Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 4: Vỡ nát




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


================

Không khí cứ giằng co như vậy, dưới ánh đèn nê ông đan xen, ánh sáng chia khung cảnh thành hai nửa. Cả đám người ngồi đó gần như đã ngừng hô hấp, Trần Tiện đã rất lâu không nhìn thấy Chu Liệu như vậy rồi.

Cậu ta nhìn thoáng qua Tần Trạm, đối phương khom người, đầu ngón tay vẫn đang nhỏ máu, mái tóc bị rượu đổ xuống dính bệt vào trán, nhưng Trần Tiện lại có một nỗi hoảng sợ khó hiểu trong lồng ngực, có lẽ là do cảnh tượng này khiến Tần Trạm thật sự rất giống như ma quỷ vừa bò lên từ địa phủ.

"Hửm?" Chu Liệu nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tần Trạm: "Hay là, mày có tiền để đền rồi?"

Lúc cậu trai kia dọn dẹp giúp Tần Trạm đã mau chóng gọi Giám đốc tới.

Giám đốc đi đến nhìn thấy cảnh tượng này thì tê cả da đầu, đối phương gọi toàn là rượu quý, một bàn này chấp cả mười bàn khác, vừa nhìn đã biết là không đắc tội được, nhưng nhân viên của mình bị phạt tiền cũng không có lý, vì chung quanh đã có rất nhiều người nhìn qua đây rồi, điều này thật sự ảnh hưởng đến kinh doanh.

"Quý khách, ngại quá làm phiền rồi, xin hỏi là nhân viên chúng tôi đã phạm sai lầm gì sao?" Giám đốc tiến lên mấy bước, trên gương mặt nở nụ cười đầy nịnh nọt.

"Ông không thấy mặt sàn đó sao?" Chu Liệu bị người ta chen ngang, có chút không vui ngẩng đầu lên.

"Là nhân viên phục vụ chỗ tôi làm vỡ của cậu ư?" Giám đốc chỉ muốn giải quyết vấn đề thật nhanh, dù sao trông đám người này cũng không phải kiểu bản thân có thể chọc vào được, ông đau khổ mở miệng: "Cậu xem thế này được không, chúng tôi tặng thêm một chai Hennessy nhé. "

"Ông nghĩ tôi thiếu chút tiền đó à?"

"Dĩ nhiên không phải, đây chỉ là một phương án giải quyết mà thôi. " Giám đốc đang nói, bảo vệ trong quán bar cũng đã tiến lên: "Hoặc là cậu cảm thấy nên giải quyết như thế nào?"

Chu Liệu nhìn một vòng chung quanh, cậu lại ngồi về chỗ, một tay khoác lên vai em gái sinh đôi, ánh mắt vẫn nhìn xuống Tần Trạm: "Phục vụ của mấy người nói dọn xong, tôi để cậu ta liếm hết, không có vấn đề gì chứ?"

Giám đốc hơi xấu hổ: "Quý khách, chúng tôi hiểu cậu rất tức giận, nhưng điều này..."

"Để cậu ấy đi trước đi. " Trần Tiện cắt ngang.

Huyệt thái dương Chu Liệu nảy lên lập tức nhìn về phía Trần Tiện, nhưng Trần Tiện lại không để ý đến ánh mắt cậu.

"Để cậu ta đi về, ông giải quyết việc của cậu ấy đã còn lại để sau rồi tính. "

Giám đốc thấy có người giải vây, lập tức thuận theo, thoắt cái làm mặt giận quay lại: "Có nghe khách nói gì chưa, để đồ đấy đã, đi ra sau làm việc"

Tần Trạm ngừng lại hai giây rồi đứng lên, cúi người chào cả bàn với bộ dạng cứng ngắc, xoay người rời đi.

"Mẹ kiếp ông đã cho mày đi chưa?"

Chu Liệu nói xong muốn đứng dậy, lại bị Trần Tiện ngăn lại, đối phương đè thấp giọng nhắc nhở: "Đừng để người ta quay lại. "

Chu Liệu nghe vậy hít một hơi thật sâu nắm chặt nắm đấm, ba mẹ cậu bận bịu công việc, gần như cả nửa năm nay không thấy bóng dáng, yêu cầu duy nhất đối với cậu đó là không gây ra chuyện lớn là được, bọn họ có tiền nhưng không hơi đâu đi quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.

"Đệt. "

....

"Xin lỗi, sớm biết đã không để cậu đi đưa rượu cho bàn ấy" trong phòng thay quần áo, cậu trai có chút áy náy, cầm khăn trải bàn đã giặt sạch định lau rượu trên người cho Tần Trạm, nhưng thực ra đã khô gần hết.

Lúc cậu ta gần chạm vào người mình Tần Trạm liền ngăn lại: "Để tự tôi làm"

"Được rồi. "

Tần Trạm không lau, mà nghiêng người cởi bộ đồng phục ngay trước mặt cậu ta. Cậu trai nhìn vóc dáng với cơ bắp cân đối thì mặt đỏ lên, màu da Tần Trạm có chênh lệch rất lớn, chỗ thường xuyên phơi nắng đã biến thành màu lúa mạch, còn da thịt bên trong lại trắng bệch như bị bệnh.

Chỉ là điều khiến cậu ta kinh hãi suýt thì bụm miệng kêu lên, đó là những vết sẹo dữ tợn chồng chéo ở bên eo hắn, có cái đã hồi phục biến thành một đường sẹo trắng, nhưng có những vết như sau khi bị thương vì thiêu cháy đã dần lành lại, mọc ra lớp da mới.

"Tần...."

Tần Trạm rất nhanh đã đổi sang quần áo của mình, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cậu trai, ánh mắt không hề có nhiệt độ.

Đối phương cũng hơi ngại hỏi, chỉ có thể hậm hực khen một câu: "Dáng người cậu đẹp thật đấy, chắc là được nhiều người thích lắm nhỉ. "

Tần Trạm nhìn lướt qua thẻ làm việc của cậu ấy, tên là Ollie.

"Không. "

"Mà kể ra thì bình thường không nhìn ra được sở thích của cậu....." vành tai Ollie đã hơi đỏ lên khẽ vò tóc, thực ra cậu ấy muốn thăm dò tính hướng của đối phương, bởi vì cậu ấy cảm thấy Tần Trạm không lạnh lùng như trong tưởng tượng: "Cậu thích hình tượng như thế nào?"

Hình như Tần Trạm nghe không hiểu, chỉ ném quần áo vào trong tủ nhìn cậu ấy một cái.

"Thì là chẳng phải ai cũng có sở thích sao? Có chút hiếu kỳ....." Ollie uyển chuyển hỏi.

Tần Trạm không lập tức trả lời, mãi cho đến khi cậu ấy bắt đầu hối hận vì đã vượt quá giới hạn, đối phương mới chợt mở miệng.

"Vỡ nát. "

"Gì cơ?"

"Thích thứ bị vỡ nát"

"A.....Sở thích đặc biệt thật. " Ollie há to miệng còn muốn nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi mình vào bưng rượu, cậu đỏ mặt vội vàng chạy ra ngoài.

Hắn không bị mất công việc này, nhưng Giám đốc đã trừ tiền lương tối nay. Tần Trạm nghe nói cuối cùng thì bàn đó vẫn trả hết tiền rượu, Giám đốc cũng không bồi thường thêm bất kỳ đồ vật nào, dù sao cũng có camera an ninh, đối phương cũng không phải loại người ăn trực uống không, chẳng qua là muốn kiếm chuyện với mình, Tần Trạm đoán Giám đốc vừa hay mượn chuyện này để giảm bớt tiền lương phải trả.

Tần Trạm không oán giận cũng không đòi hỏi, chỉ im lặng chấp nhận, bởi vì hắn rất khó mới có thể tìm được một công việc có lương ca đêm cao, cũng rất ít có ngành dịch vụ muốn tìm người làm thêm như hắn này.

Giám đốc khiển trách hắn rất lâu, lúc rời khỏi quán bar đã là bốn giờ sáng. Lúc rời khỏi con ngõ tối đen, hắn vẫn còn nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao gầm rú.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đám Chu Liệu đứng tại chỗ đèn đuốc sáng trưng. Trông dáng vẻ Chu Liệu như đã uống nhiều, cậu tựa vào cạnh xe thể thao, đang ôm một một trong hai chị em sinh đôi, sau khi môi lưỡi rời khỏi người này, lại bóp cằm người còn lại tiếp tục hôn.

Mãi đến khi cô nàng đột nhiên đỏ mặt đập cậu mấy cái, Tần Trạm mới chú ý tới thuốc lá kẹp trên đầu ngón tay cậu, thì ra Chu Liệu đã đẩy cả khói thuốc vào trong miệng đối phương.

...

Hắn kéo vành mũ xuống thật thấp, nhanh chóng rời khỏi đây.

Nơi Tần Trạm ở cách quán bar cũng không xa, đi bộ khoảng hơn nửa tiếng, trong một thôn nhỏ giữa lòng phố, là khu vực đang được rỡ bỏ quy hoạch lại. Đây là căn phòng mà cô hắn để lại, nếu không có lẽ hắn vẫn phải sống ở trên thị trấn bên rìa thành phố.

Hắn có một người cha bị tâm thần đã mất, và một người mẹ bị bắt cóc đến nhưng đã bị người cha tâm thần ấy dày vò đến nỗi phải chạy trốn.

Hắn còn có một người bà trọng nam khinh nữ bây giờ đang bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu, hắn cảm thấy bà nội của mình vừa đáng thương nhưng cũng là gặp báo ứng, nhất định phải sinh một con trai, cho nên đã sinh ra một đứa con bị tâm thần có gen ngược đãi bạo lực, sau bao nhiêu năm tháng dày vò hắn ông đã say rượu ngã xuống sông mà chết, vừa bi vừa hài. Mà đứa con gái duy nhất vì không chịu được thói trọng nam khinh nữ, 17 tuổi đã tận dụng lý do ra ngoài làm việc để giải thoát, cả đời cũng chẳng quay về thăm bà một lần.

Từ khi sinh ra Tần Trạm đã không gặp được cô của mình, chỉ là lúc học Trung học cơ sở hắn thi được điểm đứng nhất trong huyện, một trường THPT trọng điểm trong thành phố đã gửi tặng học bổng nhập học, nhưng hắn quyết định từ chối vì lý do cá nhân, lúc này mới nhận được một lá thư được gửi từ người cô ấy.

Bên trong có mấy trăm tệ, còn có một chìa khóa và địa chỉ một căn nhà, chính là ngôi nhà ở trong thôn này, trong thư viết là căn nhà cô không dùng đến, hắn đi học có thể ở lại đó cho tiện.

Căn phòng này rất nhỏ rất lụp xụp, khoảng hơn năm mươi mét vuông, hộ gia đình xung quanh phần lớn đã chuyển đi. Bên cạnh nhà còn có một cái lều, hóa ra là có người ở gần đây dựng để chăn heo, sau này cũng bị bỏ, Tần Trạm liền sửa nó thành một cái nhà kho nhỏ.

Lúc hắn tắm rửa xong, trời đã đã tờ mờ sáng. Tần Trạm kéo rèm lên, che khuất ánh sáng bên ngoài chiếu vào, sau đó ngồi lên ghế đeo găng tay dùng một lần vào, lúc bật đèn, ánh sáng đột nhiên sáng bừng lên trong căn phòng nhỏ trông trắng bệch quỷ dị.

Trong nhà kho tràn ngập mùi khác thường, trên bàn đặt một chú chim đã chết được bọc lại bằng giấy trắng, vì để quá lâu cái xác đã trở lên cứng ngắc.

Tần Trạm nhìn nó một lát, hắn dùng cồn và giẻ lau lau sạch phần bụng đã bị hư thối, sau đó cầm lấy dao bên cạnh mổ dọc từ cổ đến phần cánh, lúc mũi đao bén nhọn đâm rách, phần dịch tích tụ chảy ra ngoài, tràn ra một mùi tanh ghê tởm.

Hắn không thích ngược đãi động vật, vì quá trình chúng giãy giụa trong đau khổ rất giống với bản thân hắn lúc đó, không có ý nghĩa gì.

Nhưng hắn lại thích xác động vật sau khi chết, thích dáng vẻ lúc chúng bị tách rời, trở nên hoàn toàn vỡ nát dưới tay mình, sự vặn vẹo khó nói nên lời nhưng lại đầy mỹ cảm khó hiểu.

Mùi hôi thối bốc ra từ chúng giống hệt với cái mùi trong tuổi thơ của hắn.

Hắn luôn ngửi thấy mùi hôi ấy ở trong nhà, mãi đến khi mẹ hắn khoác túi lên nói muốn đi một nơi rất xa, đưa cho hắn một hộp quà sinh nhật chuẩn bị trước một tháng. Hắn chưa từng được nhận một món quà như vậy bao giờ, trong lòng tràn ngập vui sướng mở nó ra, lại phát hiện thứ ở bên trong đó chính là xác của một đứa bé thương tích đầy mình, khô héo thối rữa.

Hắn trông thấy, đó chính là bản thân mình đã chết đi, đã ngây thơ, đã bị mọi người vứt bỏ.

- -------------------

Lời tác giả:

Câu cuối là viết dựa theo một bình luận.

Lời editor: Không biết mọi người đọc mấy chương này cảm thấy bạn thụ như nào. Chắc tại tui cày đến cuối truyện rồi nên bây giờ đọc lại những đoạn ẻm giở thói láo toét tui chỉ thấy buồn cười vì quả báo to đùng ở đằng sau:)))))