Lúc Chu Liệu hỏi câu này xong, bầu không khí như bị ngưng trệ, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trái tim Chu Liệu bắt đầu đập nhanh, cũng không biết rốt cuộc đáp án mình đang chờ đợi là gì. Nhưng cậu biết nếu như Tần Trạm nói phải, có lẽ cậu thật sự không thể chịu đựng nổi, bản thân cậu bị cảm xúc kỳ lạ khó nói dày vò, bất kể là thân mật với nam hay nữ đều khiến cậu đau khổ, nhưng mà đối phương lại có thể tiếp tục một cuộc sống mới.
"Cậu hỏi cái này làm gì?" Tần Trạm như không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này.
"Tại sao tôi không thể hỏi?"
Biểu cảm Tần Trạm không được tốt cho lắm: "Cậu lại muốn làm gì Bạch Linh"
Trái tim Chu Liệu như bị bóp chặt, cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ tiếp tục chơi đùa Bạch Linh, cũng biết hành vi lúc đó của mình là không đúng, chỉ là việc phản ứng và cái nhìn về bản thân cậu theo bản năng này khiến Chu Liệu nghẹt thở.
"Tôi không có ý định gì hết" Chu Liệu cắn chặt răng: "Tôi chỉ muốn biết đáp án"
"Có nhanh lên được không"
Không biết đã có người đứng ở đằng sau từ lúc nào, bắt đầu thúc giục, Tần Trạm không nhìn cậu nữa, vươn tay qua màn hình lấy đồ vật phía sau cậu, sau đó lại tiếp tục quét mã.
Chu Liệu nhìn vài người lác đác trong cửa hàng, tự biết bây giờ không phải lúc nói chuyện, cậu siết chặt nắm tay xoay người ra ngoài.
Lúc đến mười hai giờ đêm được thông báo tan ca, Tần Trạm mới đi ra ngoài từ cửa sau phòng làm việc.
Hắn vừa mới đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi thuốc lá xộc vào từ góc chéo. Tần Trạm cúi xuống nhìn, Chu Liệu ngồi bệt xuống dựa vào bức tường ở bên cạnh, bộ dạng trông như đã buồn ngủ, trên tay còn kẹp thuốc, đôi mắt híp lại, cũng không biết là còn tỉnh hay đã ngủ.
Đầu lọc thuốc rơi xuống đầy đất, điếu thuốc trong tay đối phương cũng đã sắp cháy hết.
Tần Trạm chỉ nhìn một cái rồi thôi, có điều cánh cửa phòng làm việc rất nặng, tiếng động lúc đóng lại làm người đang ngồi dưới đất lập tức được kéo về hiện thực.
Chu Liệu vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng lưng định rời đi của Tần Trạm, cậu hít một ngụm thuốc sau đó đứng lên, bởi vì đã ngồi quá lâu nên chân cũng tê dại, suýt thì đứng không vững.
".....Này"
Tần Trạm dừng bước lại.
"Cậu không thấy tôi đang đợi cậu à?"
Tần Trạm quay đầu lại: "Có việc?"
"Cậu vẫn chưa trả lời tôi"
Chu Liệu là một người rất cố chấp, vô cùng ngang bướng, lòng hiếu thắng cũng rất mạnh. Từ nhỏ cậu muốn gì là có đó, vừa hưởng thụ thứ được người khác đưa đến, mà cũng thích tự mình giành lấy, bởi vì nghĩ rằng mình có bản lĩnh đó, nhưng đối mặt với Tần Trạm, thì lại luôn gặp trắc trở.
Nhưng nhìn thái độ này của đối phương cậu thật sự không cam lòng, nguyên nhân cậu mất ngủ là Tần Trạm, cho nên đáp án mà cậu muốn chỉ có thể lấy được từ đây.
"Trả lời cậu cái gì?"
"Cậu nói đi, cậu có qua lại với Bạch Linh sao?"
Đường xá tối đen làm cậu không nhìn rõ được biểu cảm của Tần Trạm.
"Cho nên vì sao lại hỏi vậy?"
"Tại sao không thể hỏi?!"
Chu Liệu gần như gào lên, cậu bị bức cho cáu gắt, vứt điếu thuốc xuống, hai ba bước đi đến trước mặt Tần Trạm: "Mẹ kiếp cậu nói với tôi thì khó lắm sao? Tôi chỉ muốn biết hai người có phải bên nhau hay không?"
"Liên quan gì đến cậu?" sắc mặt Tần Trạm sầm xuống không hề tốt, thậm chí còn có thể nói là khó coi.
"Tại sao lại không liên quan đến tôi" Chu Liệu hít sâu mấy hơi, nhìn chằm chằm vào gương mặt âm trầm dưới vành mũ: "Tôi ở đây đợi lâu như vậy, trả lời tôi có hay không khó vậy sao?"
"Tôi nghĩ cậu đã nhầm một điều, không ai bắt cậu phải đợi cả" Tần Trạm khẽ híp mặt lại: "Còn có, đừng có nhằm vào Bạch Linh nữa, đã kết thúc hết rồi"
Chu Liệu bị đâm đến lồng ngực đau nhói, cũng không thể trách trong mắt Tần Trạm mình là loại người gì, tự dưng đi hỏi quan hệ của bọn họ, đối phương chắc chắn sẽ tưởng rằng mình không thể chấp nhận sự thật rằng Bạch Linh từng đối xử tốt với mình, cuối cùng lại chọn Tần Trạm.
Hiện thực quá khắc nghiệt, trong quá khứ Tần Trạm ở trong nhà kho không phải như vậy, mặc dù lạnh lùng nhưng vẫn có dư vị của tình người, sự thân mật và nuông chiều từng có cũng không phải là giả, mặc dù mỗi lần nhớ đến đều khiến cậu vừa căm ghét lại hoài niệm, nhưng đến hôm nay quan hệ giữa hai người và thái độ của Tần Trạm, mọi thứ thật sự đã quay về như lúc ban đầu, cậu lại không thể chấp nhận dù chỉ một chút.
Cho dù Chu Liệu biết, Tần Trạm sẽ mãi mãi thiên về Bạch Linh vô điều kiện, bởi vì trong lúc hắn khó khăn đều là do gia đình cô đã nâng đỡ tiến về phía trước.
"Ai nói với cậu là kết thúc rồi?" Chu Liệu tức đến nỗi máu cả người đều đang chảy ngược.
"Cậu lại muốn trừng trị tôi hay là cậu ấy? Đáp án cậu muốn nghe là gì?" Tần Trạm xoay người đi, giọng điệu lạnh nhạt: "Một năm rồi, sống cuộc sống của cậu đi"
Câu nói này gần như là một lời đoạn tuyệt, như một cái búa đập lên tảng băng vốn đã bị nứt, các mảnh vỡ còn khí lạnh đều trôi xuống tan chảy vào dòng nước, ngay cả mạch máu vừa bị cơn phẫn nộ thiêu đốt sôi sục khi nãy cũng bị dòng chảy băng giá này đông cứng lại.
Chu Liệu cố chịu đựng hô hấp đã không thông thuận, nghĩ đến vô số đêm mất ngủ, hút không biết bao nhiêu điếu thuốc ngồi chờ đợi.
Nắm đấm nới lỏng rồi lại siết chặt, chặt rồi lại lỏng.
"Sống cuộc sống của tôi? Mẹ kiếp cậu tưởng đống thuốc mà tôi phải uống đó, những lần tôi mất ngủ, bệnh tôi mắc phải là tại vì ai?!"
"Có bản lĩnh thì mẹ nó đừng có quản chuyện của tôi!"
"Không phải cậu giỏi thờ ơ từ chối lắm sao?"
"Giữa trời nắng hơn ba mươi độ, từ khu Đông sang khu Tây, mẹ chứ tôi cần cậu cõng tôi à?"
"Cho dù tôi có ngất đi thì vẫn còn người khác quan tâm!"
Cậu đứng ở phía sau gào thét như mất đi lý trí, nhưng bóng người cao lớn cô độc trong màn đêm phía trước vẫn không hề quay đầu lại, ngay cả có một khoảnh khắc hắn hơi sững người, nhưng cũng khó mà nhận ra.
Sau ngày hôm đó, thời gian cứ trôi đi không nhanh không chậm. Tình hình của Chu Liệu hắn chưa từng chủ động đi tìm hiểu, nhưng cái tên của đối phương quá nổi ở trong trường, cũng là đề tài để buôn chuyện sau bữa cơm, cho nên thỉnh thoảng cũng truyền vào tai vài tin tức.
Ngày càng có nhiều người nói Chu Liệu như đã thay đổi rồi, mà cũng như không phải. Cũng không biết có phải do lần ngất xỉu hôm đó, chuyện Chu Liệu đang dùng thuốc tinh thần đã nhanh chóng truyền ra ngoài, nhưng nhiều người bán tính bán nghi, bao nhiêu tin đồn về thời gian Chu Liệu nghỉ học đã lan tràn khắp nơi.
Ngoài ra, hắn còn biết lại có một cô gái mới qua lại với Chu Liệu, là tân sinh viên năm nhất của chuyên ngành trang phục biểu diễn, cũng biết là bởi vì cô gái ấy nhìn thấy Chu Liệu đến gặp Trần Tiện, bọn họ ngồi ở chiếc bàn phía sau hắn, thảo luận xem cuối tháng sau Chu Liệu sẽ tổ chức sinh nhật như thế nào.
Đến cuối tuần, Bạch Linh lại gửi tin nhắn gọi hắn đến nhà ăn cơm như bình thường.
Sau khi ăn xong, Đỗ Lệ rủ bọn họ cùng đi xem bộ phim mới lên rạp hôm nay. Tần Trạm không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng cũng không muốn từ chối ý tốt của Đỗ Lệ từ trước tới nay, cho nên ăn xong thì cùng nhau đến rạp chiếu ở trung tâm thương mại trong nội thành, chỉ ở đó mới có màn hình cỡ lớn.
Trên đường đến rạp chiếu mấy người họ tán dóc vài chuyện, Đỗ Lệ vừa nói đến ở bên này mới xây một tòa nhà mới, Bạch Linh như nghĩ đến gì đó quay đầu qua.
"Đúng rồi Tần Trạm, cậu có muốn chuyển đến bên ngoài vành đai hai không, tớ có một người bạn đang có một chung cư loft* cho thuê lại, khoảng hai nghìn tệ, nhưng mà tớ có thể mặc cả xuống một nghìn rưỡi cho cậu. Diện tích hơn bốn mươi mét vuông, hai tầng, mà môi trường xung quanh cũng tốt lắm, cơ sở hạ tầng đều đầy đủ"
*chung cư loft: một chung cư cỡ nhỏ có gác xép phân làm hai tầng trên dưới, diện tích từ 30-50 m2, cao khoảng 3.6-5.2m
"Ở đây cách chỗ làm khá gần, tạm thời chưa muốn chuyển đi"
"Nhưng mà điều kiện ở đó kém quá, bây giờ con còn eo hẹp không?" Đỗ Lệ rất quan tâm tình trạng kinh tế của Tần Trạm.
"Cũng tạm ạ, tiền cũng trả gần hết rồi"
"Đợi tốt nghiệp thuận lợi xong thì tìm một công việc tốt, cuộc sống sẽ ổn định, con phải nhìn về phía trước" Đỗ Lệ bấm ngón tay tính đến ngày tốt nghiệp của bọn họ: "Lúc đấy Bạch Linh ra nước ngoài học thạc sĩ rồi, con phải đến thăm dì thường xuyên đấy"
Tần Trạm nhìn Bạch Linh: "Cậu muốn ra nước ngoài?"
"Nếu không thi đỗ thì phải đi thôi, thành tích của tớ đâu tốt như cậu, có được giới thiệu đi học thạc sĩ hay không đều là do mình chọn" Bạch Linh thở dài một hơi.
Tần Trạm không nói gì nữa, lúc đến rạp chiếu, Bạch Linh lấy vé xong thì Đỗ Lệ đột nhiên ôm bụng như hơi khó chịu: "Hay là hai đứa cứ vào trước đợi mẹ, không biết có phải tại uống sinh tố của em trai con không, dạ dày hơi khó chịu"
"Hả? mẹ uống sinh tố mà cũng đau bụng?" đứa nhóc kia đứng bên cạnh chối tội.
Đỗ Lệ trừng thằng bé một cái, đưa túi cho con trai mình rồi đi vào nhà vệ sinh.
"Bọn mình cứ đứng đây đợi đi, còn có mười mấy phút nữa mà" Bạch Linh nói xong thì nhìn một vòng, người đến xem phim tấp nập: "Sao hôm nay lại nhiều người thế nhỉ"
"Cuối tuần mà, hơn nữa đây là lần chiếu đầu tiên nên chắc chắn đông rồi" em trai nói rồi ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.
"Chị đi mua cốc trà sữa, Tần Trạm cậu có uống không?" Bạch Linh rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, lát nữa xem phim cũng muốn uống chút đồ.
"Không cần, cảm ơn"
"Lấy vé rồi, chúng ta đi vào đi" cô gái cầm hai tấm vé, đưa một tấm trong đó cho người con trai đang quay mặt nhìn về hướng khác.
Chu Liệu nghe thấy thì quay đầu: "Cảm ơn"
"Anh đang nhìn gì?"
"Không có gì"
Chu Liệu đáp lại không được nhiệt tình cho lắm. Lúc nãy khi Bạch Linh đưa trà sữa cho Tần Trạm, còn bộ dáng Tần Trạm thì xách túi hộ cô thật sự quá ngai mắt, nhất là em trai của người kia cũng ở đó, nhìn qua đúng là thân thiết như một gia đình.
"Vậy vào trong đi" cô gái xinh đẹp trước mặt thuận tay ôm lấy cánh tay Chu Liệu.
Người đến rạp chiếu này rất nhiều, cả đường đi gặp tận mấy người quen. Lúc đi từ cửa vào, cô gái bị người khác chen lên suýt thì làm rớt bỏng ngô đang cầm vào người bên cạnh.
"Xin lỗi" cô hơi áy náy, lúc lên tiếng ngước mắt lên mới thấy người này rất cao.
"Không sao"
Chu Liệu nghe thấy giọng nói này bèn liếc sang, không ngờ lại chạm mắt với Tần Trạm. Ánh mắt đối phương rất lạnh nhạt, không hề có chút tình cảm, chỉ hơi cụp xuống nhìn cô gái đang ôm lấy cánh tay mình, sau đó chẳng nói gì nữa mà đi thẳng vào trong.
Cậu cắn chặt răng, bàn tay buông thõng ở bên cạnh đã siết chặt lại.
Không biết có phải là do duyên phận không, lúc xem phim ghế ngồi của bọn họ cũng sát nhau, ngay cả Chu Liệu tìm đến số ghế của mình xong cũng ngớ người.
Dường như Bạch Linh cũng không ngờ rằng sẽ gặp cậu ở đây, nhất là bên cạnh Chu Liệu còn có một cô gái xinh đẹp, Bạch Linh chán ghét quay mặt đi, vốn cô đang ngồi bên cạnh Tần Trạm, bởi vì không muốn hít chung bầu không khí quá gần với Chu Liệu cho nên đã đổi vị trí với em trai mình, còn làm cho Đỗ Lệ khó hiểu.
Chu Liệu hít sâu một hơi, hai người trên hàng ghế này, đều là những người mà cậu từng có lỗi.
Cô gái đứng phía sau cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ hơi nghi hoặc hỏi một câu sao lại không ngồi xuống?
Chu Liệu máy móc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tần Trạm, đối phương vẫn nhìn thẳng vào màn hình, không hề có bất kỳ phản ứng gì về việc mình ngồi đây.
Sau khi yên vị, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc của người bên cạnh phút chốc bao trùm lên cậu, Chu Liệu vừa thấy khó thở lại vừa hoài niệm, đó là bản năng đã được tôi luyện lên sau bao nhiêu ngày đêm.
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại ngày hôm đó, cậu quay về vừa uống thuốc đã nôn sạch hết, cả người quỳ trước bồn cầu, bàn tay bấu chặt lấy thành bên, siết đến nỗi khớp tay cũng trắng bệch.
Cậu thề rằng cậu sẽ không bao giờ nói chuyện với Tần Trạm nữa, cũng không bao giờ qua lại với đối phương, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho nữa.
Nhưng cảm giác đau đớn như kim châm ở lồng ngực, chỗ đến nay vẫn còn bị sưng vì thể chất đó như đang không ngừng nói với cậu, rằng người kia đã để lại một ký hiệu vô cùng chân thực trong cuộc đời cậu. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến tháo ra, chỉ là mỗi lần đứng trước gương quyết tâm muốn tháo xuống, những ký ức trong quá khứ lại điên cuồng ập đến.
Tốt đẹp, xấu xa, đau khổ, hạnh phúc, nương tựa vào nhau, ảo tưởng về tinh thần như một chiếc lồng giam.
Cho nên cậu chỉ có thể học cách bước ra, có một cô gái xinh đẹp năm nhất khóa này bày tỏ hảo cảm với mình, cậu liền đồng ý, hai người cứ mập mờ không xác định quan hệ, cậu cần một cô gái hợp gu mình để trở về quỹ đạo, hơn nữa đối phương cũng có được thứ mình muốn, đều là đôi bên cùng có lợi.
Chu Liệu không hề áy náy, bởi vì cậu biết thực ra người ta cũng chẳng thích mình thật lòng, đều giống mấy cô gái trước kia cả, thích danh tiếng của cậu, còn có gia cảnh và gương mặt hơn là thích con người cậu. Thậm chí bọn họ còn chẳng có tiếp xúc gì, chỉ là gặp nhau trong một hoạt động rồi thêm wechat, bày tỏ hảo cảm với cậu, chứ làm gì có chuyện thích.
Bọn họ chỉ đang cần một cái nhãn dán mà thôi, mà cả thế giới này chỉ có một người duy nhất biết dáng vẻ chân thật của cậu là như thế nào.
"Muốn ăn không?" cô gái quay đầu qua, trên tay cầm một hạt bỏng ngô, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn.
Chu Liệu gật đầu muốn tự mình cầm thì cô gái đã đút vào trong miệng cậu. Cậu gần như nhìn sang Tần Trạm theo bản năng, người kia vẫn đang xem phim, không hề dành cho bọn họ một cái liếc mắt nào.
"Bỏng ngô này ngọt quá"
"Cũng hơi"
Có lẽ là tình tiết bộ phim đang đến cao trào, lúc Tần Trạm điều chỉnh tư thế vô thức đặt cánh tay lên tay cầm, lúc đụng vào ngón tay Chu Liệu, cậu không cả dám thở mạnh.
Bộ phim kia đang diễn cái gì, cậu hoàn toàn không biết, cứ ngồi đơ người trên ghế như một xác ướp.
"Còn muốn không?"
"Cái gì?"
"Bỏng ngô"
Chu Liệu nín thở tập trung, giả vờ cong ngón tay lại khẽ quét qua làn da của Tần Trạm, da đối phương rất lạnh, còn có lớp da mới mọc lên sau khi bị bỏng, đều khiến cậu thấy hoảng hốt.
Có lẽ là đối phương xem rất chăm chú, không hề phát hiện hành vi của mình. Động tác của Chu Liệu bắt đầu rõ ràng hơn, ban đầu chỉ khẽ lướt qua, rồi sau đó chạm vào như vuốt ve, cậu như một kẻ đã bị lạc đường rất lâu trên sa mạc, bỗng nhìn thấy một hồ nước, khát vọng và ham muốn khó mà che đậy.
Lúc hạt bỏng ngô tiếp theo được đút vào miệng, trong bóng tối, ngón tay ấm nóng của cô gái và làn da lạnh lẽo của Tần Trạm hình thành lên sự đối lập mãnh liệt.
"Có muốn uống nước không, anh?"
Chu Liệu vừa định mở miệng, cánh tay lúc nãy còn dán sát vào mình đột nhiên nhấc ra.
......
Lời tác giả: Sau này sẽ miêu tả tâm lý của Tần Trạm.