Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 43: Trị liệu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dáng vẻ tự trói lấy mình của Chu Liệu rất khôi hài, nhưng Liễu Minh Châu cười không nổi, bà chỉ cảm thấy đáng sợ.

Tại sao Chu Liệu lại thành ra như vậy?

"Tại sao phải đến bệnh viện?"

"Tại sao phải đến bệnh viện?" Liễu Minh Châu hít sâu một hơi: "Mày có thấy mình còn giống một con người không?"

Chu Liệu im lặng một hồi, không nói gì.

Liễu Minh Châu tiến lên mấy bước chụp lấy cổ tay cậu không ngừng lắc qua lại: "Tao hỏi mày, lúc nào cũng ngẩn người thất thần, tối thì không ngủ, lải nhải tự độc thoại một mình, còn có cái chân què với hành động của mày nữa, mày thấy có giống người bình thường không?"

Chu Liệu bị móng tay dài của bà ghim vào phát đau, nhưng đại não như đã tê dại.

Cậu có bình thường không?

Cậu đã bị hủy hoại từ lâu rồi.

Khi mà không có một ai đi tìm cậu.

"Tao không biết thời gian này mày trải qua những gì, nếu không chịu nói thì cũng không sao, qua Tết rồi tao cũng không có thời gian đâu mà quản" Liễu Minh Châu đứng ở cửa: "Nếu đã vậy, thì đi đến bệnh viện, tự nói với bác sĩ"

"Con không có bệnh, sao lại đi viện?" Chu Liệu cau mày.

"Mày không có bệnh? Tao thấy mày có bệnh từ lâu rồi, ngoài ăn chơi trác táng ra thì còn làm được gì nữa? Cả nhà có mỗi mày là phế vật dốt nát, chữa khỏi cái đầu đã rồi đi học"

"Tình trạng tinh thần này, có đi học cũng như không"

"Liễu Minh Châu, đêm hôm rồi em bớt nói vài câu không được à" Chu Kiến Lâm hút thuốc xong thì nghe thấy giọng nói chói tai của bà.

"Bớt nói vài câu? Con anh biến thành như vậy anh có từng quản không?". đam mỹ hài

"Con tôi? Nó không phải con em à? Em về trước có phát hiện nó bị mất tích không?"

"Tôi vừa hạ cánh là một đống cuộc gọi hội nghị, anh có họp hộ tôi được không?"

"Em có công việc tôi không có chắc? Tận sáng sớm tôi mới xong việc để bay về, em ở nhà có liên lạc với nó lần nào không?"

"Thế anh có liên lạc không? Bao lâu thế rồi anh có gọi cho nó không?"

"Tiền toàn là tôi cho nó!"

"Đấy là tài khoản chung của cả hai, chỉ có anh kiếm tiền còn tôi thì không chắc?!"

Chu Kiến Lâm nhìn thái độ của Liễu Minh Châu, huyết áp đột nhiên tăng cao, hai người cũng chẳng quan tâm Chu Liệu ở phía sau, bắt đầu lật lại nợ cũ cãi nhau.

"Em có tiền, ngoài kiếm tiền ra thì em còn biết làm cái gì không" Chu Kiến Lâm phì cười một tiếng: "Con em biến thành như vậy đều là em tạo nên, từ bé đến lớn chẳng hỏi han một câu, nếu có quan tâm nó một lần, thì nó có như ngày hôm nay, gặp chuyện gì cũng không chịu nói cho em biết không?"

"Vậy từ bé đến lớn anh quan tâm được mấy lần? đã về cái nhà này mấy lần? anh nghĩ người làm bố là mình không có tý trách nhiệm nào à?"

Chu Liệu chỉ yên lặng ngồi sau nghe hai người họ cãi nhau, nhưng gan bàn tay đã bị cấu đến chảy máu.

Giữa tiếng cãi cọ kịch liệt, đầu cậu đau như sắp nổ tung, từng đợt từng đợt nhói lên, như có một cây kim đang không ngừng chọc vào thần kinh não, đau đớn khó nhịn. Không biết bắt đầu từ khi nào, tiếng cãi cọ dần nhạt nhòa, thay vào đó là huyết áp tim tăng lên, như có tảng đá đèn lên đó, ngay cả nhịp tim cũng sắp dừng lại.

Cảnh tượng trong não biến thành ánh sáng trắng xóa như bị chập điện, bắt đầu lập lòe trong đại não, nhưng một không gian ở chiều khác.

Tần suất chập chờn ngày càng nhanh, cho đến khi thần kinh không theo kịp phản ứng của não bộ, dạ dày co rút kịch liệt, sau đó chỉ nghe thấy "bộp" một tiếng.

"Chu Liệu!"

Mí mắt nặng nề của cậu chớp động mấy lần, tầm mắt mới dần lấy lại tiêu cự, đập vào mắt là một khoảng trắng.

Bên tai như có người đang nói chuyện, ban đầu còn cách khá xa, nhưng bây giờ là ngày càng rõ dần.

"Cơ thể cậu ấy thì không có vấn đề gì lớn, chắc là thời gian này áp lực tinh thần cao, lo lắng và mất ngủ trong thời gian dài dẫn đến suy nhược tinh thần"

"Vậy sao"

"Ừm, không cần lo lắng quá, nhưng mà khuyến khích sau khi bệnh nhân tỉnh lại thì đi kiểm tra tâm lý, lưu lượng máu trong khi chụp CT não bộ và chụp camera nhiệt cho thấy có khuynh hướng trầm cảm"

"Trầm cảm?" Chu Kiến Lâm nhìn Chu Liệu một cái rồi cau mày: "Bình thường nó cởi mở lắm mà"

"Chủ tịch Chu, một số bệnh trầm cảm không liên quan gì nhiều đến biểu hiện bên ngoài, có điều không chắc là trầm cảm, còn phải xem tình hình cụ thể"

Chu Kiến Lâm hít sâu một hơi, lúc sau mới ra khỏi phòng bệnh.

"Nói là con em có triệu chứng trầm cảm"

"Không thể nào"

"Tôi đã nói mà, em nói chuyện khó nghe như thế, nó không thể nào bình thường được"

"Chu Kiến Lâm, đây là con của mình tôi sao? Nó không bình thường...."

"Xin lỗi, người nhà hãy giữ trật tự chút" y tá đi qua không nhịn được nhắc nhở.

Đợi sau khi hoàn toàn tỉnh lại, Chu Liệu ăn đồ ăn lỏng mà bệnh viện đưa tới.

Bên kia bảo cậu phối hợp kiểm tra, ngoài lấy máu, kiểm tra tâm lý, đo diện não đồ, thăm dò điện tim sinh lý, chụp camera nhiệt, còn để cậu làm một bài tự đánh giá triệu chứng bệnh.

Cậu lặng lẽ ngồi trên giường đợi kết quả, Chu Kiến Lâm và Liễu Minh Châu cũng ở cùng cậu, chỉ có điều lúc lúc lại ra ngoài nghe điện thoại.

Ngày hôm sau có kết quả, đo diện não đồ có năm mục đều hiển thị bất thường, Liễu Minh Châu nhìn xong thì đứng hình.

"Có lẽ người bệnh bị rối loạn nhân cách ranh giới*, ở đây có thể nhìn thấy dung tích hồi hải mã và hạch hạnh nhân đã giảm xuống, dẫn đến xao động cảm xúc không ổn định, thường xuyên có những hành vi như nhận dạng bản thân, kéo theo cả rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chướng ngại hành vi, có lẽ rất khó để kiểm soát được tư duy và hành động của bản thân, có thể cũng bao gồm chướng ngại về giấc ngủ và tổn thương tâm lý"

(* Rối loạn nhân cách ranh giới: (Borderline personality disorder – BPD) là một dạng rối loạn nhân cách thường gặp nhất. Tỷ lệ mắc chiếm khoảng 30 – 60%. Đây là một hội chứng đặc trưng bởi sự nhạy cảm quá mức về các mối quan hệ, cảm xúc không ổn định hay mơ hồ về lý tưởng, mục tiêu sống của chính bản thân.)

"Tại sao lại như vậy? Lúc trước không phải vẫn ổn sao?"

Chu Kiến Lâm cau mày.

"Cho nên sức khỏe tâm lý của con người rất quan trọng, trước kia Chu Liệu có từng bị ngược đãi tinh thần, có bảo vệ hoặc phải tách khỏi thứ gì đó quá mức chịu đựng?"

"Không, vẫn ổn mà" Chu Kiến Lâm ở bên cạnh giành trả lời trước.

"Cái này phải để bệnh nhân tự nói, cụ thể thì, có lẽ tôi phải nói chuyện với Chu Liệu"

"Bọn tôi không thể nghe sao?"

"Tư vấn tâm lý thường mang tính riêng tư một đối một, không khuyến khích có người ở bên cạnh, người bệnh sẽ không muốn giao tiếp"

Chu Kiến Lâm nhìn Chu Liệu một cái: "Thấy sao?"

Qua một lúc Chu Liệu mới lên tiếng: "Ra ngoài đi"

Liễu Minh Châu và Chu Kiến Lâm miễn cưỡng đi ra ngoài đóng cửa lại. Nữ bác sĩ đã có tuổi trông rất ôn hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng kiên nhẫn.

"Chu Liệu, trước kia cháu có triệu chứng nào khác không?"

"Không ạ"

"Đừng nói dối bác sĩ nhé, điện não đồ của cháu có thể nhìn thấy cháu có hội chứng rối loạn phân ly, chứng tỏ có sinh ra ảo giác, hơn nữa ý thức thường xuyên hỗn loạn"

"......."

"Cháu cứ coi dì như một người để tâm sự, muốn nói gì thì nói đó, cứ từ từ"

"Cháu không muốn điều trị"

"Sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày đó, cháu xem mình đã bị ngất một lần rồi, nếu xảy ra ở nơi công cộng thì rất nguy hiểm"

"Cháu biết, cháu không muốn chữa"

"Không chữa thì sẽ đau khổ lắm" bác sĩ khẽ nắm lấy bàn tay Chu Liệu bắt đầu dẫn dắt: "Cháu đừng vội kháng cự với việc trị liệu, hít thở thật sâu, chúng ta cùng thả lỏng, để tinh thần thoải mái chút"

Có lẽ là giọng nói của nữ bác sĩ rất đỗi dịu dàng, sau khi được hướng dẫn hít sâu vào lần, sự mâu thuẫn vừa nãy của Chu Liệu cũng dần dần buông lỏng.

"Chúng ta khoan nói đến đã xảy ra chuyện gì, nói về tình trạng của cháu trước nhé, cháu thấy mình có chỗ nào khó chịu?"

"Mất ngủ, đau đầu, lo lắng, lúc bị nặng thì đau dạ dày" Chu Liệu nhìn vào mắt bà: "Dễ sinh ra ảo giác"

"Mất ngủ chỉ đơn thuần là không ngủ được sao? Hay là có tâm sự trong lòng?"

"Chỉ là không ngủ được"

"Lúc nào thì mới đỡ hơn?"

"...Lúc có cậu ấy ở bên" Chu Liệu cúi mặt xuống.

Bác sĩ không vội hỏi cậu ấy là ai, sợ rằng Chu Liệu vừa thả lỏng tinh thần lại vì vấn đề này mà trở nên cảnh giác kéo bức tường phòng ngự lên.

"Ừ, vậy thường có ảo giác gì?"

"Cái gì cũng có"

"Có hình dung cụ thể được không?"

"Thì là...bên trong và bên ngoài đều có"

"Bên trong bên ngoài, trường hợp như thế nào thì gọi là bên trong?"

Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, cả người đột nhiên run rẩy: "Không có gì, cháu nói nhầm"

"Cháu cứ bình tĩnh đã, muốn nói gì cũng được, bác đều nghe hết"

Không ngờ Chu Liệu lại đột nhiên gập người lại ôm lấy đầu mình, cả người theo phản xạ bảo vệ cái tên "Tần Trạm" này: "Không có gì, không có gì ở trong hết"

Lần trị liệu đầu tiên kết thúc dưới sự kháng cự đột ngột của Chu Liệu, về sau bất kể có dẫn dắt như nào cũng không chịu nói câu thứ hai, đến cuối cùng bác sĩ vẫn bị Chu Liệu ép phải thề rằng sẽ không nói cho ba mẹ cậu.

Mấy ngày sau dù Chu Liệu uống mấy loại thuốc hồi phục tinh thần, nhưng vẫn ở trạng thái vô cùng tiêu cực, hơn nữa khăng khăng rằng mình không làm sao, từ chối chia sẻ mọi chi tiết liên quan đến bệnh tình, chỉ khi nói về những thứ của cậu mới chịu nói vài câu.

Bởi vì Chu Liệu quá mức kháng cự điều trị cộng với cảm xúc không ổn định ảnh hưởng rất lớn đến việc chữa trị sau này, sau một tuần, dưới sự đồng ý của người nhà mới bán cưỡng ép sử dụng liệu pháp sốc điện mới khiến cho cơ thể cậu khởi động lại.

MECT là phương pháp trị liệu thông qua điều chỉnh hoạt động của điểm thần kinh và cân bằng u thần kinh nội tiết, sau khi tiêm vào một lượng thuốc sẽ gây tê bệnh nhân và giãn cơ, giảm tổn thương mà kích điện mang lại, từ lúc trị liệu đến khi tỉnh lại, người bệnh sẽ vô thức sàng lọc ra giai đoạn khiến bản thân đau khổ nhất.

Việc đầu tiên sau khi Chu Liệu tỉnh lại là cuộn mình khóc thật lớn, một cậu trai cao một mét tám mấy như biến thành một đứa trẻ mấy tuổi, miệng không ngừng kêu mẹ ơi đừng đi.

Bác sĩ ở bên cạnh ghi chép lại, đợi cảm xúc của Chu Liệu ổn định, tinh thần đã hồi phục bình thường thì lại hẹn đối thoại một lần nữa.

Cuộc đối thoại lần này thuận lợi hơn nhiều, Chu Liệu không còn chống đối như trước nữa, cũng thành thật mô tả về bệnh tình, nhưng cứ nhắc đến từ nhạy cảm là lại tự hình thành cơ chế bảo vệ.

"Bệnh này của nó phải chữa bao lâu?"

"Trị liệu tâm lý là quá trình lâu dài, không thể đo bằng thời gian cụ thể được"

Liễu Minh Châu thấy hơi buồn bực: "Cho nên bây giờ vẫn chưa biết là nó bị làm sao?"

"Chúng tôi sẽ không chủ động dẫn dắt người bệnh nhớ lại những thứ đau khổ, chỉ phụ trách khiến cho cuộc sống sau này của họ tốt hơn"

"Bà không biết xảy ra chuyện gì thì chữa kiểu gì?" Liễu Minh Châu nhìn tin nhắn trên điện thoại: "Chuyến bay của tôi là vào ngày kia rồi, không chữa khỏi thì làm thế nào? Nó còn phải đi học"

"Giám đốc Liễu, tôi hiểu nỗi lòng thương con của cô, nhưng trị liệu tâm lý không phải tôi đưa ra một mốc thời gian là người bệnh khỏi được, bên phía trường học, tôi vẫn khuyến khích nên tạm thời nghỉ học. Tình hình trước mắt của Chu Liệu vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống, như vậy sẽ rất khó tập trung vào việc học"

"Lại nghỉ học" Liễu Minh Châu sốt ruột đến đau đầu, nhưng chuyện công việc thật sự khiến bà khó mà phân thân: "Có uống thuốc để ổn định cảm xúc được không, buổi tối thì uống thuốc an thần"

"Giám đốc Liễu" bác sĩ hơi khó xử: "Thực ra bình thường cô cũng có thể giao tiếp với cậu ấy nhiều chút, ở bên cạnh cậu ấy. Hôm nay lúc trị liệu xong cậu ấy cứ gọi mẹ rồi khóc, lúc sau tôi có nói chuyện, cậu ấy mới tiết lộ là nghĩ đến chuyện hồi bé"

"Tôi?" Liễu Minh Châu hơi sững người: "Tôi với nó vẫn luôn ở với nhau như vậy, sao lại biến thành tôi hại nó bị bệnh?"

"Có lẽ là do kìm nén trong lòng quá lâu, dù sao thì bệnh tâm lý rất là phức tạp, cũng có thể là sau này xảy ra chuyện gì đó làm gợi lên ám ảnh trong quá khứ, có lẽ lúc nhỏ thiếu thốn tình thương, thiếu sự bầu bạn, hoặc là sống dưới sự lạnh nhạt của gia đình quá lâu...." Bác sĩ không giải thích thêm gì nữa.

"Con cái bây giờ yếu đuối thế à? Mỗi thế mà tinh thần đã có vấn đề? Lúc nhỏ ba mẹ tôi cũng không hay ở bên, cũng đâu thấy...."

"Giám đốc Liễu" bác sĩ cắt ngang lời: "Khả năng chịu đựng về mặt tâm lý của mỗi người là khác nhau, tôi tin là bà từng có lúc cảm thấy oán trách vì chuyện đã xảy ra, Chu Liệu cũng vậy"

Liễu Minh Châu nghĩ đến những chuyện kia, cuối cùng im lặng một lúc, lúc lên tiếng thái độ đã không còn quyết liệt như trước: "Cho nên...có thể cho nó làm thêm mấy lần MECT nữa không? Hôm nay cũng chịu nói nhiều rồi mà?"

"Không khuyến khích, MECT thường được dùng cho những người bị trầm cảm nặng có khuynh hướng t* sát, tổn thương rất lớn đến chức năng cơ thể, nhất là tổn hại nghiêm trọng đến ký ức, Chu Liệu còn chưa đến mức này, trước đó chỉ muốn thông qua phương pháp này để cậu ấy chịu nói ra thôi"

Liễu Minh Châu hơi đau khổ: ".....Được, cứ theo như bà nói đi, sau này có vấn đề gì thì liên lạc với tôi bất cứ lúc nào"

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, vì lý do công việc Liễu Minh Châu và Chu Kiến Lâm cũng không ở lại lâu, lần lượt rời đi, có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ ở cạnh Chu Liệu lâu nhất từ trước đến nay, hai người dù giải quyết công việc cũng đều ở trong bệnh viện tư này.

Bọn họ bỏ ra khoản tiền đắt đỏ để mời đoàn đội trị liệu tâm lý tốt nhất cho Chu Liệu, phần lớn thời gian Chu Liệu đều ở trong bệnh viện, Trần Tiện biết chuyện cũng thỉnh thoảng vào chơi với cậu, coi như hai người từng chưa từng có cuộc cãi vã ngày đó.

Trần Tiện rất tự giác không hỏi Chu Liệu những chuyện đã qua, bình thường cả hai đều ngồi chơi game với nhau, lúc chơi game Trần Tiện thấy hình như mình lại nhìn thấy bóng dáng trước kia của Chu Liệu.

Sau khi trị liệu bằng thuốc và phương pháp hỗ trợ, Chu Liệu bắt đầu có những thay đổi nho nhỏ, bây giờ Trần Tiện là người quen thuộc với Chu Liệu nhất ở đây, chỉ có cậu ta mới trực quan cảm nhận được loại thay đổi này. Cậu ta thấy gương mặt đối phương đã trở về vẻ mạnh mẽ trước kia, lúc cười lên cũng rất chói mắt, không còn cảm giác rời rạc nặng nề như trước.

Chỉ có điều một buổi tối nọ, Chu Liệu tỉnh lại từ trong ác mộng đột nhiên gào thét điên cuồng, người trực ban ngoài hành lang nghe thấy vội vàng đi ấn chuông. Cậu ngồi ở trên giường không ngừng hít thở sâu, điều chỉnh cơ thể đã căng cứng, chỉ là sau khi khủng hoảng phát tác làm cho xương khớp cậu đều đau đến nỗi khó mà cử động.

Cậu mơ thấy Tần Trạm đã nhảy sông t* tử từ rất lâu rồi mới người nói cho mình biết.

Nhưng từ lúc vào đây, đã rất lâu cậu không nhớ đến Tần Trạm rồi.

Sau khi tiêm thuốc an thần, Chu Liệu dần khôi phục lại bình tĩnh. Ngày hôm sau lại là một buổi tư vấn mới.

Người phụ nữ mỉm cười rất dịu dàng ôn hòa, bắt đầu nói từ câu chuyện hôm nay ánh nắng bên ngoài rất đẹp, hỏi Chu Liệu sáng nay ăn gì, giống như trò chuyện với bạn bè.

Một lúc sau, bà mới hỏi cậu hôm qua ngủ thế nào.

"....Không ổn lắm"

"Hôm qua dì cũng không ngủ ngon, cô con gái lo lắng cho kỳ thi, làm cả đêm qua dì cũng lo theo không ngủ được"

"Mọi người cũng biết lo lắng ạ"

"Đương nhiên rồi, là bác sĩ tâm lý thì vẫn là người mà"

"Cháu tưởng mọi người sẽ tự chữa lành"

"Không đâu, đều là con người, đều có bệnh tâm lý, nhưng vẫn cố hết sức để tự điều chỉnh" người phụ nữ mỉm cười dịu dàng: "Cho nên, cháu vẫn chưa nói cho dì biết là tại sao lại không ngủ nogn"

"Gặp ác mộng"

"A, thảo nào" người phụ nữ không chủ động hỏi là gặp ác mộng gì: "Gặp ác mộng thì khó chịu thật, lúc học Trung học dì đến nhà bạn cùng lớp xem phim ma xong thì gặp ác mộng bị dọa tỉnh luôn"

"Đúng vậy" Chu Liệu mỉm cười: "Dì cũng xem phim ma ạ?"

"Có chứ, dì cũng từng là học sinh mà, hồi đó còn chưa phát triển như bây giờ, toàn dùng băng video thôi, cho nên bộ Ringu mà bọn cháu thấy ấy là từ băng video ra đó, cảm giác rất chân thực" bác sĩ uống một ngụm nước, giọng nói chậm lại: "Rồi, lát nữa mình nói phim ma sau nhé, hôm nay chúng ta có một phương pháp trị liệu mới, rất nhẹ nhàng thôi, gọi là EMDR giải mẫn cảm và tái xử lý chuyển động mắt, cháu chỉ cần làm theo dì thôi, cứ thả lỏng là được, làm xong là cháu thấy nhẹ nhõm và vui vẻ liền"

"Vâng"

"Bây giờ, cháu nhìn vào mắt dì, chúng ta cùng nhớ lại lúc trước khi nói đến bệnh tình của cháu"

...............

Bác sĩ không ngừng dẫn dắt, cách một lúc lại dừng lại, thông qua nhiều phương pháp hỗ trợ để giúp cậu thả lỏng.

Tầm mắt Chu Liệu di chuyển sang trái phải theo ngón tay của đối phương, sau khi kéo dài được một phút, kích thích của phản ứng định hướng sẽ làm đại não hình thành nên hai không gian, vết thương ở quá khứ trở nên điều khiển được, cậu dần dần có thể tách ra khỏi cảm xúc ở quá khứ để tự mình cảm nhận.

"Hôm qua cháu mơ cậu ấy t* sát, cháu rất sợ"

"Bởi vì cậu ấy đối xử với cháu rất tốt, dù ở bên ngoài có mệt đến mấy, nhưng lúc về cậu ấy vẫn đối với cháu rất tốt, không thiếu ăn thiếu mặc, cũng không để cháu động tay vào việc gì, sau đó cháu cũng dần ỷ lại vào cậu, có thể cảm nhận được một cảm giác trước nay chưa từng có nơi cậu ấy"

"Là quan tâm cháu thật lòng, không hề giống với bất kỳ ai trước đây....những gì cháu không cảm nhận được, đều có thể tìm thấy trên người cậu ấy"

"Cháu bắt đầu sợ cậu ấy rời đi, mỗi ngày sống chỉ để đợi cậu ấy quay lại, nếu phải rời xa thì chẳng khác nào chết đi"

Cảm xúc của Chu Liệu đột nhiên hơi kích động, bác sĩ bảo cậu dùng tư thế ôm kiểu bướm bắt đầu vỗ vào hai vai, qua một lúc đối phương mới bình tĩnh lại.

"Cháu biết, tất cả mọi người đều nói cháu bị điên rồi, nhưng thực ra không phải, chỉ là cháu đã có được thứ mà mình muốn từ trên người cậu ấy, thứ mà mọi người không cho mình được"

"Nhất là mỗi lần cháu nhìn thấy bọn họ, cháu lại nghĩ, tại sao mình không ở trong "mái nhà" thực sự của mình"

"Cháu rất nhớ cậu ấy...vừa nhớ lại vừa hận, hận cậu ấy đã biến cháu thành như này, rồi lại bỏ rơi cháu"

"Nhưng mà cháu biết, chính cháu là người đã ép bức tổn thương cậu ấy trước, chỉ vì đôi mắt của người đó rất giống với mẹ, cháu biết mình không thể chống lại mẹ mình, cho nên mới dùng cách xấu xa để thuần phục ánh mắt đó khi nhìn về phía mình"

"Cho nên là thứ khiến cho cháu cảm thấy bất mãn thực sự vẫn là mẹ mình, bởi vì chuyện phải chấp nhận rằng mẹ không yêu thương mình rất là đau khổ, nhưng cháu lại cảm nhận được tình yêu nơi cậu ấy, cho nên mới ỷ lại"

"Đúng...chỉ là mỗi lần đó cháu lại có thể nhìn thấy mẹ thông qua cậu ấy, mặc dù ba cháu cũng không quan tâm gì, nhưng mẹ còn lạnh lùng hơn, càng không quan đến cháu, lời nói ra cũng thường xuyên làm cháu tổn thương, mặc dù cháu biết là tại sao, thực ra bà ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì"

"Hiểu rồi"

"Nhưng mà giờ...cháu thấy mình lại thay đổi rồi"

Bác sĩ khẽ gật đầu, đổi sang xung điện nhỏ hơn để Chu Liệu cầm thiết bị trên tay: "Bây giờ thấy mình đã có gì thay đổi?"

"Cháu thấy, thời gian này mỗi lần nói chuyện với dì xong, là có một thứ gì đó mới đang phá vỡ mình"

"Là thứ mới như thế nào?"

"Không biết, rất vụn vặn, hình như sở thích và thói quen khi xưa quay lại rồi....đại não bị chia làm hai nửa, tối qua cháu bảo Trần Tiện đưa cho một điếu thuốc, khoảnh khắc hít chất nicotine ấy vào phổi làm cháu rất hoài niệm"

Bác sĩ khẽ mỉm cười: "Hút ít thuốc thôi không tốt cho phổi đâu, thế là hai tháng qua đi, cháu thấy mình nhớ mùi thuốc lá trong quá khứ hơn, hay là nhớ cậu ấy hơn?"

Chu Liệu im lặng trước câu hỏi này rất lâu, bác sĩ cũng rất kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

Không biết qua bao lâu, cậu mới nâng mắt lên nhìn vào đối phương, trong đôi mắt ấy chứa đụng cảm xúc hoàn toàn khác trước kia.

"Có lẽ là...."

....

Cái chương này nó dàiiiii mà nhiều từ chuyên ngành khủng khiếp, có một số từ thực ra tôi chưa chắc chắn lắm nên để sau đi tra lại ha.