Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 57: Nước khoáng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tần Trạm nhìn thấy Chu Liệu mở danh bạ ra thì đọc lại số cho cậu, chờ đến khi Chu Liệu xác nhận đã nhập đúng rồi liền rời đi.

Gần đây ngoài đi chơi cùng đám Trần Tiện ra thì thời gian còn lại của Chu Liệu đều ngâm trong thư viện để đuổi bài tập. Thời gian trước cậu cúp mấy tiết học, hơn nữa trạng thái tinh thần không tốt nên tiến độ của cậu đã thụt lùi so với rất nhiều bạn học khác, có một số dạng bài tập không chép được, chỉ có thể vừa học vừa bổ túc, mặc dù có một nửa thời gian ở thư viện cậu đều lăn ra ngủ.

Thời tiết hôm nay vẫn là bầu trời âm u kèm mưa, lúc Chu Liệu gập máy tính lại, nhìn thấy tin nhắn của Trần Tiện gửi cho mình hỏi tối nay có đến uống rượu không.

Chu Liệu do dự một lúc, không trả lời luôn. Còn có một người nữa gửi tin nhắn cho cậu, đó là cô gái mập mờ với mình trước kia, hỏi cậu có muốn cùng đi ăn một bữa không.

Cậu với cô gái này còn chưa tiến đến quan hệ yêu đương, hơn nữa không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau, chắc là gần đây giữa kỳ đều bận nên mấy ngày trước không liên lạc gì. Chu Liệu suy nghĩ một hồi, dứt khoát đi ăn một bữa cơm cuối cùng, rồi tặng cho cô cái túi gần một vạn là coi như kết thúc.

Mặc dù quan hệ mập mờ này không cần dùng đến tiền bạc hoặc lời hứa, nhưng Chu Liệu thấy dù sao thì mình cũng đã lợi dụng đối phương.

Cậu đồng ý, cô gái chọn một nhà hàng rất hot trên mạng ở gần khu văn hóa và sáng tạo, hẹn thời gian ăn với cậu.

Chu Liệu nhìn mấy nhãn dán mà cô gửi tới trên màn hình, một lát sau mới quay đầu nhìn ra cơn mưa ngoài cửa. Chu Liệu bắt đầu lật tìm số điện thoại mới lưu trong danh bạ kia, ngón tay khẽ dừng trên màn hình, cuối cùng vẫn gõ xuống một tin nhắn.

Đây là tin nhắn đầu tiên cậu chủ động gửi đi, nhưng lại là ba chữ rất nhạt nhẽo, không biết là điện thoại của người kia hiển thị tin nhắn của số lạ hắn có thấy khó hiểu không. Cũng tại não bị chập mạch nên Chu Liệu mới gửi nó, không biết nay Tần Trạm đang làm gì, nhưng Chu Liệu biết thứ Ba và thứ Năm Tần Trạm đều đến trường.

Khoảng mấy phút sau cậu đi vệ sinh, lúc quay lại thu dọn cặp sách điện thoại đột nhiên rung lên.

<Cậu không có ô?>

Đúng là Chu Liệu không có thói quen che ô, cậu ra đường hầu như đều lái xe, thỉnh thoảng di chuyển đoạn đường ngắn qua các tòa nhà, chỉ cần đội mũ lưỡi trai và mũ áo hoodie là ứng phó được rồi.

<Không mang>

Cứ tưởng người kia sẽ không trả lời nữa, đợi khoảng hai phút sau điện thoại lại rung lên lần nữa, lúc nhìn thấy tin nhắn trái tim cậu đột nhiên co rút mạnh.

<Cậu ở đâu?>

<Thư viện>

<Năm phút>

Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, sau đó đút điện thoại vào túi. Cậu nhanh chóng xách túi xuống lầu, đứng được một lúc thì thấy một bóng người đen sì đang cầm ô đi về phía bên này, Chu Liệu chưa từng nghĩ rằng Tần Trạm sẽ đến đón mình, thoáng chốc tim đập như sấm rền.

Tần Trạm mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, tay cầm ô, như hòa vào cùng với bóng đêm.

"Sao cậu vẫn ở trường?" Chu Liệu đi hai ba bước đến trước mặt hắn.

"Thầy giáo tìm tôi có việc"

"Ồ, có phải tối nay cậu làm thêm không?"

"Ừ"

"....Vậy tôi đưa cậu đi? Dù sao cũng thuận đường"

Bọn họ lại bước đi giữa đêm mưa trong sân trường, may là giờ này trên đường không có người, nếu không nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng nhau dưới một tán ô chắc đều lấy làm lạ.

Mỗi lần bước sóng vai cùng Tần Trạm dưới cùng một chiếc ô như thế này, đều khiến Chu Liệu cảm thấy thật kỳ diệu, cứ như có một dòng điện tê dại đang chảy vào từng mạch máu. Đã rất lâu rồi cậu không có cảm giác này, hệt như trở về năm lớp 9 lần đầu tiên nắm tay với con gái vậy, lúc ấy vẫn còn non xanh, mới chỉ ngón tay đan xen thôi mà cả người như bị điện giật.

Nhưng điều không giống ở hiện tại là, bây giờ bọn họ không làm gì, chỉ lặng lẽ đi bộ che cùng một chiếc ô, nghe tiếng mưa rả rích ở xung quanh, cùng với cánh tay khẽ cử động theo nhịp bước, thỉnh thoảng lại cọ vào đối phương.

.....

Tần Trạm vẫn như ngày đó, bước lên xe Chu Liệu.

Trước giờ hắn rất kiệm lời, nhưng Chu Liệu đã dần làm quen với sự im lặng này, cũng không thấy ngượng ngùng gì. Bởi vì những ngày ở trong nhà kho trước kia, Tần Trạm cũng rất ít khi nói chuyện, mà những gì hắn làm thì nhiều hơn gấp mấy lần những gì hắn nói.

Lúc xe đi đến giữa chiếc cầu cạn, Chu Liệu nhận một cuộc gọi, bởi vì quên là điện thoại đang kết nối bluetooth trong xe, lúc cuộc gọi được kết nối, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của một cô gái gọi Chu Liệu một tiếng anh ơi vang lên, Chu Liệu lập tức cuống lên vội ngắt kết nối bluetooth.

Cậu hơi lúng túng liếc sang Tần Trạm, người con trai kia vẫn luôn nhìn đường phía trước, gương mặt chẳng khác gì mọi ngày, không có phản ứng gì đặc biệt.

"Alo"

"Ừ...vừa ở thư viện"

"Tôi đang trên đường"

"Chắc hơn ba mươi phút nữa"

"Vậy lát nữa thì xuất phát"

"Được, bye bye"

Chu Liệu nhanh chóng ngắt điện thoại, bởi vì trong xe không bật nhạc nên vô cùng yên tĩnh, Chu Liệu cũng không biết Tần Trạm có nghe được tiếng trong loa điện thoại không.

Bởi vì không chịu được sự giày vò của im lặng nữa, Chu Liệu đánh tay lái bằng một tay, cậu nhìn vào kính chiếu hậu trộm liếc Tần Trạm, bắt đầu tìm bừa một chủ đề.

"Cuối tuần cậu không lên lớp, đi làm cả ngày sao?"

"Không, chỉ có ca tối"

"Vậy bình thường cuối tuần cậu làm gì? Ý tôi là giải trí ấy?"

"Đến nhà Bạch Linh ăn cơm"

Chu Liệu khẽ siết lấy vô lăng, cậu hít một hơi thật sâu, lúc lâu sau vẫn không nặn ra được chữ nào, rốt cuộc thì cậu với Tần Trạm bây giờ đang làm quan hệ gì, cậu cũng không rõ.

Người lạ? Nhưng người lạ mà làm những chuyện đó hả?

Bạn bè? Không có miếng nào giống luôn

Người yêu? Chỉ cần nghĩ đến hai từ này thôi mà Chu Liệu thấy tê cả da đầu.

Cho nên bây giờ bọn họ chẳng là gì cả.

Chu Liệu biết mình không có lập trường, nhưng bởi vì từ nhỏ đã kiêu ngạo, tính cách trước giờ cũng không nhịn được cái gì, đèn xanh trước mặt sáng lên, lúc đạp chân ga xuống cậu vẫn không kìm được hỏi lại một lần nữa.

"Cậu đang qua lại với Bạch Linh sao?"

Đối phương không lập tức trả lời ngay, cảm giác bị siết cổ đến khó thở đã bị lãng quên rất lâu rồi đột nhiên ập tới, gân xanh trên bàn tay đang cầm vô lăng của Chu Liệu nổi lên ngày càng rõ rệt, lúc này Tần Trạm mới quay đầu lại.

"Sao lại hỏi chuyện này?"

"....Không được hỏi?" hơi thở Chu Liệu không được ổn định, lúc trả lời có hơi lạc giọng.

Có lẽ là khoảng thời gian này uống thuốc đều đặn, quan hệ cũng hòa hoãn lại khiến cậu trở về cuộc sống bình thường.

Tần Trạm cau mày: "Mục đích cậu hỏi câu này là gì?"

"Tôi không định làm gì Bạch Linh cả" Chu Liệu cắn chặt răng, thậm chí còn quay đầu sang: "Nhưng mà nếu cậu đang qua lại với Bạch Linh, thế thì mẹ nó sao hôm ấy cậu lại...."

"Lại cái gì?"

Tần Trạm không biết tại sao Chu Liệu lại đột nhiên kích động như vậy, cũng không hiểu sao đối phương cứ hỏi đi hỏi lại cái vấn đề chả có ý nghĩa này.

"Cậu nói xem!!" nếu không phải Chu Liệu đang lái xe chắc cậu đã đấm một phát lên vô lăng rồi, thái độ của Tần Trạm cứ lạnh tanh như vậy, cậu hoàn toàn không nhìn ra được con người này muốn cái gì, phút chốc cậu lại trở nên bực bội cáu gắt: "Chuyện ở phòng thay đồ hôm đó, cậu nói xem?!"

"Vậy cậu thì sao?"

"Tôi? Liên quan gì đến tôi!" Chu Liệu không hiểu sao qua một câu nói mà vấn đề lại bị đẩy lên người mình.

Tầm mắt Tần Trạm chỉ khẽ di chuyển xuống dưới, dừng lại trên màn hình trong xe.

Chu Liệu đang ba máu sáu cơn, giờ đúng là không có chỗ nào để giải tỏa: "Đó không phải bạn gái tôi"

Tần Trạm không nói gì.

"....Trước kia có một hoạt động, cô ấy xin wechat tôi, nên tôi cho"

"Buổi tối cô ấy gửi tin nhắn nói là khá thích tôi" Chu Liệu nhịn xuống câu nói tôi thấy cũng xinh nên trả lời lại, mặc dù thực ra lúc đó cậu đang muốn thoát khỏi ám ảnh của Tần Trạm, muốn chứng minh rằng cậu sống tốt, thì ông đây còn thoải mái hơn cậu nhiều: "Lúc đó trạng thái không tốt, nên cứ để đó, chưa xác định quan hệ"

Tần Trạm chỉ im lặng nghe, không phát biểu cảm nghĩ.

"Tôi nói xong rồi"

"Ừ" Tần Trạm nhìn cậu một cái.

"Hết rồi?! Mẹ nó cậu còn chưa nói quan hệ của cậu với Bạch Linh kìa?"

"Không có gì hết" cuối cùng người kia cũng nhả ra một câu.

Trái tim Chu Liệu đột nhiên đập mạnh: "Không có gì hết là sao?"

"Rốt cuộc cậu muốn nghe cái gì?"

Nhịp tim ngày càng nhanh, ngay cả huyệt thái dương cũng nảy lên theo.

"Không có gì, bọn họ nói hai người đang hẹn hò"

Tần Trạm gần như không giao du gì với bạn bè của Chu Liệu, trong trường cứ như một người vô hình, đương nhiên không biết những người xung quanh sẽ đồn thổi những chuyện này, thậm chí hắn còn chẳng buồn hỏi là ai, bởi vì hắn không nhớ được mặt và tên của những người không liên quan.

"Tôi cũng chưa hẹn hò đâu, vừa nãy gọi điện, chỉ là ăn một bữa cơm bình thường thôi"

Chu Liệu cũng không biết mình nói cái này để làm gì, chắc Tần Trạm chẳng quan tâm đâu.

Thế nhưng đến hiện tại cậu vẫn không rõ rốt cuộc mình muốn gì, rõ ràng chán ghét sự thân mật giữa hai người đồng tính nhưng mà lại khát vọng ánh mắt và sự tiếp xúc của đối phương.

Cậu không biết thái độ của Tần Trạm là gì, lời đáp lại của ngày hôm đó có ý nghĩa ra làm sao, xúc động qua đi, da mặt cũng không được dày như thế nữa, nhưng mà trước khi làm rõ được những điều này, chuyện Bạch Linh và Tần Trạm không có gì lại làm tâm trạng cậu vui vẻ một cách khó hiểu, lúc Tần Trạm xuống xe xong, cậu còn ngâm nga bài hát lái về.

Buổi tối Chu Liệu ăn cơm với cô gái đó xong, đám Trần Tiện đến tìm cậu chơi bi-a, mặc dù đã nói rõ hết rồi nhưng mà để một cô gái tự mình đi về cũng không được hay cho lắm, cho nên sau đó cô đi cùng với Chu Liệu luôn.

Mấy người họ chơi bi-a khoảng hơn hai mươi phút ở quán gần nhà Chu Liệu, lúc đi ra Chu Liệu đột nhiên nói muốn mua nước, bọn họ liền đứng ở bên ngoài đợi cậu.

Chu Liệu bước vào cửa hàng, Tần Trạm đội mũ đeo khẩu trang đang quét mã đống đồ ăn vặt cho một đứa bé.

Lúc cậu mở tủ lạnh ra, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc qua Tần Trạm.

Rõ ràng chỉ mua chai nước thôi mà cậu mở tủ lạnh rõ lâu, sau đó mới chậm chạp đi đến quầy thu ngân.

Cậu đẩy nước qua.

Ánh mắt nhàn nhạt bị che dưới vành mũ nhìn thẳng vào mắt cậu, cổ họng Chu Liệu khẽ chuyển động lên xuống.

"Hai đồng"

"Trả bằng wechat" Chu Liệu hắng giọng.

"Không phải chứ, sao mày lâu thế?" Trần Tiện nghênh ngang bước vào, không hiểu sao Chu Liệu đi mua chai nước mà lại lề mề vậy.

Trong lúc nói chuyện, Tần Trạm vừa hay đang đưa nước cho Chu Liệu, lúc đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Chu Liệu như bị giật điện, da thịt tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, mà khiến cậu thấy cổ họng mình khô khát.

Bàn tay hai người cùng nắm lấy một chai nước ở giữa không trung, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản mà cứ như dài cả thế kỷ, không biết là ngón tay của ai khẽ cọ vào đốt ngón tay của người kia, mang theo sự tê dại và ngứa ngáy nho nhỏ, khiến trái tim cũng không chịu nổi.

Dưới con mắt của thằng bạn thân nhất, Chu Liệu cúi đầu, không ý thức được là vành tai mình đã phiếm hồng.

"Này, mày lấy chai nước phải mất bao lâu nữa? Con gái người ta còn đang chờ mày đưa về kìa"

Trần Tiện nhìn Chu Liệu cứ đứng như trời trồng ở quầy thu ngân, rõ ràng không có hành động gì mà nhìn bóng lưng lại rất mờ ám. Cậu ta ngước mắt lên nhìn nhân viên thu ngân, rất cao, khí chất thì lạnh lùng, nhìn lâu còn thấy hơi quen mắt, hình như là người mà Chu Liệu cứ nhìn mãi hôm đến nhà vệ sinh kia, có điều ánh mắt đối phương đã bị vành mũ che khuất, đeo khẩu trang kín mít làm cậu ta không đoán ra cụ thể là ai.

Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, cậu túm lấy tóc bộ dạng như rất buồn bực, sau đó rút một điếu thuốc trong túi ra.

"Má mày giục cái gì mà giục"

.......

Lời tác giả: Hai người bọn họ lúc thì ngây thơ, lúc thì điên điên

Sau này còn khùng khùng nữa, dù sao dục vọng chiếm hữu của Tần Trạm rất cao, chỉ là hiện tại tạm thời chưa có lộ ra thôi.