Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 52: Không thể uống




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cả phần sau của bộ phim, Tần Trạm đều không có hành động nào khác, Chu Liệu cứ ngồi thẳng đơ đến tận khi kết thúc.

Lúc đèn trong rạp sáng lên cậu mới phản ứng lại, đến khi người ở hàng ghế trước bắt đầu phàn nàn, Tần Trạm đứng dậy khỏi ghế rồi mới hoàn hồn.

"Anh trai, thấy phim có hay không?"

Cô gái ngáp một cái, sau đó rất tự nhiên kéo lấy tay Chu Liệu muốn đứng dậy.

"...bình thường"

Cậu còn chẳng biết tình tiết phim như nào, sự chú ý đều dồn vào người ngồi bên cạnh.

"Một thời gian trước đã tuyên truyền rồi, lúc xem thì thấy cũng chỉ có thế" cô gái khẽ vén tóc mai: "Tối nay chúng ta ăn gì?"

"Bạch Linh, con đi nhanh thế làm gì?" giọng nói Đỗ Lệ hơi chói tai, bà còn chưa đứng dậy mà đã không thấy bóng dáng con gái đâu rồi.

Chu Liệu nghe vậy hơi sững lại, lúc cậu ngẩng đầu lên, bóng dáng Bạch Linh đã khuất sau dòng người tấp nập, Tần Trạm ở trước mặt cũng không liếc mình lấy một cái, chỉ đi cùng Đỗ Lệ đi ra ngoài.

"Anh đang nhìn gì vậy?" cô gái nắm lấy tay cậu, nhìn theo ánh mắt Chu Liệu, ở cửa có một đám người, cũng không biết là đang nhìn ai.

"Không có gì...em muốn ăn gì?"

"Cá xối dầu"

"Được" Chu Liệu thu ánh nhìn lại, cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trong bóng tối vừa nãy, khi không gian đã khôi phục lại ánh sáng, cứ như đó chỉ là một ảo cảnh mà cậu tự nghĩ ra thôi, nhịp tim cậu đập nhanh điên cuồng, nhưng trái tim như bị quấn một vòng xích, mỗi nhịp đập đều bị đè nén đến phát đau, ngay cả hô hấp cơ bản cũng khó khăn.

Cậu biết, Tần Trạm lại đi an ủi Bạch Linh rồi.

An ủi cô, đừng bận tâm đến loại người như mình.

......

Bạch Linh đi ở đằng trước, cho đến khi Đỗ Lệ tiến lên túm lấy cô, Bạch Linh mới dừng bước.

"Con làm gì thế! Sao không đợi mọi người!"

Đến lúc Bạch Linh quay đầu, Đỗ Lệ mới nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của con gái mình.

"Sao thế này?"

"Không có gì ạ" Bạch Linh không muốn nhắc đến: "Bên trong đó ngột ngạt"

"Vậy ra đây rồi con còn đi nhanh thế" Đỗ Lệ cau mày: "Con đợi chút, mẹ đi vệ sinh"

"Sao lại đi rồi?"

"Ơ, hai tiếng rồi mẹ không đi nữa được à?"

"Mau mau đi mẹ" Bạch Linh bĩu môi.

Đợi Đỗ Lệ rời đi, cô mới thả lỏng.

"Vẫn để ý lắm à?"

Giọng nam đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, Bạch Linh ngẩng lên nhìn Tần Trạm đang đứng trước mặt, ánh mắt nhàn nhạt.

"Đáng lẽ một năm rồi tớ cũng quên gần hết rồi" Bạch Linh hơi buồn bực thở dài: "Nhưng mà lúc nhìn thấy cậu ta vẫn thấy ghét, nhất là cậu cũng thấy lúc nãy bên cạnh cậu ta lại có một người mới"

Lúc ở trong rạp, hai người bên cạnh kia nói gì hắn đều nghe thấy rõ, thỉnh thoảng lại có hành động này kia cũng không khó để nhìn thấy.

"Ừ, nhưng không đáng"

"Tớ biết giận loại người này không đáng, nhưng mà không thể kìm chết được cảm giác buồn nôn, lúc đó tớ còn bảo nếu gặp lại là cho cậu ta một phát đấm, tớ vẫn hiền quá mà, nhìn thấy cậu ta là phiền chứ đừng nói là nói chuyện"

"Cậu có biết trong trường còn đồn cậu ta uống thuốc cho tinh thần không, trước kia nghỉ học cũng vì vấn đề tâm lý, tớ thấy không phải tâm lý cậu ta có vấn đề, mà là con người có vấn đề, thất đức lại cặn bã, có tiền có quyền là không coi ai vào mắt"

Bạch Linh càng nói càng giận, bây giờ giận không chỉ vì lúc đó mình bị chơi đùa nữa, mà đơn thuần là tức giận thế giới này không công bằng, có người sinh ra đã được ông trời ưu ái, muốn có được tình cảm dễ như trở bàn tay, có được rồi thì vứt đi như cái giẻ rách.

"Loại người này không xứng được người khác yêu thích thật lòng, mong là người cậu ta thích sau này cả đời đều không thích lại, tốt nhất là dày vò đến cuối đời"

Tần Trạm nghe lời oán trách của đối phương, không lập tức trả lời ngay, mà một lúc lâu sau, đợi đến khi Bạch Linh đã quẳng mấy cảm xúc này ra sau đầu rồi mới nghe thấy hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

"Thực ra cậu ấy đã bị báo ứng rồi"

Đến thứ Tư, khi thầy giáo trên bục giảng vừa mới hô tan học, Chu Liệu lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, đi ra bằng cửa sau giữa con mắt của bao người.

Cậu lái xe đến bệnh viện, muộn 5 phút so với giờ hẹn, nhưng nữ bác sĩ hòa nhã không hề để ý, đặt ghế ngay ngắn cho cậu, chờ cậu ngồi xuống.

"Đã lâu không gặp"

"Đã lâu không gặp"

"Gần đây thế nào rồi?"

Giọng nói bác sĩ vẫn dịu dàng như trước, rất có tác dụng vỗ về tâm lý người khác, Chu Liệu nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, hai ngón tay cái cậu ấn vào nhau, ma sát qua lại như lo lắng.

"....Không tốt lắm ạ"

"Dì thấy quầng mắt cháu thâm lắm, có phải không ngủ ngon?"

"Vâng"

"Không uống thuốc sao?"

"Uống rồi ạ...nhưng lại nôn ra"

"Trước kia có như thế này không?"

"Không ạ...." Chu Liệu cụp mắt xuống, qua một lúc lại thở dài: "Cho nên cháu mới tới đây"

"Phản ứng của cơ thể rất nghiêm trọng?"

"Cơ thể không giống như trước kia... mà tâm lý thì rất khó chịu, cho nên mới bị trào ngược và mất ngủ" Chu Liệu chống tay lên đầu, ngón tay ấn lên một bên huyệt thái dương, trông tinh thần rất suy nhược: "Cháu lại ngặp cậu ấy rồi, thực ra cách lần gặp mặt đầu tiên đã sắp hai tháng rồi, trong khoảng thời gian đó thỉnh thoảng có gặp vài lần, nhưng mà thái độ cậu ấy rất lạnh nhạt, cứ như là không quen cháu vậy, cũng không quan tâm, rõ ràng là cháu đang điều trị rồi...nhưng mà trong lòng cứ như đã thành nghiện, mỗi lần gặp là cháu lại khó chịu"

"Lần này cũng thế, cháu nhìn thấy cậu ấy đi cùng với một người khác"

"Cháu không biết rốt cuộc thì tình cảm của cháu đối với cậu ấy là gì, giống như dì nói, có lẽ là tinh thần cháu đã bị khống chế, cho nên mỗi lần nhìn thấy cậu ấy là như bị phân tách, vừa cảm thấy đau khổ vừa cảm thấy....như đang mong chờ gì đó, cho nên nhìn thấy cậu ấy đi với người khác cháu mới...mới buồn nôn"

"Dì có thể hỏi, tại sao lại thấy đau khổ không?"

"Bởi vì cậu ấy đã có một cuộc sống mới, tình cảm mới trước cháu. Nhưng mà dựa vào cái gì mà sau những chuyện cả hai cùng trả qua, cậu ấy lại bình yên vô sự đi về phía trước, mà hiện tại người phải chịu đựng dày vò của tâm lý chỉ có mình cháu, mà bất kể cháu dùng cách nào để thoát ra khỏi đó đều vô dụng, cháu từng thử ở bên vài người, đến bây giờ vẫn vậy, nhưng mà cháu thật sự không thể thờ ơ mặc kệ như cậu ấy được" nói đoạn, Chu Liệu không khống chế được cảm xúc lên xuống của mình, lời nói dần trở nên kích động: "Buổi tối cháu mất ngủ, lúc hai mắt đã đau rát...."

Cậu đột nhiên che mắt lại: "Cháu lại nghĩ hay là dày vò cậu ấy, bóp nát, giết cậu ấy rồi cùng nhau chết, như vậy là công bằng rồi"

Bác sĩ bao bọc lấy bàn tay cậu, không ngừng vỗ về: "Chu Liệu, bĩnh tĩnh lại đã, hít thở sâu điều chỉnh cảm xúc"

"Nhưng mà cháu lại nghĩ, mẹ kiếp như vậy thì có khác gì cháu của trước kia, chẳng phải lặp lại từ đầu sao" hai mắt Chu Liệu đỏ hoe nhìn vào bác sĩ: "Nếu cháu thật sự làm vậy rồi, cậu ấy càng hận càng ghét cháu, có khi nào lại bắt cháu....nhưng như vậy thì chỉ còn có hai người bọn cháu thôi"

"Cháu không thể chấp nhận mình ở bên cạnh cậu ấy, một bản thân thấp kém tự ti như vậy, nhưng mà cháu lại nhớ, nhớ lúc chỉ có hai người, cả thứ cảm xúc mà cậu ấy dành cho cháu"

"Dì hiểu không, cháu thấy trong đầu mình có hai cái tôi, mà cháu không biết đâu là mình, mẹ nó chứ cháu rốt cuộc muốn cái gì"

"Ai có thể nói cháu biết rốt cuộc mình muốn gì, đến cùng là cháu muốn giết cậu ấy, hay là ở bên cậu ấy"

Bác sĩ cau mày, trong lời nói của Chu Liệu ẩn chứa rất nhiều thứ, kết hợp với quá khứ, mặc dù bà có thể đoán được nội dung đại khái, nhưng mà vẫn như rơi vào sương mù. Sau đó lời nói của cậu bắt đầu bị cảm xúc ảnh hưởng trở nên lộn xộn, dần chỉ còn lại lời oán trách thống khổ.

"Dì đều hiểu"

Bà khẽ vuốt ve sống lưng đang nhấp nhô lên xuống vì cảm xúc, qua gần năm phút sau Chu Liệu mới dần bình tĩnh lại, chỉ là đôi mắt cậu đã đỏ au, gần như lập tức đứng dậy, giống như giải phóng cảm xúc xong thì chuẩn bị rời đi.

"Chu Liệu, nếu thật sự khổ sở như vậy, hay là nói chuyện với cậu ấy đi"

"Cậu ấy?"

"Ừ, có lẽ cậu ấy không hề biết nỗi khổ của cháu"

"Cậu ấy hiểu hơn ai hết" Chu Liệu siết chặt nắm tay.

Tư vấn tâm lý cũng chỉ có thể mang lại cho cậu sự giải phóng thuần túy, chỉ có người ở đây là biết rõ nhất quá khứ bị đè nén của cậu, chúng như ngọn núi cao đánh tan cảm xúc cậu.

Bác sĩ tâm lý lại kê cho cậu một vài loại thuốc, hầu hết đều không khác gì trước kia, chỉ thêm thuốc an thần, bởi vì trong bệnh viện không có nhiều hơn nên đã đưa đơn thuốc cho cậu đến tiệm mua.

Con phố về đêm đã hơi chớm lạnh, Chu Liệu mua thuốc xong thì hút một điếu thuốc, qua một hồi mới rẽ vào con đường đến cửa hàng tiện lợi. Lúc này trong cửa hàng đã không có ai, cậu lấy hai chai rượu trên kệ, lại lấy một túi bánh mì để mai ăn sáng đi học, sau đó đi đến trước quầy thanh toán.

Tần Trạm cầm lấy túi bánh quét mã, mặt không có biểu cảm gì, chỉ là khi cầm rượu ở phía sau lên, bàn tay đột nhiên dừng lại.

Hắn nhìn thấy trên tay Chu Liệu đang cầm túi in chữ hiệu thuốc XX, nhớ đến mấy lọ thuốc màu trắng kia, hắn nhàn nhạt lên tiếng:

"Uống thuốc không được uống rượu"

Chu Liệu đội mũ lưỡi trai màu đen, cậu đút tay vào túi quần, gương mặt xanh xao vàng vọt, cả người trông vô cùng suy sụp chán chường.

Nghe vậy cậu ngước mắt lên, nhìn vào con người trầm tĩnh như nước.

"Liên quan gì đến cậu?"

Trên bàn tay trắng bệch đang cầm rượu của Tần Trạm đã nổi lên gân xanh, nghe câu nói này hắn không cả chớp mắt lấy một cái: "Chỉ là lời khuyên"

"Thu ngân các cậu cũng quản nhiều vậy à?"

"Uống rồi sẽ chết"

Chu Liệu phì cười.

"Sao cậu biết vậy, đúng là tôi đang muốn chết"