Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 26: Chứng minh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Buổi tối hôm nay kết thúc trong tiếng gõ bàn phím máy tính của Tần Trạm.

Bây giờ lúc đi ngủ đối phương sẽ giữ lại một ngọn đèn nhỏ cho cậu, Chu Liệu nằm xuống sàn, nhìn trần nhà tối đen, đột nhiên cảm nhận được sự bình tĩnh trước nay chưa từng có. Cậu không biết sự bình tĩnh này đến từ đâu, có lẽ là hi vọng mình từng cầu xin lúc này đã thành hiện thực, cậu đã quá coi trọng bản thân ở trong quá khứ.

Hoặc có lẽ là não bộ của cậu ngày càng trì độn, nó không còn suy nghĩ đến những thứ dư thừa nữa, cả người như đang vắt trên dây thép, chỉ khát vọng có một nơi để tựa vào.

Qua một hồi, bên cạnh truyền tới âm thanh sột soạt, Chu Liệu nghe thấy nhìn qua, là Tần Trạm đang trở mình, đối phương nằm quay lưng về phía mình, rất nhanh tiếng hô hấp đều đặn vang lên.

Vẫn giống như những đêm trước đó, Chu Liệu tỉnh dậy trong ác mộng, chỉ có điều bây giờ đã đỡ hơn nhiều, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Tần Trạm là cậu có thể xoa dịu, bây giờ chỉ cần nghĩ đến bên cạnh có người, là cậu có thể đi vào giấc ngủ.

Hôm sau Tần Trạm gần như cả ngày không ra khỏi phòng, lúc Chu Liệu tỉnh lại lần nữa đối phương đang ngồi trước máy tính.

Có lẽ là nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập hơi sợ hãi của mình, Tần Trạm lập tức xoay người lại: "Tỉnh rồi?"

Chu Liệu nuốt nước bọt, cố gắng ổn định hô hấp.

"Ừ..."

Tần Trạm nhìn qua nồi cơm điện: "Cậu ăn cơm đi, rồi tắm"

Chu Liệu ngây người, đúng là rất lâu rồi cậu không tắm, chỉ biết lúc mình hôn mê Tần Trạm có lau người cho mình, mới miễn cưỡng gọi là sạch sẽ. Có điều phòng vệ sinh nhỏ hẹp, cậu không biết tắm sao với cái chân tàn tận.

"Tôi giúp cậu"

Lời vừa nói xong, cơ thể Chu Liệu lập tức căng cứng lại. Đúng là bây giờ cậu rất ỷ lại Tần Trạm, nhưng mà tính hướng đã là một dãy nguyên thủy khắc vào bộ gen cậu, lúc nghe được câu này cả người cậu nổi da gà, chỉ là không dám phản ứng quá đà.

"A...."

Trong đầu Tần Trạm đương nhiên không có mấy cái suy nghĩ có có không không kia, đối với hắn mà nói chỉ như tắm cho thú cưng, hắn nhìn bộ dạng của Chu Liệu nghiêm mặt xoay người lại.

"Để lát rồi tính"

Sau khi ăn cơm xong, Chu Liệu chống nạng chật vật đi về phía nhà vệ sinh. Tần Trạm đậy nắp bồn cầu lại, để cậu ngồi lên đó, cậu còn chưa kịp hỏi định làm gì, một cái khăn mặt ấm nóng đã được đắp lên mặt mình.

"Cái đó...tay tôi vẫn dùng được"

Chu Liệu muốn tự mình tắm, nhưng Tần Trạm đã nhanh chóng lau xong cho cậu, sau đó bôi một thứ lành lạnh lên cằm và xung quanh môi, tiếp đó dao cạo râu lạnh lẽo dần dần lướt qua những chỗ vừa được bôi bọt.

"Cậu không nhìn thấy gương" sau lần đó, Tần Trạm đã đổi một chiếc gương khác, có điều lần này hắn không lo lắng Chu Liệu sẽ chạy trốn nữa.

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ cậu được một người con trai cạo râu cho, động tác của Tần Trạm không tính là dịu dàng, hơn nữa có thể nói là không quen cạo cho người khác.

Trong nhà vệ sinh nhỏ bé này, hai người con trai to lớn cao một mét tám mấy chen chúc một chỗ thật sự hơi kỳ cục, hơn nữa Chu Liệu không quen tiếp xúc với con trai ở khoảng cách gần như vậy, mà hành động cạo râu này lại quá ái muội. Cả người cậu cứng đờ, giữa chừng lúc Tần Trạm sát lại gần, cậu nghiêng đầu theo bản năng.

Vừa nghiêng đầu, lưỡi dao hơi cùn rạch lên một đường máu trên mặt cậu, Tần Trạm bất mãn cau mày.

"Xin lỗi" Chu Liệu gấp gáp mở to mắt, sợ chọc hắn không vui.

Người bị thương là mình, nhưng vì sợ hãi lập tức mở miệng xin lỗi cũng là mình.

Ngón tay cái Tần Trạm quét qua vết máu ở chỗ bị rách, hắn khẽ híp mắt lại, dưới con mắt sợ sệt của Chu Liệu, rất tự nhiên dùng lưỡi liếm đi vết máu trên đầu ngón tay.

"Đừng cử động"

Đồng tử Chu Liệu bắt đầu run rẩy, nhưng lại không dám nhúc nhích, cậu dựng thẳng sống lưng, bàn tay sắp ghim vào bồn cầu.

Chịu đựng đến khi Tần Trạm cạo xong, cậu mới có cảm giác như vừa thoát một kiếp nạn, đối phương để dao cạo sang bên cạnh, sau đó ánh mắt tỉ mỉ quan sát gương mặt mình một phen, Chu Liệu căng cứng cả người, đợi hắn mở miệng.

"Tắm đi, tôi giúp cậu"

"...Tôi làm được mà"

"Thật sao?"

Chu Liệu gật đầu như trống lục lạc. Tần Trạm thấy vậy cũng không nói nữa, rất nhanh đi ra ngoài, sau đó đưa quần áo của mình cho Chu Liệu.

"Cần giúp thì gõ cửa"

Sau khi từ chối Tần Trạm, Chu Liệu trải qua lần tắm khó khăn gian khổ nhất trong đời mình. Bởi vì phần chân không thể dùng sức và dính nước, cậu gần như ngồi trên bồn cầu để tắm, sữa tắm giá rẻ vô cùng trơn, lúc Chu Liệu chà lưng còn suýt nữa ngã khỏi bồn cầu.

Nhưng không ngờ chờ mình tắm xong, điều đau khổ hơn đã tới, cậu chỉ có thể tự chống đỡ cơ thể để mặc quần áo, bởi vì mặt sàn nhà tắm quá trơn, cuối cùng lúc mặc quần bởi vì phần chân vô thức muốn chống đỡ, khiến cả người cậu "binh" một tiếng ngã xuống sàn gạch men.

Phòng vệ sinh này quá nhỏ, đến nỗi cậu nằm dưới sàn mà người cũng không duỗi ra được, nhìn vừa chật vật lại buồn cười, quần còn chưa kéo lên được một nửa.

Tần Trạm đang ngồi viết code, nghe thấy tiếng động trong phòng vệ sinh, hắn nhìn qua, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi về bên ấy. Hắn đẩy cửa ra liền nhìn thấy Chu Liệu mặc quần áo của mình nằm dưới sàn, gương mặt đối phương đau đến vặn vẹo, tay chống dưới đất, dùng hết sức muốn tự mình đứng dậy.

"Không phải tôi nói cần giúp thì gõ cửa sao?"

"Không cẩn thận" Chu Liệu nhìn dáng vẻ hơi bực bội của đối phương, theo bản năng lại muốn xin lỗi: "Xin l...."

Có điều cậu chưa nói xong, Tần Trạm đã ngồi xổm xuống luồn hai tay qua nách cậu, lôi cậu từ dưới sàn lên. Một chân cậu vẫn chưa đứng vững, đã bị Tần Trạm ôm vào lòng, lúc lưng cậu dán sát vào lồng ngực ấm nóng của người phía sau, cơ thể vừa thả lỏng không lâu lại bắt đầu cứng đờ, cảm giác kỳ quái này làm cả người cậu khó chịu.

Trong đầu Tần Trạm dường như không hề có cái gọi là tình yêu hay đồng giới khác giới, hắn như không cảm nhận được sự căng thẳng của Chu Liệu, ôm người vào trong lòng giúp cậu khéo nốt cái quần còn mắc một nửa lên.

Lúc ngón tay đối phương quét qua đùi, Chu Liệu căng thẳng đến nỗi suýt thì ngã thêm cái nữa, may mà một tay kia của Tần Trạm ôm cậu khá chặt mới khiến cậu đứng vững. Chu Liệu thậm chí còn không dám nhìn dáng vẻ của hai người trong gương, cậu sợ nhìn rồi càng kích động hơn.

"Được rồi" Tần Trạm không mang theo tình cảm gì, giải quyết việc chung xong thì mở miệng.

"Cảm ơn"

Cậu vội vàng cầm lấy cây nạng mà Tần Trạm đưa qua, khập khiễng đi về phía cái ổ của mình.

Tần Trạm đi theo ra ngay phía sau cậu, quần áo hắn đã bị ướt nước lúc kéo cậu lên, Chu Liệu nhịn đau ngồi xuống, nhìn thấy hắn đột nhiên đi về phía tủ lột áo ra.

Đây là lần đầu tiên Chu Liệu nhìn thấy hắn cởi cáo trước mặt mình, theo như góc nhìn của cậu thì đúng là không ngờ hắn còn có cơ bắp, bởi vì Tần Trạm chủ yếu đều ngồi trước máy tính. Nhưng mà nghĩ đến cái sức lực biến thái của Tần Trạm cùng với chiều cao xấp xỉ mình, thì thấy cũng không có gì ngạc nhiên.

Có điều thứ dọa cậu hết hồn là lúc hắn quay người để lộ ra những vết sẹo dữ tợn ở bên eo bụng, chằng chịt đáng sợ, còn hơn cả những vết thương do mình để lại, chúng đan xen ngang dọc như những vùng thịt chết khắc lên làn da trắng bệch, khiến Chu Liệu gần như ngừng thở, không dám nhìn thêm.

Cậu muốn hỏi sao lại có những thứ ấy, nhưng không làm sao mở miệng, bởi vì rõ ràng là do con người tạo nên. Trong quá khứ có lẽ đối phương còn từng bị ngược đãi kinh người hơn nhiều, thậm chí những vết thương ấy không thể chữa lành.

Tần Trạm đổi sang một chiếc áo màu xám, đến lúc quay đầy lại, Chu Liệu lập tức nhìn đi nơi khác.

"Sao vậy?"

"Không" Chu Liệu sợ nói dối sẽ bị đánh, vừa định bảo không có lại lập tức sửa lời: "Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là tôi vô tình nhìn thấy"

Tần Trạm như không để ý Chu Liệu có nhìn thấy hay không. Nhìn đối phương không tức giận cũng không có phản ứng gì đặc biệt, lúc sau Chu Liệu mới lấy dũng khí.

"Đau không?"

"Cậu nói cái này?" Tần Trạm ấn vào nơi đó qua lớp quần áo: "Quên rồi"

"Là người khác...đánh à?"

Chu Liệu vừa dứt lời, Tần Trạm đột nhiên quay ra nhìn cậu, đối phương híp mắt lại, trong ánh mắt âm u như có sóng ngầm dâng trào.

"Không liên quan đến cậu"

"Xin lỗi..." Chu Liệu tự biết mình đã đi quá giới hạn hỏi điều không nên hỏi: "Chỉ là tôi..."

"Đừng có ở đó giả vờ giả vịt, mấy người thì có khác gì nhau?"

Tần Trạm ngắt lời giải thích của cậu, hô hấp Chu Liệu ngưng trệ, cậu siết chặt nắm tay, cúi đầu không dám nhìn đối phương.

Cậu không dám nói gì nữa, Tần Trạm cũng không muốn tiếp tục nói về những chuyện này với cậu, sau khi thay quần áo xong thì đi làm việc của mình. Chu Liệu vẫn như thường ngày thu mình vào một góc nhìn bóng lưng hắn, cũng không biết qua bao lâu, Tần Trạm đột nhiên đứng dậy, sau đó ra ngoài.

Chu Liệu nhìn thấy hắn định đi, cậu lo lắng hơi nhướn người về phía trước: "Cậu đi học à?"

Tần Trạm chỉ nhìn cậu một cái, không trả lời, sắc mặt cũng không tốt cho lắm. Chu Liệu tưởng rằng là do lời nói lúc nãy của mình khiến Tần Trạm lại muốn trừng phạt cậu, trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt.

"Xin lỗi, lúc nãy tôi không nên hỏi, sau này tôi sẽ không hỏi nữa đâu"

Đối phương phớt lờ cậu, chỉ đóng cửa lại. Chu Liệu nhìn cánh cửa đóng chặt, sợ hãi khủng hoảng kéo dài bắt đầu phát tác, cậu mặc quần áo của Tần Trạm, cho dù được hơi thở lạnh lẽo mát mẻ thuộc về riêng hắn bao lấy, cũng không thể xoa dịu đi nỗi sợ của cậu.

Cậu túm chặt lấy tóc mình, trước mắt là một mảnh đen nhánh, cơ thể không nhịn được run lên.

Mấy phút sau cửa được mở ra, nhưng Chu Liệu cảm thấy mấy phút ngắn ngủi này như kéo dài cả tiếng đồng hồ.

"Cậu lạnh lắm à?"

Trên bàn tay Chu Liệu toàn là vết tự mình cấu, lúc nghe thấy người kia hỏi, cậu mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười lấy lòng gượng gạo.

"Cậu về rồi"

Tần Trạm nhìn bộ dạng của cậu, cũng đoán được phần nào. Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã vô cùng hài lòng, vốn còn đang bực bội điện thoại Chu Liệu ban nãy đột nhiên có cuộc gọi video tới của một cô gái, bây giờ phút chốc đã được xoa dịu.

Đối phương không đi đâu được nữa, bây giờ chỉ thuộc về mình mà thôi.

"Cậu sợ tôi đi?" Tần Trạm nhẹ nhàng nắm lấy tay Chu Liệu.

Cảm giác có thứ vừa mất đi đã trở về vượt qua cả sự kỳ lạ khi bị một người con trai nắm tay, chỉ cần không phải là Tần Trạm chẳng nói lời nào đã rời đi, bỏ lại một mình mình ở đây thì thế nào cũng được.

"Ừ"

"Cậu rất cần tôi?"

"Ừ"

"Vậy sao? Nói thử xem cần tôi nhường nào?"

Tần Trạm như đang dần dần buông lỏng tay cậu ra, Chu Liệu căng thẳng vội bắt lấy tay đối phương, nắm chặt đến nỗi sợ đối phương giống như cát chảy cứ thế mà biến mất.

Nhìn dáng vẻ kinh hồn bạt vía mất khống chế của Chu Liệu, trái tim Tần Trạm đột nhiên run lên, dục vọng chiếm hữu kỳ lạ đột nhiên trào dâng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác này trong hai mươi mấy năm, biến một kẻ đứng trên cao, ưu việt ngạo mạn thành một người rời khỏi mình là không thể sống được.

"Cậu biết không, vừa nãy có một người gọi video cho cậu" Tần Trạm cố kìm nén xung động khi nội tâm được lấp đầy, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Ghi chú tên là Tiểu Lệ, tag phân loại là quán bar, cô ấy nói rất nhớ cậu, nhớ nhất là bờ môi cậu khi hôn cô ấy, vừa nóng vừa ngứa"

Chu Liệu sững người lại.

"Làm sao đây, tôi không thích người mình nuôi có rất nhiều người khác ở xung quanh" Tần Trạm cảm nhận được bàn tay Chu Liệu đang không ngừng siết chặt: "Nếu như người đó rất bẩn, vậy chỉ là rác rưởi cần vất đi thôi"

"Tôi không quen cô ấy, tôi quên rồi, thật sự không nhớ" Chu Liệu bắt đầu lắc đầu lia lịa, cố gắng giải thích với Tần Trạm, rất sợ đối phương không cần mình nữa: "Cậu xóa cô ấy đi, cô ta chỉ cần tiền thôi, tôi không có ai hết, tôi không hề quen cô ấy"

"Vậy sao?"

"Phải"

"Nhưng đã nhớ cả môi cậu rồi, mà cậu còn không quen?"

Chu Liệu ngẩng đầu lên, nhìn bờ môi mỏng mang hơi lạnh của Tần Trạm, căng thẳng nuốt nước bọt, cả người đang phát run.

Sinh lý bẩm sinh của cậu bài xích, không thể chấp nhận hôn môi với con trai, nhưng cậu không biết người như mình hiện tại, phải làm gì để chứng minh với Tần Trạm là mình sạch sẽ, không phải rác rưởi bị vứt đi. Cảm xúc và bản năng không ngừng đấu tranh trong cơ thể cậu, gần như muốn nghiền nát cậu thành một đống thịt vụn.

Tần Trạm thấy cậu không trả lời, lúc cố ý lạnh lùng định quay người rời đi, lại bị hai bàn tay đang run rẩy đột nhiên ôm lấy mặt.

..............