Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 25: Tôi ở đây




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi Tần Trạm bật công tắc đèn, sợ rằng người kia không thích ứng kịp, hắn cởi áo khoác xuống trùm lên đầu Chu Liệu. Người trong lòng vẫn đang không ngừng run rẩy, sau khi sức chịu đựng của tâm lý lên đến cực hạn, phản ứng tự nhiên của cơ thể nghiêm trọng đến không thể khống chế.

Hắn cụp mắt xuống không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay không ngừng vuốt ve dọc lưng cậu. Qua vài phút, hô hấp của Chu Liệu mới bắt đầu thông thuận, dưới sự vuốt ve ấm áp, cả người cậu đã tốt lên nhiều.

Tần Trạm không mở miệng, như một chủ nhân rất có kiên nhẫn, chờ đợi đối phương được xoa dịu.

Cho đến khi người trong ngực trở nên bình tĩnh, hắn mới đứng dậy định lấy cốc nước ấm cho Chu Liệu, thế nhưng chân lại bị người kia bắt lấy, bàn tay nắm lấy chân mình run cầm cập, thậm chí hắn còn nghe thấy hô hấp đối phương trở nên gấp gáp.

"Đừng đi...đừng đi"

Tần Trạm quay đầu ngồi xổm xuống, cách một lớp áo xoa xoa đầu Chu Liệu: "...Tại sao?"

"Tôi không muốn ở một mình" Chu Liệu rất sợ, giọng nói cũng run lên: "Tôi không lừa cậu nữa đâu, tôi cũng không chạy trốn nữa, đừng để tôi ở một mình...cầu xin cậu"

Khóe môi Tần Trạm hiện lên nụ cười hiếm có.

"Vậy sao?"

"Ừ..."

"Tôi không đi, tôi lấy nước cho cậu thôi"

"Thật sao....?"

Người kia rõ ràng không tin, nhưng Chu Liệu đã không phân biệt được thực hư lúc này, nhưng dù là ở đâu, cậu đều không muốn bị bỏ rơi trong bóng tối nữa.

"Ừ"

"Tôi nhìn cậu được không?"

"Sáng quá, cậu sẽ không thích ứng được"

"Không đâu...."

"Vậy từ từ thôi" Tần Trạm vén áo khoác trên đầu cậu ra, lấy tay che ánh sáng cho cậu: "Từ từ mở ra"

Cách lòng bàn tay đang dần dần rời đi của Tần Trạm, lúc ánh sáng trắng chiếu vào mắt, Chu Liệu vẫn còn hơi không thích ứng. Ánh sáng trong ảo giác không chói như vậy, Chu Liệu phải mất mấy mười mấy giây mới mở được mắt hoàn toàn.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Trạm có thể nhìn rõ dáng vẻ Chu Liệu, bởi vì trong camera rất tối, phần lớn chỉ có thể dựa vào đường nét để đoán hành động của đối phương, nhưng âm thanh đau khổ của cậu thì lại rõ ràng hơn cả.

Đối phương kiên trì hơn so với tưởng tượng của hắn, dựa theo thực nghiệm trước kia, trong không gian kín tối đen, trong vòng ba ngày não của con người sẽ bị tổn thương, thần kinh sẽ thông qua ảo giác khiến đại não xử lý những cảnh tượng có liên quan ở đời thực, tiếp đến sau những lần tỉnh táo, sẽ khiến tâm lý đạt đến đau khổ tuyệt vọng không thể chịu đựng, bắt đầu nghi ngờ thế giới này có thực sự tồn tại.

Chu Liệu đã kiên trì được một tuần, quá trình biến hóa hành vi tâm lý cũng rất rõ ràng, từ lúc sợ hãi ban đầu cho đến khi triệt để tan ra từ bỏ. Tần Trạm biết cũng đã đủ rồi.

"Còn muốn che mắt nữa không?" Tần Trạm hỏi như đang quan tâm.

Chu Liệu ngây ngốc nhìn hắn lắc lắc đầu, hiển nhiên không thể thích ứng với hiện thực đột nhiên quay trở lại, cả người trở nên trì độn.

Trông cậu vô cùng sa sút đáng thương, so với kẻ kiêu ngạo được ưu ái ở trường trước đó còn chẳng thể tưởng tượng là cùng một người. Đầu tóc rối như tơ vò, ánh mắt đầy tơ máu, dưới cằm cũng có vết xanh tím. Trên trán còn có hai vết rách và vết máu đã khô lúc đập đầu lên sàn gây nên, ngoài ra những phần khác trên cơ thể cũng không tính là lành lặn, hiển nhiên đối phương đã giãy giụa rất nhiều lần, trên người đầy những vết thương và vết bầm tím do cố ép mình tỉnh táo mà thành.

Nhưng bị nặng nhất vẫn là cái chân bị mình đánh gãy kia, mấy ngày không đổi thuốc, đã sưng vù lên.

"Uống chút nước ấm" Tần Trạm đứng dậy, cầm cốc nước giữ nhiệt trên bàn sau đó mở nắp cốc ra, đưa đến môi Chu Liệu.

Sau khi Chu Liệu cầm lấy, lại ngây ngốc nhìn Tần Trạm một hồi mới uống, chất lỏng ấm áp chảy từ cổ họng xuống dạ dày, khiến cả người cậu bắt đầu tỏa nhiệt, đây là cảm giác thoải mái đầu tiên của cậu bao lâu nay.

Chờ đến khi uống hết, cậu ngẩn người nhìn hình bóng Tần Trạm đang kiên nhẫn chờ mình uống nước, cho đến khi người kia cau mày quay đầu nhìn mình.

"Sao thế?"

"Cậu là...người thật sao?" bây giờ Chu Liệu thấy đầu mình rất đau, thỉnh thoảng lại có những hỉnh ảnh khác nhau chạy qua.

"Cậu thấy sao" Tần Trạm nhận lấy cốc nước ấm, hắn vươn tay nắm lấy cằm Chu Liệu, ngón cái hắn khẽ đặt lên vết bầm tím trên khóe môi đối phương, hơi nhấn xuống, cho đến khi đối phương đau đớn rên lên, hắn mới buông tay: "Là thật sao?"

............

Sau khi trở về thực tại Chu Liệu lại phải thích ứng rất lâu. Tần Trạm cũng không gấp gáp quá trình này.

Dưới sự dẫn dắt của mình phần lớn thời gian của đối phương đều tỉnh táo, chỉ là vừa tắt đèn trở về bóng tối, cậu như rơi vào cảnh mộng ảo giác, có lúc nhìn như đang gặp ác mộng.

Hai cái tên cậu gọi nhiều nhất là tên mình và mẹ, lúc đột nhiên sụp đổ còn bật khóc. Mỗi lần như vậy, Tần Trạm sẽ bật công tắc đèn xuống giường vỗ vào lưng cậu an ủi, cho đến khi đối phương hoàn hồn từ trong kinh sợ, dần trở về hiện thực.

Trong những ngày này, Tần Trạm ít ra ngoài hơn, bởi vì Chu Liệu không có cảm giác an toàn, cho nên bình thường sẽ ở đây cùng cậu.

Ngoại trừ đi học và gia sư, hắn đã nghỉ việc ở quán bar. Trò chơi mà hắn làm đã bắt đầu bán trên diễn đàn, trò chơi có pixel tối màu giá thành thấp như vậy, mà bán được nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn, thậm chí số tiền này tạm thời có thể giảm đi phiền não về kinh tế của hắn.

Mấy hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, chống đỡ cơn gió lạnh rét run, hắn xách đồ ăn đẩy cửa ra, Chu Liệu nghe thấy tiếng động lập tức nhìn qua, lúc ánh mắt chạm nhau, trong mắt Chu Liệu ẩn chứa vui mừng như sống sót sau đại nạn. Gần đây cậu thường xuyên như thế, lúc nào cũng mong chờ mình quay về.

Tần Trạm ít khi nấu ăn, đa số đều ăn ở căng tin hoặc là úp mì, thỉnh thoảng mới nấu một bữa. Có điều hôm nay trên đường hắn đi ngang qua một quán cơm đã mua canh thịt dê về, còn vào siêu thị mua bánh trôi đông lạnh và hạt đậu.

Đợi khi hắn đã nấu xong, lúc bưng đồ ăn nóng hổi đặt lên chiếc bàn nhỏ dưới đất, Chu Liệu thấy không quen nhìn về phía Tần Trạm.

"Hôm nay là Đông Chí, mua một ít"

Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, qua một lúc như mới nhớ ra Đông Chí là gì, hồi ức chầm chậm kéo đến, như đoạn phim bị xước. Đông Chí trong quá khứ buổi trưa cậu sẽ đi ăn với bạn, đến tối, mọi người sẽ về nhà đoàn tụ với gia đình, còn mình thường sẽ đi chơi game hoặc đến quán bar.

Nghĩ đến hai chữ người nhà, tâm trạng Chu Liệu như rớt xuống đáy vực.

"Ở đây có nước chấm" Tần Trạm để chiếc đĩa nhỏ sang bên cạnh.

"Cảm ơn" lúc Chu Liệu cầm đũa lên vẫn thấy hơi lạ lẫm, cứ như một lần nữa tập làm con người.

Thịt dê không hề bị tanh nuốt xuống bụng, còn có hạt đậu và bánh trôi chấm nước chấm. Chu Liệu không còn nhớ rõ đã bao lâu mình không được ăn một bữa giống con người như này, trước kia toàn lấp láp cơn đói bằng đủ loại bánh mì và bánh quy.

Được Tần Trạm chăm sóc, cậu sợ hãi nhưng lại không khỏi dấy lên sự cảm kích khó tả.

"Cậu...Đông Chí cậu, không đến bệnh viện sao?"

Tần Trạm nhìn cậu, trong mắt chẳng có chút cảm xúc, nhưng Chu Liệu lập tức im bặt.

"Không đi"

Đối phương không nói là tại sao, Chu Liệu cũng không dám hỏi. Cậu tưởng rằng Tần Trạm luôn nộp phí điều trị cho bệnh viện là vì cái gọi là thân tình.

Đông Chí lạnh lẽo, giữa nhà kho được cắm hệ thống sưởi ấm, dưới sàn đặt một chiếc bàn gập nhỏ, hai người con trai ngồi dưới sàn, một người chân phải đang quấn băng vải và thạch cao, một người im lặng múc canh thịt dê nóng hổi cho cậu.

Chu Liệu bưng bát canh uống một ngụm cuối cùng, lúc nhiệt độ dập dờn trong dạ dày, cậu đột nhiên hơi khó chịu. Có lẽ là vì Đông Chí, cậu mới nhớ lại cái gọi là người thân bạn bè đã lâu không nhắc đến.

"Hôm nay có người nhắn tin cho cậu" Tần Trạm đột nhiên mở miệng.

Chu Liệu vừa mới đặt bát xuống, bàn tay ngập ngừng: "....Tin nhắn gì"

"Muốn xem không?"

Lần này Chu Liệu không dám trả lời, cậu không nói gì, nhưng Tần Trạm chủ động lấy điện thoại, để ra một khoảng cách giơ lên giao diện trò chuyện.

Phần lớn đều là lời hỏi thăm của mấy cô gái và đám hồ bằng cẩu hữu, trong những lời hỏi thăm đó đều mang theo nịnh nọt được công thức hóa, Chu Liệu cụp mắt xuống, trong bụng nghẹn một ngụm khí, khó mà giải tỏa. Thế giới ngoài kia như vẫn tồn tại, tất cả đều tiếp tục như thường, chỉ có cậu là bị ở lại hòn đảo cô độc.

"Chỉ có nhiêu đây à?" Chu Liệu hít sâu một hơi.

"Muốn nhìn thứ khác sao?"

Tần Trạm đổi sang khung trò chuyện của ba mẹ cậu, tin nhắn vẫn dừng lại ở ngày mình đi nghĩa trang đó, không có một ai hỏi mình đang ở đâu, cũng không có ai hỏi mình tại sao lại nghỉ học.

Chu Liệu nhìn dòng ngày tháng lạnh như băng, có một thoáng cảm thấy bản thân bị thủy triều cuồn cuộn cuốn vào đáy con sóng, cảm giác khó thở lan tràn.

Trong quá khứ cậu sống trong sự cung phụng của mọi người, ai ai cũng vây quanh mình, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, cũng chỉ còn những hư tình giả ý a dua nịnh nọt, ai cũng có ý đồ với cậu.

Không ai phát hiện mình mất tích, kể cả cái cậu gọi là người nhà, trong quá trình trưởng thành phải liên tục chấp nhận rằng mình không được ba mẹ yêu thương thật sự đau khổ, nhưng dù đó đã là thói quen của bản thân, bây giờ lại bị Tần Trạm bóc trần sự thật đầy máu me này bày ra trước mặt, cậu mới giật mình nhận ra hai bọn họ chẳng có gì khác nhau.

Cậu cũng chỉ là con kiến mà mình khinh thường, chỉ là tiền tài và quyền thế đã phủ một lớp vàng lên người, đến nay dù lớp vàng chưa phai đi nhưng đã có thể nhìn thấy phần thịt mục nát ở bên trong.

Tần Trạm nhìn con người im lặng cúi đầu trước mặt, đôi mắt đối phương phiếm hồng, không nhìn rõ là buồn rầu hay phẫn nộ, nhưng rõ ràng đang rơi vào cảm xúc mãnh liệt. Hắn đã quá hiểu dù da thịt có bị dày vò trăm lần, cũng chẳng thể so sánh được với tâm lý bị chà đạp phá hủy, đó là vết thương mà cả đời cũng không chữa lành được.

Hắn không nói cho Chu Liệu biết mình đã xóa đi một vài tin nhắn hỏi thăm của đám Trần Tiện, mục đích của hắn là khiến đối phương ý thức được rằng ngoài mình ra, không có ai quan tâm cậu hết.

Hắn không thích cưỡng ép, bởi vậy sẽ làm cho Chu Liệu tình nguyện ở lại.

Tần Trạm thu điện thoại và đồ ăn trên bàn lại, cầm thuốc và băng vải bên cạnh.

"Đổi thuốc thôi"

Một lúc sau Chu Liệu mới nâng mắt lên, chật vật giơ chân ra như mọi ngày. Tần Trạm giúp cậu cởi băng y tế, lộ ra mắt cá chân sưng tấy xanh tím. Lúc đối phương cẩn thận đắp thuốc cho cậu rồi quấn băng y tế lại, khóe mắt Chu Liệu đột nhiên nóng lên, đại não nhói lên từng hồi.

Có một khoảnh khắc cậu nghĩ rằng ra ngoài hay không thì có gì khác đâu? Ngoài kia chẳng có ai quan tâm mình cả.

Ít ra thì ở đây, có người quay về cùng đón Đông Chí với cậu, có người không chê bai vết thương xấu xí thay thuốc cho cậu, cho dù cậu rõ hơn ai hết, cái chân này là do Tần Trạm đánh gãy, nhưng hiện tại người đối xử tốt với mình chỉ có Tần Trạm.

"Sau này đừng nói cho tôi biết tin nhắn được không?"

"Cậu không muốn xem?"

Chu Liệu vẫn còn muốn bảo vệ tự tôn đáng thương của mình: "Không có gì đặc biệt"

"Vậy sao?"

Chu Liệu kìm nén cơn đau ở mắt cá chân, tay túm chặt vào ống quần, tóm lại thì cậu vẫn là một kẻ chẳng có ai quan tâm không phải sao?

"Ừ..."

"Bởi vì thấy không có ai quan tâm?" Tần Trạm vạch trần cậu, nhìn đối phương cúi đầu bàn tay đột nhiên siết chặt lại, hắn không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang theo chút dịu dàng như dỗ dành: "Chẳng phải tôi đã nói, tôi ở đây sao?"

...................

Lời tác giả: Spoil một chút, hai người họ đích thực là tình yêu thuần khiết nha (chắc chắn luôn), cơ mà từng bước sắp tới có lẽ sẽ khá là mới lạ. Truyện này có ba quyển, hiện tại đang là quyển 2, giai đoạn ở cùng nhau. Câu chuyện ở quyển ba Chu Liệu sẽ rời khỏi nhà kho tiếp nhận trị liệu tâm lý, hai người tách ra, lại tiếp tục viết bối cảnh ở trường học, còn giữa bọn họ có phải tình yêu hay không thì phải xem cảm nhận của mọi người như thế nào.