Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 39: Không ai bắt máy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chu Liệu nhìn thấy biểu cảm trên mặt người đối diện trở nên cứng đờ vặn vẹo, cả người như bị một lớp sương mù đen bao lấy.

Mặc dù bình thường Tần Trạm cũng không có biểu cảm gì, nhưng chắc chắn không phải như lúc này, khó coi đến nỗi một giây là sau cả người sẽ bị tan vỡ.

"...Sao vậy?"

Quả pháo hoa cuối cùng nổ tung trên bầu trời, bàn tay đang cầm lấy cây pháo của Chu Liệu đột nhiên cứng đờ, cậu nhìn dáng vẻ của Tần Trạm, trái tim cũng chìm xuống.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Cậu vừa dứt lời, bàn tay đang cầm điện thoại của người kia buông thõng xuống.

"Đi về đã" giọng nói Tần Trạm hơi run rẩy.

"....Được"

Chu Liệu không hỏi gì thêm, chỉ vứt đồ trên tay vào chiếc thùng rác mùi hôi tanh ở bên cạnh, sau đó đi về cùng Tần Trạm.

"Cậu ngủ đi, tôi đến bệnh viện một chuyến"

"Bệnh viện?" Chu Liệu vừa mới vào phòng đã nghe thấy Tần Trạm nói muốn ra ngoài, trái tim như bị kéo lại, bây giờ không có Tần Trạm khóa tay mình vào, cậu rất khó đi vào giấc ngủ: "Bà cậu làm sao à?"

"Chết rồi"

Hô hấp Chu Liệu phút chốc ngưng lại, cậu đột nhiên nhớ tới những chuyện trước kia, hồi lâu mới mở miệng: "Xin lỗi....chia buồn"

Tần Trạm chỉ khẽ lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, cầm áo lên nhanh chóng ra khỏi cửa.

Bên ngoài bệnh viện đã được quây hàng rào cảnh sát, trong buổi đêm đón năm mới trống vắng lạ thường, cùng với vài tiếng pháo hoa nổ tung ở đằng xa, tiếng còi xe cảnh sát ở bên cạnh nghe thật chói tai.

Trên mặt đất vẫn còn vết máu chưa khô hẳn, bên cạnh có người còn đang tẩy rửa, Tần Trạm nhìn bốn người khiêng cáng, dưới tấm vải màu xám lộ ra một hình dáng, bên ngoài hàng rào có một đám người đang vây xem.

Ánh đèn của bệnh viện cùng ánh đèn chớp nháy của cảnh sát khiến ánh mắt hắn đột nhiên mất đi tiêu cự, biến thành những gam màu hỗn tạp, Tần Trạm cứ đứng như trời trồng ở cổng bệnh viện, có người không ngừng bảo hắn lui ra.

"Đợi đã, cậu ấy là người thân của người mất" có người ngăn lại nhân viên sơ tán.

Đến khi bị người ta vỗ vào vai, Tần Trạm mới quay về hiện thực. Hắn nhìn người mặc đồng phục trước mặt, là vị cảnh sát lần trước đã giúp mình đi tìm bà nội.

"Cháu trai của bà ấy hả?"

"Vâng"

Cảnh sát nhìn người đối diện không có phản ứng gì, đột nhiên muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ thở dài: "Chia buồn"

"Bà ấy nhảy lúc nào vậy?"

"Có bệnh nhân nghe thấy tiếng vật nặng rơi, mở cửa sổ ra nhìn thì phát hiện...vào khoảng 11:59 tối"

Cảnh sát nghĩ đến thời gian này, lại nhớ đến lần t* sát trước của bà lão, có thể thấy đối phương thật sự không muốn sống đến năm tới nữa: "Bệnh nhân phòng bên nói lúc đó tivi treo trong phòng bệnh đang chiếu Xuân Vãn, ông ấy ra ngoài đi vệ sinh, lúc về thì thấy bà ấy biến mất rồi, chúng tôi đã điều tra nguyên nhân cái chết, trích xuất camera, tình hình hoàn toàn là sự thật, sau khi người kia rời khỏi phòng bệnh thì bà ấy rút kim truyền dịch, dẵm lên băng ghế nhảy xuống"

"Có lẽ là bà ấy trị liệu quá đau đớn, bây giờ cũng coi như giải thoát"

Tần Trạm nghe mà tê dại, cho đến khi thấy di thể được khiêng lên xe mới mở miệng: "Cháu có thể nhìn bà ấy không?"

"Không khuyến khích"

Tần Trạm biết có lẽ bà nội đã không còn hình hài nguyên vẹn.

"Chỉ nhìn một cái thôi"

"Đến nhà tang lễ đi"

.......

Sau khi đi hết lưu trình bên phía cảnh sát và nhà tang lễ, ngoài trời đã hửng sáng, đồng thời mùng 1 Tết đã tới.

Đến cuối cùng, khi hắn vén lên tấm vải kia, nhìn thấy di thể của bà lão. Có người nói chỉ nghe thấy tiếng vang, sau đó nhìn thấy người nổ tung nhưng bóng bay, xung quanh toàn là vết máu bắn lên.

Thứ máu thịt lẫn lộn trước mắt này thậm chí còn không thể nói là một người hoàn chỉnh, hắn từng nhìn rất nhiều xác của động vật, nhưng cuối cùng thì vẫn khác với người. Lúc hắn đi ra ngoài, trên mặt không có cảm xúc gì, những người xung quanh đã từng nhìn thấy rất nhiều trường hợp như này rồi vẫn còn thấy kinh ngạc.

Hắn nghe thấy có người sau lưng nói hắn bình tĩnh, cũng có người nói hắn lạnh lùng, có người lại nói chắc là chưa kịp hoàn hồn.

Nhưng thực ra đều không phải, chỉ là hắn mệt rồi, cô độc bước trên con đường này, thật mệt mỏi.

Hắn không có tình cảm với bà, nhưng trong ký ức, dường như bà vẫn là bà lão già nua ấy, thầm lặng đồng hành cùng hắn từ những ngày còn thơ bé.

Bây giờ ngoài Chu Liệu ra, không có ai muốn ở lại cạnh hắn.

Bà ấy không muốn sống, cho nên ngay cả thêm một phút nữa là đến năm mới cũng không muốn tiếp tục nữa.

Trên gương mặt Tần Trạm là vẻ mệt mỏi sau một hồi lao lực, thần kinh cả người đã yếu ớt như đang đi trên dây thép lảo đảo sắp ngã xuống.

Bên hỏa táng sau khi hỏa thiêu di thể bà lão xong thì để vào trong chiếc hũ rẻ nhất mà Tần Trạm chọn rồi đưa cho hắn, hắn ôm lấy hũ tro cốt đi đến bên sông. Mùng Một đầu năm rất nhiều gia đình đi ra ngoài, mọi người đều vui vẻ cười đùa cùng nhau, ba mẹ ôm quần áo cho con, đứa bé chạy nhảy ở phía trước.

Bọn họ ở cùng một thế giới, nhưng dường như cách biệt bởi hai thời không khác nhau.

Tần Trạm ngồi xổm xuống, mở chiếc hũ ra, sau đó đổ hết tro cốt xuống dưới sông, rất nhanh đã tản ra biến mất vào làn nước.

Hắn sẽ không mua phần mộ cho bà, cũng lười tìm nơi mai táng, rắc xuống dưới sông, để bà được ở cùng với người con bị tâm thần mà bà yêu thương nhất ấy, coi như viên mãn.

Lúc đứng dậy, bởi vì không ăn cơm Tần Trạm lại bị tụt huyết áp, suýt nữa thì không đứng vững, may mà có ông lão chạy bộ đi qua đỡ hắn mới không bị ngã xuống sông. Tần Trạm ấn vào huyệt thái dương, lại ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh nắng vẫn bị lớp sương mù mùa Đông che khuất không nhìn thấy đâu.

Qua một hồi điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, Tần Trạm lấy ra nhìn phát hiện có vô số cuộc gọi nhỡ, nhưng hắn lại có cảm giác căng thẳng không giống với trước đây.

Đây là điện thoại của Chu Liệu, điện thoại gọi đến đều lưu thẳng họ tên, nhưng hắn đã từng xem hồ sơ của Chu Liệu nên biết đây là ai.

Ba của Chu Liệu, Chu Kiến Lâm.

Ngay sau đó là một tin nhắn Wechat nhảy ra, là của Trần Tiện gửi tới: Tao biết hết rồi, kết thúc hết rồi.

Mới tờ mờ sáng ngày hôm sau, Trần Tiện đã gọi điện cho chú Lâm, bởi vì chuyến bay của ba Chu Liệu đổi hành sáng sớm mới cất cánh, cho nên chú Lâm đang trên đường đến sây bay đón ba cậu, sáng sớm dậy thấy tin nhắn của Trần Tiện nói muốn mượn chìa khóa xe nên mới để chỗ bảo vệ chung cư mà Chu Liệu ở.

Trần Tiện nghe vậy liền bắt xe đến khu chung cư của Chu Liệu, sau khi lấy được chìa khóa việc đầu tiên là đi xem camera hành trình. Cậu ta đột nhiên nghĩ đến điều này, trước kia dù có nghi ngờ nhưng vẫn cảm thấy Chu Liệu có lẽ đúng là ở thành phố Z thật, bây giờ đã phát hiện đối phương hoàn toàn biến mất, mới nghĩ đến nơi duy nhất có gắn camera.

Camera hành trình của Chu Liệu có gắn máy quay cả ở trong và ngoài, Trần Tiện xem lại ngày tháng và thời gian cuộc gọi của hai người, cậu ta ôm máy tính bắt đầu tìm dần xuống, nhưng mà tìm mấy lần, chỉ có duy nhất ghi chép của ngày đó là biến mất không thấy.

Trần Tiện hít sâu một hơi, có cảm giác như mọi chuyện đang dần dần được sáng tỏ, cậu ta điều chỉnh hô hấp mấy lần mới run rẩy gọi điện thoại cho chú Lâm.

Đối phương vẫn còn đang chuyển hành lý cho ba Chu Liệu, lúc bắt máy có hơi đau đầu.

"Sao thế, cậu Trần?"

"Chú Lâm, chú chắc chắn là ngày hôm đó Chu Liệu thuê người lái hộ mang xe về chứ?"

"Đúng, nó gửi tin nhắn cho chú, cũng gọi điện nói rồi, rốt cuộc là sao vậy?"

"....Cháu không tìm được bất kỳ hình ảnh nào của ngày hôm đó trong camera hành trình"

"Là sao? Tại sao phải xem camera hành trình? Không phải cháu bảo nó đồng ý cho cháu mượn xe à?"

Chú Lâm vừa nói xong, lúc Chu Kiến Lâm mở cửa xe ra nhìn về phía ông: "Chu Liệu về chưa?"

"Chú Lâm, cháu thấy có khi Chu Liệu xảy ra chuyện rồi"

Bàn tay chú Lâm dừng lại: "Có ý gì, không phải hai đứa vẫn liên lạc à?"

"Chắc nó vẫn còn sống, nhưng mà chắc chắn...tóm lại là người liên lạc với cháu chắc chắn không phải Chu Liệu, sau lưng còn có người khác" Trần Tiện chưa từng chắc chắn như vậy, tất cả manh mối trước kia liên kết với nhau, khiến cho đại não cậu ta sắp ngưng hoạt động: "Bởi vì không muốn đánh rắn động cỏ, nên cháu đã ngầm điều tra rất lâu rồi, tin nhắn thoại của nó gửi toàn là AI tạo thành, bao gồm cả hình ảnh gửi cho cháu đều hiển thị ngày tháng là chụp từ trước, thời gian này nó cứ không chịu nói với cháu địa chỉ cụ thể ở thành phố Z, cũng từ chối gọi video, lần này cháu đến thành phố Z đi hết một lượt những nơi mà Chu Liệu có thể đến, đều không có dấu vết gì của nó cả, hơn nữa trước đó Chu Liệu từng nói...có người theo dõi nó, cháu cũng từng nhắc chú ấy"

"...Cho nên cuối cùng cháu nhớ đến camera hành trình, cháu nghĩ là lúc Chu Liệu bị mất tích, người lái xe nó về đây chắc chắn có vấn đề, bởi vì nó chưa từng rời khỏi thành phố C, nhưng mà hình ảnh của ngày hôm đó lại bị xóa hết rồi"

Chú Lâm túm lấy ngực, bàn tay còn lại sắp không cầm nổi điện thoại.

"Sao vậy?" Chu Kiến Lâm cau mày.

"Cậu Trần, lát nữa tôi nói chuyện với cậu, đừng vội truyền ra ngoài" chú Lâm không biết phải tiếp tục chủ đề trong hoàn cảnh này như thế nào, ông lập tức tắt điện thoại, sau đó sầm mặt mở cửa xe ra.

"Tôi hỏi chú Chu Liệu về chưa?"

"Chủ tịch, chắc là tôi phải liên hệ với cậu Chu đã" chú Lâm nuốt nước bọt.

"Thôi khỏi, tôi cũng xuống máy bay rồi" Chu Kiến Lâm lấy điện thoại gọi qua, nhưng bên kia không có ai bắt máy: "Nó lại đi đâu? Vẫn chưa về thành phố C?"

Trên đường về Chu Kiến Lâm gọi mấy cuộc nữa, chỉ là bên kia vẫn không có ai bắt máy, ông vốn có gương mặt không cần tức giận cũng có uy lực, nhất là lúc mất kiên nhẫn, trông như sắp có bão táp kéo đến.

"Hôm qua nó làm gì? Mẹ nó không liên lạc với nó à?" Chu Kiến Lâm gửi một tin nhắn cho vợ mình, một lát sau người kia trả lời rằng Chu Liệu bị sốt, hôm qua không gọi.

"Nó bị sốt à?"

"Vâng, Trần Tiện nói vậy"

"Không nói với nó hôm nay có tiệc rượu sao? Mà vẫn còn ở thành phố Z phát sốt? Nó không đi có phải làm trò cười cho tôi không, suốt ngày không đi học, chỉ biết chơi bời" Chu Kiến Lâm nói đoạn lại gọi thêm một cuộc, vẫn không ai nghe.

Chú Lâm nhìn vào kính chiếu hậu, ông vừa căng thẳng, mà vừa thấy đáng thương. Bên phía phu nhân thì phải thông qua người khác nói mới biết là bị sốt, thậm chí chẳng hỏi han một câu, đến bây giờ vẫn không có ai quan tâm tình hình sức khỏe của Chu Liệu.

"Chủ tịch"

"Sao?"

Chú Lâm nghe tiếng điện thoại báo không có người nhận vang lên ở phía sau, ông hít sâu một hơi, không cả cầm chắc vô lăng: ".... Trần Tiện nói, cậu Chu có vẻ đã xảy ra chuyện"

Chu Kiến Lâm nhìn vào kính chiếu hậu, trên màn hình điện thoại là cuộc gọi vẫn không có ai bắt máy, ông ta cau mày, phần giữa hai hàng lông mày sắp nhăn lại thành một tòa núi cao:

"Xảy ra chuyện? chuyện gì?"

..................