Cơ thể đang nằm co quắp trên sàn nhà đột nhiên ngừng run rẩy, một lúc sau mới chật vật xoay người lại, trên viền mắt có thể nhìn thấy nước mắt sinh lý đã ứa ra vì đau khổ, long lanh trong bóng tối.
Lúc nhìn thấy rõ người ngồi trước mặt mình, Chu Liệu theo bản năng nghĩ xong rồi, thật sự đã quay về trước kia, lại sinh ra ảo giác rồi, cậu cố nhịn lại xúc động muốn xé rách con người trước mặt này, bờ môi khép mở mấy lần vẫn không thể phát ra được âm tiết nào.
Sau vài giây cứng đờ, cậu đột nhiên quay người lại muốn đập đầu lên chiếc ghế trước mặt.
"Chu Liệu" Tần Trạm bắt lấy bả vai cậu.
"Bỏ tôi ra!" xúc cảm không biết là thật hay giả này làm Chu Liệu bỏng giật, cậu hét lên như tan vỡ: "Mẹ kiếp cậu buông tôi ra! Không phải cậu muốn tôi chết sao!!!"
"Cậu đang nói cái gì?"
"Mẹ nó một năm rồi!! cậu còn muốn tôi như nào nữa!! Cậu nói đi, mẹ kiếp tôi còn phải trả lại cậu như thế nào nữa, cậu mới chịu buông tha cho tôi!!"
"Tôi chưa từng tìm đến cậu, cậu đang trả cái gì?" giọng nói Tần Trạm không hề có bất kỳ cảm xúc lên xuống nào, hắn giữ lấy con người đang sụp đổ gào thét trước mặt, bàn tay khẽ dùng thêm sức.
Bả vai bị túm lấy khiến nó trở nên đau đớn, lúc này Chu Liệu mới kinh ngạc phát hiện người trước mặt không phải ảo giác, là Tần Trạm thật sự đang ở trước mặt mình, nhưng ý thức được điều này, kéo theo đó là cảm xúc phức tạp hung hãn như nước lũ ập đến.
"Phải! cậu chưa từng tìm tôi!! Mẹ nó cậu chưa từng tìm tôi, thì ông đây chưa từng bị cậu dày vò hay sao!"
"Cậu tưởng rằng tôi biến thành thế này là do đâu!!"
"Cậu tưởng rằng tôi uống nhiều thuốc như vậy là để chữa cái gì!!"
Bởi vì cảm xúc phẫn nộ đang lộng hành cùng với áp lực tâm lý không thể chịu đựng thêm nữa, lúc nói chuyện Chu Liệu bị sặc, cậu cuộn cơ thể đau đớn lại bắt đầu ho kịch liệt. Tần Trạm nhìn sống lưng không ngừng phập phồng lên xuống vì cơn ho không dứt, hắn vươn tay ra, chỉ là còn chưa kịp chạm vào lưng cậu, Chu Liệu đã đánh mạnh vào mu bàn tay hắn.
"Cút"
Chu Liệu hít sâu vài hơi, nhưng người phía sau không có phản ứng gì, Chu Liệu lại hét lên lần nữa: "Tôi bảo cậu cút, có nghe thấy không!"
"Không phải bảo tôi sống cuộc sống của mình ư?"
"Không phải đã bảo cậu là đừng có quản chuyện của tôi sao, cậu đang làm gì?"
"Cậu có phải đồ hèn không!"
Tần Trạm híp mắt lại, lần này hắn không im lặng ngồi bên cạnh Chu Liệu nữa, mà đứng dậy: "Là cậu nói đấy"
Độ ấm phía sau đột nhiên biến mất, Tần Trạm đứng thẳng người sau đó chẳng nói gì đi về phía cửa.
Cảnh tượng bóng lưng đối phương biến mất sau cánh cửa, chỉ bỏ lại một mình mình trong bóng đêm vô tận lại hiện lên trước mặt.
Chu Liệu cúi đầu, cả người uể oải nằm rạp xuống sàn, cậu nghe tiếng bước chân phía sau, trái tim cũng khẽ run lên theo đó.
"Cộc"
"Cộc"
"Cộc"
Một bước hai bước ba bước, trong không gian kín yên tĩnh, tiếng đế giày chạm vào mặt sàn phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng, mười giây sau tiếng bước chân biến thành tiếng chạm vào tay nắm cửa. Âm thanh tay cầm bằng kim loại khẽ chuyển động nghiền ép lên thần kinh Chu Liệu, cậu ôm lấy lồng ngực mình, lúc nắm cửa sắp xoay hết vòng, khoảnh khắc ánh sáng bên ngoài sắp lọt vào qua khe hở, không biết cậu lấy sức lực ở đâu ra, đứng phắt dậy xông tới.
"Ầm"
Cánh cửa phòng thay đồ bị sập vào, sau đó nặng nề khép lại lần nữa, căn phòng quay trở về bóng tối.
Bóng lưng người trước mặt chỉ khẽ dừng lại mấy giây, sau đó buông bàn tay đang đặt trên nắm cửa ra xoay người lại, yên lặng nhìn cậu.
Không gian khá rộng, nhưng hai người con trai chỉ chen chúc ở chiếc cửa nhỏ hẹp kia, bởi vì khoảnh cách rất gần, hơi thở của cả hai cũng quanh quẩn trong không khí một cách kỳ diệu.
Bàn tay Chu Liệu chống lên cánh cửa, Tần Trạm bị cậu vây lại ở giữa, không có bất kỳ lời nói và hành động nào, hắn không muốn ở lại, nhưng cũng không muốn đi. Hắn cứ nhìn Chu Liệu như vậy, mang theo sự lạnh nhạt bẩm sinh đã khắc vào gen, cùng với sự im lặng mà hoàn cảnh trước kia đã tôi tạo nên, cứ thế nhìn Chu Liệu.
Trước kia rất khó có thể tìm được một chút dao động của cảm xúc trong đôi mắt hắn, Tần Trạm như một cỗ máy được tính toán tỉ mỉ, được nhân loại thiết kế, mà cũng bị nhân loại hủy hoại, vạn sự vạn vật đều rất khó có thể dấy lên chút gợn sóng cảm xúc của hắn.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ chết mất, mà cho dù có chết thật thì trước đó cậu cũng phải nói hết niềm yêu hận đã khắc cốt ghi tâm ra.
"Tôi bảo cậu đi, là cậu đi luôn? Sao trước kia không thấy cậu nghe lời như vậy"
"Cậu muốn nói gì?"
Chu Liệu ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ửng đến đáng sợ: "Tần Trạm, mẹ kiếp cậu có biết tôi hận cậu nhường nào không?"
"....Như nhau"
"Như nhau?" Chu Liệu bật cười: "Tôi không giống cậu, con người tôi đã bị cậu hủy hoại rồi"
"Nhưng cậu có biết không...so với hận cậu, thì tôi càng hận bản thân hơn, tôi hận cậu đối xử với tôi như vậy, nhưng mà mẹ nó tôi vẫn không thể quên được! tôi không thoát ra được!"
Trong ánh mắt Chu Liệu như đang có ngọn lửa bùng cháy, tràn đầy sát ý tàn nhẫn cùng với vẻ quyết liệt đầy sa sút.
"Những gì cậu đã cho tôi, tôi nhận lấy như một con chó, mang ơn đội nghĩa nghĩ rằng cậu chính là người đối xử tốt với tôi nhất trên thế giới này, những gì bọn họ không cho tôi được, cậu đều cho tôi"
"Mỗi ngày tôi sống chỉ để đợi cậu quay về, cứ như cậu là cả thế giới vậy"
"Sau này cậu chẳng nói một lời, đột nhiên đưa tôi ra ngoài, tôi cứ như một con rùa cụt đầu, không tìm được chính mình trong thế giới hiện thực, mỗi ngày mỗi đêm đều đang tìm hành tung của cậu, từ thành phố đến địa chỉ đăng ký trên hộ khẩu, đi hỏi từng nhà một có ai biết người tên là Tần Trạm không?"
Trán Chu Liệu nổi gân xanh, mỗi một câu nói ra đều như đang nhỏ máu, ngay cả bàn tay đang chống lên cửa cũng sắp in hằn một vết lõm trên đó, cậu của hiện tại đã sớm biến thành một mảnh vải bị xé rách.
"Sau đó nữa, tôi được đưa đến bệnh viện để trị liệu, trên trang giấy trắng ghi chép tất cả bệnh trạng của tôi, cậu có biết cảm giác bị ảo giác giày vò đến muốn chết là như thế nào không? Cậu có biết không thể dung nhập với xã hội loài người bình thường trông quái gở như nào không? Cậu có biết sau mỗi lần trị liệu sốc điện tỉnh lại tôi đã đối mặt với tan vỡ bao nhiêu lần không? Cậu có biết phản ứng giới đoạn* sau khi uống thuốc nghiêm trọng như thế nào không? Cậu có biết mỗi lần đều phải giả bộ tất cả đều ổn ở trước mặt bác sĩ là vở kịch cần phối hợp như nào không?"
(phản ứng giới đoạn: là sự ỷ lại do sử dụng các loại vật chất mang tính kích thích tinh thần có tính gây nghiện trong thời gian dài)
"Cậu có biết sau khi tôi hồi phục bình thường lại, gặp lại cậu là cảm giác như thế nào không?!"
"Dựa vào đâu mà cậu tự do tự tại! Dựa vào đâu mà cậu lại dùng một câu sống cuộc sống của tôi đi để phủ định mọi đau khổ của tôi!"
"Chẳng nhẽ tôi không muốn sống cuộc sống của mình sao? Chẳng nhẽ tôi chưa từng cố gắng sao?!...nhưng mẹ nó ai đền lại một Chu Liệu bình thường cho tôi?! Tôi quay về thế nào được!"
"Mẹ kiếp tôi không quay lại được nữa, cậu có biết không Tần Trạm!!" Chu Liệu gào thét trong đau đớn, cậu không thể chịu đựng cảm giác đau khổ tột độ như tinh thần bị phân tách này nữa: "Ai đền cho tôi một Chu Liệu bình thường!"
"Tần Trạm, nếu như ở đây có một con dao, tôi thật sự muốn đâm chết cậu, sau đó đâm chết chính mình!"
"Tôi không thể chịu đựng những đêm mất ngủ lo lắng nữa, không thể chịu đựng dạ dày bị trào ngược nuốt không trôi thứ gì, không thể chịu đựng thân mật với người khác khi trên cơ thể còn mang theo ký hiệu của cậu, không thể chịu đựng rõ ràng tôi muốn giết cậu, nhưng tôi lại muốn cậu....nhìn về phía tôi"
Trong đôi mắt giận dữ đầy hung tợn của Chu Liệu đã rướm ra nước mắt tuyệt vọng gần như phát điên, nếu thời gian có thể quay trở lại lúc Tần Trạm đi xuống cầu thang không cẩn thận đụng phải mình ấy, cậu nhất định sẽ không hỏi câu cậu ta là ai nữa.
Cậu cầm trên tay một chiếc dao phẫu thuật lạnh lẽo lóe lên ánh sáng trắng, cho đến hôm nay cậu đã cắt đôi bản thân ra ngay trước mặt Tần Trạm, thứ bại lộ trong không khí chính là bao máu thịt được khổ sở cùng nhung nhớ tôi tạo nên của cậu.
"....Cậu tưởng rằng, tôi khác cậu ư?"
Giọng nói của Tần Trạm vẫn âm trầm lạnh lẽo, nhưng nếu nghe kỹ thì trong đó còn có xao động mà hắn đang cố đè nén, khó mà nhận ra.
Hắn luồn tay vào mái tóc Chu Liệu, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ngập tràn hận và yêu ấy, khác với ánh mắt chẳng để lộ chút cảm xúc, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là sóng to gió lớn đang rít gào.
Hắn thích những thứ bị vỡ nát.
Không phải trời sinh đã thích sự vỡ nát, mà là chưa bao giờ có được thứ gì hoàn chỉnh, chỉ khi những thứ lành lặn bị tan vỡ, thì những gì hắn muốn mới mãi mãi ở lại bên cạnh mình.
Chu Liệu là tác phẩm mà một tay hắn tạo nên, biến đứa con cưng hoàn chỉnh được ông trời ưu ái thành một kẻ hoàn toàn sụp đổ như hiện tại.
Hắn nhìn gương mặt đau khổ bị mồ hôi lạnh thấm ướt kia, nghĩ đến cảnh tượng khi nãy đối phương không ngừng cầu cứu gọi tên mình theo bản năng, rồi đến những lời nói dứt khoát nhưng cũng đầy khát vọng và tê liệt, huyết dịch cả người đang bắt đầu sục sôi lan tràn khắp cơ thể vì cảnh tượng này, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người đều nóng ran khó nhịn.
Trước mắt này, là một Chu Liệu bị phá hỏng, như cát bụi, như vỡ nát, hoàn toàn, chỉ cần mình hắn mà thôi.
Mà thứ cậu mang lại cho hắn, chính là cảm giác được một người cần mà hắn mong muốn có được nhất, cũng là thứ mình chưa từng sở hữu.
Cảm giác có một người cần mình gần như lấp đầy lồng ngực hắn, như một dòng sông tích đầy nước sau nhiều ngày mưa liên miên, dòng nước chảy cuồn cuộn cho đến khi phun trào khiến trời đất rung chuyển.
"Cậu tưởng rằng, cậu không hủy hoại tôi?"
"Cậu tưởng rằng, tôi không đau khổ?"
"Cậu tưởng rằng, tôi tự do tự tại?"
"Cậu tưởng rằng, tôi chưa từng muốn chết?"
Tần Trạm rất ít khi liên tục nói nhiều câu đến vậy, nhưng đương lúc thổ lộ cứ như thể sắp tới ngày tận thế này, mọi thứ đều trở nên bất bình thường.
Nghe từng câu nói của hắn, hô hấp Chu Liệu gần như ngừng lại, mỗi một câu chữ rơi vào tai cậu đều biến thành một loại tình cảm nặng nề khó tả.
Cậu cứ thế dùng ánh mắt đỏ au để nhìn vào mắt Tần Trạm, cậu như đã mất khả năng ngôn ngữ, bờ môi khép mở mấy lần mà không thể nói ra một âm tiết hoàn chỉnh.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm vang lên, như một nhà máy hóa chất bị phát nổ, cùng với đó là tiếng mưa tầm tã sau chiếc rèm che nắng đang khép lại, tiếng sấm tiếng mưa hòa vào nhau khiến căn phòng bí bức như được điểm thêm vài phần u tối lạ kỳ, tình cảm khó nói tan vào trong tiếng mưa.
"....Ý cậu là gì?" cuối cùng Chu Liệu cũng nói được một câu hoàn chỉnh trong khi nhịp tim còn đang nhảy lên khó mà kiểm soát.
Tần Trạm chỉ cúi xuống nhàn nhạt nhìn vào mắt cậu: "Ý như cậu hiểu"
Tần Trạm vừa dứt lời, người trước mặt gần như phát điên nâng cằm hắn hôn lên, hung dữ như một con thú bị nhốt vừa thức tỉnh, đau khổ và giãy giụa, chua xót và nhung nhớ đan xen vào nhau, cùng với cả thứ tình cảm kỳ lạ nhưng lại không thể đè nén được ấy.
Trước khi tiếng sấm tiếp theo vang lên, ánh chớp xuyên qua tấm rèm chiếu vào bức tường đã hơi bạc màu của phòng thay đồ.
Lúc ánh sáng trắng lóe lên, chỉ nhìn thấy bóng hình hai người con trai đang chuyển động trên bức tường, lao vào nhau như đang đánh lộn, muốn kéo người kia cùng xuống vực sâu dục vọng tăm tối không cần biết là ai với ai.
.......
Lời tác giả: Tưởng như kết thúc nhưng thực ra mới chỉ là bắt đầu thôi
Nay một chương hoi nhé, tui đi cày truyện đây hhh