Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 55: Có cần không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bên ngoài mưa rất lớn, phút chốc bầu trời đã phủ đầy hơi mước mờ mịt.

Trong cơn mưa dông, bọn họ từ trường học chạy đến trạm tàu điện ngầm, rồi lại đến căn phòng thuê nhỏ hẹp mười mấy mét vuông mà hai người đang yên vị này, mọi thứ đều quá mức hoang đường, cứ như một giấc mộng, một giây trước còn thấy sắp cận kề cái chết, một giây sau đã được kéo về hiện thực.

Sau khi Chu Liệu nghe thấy câu trả lời của Tần Trạm, cậu không nghĩ tới ý tứ đằng sau những lời đó nữa, ngoài việc trút hết nỗi lòng một cách nguyên thủy nhất theo bản năng, cậu chẳng muốn làm gì nữa.

Cậu túm chặt lấy cằm dưới của Tần Trạm, dán môi lên môi hắn, khác với sự bị động trong quá khứ, lần này đều là cậu làm chủ, mới đầu phản ứng của Tần Trạm không hề nhiệt tình, đa số thời gian đều không thấy Tần Trạm động tình, cho đến khi cậu cắn vào môi dưới của hắn, nghe thấy đối phương khẽ rên lên một tiếng, người con trai đó mới bắt đầu đáp lại.

Tần Trạm túm lấy tóc cậu, kéo đến nỗi đau cả da đầu, nhưng Chu Liệu không màng đến chút đau đớn ấy.

So với nụ hôn triền miên của người bình thường, bọn họ càng giống như đang tranh đoạt chủ quyền hơn, cả hai đều như muốn nuốt đối phương vào trong bụng, điên cuồng phóng thích cảm xúc yêu hận lạ kỳ đan xen đã tích tụ cả một năm nay.

Chu Liệu tiến công mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đây, cậu đã không còn là kẻ hèn mọn bị bất cứ ai khống chế ở trong nhà kho nữa, bản thân cậu hiện tại đã bị thứ tình cảm cuộn trào mãnh liệt lại kỳ lạ ăn mòn đại não, cứ như hiến tế mọi thứ để nghiền nát người trước mặt.

Trong căn phòng u tối, chỉ còn nghe được tiếng nước vang lên khi hôn môi, cùng với tiếng rên khổ sở không biết là của ai. Mấy tia chớp lóe vào, chiếu sáng lên hình bóng hai người con trai đang dán chặt vào nhau trên cánh cửa phòng, bọn họ như đang hôn môi, mà cũng như đang đánh lộn.

Bàn tay đang túm lấy sau gáy Chu Liệu của Tần Trạm nổi lên gân xanh, khớp ngón tay dùng sức khiến gân mạch càng nổi lên rõ mồn một, cứ như sắp phá rách lớp biểu bì. Từ mặt đến cổ Chu Liệu đều nhuốm màu đỏ bừng do mạch máu giãn nở, giống như sắp nghẹt thở. Bọn họ dựa lên cửa phòng thay đồ, không biết trời đất là gì nữa.

"Đệt..."

Mỗi lần đầu lưỡi quét qua hàm trên của người kia, càn quét vào khoang miệng đều khiến Chu Liệu run lên một trận. Bọn họ cắn nuốt nhau, máu tanh lan tràn cũng không thể ngắt quãng nụ hôn này, thậm chí còn không biết là ai cắn rách môi và đầu lưỡi ai trước, ngoài vị rỉ sắt ở trong khoang miệng, còn có máu tươi không ngừng chảy xuống theo khóe miệng.

Chỉ là còn chưa chảy tới cằm đã bị Tần Trạm cúi xuống liếm sạch sẽ, hắn như một con quỷ hút máu nhân loại, mang theo sự quỷ mị lãnh lẽo, điên cuồng lại bạo ngược, tiếp sau đó lại là một nụ hôn long trời lở đất khác.

Từ môi dưới đến đầu lưỡi, quét vào khoang miệng, rồi lại mút lấy môi trên.

Mỗi một hơi thở gấp gáp đều hòa vào cùng tiếng mưa, tiếng môi lưỡi quấn quýt cũng bị tan vào trong tiếng sấm chớp.

"Ưm..."

Hai cánh tay Chu Liệu vắt lên cổ Tần Trạm, trên cánh tay còn nhìn thấy đường nét cơ bắp uốn lượn, như muốn kéo theo người trước mặt cùng xuống địa ngục.

Không còn chạy trốn được nữa, cứ như vậy đi, cứ như vậy mang theo tội ác cùng phóng túng hoàn toàn sa ngã.

Không biết bọn họ đã ở đây bao lâu, quần áo bị vò đến nhăn nhúm lại, gần như sắp khảm người kia vào trong cơ thể mình.

"Sao cái cửa này không đẩy ra được?"

"Lúc cậu đi khóa rồi à?"

Bên ngoài có tiếng nói vang lên mới kéo hai con người trong phòng thay đồ về hiện thực.

"Không có? Vẫn vặn được nhưng hình như có thứ gì đó chặn ở bên trong" người bên ngoài ngờ vực: "Anh Liệu thì làm thế nào?"

"Anh Liệu chặn lại à?"

Chính Tần Trạm đang tựa lưng vào cánh cửa này, trọng lượng của Chu Liệu cũng đè lên người hắn vì nụ hôn vừa nãy.

Đôi mắt không gợn sóng thường ngày của hắn lúc này đang có sóng ngầm cuồn cuộn, lặng lẽ mặt đối mặt với Chu Liệu ở trong bóng tối.

Trong phòng chỉ còn lại hai người vẫn còn chưa điều chỉnh được hơi thở, Chu Liệu cũng dần bĩnh tĩnh lại sau khi đầu óc không chịu sự kiểm soát của lý trí, cậu nhìn Tần Trạm, cảm giác ngượng ngùng khó tả đột nhiên xông lên, cậu không để ý đến ánh mắt mà Tần Trạm nhìn mình, nhanh chóng rời tầm mắt đi.

"Tao ở đây một lát rồi tự đi" lúc Chu Liệu lên tiếng giọng nói còn bị khàn đi một cách kỳ lạ.

"Anh Liệu, anh ở trong đó sao?"

"Ừ"

Chu Liệu khẽ hắng giọng, cậu đang định mở miệng thì Tần Trạm điều chỉnh tư thế đứng thẳng người lên, lồng ngực hai người dán sát vào nhau, Chu Liệu bị nhiệt nóng làm cho giật mình, vô thức lùi lại một bước.

"Anh chặn cửa lại rồi à anh Liệu?"

"Mày kệ đi" giọng điệu Chu Liệu mang theo mấy phần buồn bực: "Bọn mày đi trước đi, tao không sao, lát nữa tự ra ngoài"

"À được"

Tần Trạm khẽ ho một tiếng, Chu Liệu lập tức giơ tay bịt lấy miệng hắn.

"Ai ở trong đó vây?" một người khác cảnh giác.

Người bên cạnh khẽ lắc đầu, đang không ngừng dùng ánh ắt để ám thị.

"Vậy bọn em đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi"

"Được, hôm nay làm phiền mấy đứa rồi"

Đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Chu Liệu mới bỏ bàn tay đang bịt miệng Tần Trạm xuống.

Có điều tiếng nói của hai người đang đi trên hành lang kia vẫn rất rõ ràng.

"Chắc bạn gái anh Liệu ở trong đó"

"Tao cũng thấy thế, không chừng là nghe nói anh ấy bị bệnh nên tới, bây giờ đang làm chuyện đó đó"

"Chắc chắn rồi, không thì chặn cửa làm gì"

Cho đến khi âm thanh dần biến mất, dũng khí của Chu Liệu như tiêu tan đi một nửa, trong không gian yên tĩnh, chỉ còn sự im lặng và xấu hổ lan tràn, cậu vẫn không dám ngẩng đầu lên, cũng không biết phải nói câu gì tiếp theo.

Qua một hồi lâu, Tần Trạm mới phá vỡ sự im lặng.

"Đi thôi"

"....Đi đâu?"

"Đi về" Tần Trạm làm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, gương mặt đó đã nhanh chóng trở về vẻ bình thường: "Buổi tối cậu có tiết?"

"Không"

"Vậy thì đi thôi"

Tần Trạm kéo cửa ra, Chu Liệu đứng ở phía sau hắn, vừa ra khỏi tòa nhà này, bên ngoài là cơn mưa tầm tã, bọn họ đứng tại chỗ, Chu Liệu thấy hơi buồn phiền.

"Cậu có lái xe không?"

"Không" hôm nay Chu Liệu từ bệnh viện tới đây.

"Có thể dầm mưa không, có dễ cảm lạnh không?"

"Không đâu" Chu Liệu không được tự nhiên quay đầu đi: "Đàn ông con trai"

"Vậy chạy thôi"

"Cái gì?"

"Chạy đến trạm tàu điện ngầm"

Cậu chạy cùng Tần Trạm đến trạm tàu điện, trong tàu điện ngầm hai người họ cũng không đứng quá gần, chắc là vì trời mưa, càng ngày càng có nhiều người chen lên tàu điện, hai người bọn họ cũng bị ép vào một góc.

Chỉ là với dáng cao chân dài hiếm có ở phía Nam này bọn họ đứng cùng một chỗ với nhau thật sự quá bắt mắt, trong tàu điện thỉnh thoảng lại có cô gái liếc nhìn trộm, làm Chu Liệu không cả được thoải mái. Tần Trạm không nói gì, cứ như không cảm nhận được ánh mắt của người khác, chỉ vươn tay ra, kéo lấy mũ áo hoodie vừa bị mưa ướt chùm lên đầu mình.

Cả đường bọn họ không nói gì, lúc đến trạm gần nhà mình Chu Liệu cũng không xuống, cậu thề là không phải mình cố ý không xuống, mà chỉ là đang thất thần thôi, trái tim vẫn còn loạn nhịp, suy nghĩ đang trôi xa nên chẳng nghe gì thông báo trạm dừng.

Cho đến khi người trước mắt khẽ cử động, cậu mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Tần Trạm chỉ nhìn cậu một cái, đến khi ra khỏi trạm rồi mới hỏi cậu: "Muốn đến chỗ tôi?"

Nhịp tim Chu Liệu vừa nhanh vừa loạn, còn chưa biết trả lời thế nào, người kia đã lên tiếng trước.

"Hình như cậu xuống nhầm điểm dừng rồi, hoặc là cậu bắt xe từ đây về"

"Thế sao cậu không nhắc tôi...."

Chu Liệu hỏi một câu, nhưng chẳng đợi Tần Trạm trả lời. Cậu cứ thế theo Tần Trạm về nhà hắn như bị ma xui quỷ khiến. Nơi mà hắn sống thật sự khiến cậu không dám tưởng tượng, cậu không nghĩ rằng ở trung tâm thành phố mà lại có tòa nhà cũ nát này, người dân ở đầy hình như đều là những dân nghèo nhận trợ cấp của Chính phủ và mấy người già bảy tám mươi tuổi.

Lúc lên cầu thang còn suýt thì trơn ngã vì có rêu, trên hành lang còn có chuột chạy qua, đối với Chu Liệu mà nói thì đây hoàn toàn không phải nơi mà người có thể ở.

Lúc Tần Trạm mở cửa, chiếc cửa cũ kỹ vang lên âm thanh kẽo kẹt. Cũng may là người kia yêu thích sạch sẽ, mặc dù không gian còn chả to bằng nhà vệ sinh của nhà cậu, nhưng mà được sắp xếp rất ngăn nắp, mặc dù cơ sở hạ tầng đã cũ, có điều không khiến cậu thấy sợ như cảnh vật ngoài hành lang và tiểu khu.

"Đi tắm đi" Tần Trạm đột nhiên mở cửa

"Hả?" Chu Liệu còn chưa phản ứng lại.

"Dính mưa rồi"

"Tôi có thể về rồi tắm sau"

Tần Trạm không nói gì nữa, Chu Liệu lập tức bổ sung một câu: "Không phải tôi chê chỗ cậu điều kiện kém...chỉ là ở đây không có quần áo của tôi"

Tần Trạm lấy một bộ quần áo mới ra đặt xuống bên cạnh: "Mặc tạm đi, lát nữa sấy khô quần áo trên người cậu"

"Cậu không đi làm à?"

"Hôm nay tôi không phải trực ca tối"

"À..."

Nói xong hai người lại rơi vào im lặng, Chu Liệu đứng dậy cầm lấy quần áo, sau đó mở cách cửa của phòng vệ sinh chắc chỉ đủ để đứng vừa một người.

"Vậy tôi tắm đây"

Chu Liệu tắm rất nhanh, chủ yếu là con trai cũng không có gì để tắm lâu, cậu tắt vòi nước hoa sen đi rồi nhìn lại mình trong gương.

Một gương mặt phờ phạc, đôi mắt hơi đỏ ửng, cậu cũng đoán được tại sao lại có mấy cô gái trên tàu điện ngầm nhìn bọn họ rồi, môi cậu đã bị cắn rách, ai không biết còn tưởng là đã làm gì, toàn là vết máu và vết cắn còn chưa khô.

Lúc cậu ra ngoài, Tần Trạm đã nấu xong nước gừng đặt ở một bên, thấy cậu đi ra chỉ nhìn một cái rồi bảo cậu uống nước gừng, còn mình thì đi vào phòng tắm.

Chu Liệu nghe tiếng tắm gội và tiếng mưa rơi, uống nước gừng ấm bụng tiện thể quan sát môi trường xung quanh.

Rất sạch sẽ rất gọn gàng, không nhìn thấy được cái gì, chủ nhân của căn phòng này rất ít khi mua đồ, cứ như sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Lát sau, Tần Trạm cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh, hắn mặc một bộ quần áo mỏng màu xám, khăn lau tóc được vắt lên vai.

"Cậu muốn ăn gì?"

"...Gì cũng được"

"Mì?"

"Được"

Chu Liệu ngồi ở một bên sấy tóc, Tần Trạm đứng trước kệ bếp nhỏ dùng bếp điện nấu mì.

Khoảng năm phút sau là đã nấu xong hai bát mì được thêm gia vị đầy đủ, Chu Liệu ngửi thấy mùi hương vẫn hơi hoảng hốt, phút chốc như đã trở về trước kia. Đũa mì đầu tiên chạm vào đầu lưỡi, hương vị quen thuộc khiến cậu không phân rõ rốt cuộc đang ở đâu.

Lúc Chu Liệu ăn xong mới nhớ đến điện thoại, cậu đang cho về chế độ im lặng, bây giờ mới phát hiện trên đó có rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn của Trần Tiện và vài người bạn khác.

Chu Liệu trả lời lại từng người một, sau đó mới gọi điện thoại cho Trần Tiện, Trần Tiện sắp bị cậu bức điên rồi, nghe nói người không làm sao, trái tim thấp thỏm cả buổi chiều của cậu ta và vài ông bạn mới chịu lắng xuống.

"Bây giờ mày về chưa?"

"Về rồi"

"Vậy tao sang tìm mày chơi game nha"

Chu Liệu siết lấy điện thoại: "Không tiện, có việc"

"Mẹ chứ mày thì có việc gì được?"

"Không được thật"

"Không được thì thôi, mày đừng có t* sát là được"

"...không đâu" Chu Liệu biết Trần Tiện lo cho mình: "Mày yên tâm đi"

Trần Tiện lại nói thêm vài câu nữa mới cúp máy. Tần Trạm đã rửa bát xong, thấy cậu cúp máy tồi mới lên tiếng hỏi.

"Cậu về sao?"

Chu Liệu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hình như mưa không ngớt"

Cái ô của Tần Trạm vẫn luôn để ở cửa ra vào, nhưng mà chẳng ai nhắc đến.

"Hơn nữa, tôi dễ mất ngủ"

"Vậy thì để mai hẵng về" Tần Trạm không nói gì nữa.

Bởi vì không có dư gối, Tần Trạm lấy chiếc áo dày của mình gập thành một cái gối mềm để bên cạnh, sau khi tắt đèn, hai người vẫn tự cách ra một khoảng như có một dòng sông làm biên giới.

Chu Liệu cố gắng cuộn lại bên mép giường, nhịp tim không ngừng nhảy lên theo tiếng mưa. Cho dù bọn họ từng ngủ chung một chiếc giường, nhưng mà hoàn toàn khác với hoàn cảnh hiện tại, đầu cậu rối như tơ vò, mất đi dũng khí trước đó, bây giờ đã nói ra hết rồi, nhưng mà loại quan hệ kỳ quái chẳng có tên gọi này làm cậu không biết phải ở chung với người như thế nào.

"Cậu ngủ rồi sao?" Tần Trạm quay lưng về phía cậu, đột nhiên lên tiếng trong bóng tối.

"...Chưa"

"Mất ngủ à?"

"Có hơi"

Tần Trạm chống người dậy lấy một vật gì đó có tiếng kêu ở bên tủ đầu giường, lại hỏi lần nữa: "Có cần không?"

Chu Liệu quay người qua, trong đêm tối tĩnh mịch, chiếc còng tay màu bạc trong tay người con trai kia lấp lánh dị thường.