Buổi tối Chu Liệu lái xe đưa cô gái kia về xong thì quay lại nhà mình, tối nay Trần Tiện cũng theo cậu cùng về, bởi vì hai người đã hẹn trước là nay sẽ chơi game để leo rank.
Từ lúc vào cửa thay giày là Trần Tiện đã không nhịn được.
"Thế là cuối cùng mày nói với cô ấy cái gì"
"Uống nước trái cây không?" Chu Liệu lấy một chai nước trái cây trong tủ lạnh ra: "Không nói gì cả, chỉ nói là không có hứng thú nên dừng lại"
"Còn chưa cả yêu đã dừng rồi?" Trần Tiện ngồi lên chiếc thảm trải trong phòng khách: "Rót cho tao ít"
"Không có hứng"
"Tao nghi mày uống thuốc nhiều quá, có phải giảm nhu cầu đi không?"
Chu Liệu liếc xéo cậu ta một cái: "Điên à?"
"Lúc trước mày yêu đương còn ngoại tình một đống, bây giờ tính ra chỉ từng có quan hệ mập mờ với hai người con gái."
Trần Tiện cũng không đi sâu vào vấn đề này, cậu ta lôi máy tính ra vừa nói vừa mởi trò chơi lên: "Đúng rồi, mày không thấy cái cậu thu ngân ở cửa hàng tiện lợi hôm nay giống Tần Trạm à"
Chu Liệu đang rót nước trái cây, nghe vậy suýt thì làm đổ ra ngoài: "Mày nhìn thấy mặt rồi ư?"
"Vóc dáng giống, trước kia thấy hơi hơi, cái khí chất ấy lộ rõ luôn" Trần Tiện nhìn sang Chu Liệu: "Không phải cậu ấy à? Hồi xưa ở lúc ở trong phòng vệ sinh tao thấy mày cứ nhìn chằm chằm bóng lưng người đó suốt, vừa nãy mua nước lại đợi lâu như thế"
"Tao không biết" Chu Liệu bưng hai ly nước trái cây qua.
"Tao thấy phải đấy, nhưng không để ý xem cổ họng người đó có sẹo hay không" Trần Tiện nói đoạn, mở trận đấu xếp hạng ra: "Mày nói xem cậu ấy không mệt à, vừa đi học vừa đi làm, bình thường lại còn làm thêm, đúng là bậc thầy quản lý thời gian, mà dù thế thành tích vẫn xếp thứ nhất"
Chu Liệu đang mải suy nghĩ về câu nói trên cổ họng có vết sẹo hay không, bàn tay đặt bên cạnh khẽ siết chặt lại.
Trần Tiện không để ý đến bộ dạng của Chu Liệu, chỉ bâng quơ cảm thán: "Đầu thai cũng là một chuyện đòi hỏi kỹ thuật, đổi một cuộc sống khác thì đã đâu đến nỗi thảm như vậy"
Ngày hôm sau hai người ngủ đến tận lúc mặt trời đã lên cao mới tỉnh dậy, ở nhà gọi đồ ăn nhanh xong Trần Tiện mới rề rà về nhà mình, thứ Sáu Chu Liệu không có tiết, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, cậu lôi điện thoại ra chơi một lúc, cho đến khi mắt đã hơi mỏi, do dự cả nửa ngày rồi mới gửi cho Tần Trạm một tin nhắn.
<Tối nay cậu có đi làm thêm không?>
Bên đó chắc đang bận, chưa thấy trả lời lại, Chu Liệu đã lướt xem video hai tiếng đồng hồ rồi điện thoại mới nhảy ra một thông báo tin nhắn mới.
<Không đi, mai mới đi>
Chu Liệu không muốn trả lời lại quá nhanh, cố ý để qua năm phút rồi mới gửi.
<Ồ, thế buổi tối cậu làm gì>
<? Không phải cậu nói cuối tuần mới đi sao>
<Tối nay dì cũng gọi>
Chu Liệu chửi thề một tiếng, mẹ nó chứ thế này thì Tần Trạm khác gì ở rể nhà Bạch Linh đâu? Làm gì có ai hai ba bữa lại đến nhà bạn khác giới ăn cơm?
<Có việc?>
<Không, chán thôi>
<Chơi với nó cả tối rồi, vừa mới rời khỏi nhà tôi>
Tần Trạm không trả lời lại ngay, phải qua nửa giờ sau mới trả lời lại một chữ "ờ"
Nhìn cái chữ này khiến tính khí thiếu gia của Chu Liệu lại nổi lên, suýt nữa thì đập vỡ cả điện thoại, ờ cái đầu b*** ấy mà ờ.
<Mai cậu làm thêm cả ngày?>
<Không, từ sáng đến trưa>
<Chiều lại đến nhà Bạch Linh ăn cơm?>
<Về nhà>
<Về nhà làm gì?>
<Cậu muốn gì đây?>
Chu Liệu cũng không biết mình muốn làm gì, cũng không biết bản thân hỏi nhiều thế để làm gì. Thời gian mà Tần Trạm và cậu ở với nhau nói thẳng ra là không nhiều, đã lâu thế rồi, nếu không phải tình cờ gặp thì cũng là cậu đi tìm Trần Tiện chơi bóng, ăn cơm mới gặp hắn ở trong lớp học, không thì đến cửa hàng tiện lợi.
Mà mỗi tuần cộng lại bọn họ chỉ gặp nhau không quá ba bốn tiếng, thời gian nói chuyện thì càng ít.
<Cuối tuần tôi không có việc> Chu Liệu cố gắng giữ thái độ bình tĩnh hòa nhã gửi lại tin nhắn.
<Cậu muốn làm gì?> bên kia cũng không đến nỗi trì độn không hiểu ý tứ.
<Không có việc gì đặc biệt muốn làm lắm, cậu thì sao>
<Vậy để mai rồi tính>
Tần Trạm trả lời lại nhiều như vậy, cộng thêm câu đồng ý trá hình này khiến Chu Liệu cảm thấy đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Tâm trạng cậu coi như chuyển từ xấu thành tốt, lại nằm trên giường chơi điện thoại một lát, giữa chừng còn lướt phải một chiếc video "Khi nào thì biết mình thích con trai", Chu Liệu nhìn thấy mấy bình luận của giới gay ở dưới, da gà da vịt nổi hết lên, cậu lập tức nhấn vào mục "không quan tâm" ở góc dưới video.
Cho dù đã từng làm rất nhiều chuyện, nhưng Chu Liệu chưa từng nghĩ rốt cuộc mình đối với Tần Trạm là như thế nào. Đây là một loại tình cảm vô cùng hỗn loạn đang tiến sát lại ranh giới, từ sự ỷ lại ở trong nhà kho đến nhận thức rối rắm ở hiện tại, mang theo sự cam chịu, thuận theo khi đâm lao thì phải theo lao.
Cậu không phải là một người thích suy nghĩ sâu xa về chuyện tình cảm, cũng không phải người thích phân tích bản thân. Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, bản năng nói cho cậu biết làm thế nào thì cậu làm thế.
Dù sao cậu là Chu Liệu, từ nhỏ đã có bản chất này, muốn gì là nhất định phải có bằng được, cho dù là thất bại cũng phải làm lại từ đầu, thứ mà cậu có chính là thời gian tiền bạc và sự tự tin để đặt cược.
Bởi vì tối qua cú đêm đến bốn giờ sáng, Chu Liệu chơi được lúc lại lăn ra ngủ, lúc tỉnh lại đã quá giờ cơm.
Lúc dậy có một người bạn khá thân hỏi cậu tối nay có muốn ăn cơm cùng nhau không, Chu Liệu không trả lời lại luôn.
Cậu ăn một bát mì thịt gà ở tiệm bên đường gần đó, thấy đã được một lúc, cậu che ô tản bộ ở khu vực lân cận. Buổi tối mấy hôm nay vẫn có mưa nhỏ, người đi đường cũng không nhiều lắm, cậu đi về hướng đường quen thuộc ấy, xung quanh càng ít người qua lại.
Thực ra cũng không phải cậu muốn gặp Tần Trạm cho lắm, nhưng mà cả ngày nay chẳng có việc gì, nên là đi bộ linh tinh ở gần đây, tiện thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Tám giờ tối, bên cạnh chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng xe điện nhỏ đi ngang qua.
Chu Liệu nhìn tòa nhà cũ nát và đường cái đã dần bị ngập nước, đợi đến khi rẽ vào khúc cua cuối cùng, cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đi về phía này.
Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy mình, Tần Trạm chỉ hơi sững lại, sau đó đi về phía trước, dưới sắc trời tối gương mặt ấy âm trầm lại hơi ướt át.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tản bộ"
"Trời đang mưa" Tần Trạm thấy Chu Liệu đã quay mặt đi: "Tại sao lại đi đến đây?"
"Cứ đi bừa thôi" Chu Liệu bấn loạn chậc một tiếng, cũng không nghĩ rằng lại trùng hợp đụng phải Tần Trạm, cậu còn có thể ngửi được mùi nước hoa của Bạch Linh trên người đối phương, vẫn là loại trước kia, cậu rất nhạy cảm với mùi hương trên người phái nữ: "Cậu ăn xong rồi à?"
"Ừ"
"Ăn gì vậy?"
"Món ăn thường ngày" Tần Trạm nhìn Chu Liệu một cái, hiếm khi chủ động hỏi: "Cậu thì sao?"
"Ăn bát mì thôi"
"Cậu muốn đi bộ về sao?"
Chu Liệu nhìn Tần Trạm hồi lâu không nói gì, người kia cũng lặng lẽ nhìn cậu, cứ như không vội trả lời.
"Thấy vẫn chưa tiêu cơm, cậu thì sao?"
Tần Trạm không trực tiếp trả lời cậu: "Không lạnh à?"
"Tôi vừa mới ra khỏi nhà không lâu" Chu Liệu thấy lòng bàn tay mình đổ rất nhiều mồ hôi, ngay cả cầm ô cũng suýt không cầm chắc.
"Vậy đi thôi"
Chu Liệu nghe vậy thì ngước lên nhìn, Tần Trạm nhàn nhạt mở miệng: "Tôi cũng hơi no"
Chu Liệu hít sâu một hơi, khẽ nuốt nước bọt, nhịp tim đột nhiên tăng lên, tự dưng cậu cảm thấy đường xá mờ mịt này cũng không nhàm chán đến vậy nữa.
Thực ra là mấy con đường ở đây chả có gì đáng để tản bộ, không có cây xanh cũng chẳng có công viên, chỉ có mấy con đường xuống cấp chưa được tu sửa, nhưng bọn họ chẳng nói lời nào, cứ thế chậm rãi đi bộ trong buổi đêm tĩnh lặng, nghe tiếng mưa rơi.
Bởi vì cả hai đều che ô cho nên khoảng cách ở giữa cũng không gần như lúc đi trong sân trường, nhưng Chu Liệu thấy vậy là đủ rồi. Ở nơi cậu này Tần Trạm là một thứ gì đó rất mâu thuẫn, vừa mang lại đau khổ và nghẹt thở cho mình, vừa cho cậu cảm giác an tâm không rõ nguyên cớ.
".... Tần Trạm" Chu Liệu đạp lên nước mưa, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Trước kia tôi đã muốn hỏi là, sao đầu giường cậu lại có còng tay?"
"Mua về"
"Tại sao lại phải mua?"
"Mất ngủ"
Chu Liệu nghe vậy suýt thì dừng bước lại, trái tim cậu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: "Cậu mất ngủ ư?"
"Ừ"
Câu tiếp theo, gần như là tâm tư không thể giấu của Chu Liệu khiến cậu buột miệng hỏi: "Sao cậu lại mất ngủ? Bắt đầu từ lúc nào?"
"Rất lâu rồi"
"...Cậu cũng phải còng tay mình lại mới ngủ được sao? Nhiều ngày thế rồi, đều vậy à?" Chu Liệu nghe tiếng mưa rơi trên tán ô, không biết rốt cuộc đáp án mà mình đang mong chờ là gì.
Đúng lúc này có một chiếc xe lái nhanh lao vút qua, che lấp đi câu trả lời của Tần Trạm.
"Cậu nói gì cơ?" Chu Liệu cau mày
"Không có gì"
"Tôi chưa nhge rõ"
Chu Liệu sốt ruột muốn chết, nhưng bất kể cậu có hỏi thế nào Tần Trạm cũng không hé nửa lời nữa.
Con người cậu ghét nhất cảm giác bị lấp lửng nửa chừng, cả quãng đường sau đó cậu bực bội bước đi, trong lòng thầm mắng chửi Tần Trạm tám trăm lần. Cậu là một người thẳng tính, cho nên muốn nghe câu trả lời từ chính miệng đối phương.
Chắc là mắng chửi Tần Trạm hăng say quá, đi đến nửa đường cậu đột nhiên bị người nào đó kéo mạnh một cái lùi về sau hai ba bước, ô còn va vào cả Tần Trạm, tiếp sau đó là tiếng rú còi ầm ĩ.
"Không có mắt à!" Thanh niên giao hàng lái xe điện, quay đầu lại chửi Chu Liệu một tiếng.
"Đmm, đây là vỉa hè, ai cho mày lái lên đây?!" Chu Liệu vốn đang cáu tiết, nghe thấy câu này thì máu dồn lên não: "Mày còn dám chửi ông không có mắt?"
"Mắt để hai quả trứng!" thanh niên giao hàng cậy mình có phương tiện, lái vút đi chỉ để lại một câu, lúc đi qua còn làm bắn cả đống nước lên người cậu.
"Đệt"
Chu Liệu chưa từng phải chịu cơn tức này bao giờ, sự khinh miệt đến từ "người thấp kém" là thứ mà cả đời này cậu không thể nhịn.
"Bỏ đi"
Tần Trạm kéo cậu vào trong ô mình, Chu Liệu vừa cãi nhau một cái là vứt luôn cả ô mình đi.
"Mẹ nó chứ, nó không có mắt đi lên vỉa hè, mẹ kiếp một thằng giao hàng mà cũng ở đấy..." Chu Liệu còn chưa nói hết đã chạm phải ánh mắt của Tần Trạm, mắt đối phương như chiếc giếng cổ không gợn sóng, nhưng cậu lại quay mặt đi cắn chặt răng: "Tôi không có ý đó"
"Đường bị ngập nước nhiều"
Chu Liệu biết ý của Tần Trạm là tại sao người ta phải lái xe lên vỉa hè, chỉ là vị trí trời sinh của mình khiến cậu rất khó đồng cảm với người thấp kém hơn, nhưng Tần Trạm thì khác cậu, Tần Trạm sinh ra từ đó, cho đến hôm nay vẫn là ở đó.
"Tôi biết" Chu Liệu nhặt chiếc ô ở dưới đất lên, chiếc ô trong suốt đã bị dính cả nước mưa lẫn nước bẩn ướt nhách: "Nhưng mà nó chửi tôi trước"
"Ừ, che ô của tôi đi, bẩn hết rồi"
"....Hơi lạnh, tôi muốn hút điếu thuốc, cậu có để ý không?" Chu Liệu mặc áo hoodie, gắng gượng đi đến lúc này, nếu nói là không lạnh thì đều là giả bộ, cậu xoa xoa bàn tay đã lạnh đến đỏ ửng rút từ trong túi ra một điếu thuốc.
Tần Trạm ngầm đồng ý, Chu Liệu bèn dùng một tay chắn gió châm lửa, một làn khói thuốc mùi bạc hà cuộn lên được làn gió nhanh chóng đưa đến bên mũi người bên cạnh.
"Cầm ô giúp tôi, tôi cất thuốc đi, có hai điếu bị ướt rồi"
Tần Trạm nhận lấy ô của Chu Liệu, nhưng lúc cầm qua không cẩn thận quét qua ngực đối phương, nghe thấy Chu Liệu đột nhiên rên lên một tiếng vì đau, biểu cảm trong vừa đau đớn vừa kỳ lạ.
"Sao vậy?" Tần Trạm khẽ cau mày.
Chu Liệu ngậm điếu thuốc hít sâu một hơn, đau đến nỗi hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Tầm mắt Tần Trạm dừng lại ở nơi Chu Liệu đang bịt lấy vì đau, mất ba giây mới ý thức được gì đó.
"Cậu vẫn đeo sao?"
Dưới cái nhìn của hắn, Chu Liệu dần trở nên buồn bực, mặt mày nhăn nhó. Bị một người đàn ông gắn ký hiệu, một năm sau đến tận giờ này vẫn chưa từng tháo xuống, cậu không dám tưởng tượng hiện tại trong mắt Tần Trạm cậu là người như thế naò, chắc là cảm thấy chán ghét, lại thấy rằng mình không rời khỏi hắn được, nghĩ rằng cậu là một tên đồng tính.
Cậu rít một hơi thuốc thật sâu, nhìn như chẳng hề để ý, nhưng mà thực tế thì đang nhịn đau cứng đầu nói: "Lười tháo ra"
"Tại sao?"
"Không phải bây giờ thịnh hành lắm hả, cá tính"
Chu Liệu nhìn thấy trong mắt Tần Trạm lúc nãy còn hơi dấy lên cảm xúc gì đó, nhưng vừa nói xong người kia lại nhanh chóng cụp mắt xuống, đôi mắt lại trở về vùng nước đen tối tăm không gợn sóng.
"Đi, về thôi"
.....
Lời tác giả: Đợi sau này viết về tâm lý của Tần Trạm, có lẽ mọi người sẽ có nhận thức khát quát về động cơ hành vi của cậu ấy ở hiện tại, chờ đến khi hai đứa mập mờ chút đã nha. Nhưng mà Chu Liệu là trai thẳng, lập trường này không thay đổi.