnh viện.
Tần Trạm chưa từng chú ý đến những chuyện có liên quan đến Chu Liệu, hắn cũng không muốn chú ý đến nữa, sau trận phóng hỏa ngày đó, đối với hắn mà nói mọi thứ trong quá khứ đều đã kết thúc.
Mỗi ngày sau khi học tập và làm việc hắn lại quay về căn phòng ẩm ướt chật chội tăm tối ấy, mở chiếc rèm cửa đơn sơ ra, đợi đèn đường bên ngoài chiếu vào để tiết kiệm chút tiền điện, hắn chính là kiểu người mờ nhạt nhất giữa nơi phố thị này.
Cuộc sống mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, vài bộ quần áo mới trong tủ đã bạc đi vì giặt nhiều, chiếc quạt mùa hè kêu kẽo kẹt, hắn đứng trước kệ bếp nấu cho mình một bát mì chỉ có vài cọng rau lềnh phềnh, sau đó đội mũ và khẩu trang, bước chân vội vã đến cửa hàng tiện lợi ở đầu phố.
Đợi đến giờ tan ca vào sáng sớm, đi qua con đường toàn là bùn đất quay về với tòa nhà cũ nát mọc đầy rêu xanh. Hắn đóng cửa lại, lê lết cơ thể mệt mỏi dùng chiếc cốc sứ hơi mẻ để rót nước, đánh răng rửa mặt.
Sau đó hắn nằm xuống chiếc giường nhỏ hẹp, theo thói quen mở phần mềm camera theo dõi lên, sực nhớ ra đã hơn hai trăm ngày rồi, hắn lại quên mất mình chẳng còn gì nữa.
Sau trận phóng hỏa đó, hắn rất khó đi vào giấc ngủ, vừa nhắm lại là cảnh tượng trong quá khứ lại hiện lên nhưng một cuốn băng video, hắn nhìn trần nhà cũ kỹ ố vàng, cầm lấy chiếc còng tay trong tủ ra, sau đó khóa lên cổ tay mình.
Giống như người đó vẫn cần hắn vậy.
Bọn họ vẫn còn đang ở trong nhà kho, cứ thế sống qua từng ngày.
Khi gặp lại Chu Liệu lần nữa, hắn không hề có xao động như trong tưởng tượng, bình tĩnh cứ như sớm muộn gì ngày này cũng tới.
Nhưng tiến triển của đối phương hình như không giống với những gì hắn nghĩ lắm.
Ánh mắt của Chu Liệu rất nóng bỏng, khác với vẻ cầu xin ở trong nhà kho, lần này nó chứa đầy thù hận, còn có những cảm xúc mà hắn không nhìn ra được.
Trong nhà vệ sinh, Chu Liệu ấn hắn lên cửa phẫn nộ gào thét, nói ra quá khứ đau khổ khi ở trong bệnh viện và sự giày vò sống không bằng chết mà mình phải chịu đựng. Lúc này hắn phát hiện, hắn và Chu Liệu, chẳng ai là thoát ra được.
Tần Trạm hỏi Chu Liệu, cho nên tại sao lại buông tha cho mình, đến cuối cùng vẫn không đợi được đáp án.
Nhưng hắn nghĩ, có vẻ mình đã biết đáp án rồi.
Những ngày sau đó vẫn trôi qua bình đạm, chỉ khác là giữa bọn họ đã rục rịch những đợt sóng ngầm. Hắn không chủ động tiếp cận Chu Liệu nữa, bởi vì hắn biết rõ, rời khỏi nhà kho ấy, bọn họ là hai người ở hai thế giới.
Nhưng Tần Trạm không ngờ được, sự đau khổ của Chu Liệu còn sâu hơn nhiều so với trước kia.
Hắn biết đối phương bị ngất, biết đối phương đang dùng thuốc, biết lúc kiểm tra thể chất cậu được dìu đi, chỉ là hắn không ngờ rằng lúc đi qua phòng thay đồ ngày đó, hắn lại nghe được tiếng ai đó yếu ớt đau khổ đang gọi tên mình sau cánh cửa.
Đối phương như một con người hoàn chỉnh nhưng bị tàn tật, quỳ dưới sàn ôm lấy cổ họng không ngừng nôn khan, không ngừng hít lấy không khí, đôi mắt như sắp nứt ra, giống hệt ngày cuối cùng trong lần thực nghiệm tâm lý ấy, hắn đẩy cánh cửa ra, chờ đợi mình là một Chu Liệu đã được đập đi xây lại.
Chỉ là Chu Liệu lúc này, càng thêm mâu thuẫn.
Đối phương nói về quá khứ như phát điên, giải tỏa cảm xúc của bản thân, nói với hắn rằng cậu không muốn sống đến nhường nào, cậu không thể chịu dựng trọng lượng áp lực đè lên cột sống của mình nữa.
Khác với lần đầu, Tần Trạm phát hiện, Chu Liệu không chỉ không thoát ra được, mà hình như cậu còn cần hắn.
Bọn họ hôn môi trong phòng thay đồ, như hai loài động vật lao vào xâu xé nhau, nói hết những khao khát yêu hận khó hình dung cho người kia nghe.
Chu Liệu rất đau khổ, Tần Trạm cũng chẳng khá hơn cậu là bao.
Chỉ là Chu Liệu đã từng đứng trên đỉnh mây xanh, giờ phút này bị ngã xuống mới thấy đau đớn hiện lên rõ rệt, mà hắn thì vốn đã sinh ra dưới đầm lầy toàn bùn đất chẳng có một thứ gì, lớn lên trong bạo lực và nghèo khổ thấp kém đến tận ngày hôm nay, cho nên đối với hắn đau khổ là một thứ vô hình cũng rất khó chạm đến.
Sau ngày đó, giữa hai người trở nên vô cùng kỳ lạ.
Chu Liệu không chủ động đến tìm hắn, hắn cũng không, cứ như không hẹn mà cùng nhau yên lặng.
Nhưng Tần Trạm rất chắc chắn một điều là, hắn đã phá vỡ Chu Liệu, đến bây giờ, Chu Liệu cũng vẫn cần hắn, chỉ một điều này thôi mà cứ nghĩ đến là khiến từng mạch máu trong người hắn đều chảy ngược.
Hắn đang cho Chu Liệu thời gian, hắn muốn Chu Liệu tự thừa nhận rằng cậu không thể rời khỏi mình.
Trong rạp chiếu phim hắn đã cho Chu Liệu một cơ hội, nhưng dường như đối với Chu Liệu hôm ở phòng thay đồ đó chỉ đơn thuần là giải tỏa cảm xúc xong là kết thúc mọi chuyện, chưa từng nghĩ đến những điều khác.
Thứ Tần Trạm muốn nghe không phải đáp án này, nếu ai cũng có thể, vậy thì đừng nói câu cần hắn, cũng đừng lộ ra dáng vẻ khát vọng lại nóng nảy ở trong phòng thay đồ làm gì.
Cho nên bọn họ không gặp lại nữa, không còn bất kỳ giao lưu gì, hắn tắt điện thoại, nghe thầy giáo nói về chuyện học kỳ sau ra nước ngoài.
Tất cả như trở về trước kia, cứ như đôi bên chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của nhau.
Thế nhưng, mọi chuyện lại xảy đến đúng như dự đoán của hắn.
Vào buổi sáng sớm, Chu Liệu mang cơ thể đầy mùi rượu và thuốc lá đến đập cửa nhà mình, hỏi hắn tại sao lại đối xử với cậu như vậy, hỏi hắn tại sao lại tắt máy, hỏi hắn tại sao lại ra nước ngoài, hỏi hắn có quay về nữa hay không.
Tần Trạm sẽ không trả lời tất cả đáp án cho cậu, hắn chỉ hỏi Chu Liệu muốn thứ gì?
Vẫn như trước kia, hắn không thích ép buộc.
Tôi chỉ có thể phá vỡ cậu để cậu ở lại, tôi rời khỏi cậu để cậu tìm tôi.
Thứ mà Tần Trạm cần là đương lúc Chu Liệu vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn ở trên đài cao, từng bước từng bước ngã về phía mình.
.......
Tần (rất là tâm cơ) Trạm =))))