Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 32: Mật ngọt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Da đầu truyền tới cơn đau chân thật mới khiến cậu hoảng hốt nhận ra Tần Trạm đã thật sự quay lại.

Cậu nhìn người trước mặt, không hề màng đến khí áp thấp vây quanh người hắn như sắp có mưa rền gió dữ, trái tim cậu dần được nhét đầy vải bông trở nên mềm mại.

Có điều cậu chưa kịp mở miệng, Tần Trạm đột nhiên kéo lấy cánh tay cậu, ngón tay không hề lưu tình ấn lên mấy thương đó, cũng chẳng để ý đến chân Chu Liệu còn khập khiễng, hai ba bước kéo cậu đến đẩy lên chiếc ổ trải dưới sàn.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, lúc bị vứt xuống, gáy cậu đập vào thành giường, nơi đó nhanh chóng truyền tới từng đợt đau nhói, da thịt trên mặt Chu Liệu lúc này trở nên nhăn nhó.

Cậu nhìn người trước mặt, vừa định mở miệng nói chuyện, đối phương đột nhiên tiến tới, cả người tỏa ra hơi thở như ác quỷ tàn bạo dưới địa ngục, Chu Liệu theo bản năng nhắm mắt nghiêng đầu qua một bên.

Cái tát trong dự liệu không rơi xuống, thay vào đó Tần Trạm bóp lấy cổ cậu ấn xuống một nụ hôn, bởi vì quá đột ngột Chu Liệu bị ho sặc sụa, sau đó mới bắt đầu bị động tiếp nhận, như cái bồn chứa để mặc cho người giải tỏa.

Tần Trạm như rất đau khổ, còn đau khổ hơn cả lần trước.

Những chua xót ấy được truyền vào miệng theo đầu lưỡi của Tần Trạm, bàn tay đang ghim vào sau lưng mình như sắp nghiền nát xương cốt, trong con mắt đầy tơ máu của Tần Trạm như bùng lên ngọn lửa xanh lam thiêu rụi phần mộ, chới với bên bờ vực nghẹt thở, Chu Liệu phảng phất nhìn thấy có người con trai bị ngọn lửa đó thiêu rụi thành một cái xác khô.

Chính là người trước mắt mình.

"Tần...Tần Trạm"

Cậu khổ sở phát ra tiếng, nhưng đối phương như không nghe thấy. Chu Liệu bám tay vào lưng hắn, cả người bị dồn đến bên giường, vô cùng bị động tiếp nhận cảm xúc và dục vọng hung hãn như một con dã thú này.

Lần cuối cùng lúc Tần Trạm túm lấy cổ cậu kéo lên trên, Chu Liệu đã sắp trợn mắt trắng vì thiếu dưỡng khí, nhưng cùng với đó, vì đại não thiếu dưỡng khí mà cả người bắt đầu run rẩy khó tả, một khoái cảm hoàn toàn mới đột kích vào lục phủ ngũ tạng.

Tay cậu nắm chặt lấy áo Tần Trạm, như muốn xé rách chúng. Lúc lưỡi Tần Trạm cuốn đầu lưỡi cậu thâm nhập vào trong, Chu Liệu dùng hết sức lực còn lại đáp lại nụ hôn này như đang hiến tế.

Không biết là đầu lưỡi của ai bị cắn rách, cả hai men theo vị tanh mùi rỉ sắt ấy không ngừng cuốn lấy triền miên.

Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, người trước mặt mới dừng lại.

Tần Trạm đỏ mắt nhìn người trước mặt. Hắn trước nay vẫn luôn bình tĩnh, phần lớn thời gian đều giống như một cỗ máy lạnh lẽo hành động theo trình tự được lập trình sẵn, nhưng vào lúc này, xung động của cảm xúc ngày càng mãnh liệt không thể khống chế.

Càng có được, lại càng sợ mất đi.

Lúc bà nội được kéo lên từ dưới con sông bên cạnh thị trấn, hắn chỉ lặng lẽ nhìn, trên mặt chẳng có cảm xúc gì, tư duy như bị ngưng trệ. Cho đến khi tiếng còi xe cứu thương xé tan bầu trời, nhân viên cứu hộ cầm cáng đưa bà lão đã bị lạnh đến mất nhiệt độ lên xe đưa đi, hắn mới hoàn hồn lại, thoáng chốc xụt lơ quỳ xuống đất.

Hắn vẫn không thể hiểu nổi, người như mình này, sống trên đời thì có ý nghĩa gì.

Cho nên tất cả những gì hắn có được đều muốn rời bỏ hắn, bất kể là người mà mình gọi là mẹ, hay là con thú cưng duy nhất của mình, hoặc là người bà ít nhất đã nuôi mình đến Đại học.

Bất kể là chiếc kìm gắp than bỏng giật hạ trên vùng eo bụng lúc nhỏ, hay là đầu thuốc lá đốt cháy hầu khiết, tất cả đều đang nói với hắn, giá trị duy nhất của hắn khi được sinh ra là để người ta ngược đãi.

Ngọn đèn trong phòng cấp cứu không biết qua bao lâu mới tắt, lúc bác sĩ đi đến trước mặt hắn nói chuyện, Tần Trạm thấy mình chẳng nghe được lọt chữ nào.

Hắn chỉ nhớ đối phương nói tính mạng đã được bảo toàn, hình như thế là đủ rồi, hắn lại có lý do để kiếm tiền, để sống tiếp rồi.

Từ tối qua đến giờ, hắn chưa chợp mắt một lúc nào, không ăn một hạt cơm vào bụng, cả người chỉ cảm thấy xụt lơ. Lúc bác sĩ nói mình có thể đi về nghỉ ngơi, Tần Trạm lặng lẽ đi bộ trên đường, hắn không ngừng nói với chính mình, ít ra thì ở nhà vẫn còn một người đang đợi hắn....ít ra hắn chưa mất hết tất cả.

Thế nhưng, lúc mở cánh cửa ra nhìn thấy Chu Liệu đứng ở trước cửa trông như muốn chạy trốn, hắn thừa nhận trong một thoáng nào đó hắn thực sự muốn giết chết Chu Liệu.

Bóp nát cổ cậu, đánh gãy xương sống cậu, rút hết tĩnh mạch ra làm một chiếc dây da, tốt nhất là sau khi rút gân róc xương xong sẽ mang chúng ngâm trong Formalin*, như vậy thì Chu Liệu sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình.

(*Dung dịch formalin là một chất tự nhiên có thể được tìm thấy trong khí quyển, khói từ đám cháy, khí thải ô tô và khói thuốc lá, được sử dụng để ngâm xác động vật hay con người để giữ nguyên hình dạng ban đầu)

Nhưng cuối cùng, điều hắn có thể làm chỉ là điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó nơi cậu.

"....Tôi không đi...tôi vẫn luôn đợi cậu" Chu Liệu ôm lấy cổ mình, cố gắng bình ổn, nhưng giọng nói cất lên vẫn hơi kỳ lạ: "....Tôi chưa từng nghĩ đến bỏ đi"

"Cậu nghĩ rằng cậu có thể đi đâu?" Tần Trạm không cảm xúc nhìn cậu, cứ như người mang cảm xúc mãnh liệt khi nãy không phải là hắn: "Bên ngoài không có ai quan tâm cậu, cậu vẫn còn chưa rõ sao?"

Chu Liệu nghe vậy hô hấp như bị bóp nghẹt.

"Ngoài tôi ra, còn có ai đối xử tốt với cậu vô điều kiện? ban đầu cậu đối xử với tôi như thế nào, bây giờ tôi lại đối xử với cậu như thế nào?"

"Cho cậu ăn, cho cậu nơi ở"

"Là đám hồ bằng cẩu hữu kia, hay là người mà cậu gọi là ba mẹ?"

Tần Trạm cúi đầu nhìn vết máu khô cứng lại trên tay cậu, sau đó lạnh lùng ngước mắt lên: "Bây giờ, cậu chỉ còn tôi thôi"

"Cậu có biết không?"

Chu Liệu cảm thấy da đầu sắp nổ tung, cả lồng ngực đều phập phồng lên xuống.

"....Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đi, không thấy cậu về, tôi sợ lại xảy ra chuyện như lần trước"

"Không ai trói buộc cậu, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào"

"Tôi không có!" Chu Liệu hô hấp nặng nề cắt đứt Tần Trạm: "Tôi không muốn đi...dù sao...ngoài kia cũng không ai cần tôi"

Tần Trạm híp mắt lại, sau đó nắm lấy tay cậu, nhìn những vết thương đan xen nhau trên đó hỏi: "Tại sao lại tự làm thương mình?"

"...Để giữ tỉnh táo, bây giờ cứ hoảng loạn là tôi lại sinh ra ảo giác"

"Không phải đỡ rồi sao?"

"Cậu không ở đây...lại bị vậy" Chu Liệu hơi khó khăn mở miệng.

Tần Trạm nhìn cậu, Chu Liệu hơi lúng túng rời mắt đi nơi khác, không dám đối mặt với hắn. Trái tim cậu đập rất nhanh, chỉ cần nhìn thấy Tần Trạm quay lại là lại như vậy, đối phương đều xuất hiện vào đúng thời điểm cảm xúc cậu đang bên vờ vực sụp đổ.

Ánh mắt mà cậu từng chán ghét, từng muốn thuần phục, đến nay đều biến thành thứ mà cậu khao khát, chỉ muốn nó nhìn về phía mình.

Những gì cậu không có được lúc nhỏ, giờ đây đã được toại nguyện thông qua một phương thức thật kỳ lạ.

"Đứng lên, vịn vào tay tôi" Tần Trạm đỡ Chu Liệu dậy, để cậu dựa vào người mình: "Xử lý vết thương trên tay đã"

Lúc đi vào nhà vệ sinh, Tần Trạm nhìn tấm gương vỡ rơi đầy đất, hắn không nói gì.

Chỉ bảo Chu Liệu giơ tay ra, sau đó dùng oxy già khử trùng một lượt từ trên xuống dưới. Bởi vì nồng độ khá cao, kích thích quá mạnh, ngũ quan Chu Liệu sắp nhăn nhó thành một cụm, cậu không thể hiểu sao lúc nãy lại có can đảm rạch lên da mình nhiều như vậy.

"Sau này đừng rạch nữa, sinh ra ảo giác, ít ra không có tổn thương gì với cơ thể"

"Nhưng lại tổn thương đại não"

"....Não cậu có đau không?"

"Có, nhất là lúc ý thức được đó là ảo giác thì đau dữ dội"

Tần Trạm xử lý vết thương cho cậu xong, lại cầm băng y tế lên quấn lại giúp cậu: "Lúc nào thì sẽ đỡ hơn?"

Chu Liệu hơi ngập ngừng, sau đó khó khăn mở miệng: "...Lúc cậu ở đây"

Bàn tay đối phương khẽ dừng lại, nhưng không nói gì, chỉ nhanh chóng mở vòi nước rửa đi vết máu dính trên tay.

"Trên áo cậu cũng có..."

"Tôi biết, nãy cậu túm vào"

Vành tai Chu Liệu đột nhiên đỏ bừng, cảm giác xấu hổ rất nhanh ập đến.

Tần Trạm rửa tay xong, đứng ngay trước mặt cậu lột áo ra, để lộ cơ thể trắng nhợt, đứng dưới ánh đèn khiến đường nét trở nên rõ ràng hơn cả. Có điều ánh mắt Chu Liệu vẫn không kìm được nhìn lên phần eo bụng của đối phương, cậu không dám nhìn lâu, giống như cậu không dám nhìn hầu khiết của Tần Trạm vậy.

"....Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao, trông tâm trạng cậu không được tốt"

Tần Trạm chỉ liếc qua cậu một cái, Chu Liệu biết điều im lặng, nhưng không ngờ ngừoi kia lại lên tiếng: "Bà ấy tự sát"

"Bà nội cậu?"

"Ừ"

"....Xin lỗi" Chu Liệu không biết đối với Tần Trạm bà ấy quan trọng như thế nào, nhưng cuộc sống khó khăn vậy, vay nợ trả góp cũng phải nộp bằng được viện phí, có lẽ là cũng rất quan trọng: "Vậy tình trạng hiện giờ như nào?"

"Ở bệnh viện"

"À, không sao là tốt"

"Cởi quần áo ra, đi tắm"

"Hả?" Tần Trạm đột nhiên đổi chủ đề làm Chu Liệu không kịp phản ứng lại.

"Cậu có cần tôi chụp lại cho cậu xem bộ dạng bây giờ không?" Tần Trạm nhàn nhạt nhìn vết máu trên mặt và cả người cậu.

Đây là lần đi tắm xấu hổ nhất trong cuộc đời Chu Liệu, bởi vì cả tay và chân đều đang quấn băng, cho nên là Tần Trạm ở sát bên lau người cho cậu.

Lúc chiếc khăn ấm nóng lau qua làn da cậu, cậu thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tần Trạm toàn như vậy, lúc thì tàn bạo lúc thì dịu dàng, hơn ai hết cậu hiểu đây là vừa đấm vừa xoa, nhưng cậu lại không kìm được sa ngã vào vực sâu.

Tần Trạm như không cảm nhận được sự lúng túng của cậu, lúc nhìn thấy những phản ứng khó coi của Chu Liệu, cũng chẳng cười nhạo cậu, thậm chí gương mặt chẳng có biến hóa gì lớn, chỉ là lúc cậu còn đang đỏ bừng mặt từ chối thì vươn tay ra giúp cậu giải quyết.

Sau đó Tần Trạm lại giúp cậu sấy tóc, những ngón tay luồn qua từng lọn tóc cùng với luồng gió ấm áp thổi đến, cậu thấy mình như được trở về với lòng mẹ, cả người đều thấy yên lòng.

Rõ ràng một giây trước vẫn còn trong trạng thái tan vỡ vì phát bệnh, bây giờ như trở về với thiên đường.

Chu Liệu ngủ trước Tần Trạm, đối phương giúp cậu xong lại tắm một lần nữa, lúc đi ra hắn tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ cho Chu Liệu.

Lần này Tần Trạm ngủ không quay lưng về phía cậu, dưới ánh sáng yếu ớt Chu Liệu ngắm nhìn gương mặt hắn, nhịp tim đập liên hồi, trong mắt mang theo sự say đắm hỗn loạn. Không biết qua bao lâu, cậu đột nhiên vén chăn lên, nhẹ nhàng tiến đến bên giường.

Gương mặt của người đối diện trông lạnh lùng cứng ngắc, lúc ngủ hay tỉnh táo đều không có lấy một khoảnh khắc dịu dàng, nhưng Chu Liệu lại không khống chế được hành động của mình, cậu muốn Tần Trạm yên tâm hơn một chút, bởi vì trong cảm xúc ngày hôm nay của hắn cậu cũng có thể cảm nhận được sự tan vỡ nhưng rất khác với mình.

Cậu muốn vỗ về Tần Trạm, như mỗi lần Tần Trạm xoa dịu mình vậy.

Hồi lâu sau, mí mắt trái vẫn đang không ngừng giật, ma xui quỷ khiến, Chu Liệu nhướn người hôn lên khóe môi Tần Trạm. Lúc nhận ra bản thân đang làm gì, cậu gần như hoảng hốt xoay người, sau đó quay lưng về phía Tần Trạm ngắm chặt mắt lại ngủ tiếp.

Trong đêm tối, một lát sau Tần Trạm mở mắt ra, hắn nhìn bóng lưng người trước mặt, lạnh lùng lau đi nhiệt độ trên khóe môi, dưới ánh đèn mập mờ hắn lật người lại.

Cho một chút mật ngọt đã không thể rời khỏi, ngu ngốc.

......

Ủa Tần Trạm, con đang nói ai đấy J))))