Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 14: Nhà kho




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Không để ý đến ánh mắt thất vọng của người phụ nữ, Tần Trạm xách theo túi đen nhanh bước về nhà.

Lúc đi đến cửa nhà kho, có ông lão ở gần đó nhận ra hắn bèn hỏi: "Cái nhà kho này cháu không cần nữa à?"

Tần Trạm nghiêng đầu qua nhìn.

"À, tại dạo này nhìn cửa sổ cứ tối đen, tưởng là cháu chuyển đi rồi"

"Là rèm cửa"

"Vậy à?"

Ông lão gãi đầu: "Sao lại treo cái rèm màu đen vậy"

Tần Trạm không để ý đến ông lão nữa, ông lão nhìn con người hắn khí chất quá âm u, ánh mắt giả bộ liếc sang một bên, vừa lẩm bẩm ngày mai ăn gì đây vừa nhanh chóng rời khỏi.

Đợi cho người kia rời đi, hắn mới mở cửa nhà kho ra, một mùi ẩm ướt u ám xộc tới. Tần Trạm bật công tắc đèn, sau mỗi một dải băng dính đen đều gắn thêm hai tấm bảng thép, xác nhận không có lỗ hổng, dán kín hết bệ cửa sổ rồi mới coi như hoàn thành.

Hắn dùng điện thoại bật nhạc đến âm lượng lớn nhất, sau đó rời khỏi nhà kho đóng cửa lại, áp sát vào cửa sổ, hắn áp tai lên trên, bên ngoài không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Tối thứ Bảy, lúc Tần Trạm dạy kèm xong đi ra khỏi phòng, hắn không thấy Bạch Linh đâu.

Đỗ Lệ pha đồ uống cho bọn họ trong phòng bếp, nhìn thấy Tần Trạm liếc qua một vòng phòng khách trống không, bà lau lau tay: "Hôm nay Bạch Linh không về đâu, nó đi hẹn hò rồi"

Tần Trạm khẽ cau mày.

"Người mà con quen đấy, lần trước Bạch Linh nói còn giúp con điều trị vết thương trên người, cậu trai đó còn bảo bọn con là bạn rất tốt"

Mí mắt Tần Trạm khẽ giật.

"Lần trước cô đã nói là nó đang hẹn hò rồi mà, nó còn giấu giấu diếm diếm, hình như là mấy tháng rồi, tối qua vẫn là cậu trai đó đưa nó về nhà" Đỗ Lệ nói rồi mặt nở nụ cười: "Vừa cao vừa đẹp trai, lại còn lễ phép chứ, Bạch Linh nói cậu kia đối xử tốt với nó lắm, cảm giác nhà cũng rất có điều kiện, người toàn đồ hiệu, bởi vì trời lạnh còn tặng cho Bạch Linh một cách áo khoác Maxmara, nhưng mà nó không nhận, nói là như vậy không hay lắm, mình chẳng tặng nổi lại người ta cái gì"

Có lẽ là thấy Tần Trạm không nói gì, Đỗ Lệ khó lắm mới tìm được một người để nói chuyện, nhưng nhớ lại tình hình của Tần Trạm, bà đột nhiên thấy hơi lỡ lời: "Con cũng vừa cao vừa đẹp trai, hơn nữa còn ưu tú thế, sau này nhất định tương lai rộng mở"

Qua một hồi lâu Tần Trạm mới lên tiếng hỏi: "Hôm qua hai người họ cũng đi với nhau ạ?"

"Ừ, chắc đi xem phim"

Đỗ Lệ vừa dứt lời, Tần Trạm đã nhận được tin nhắn từ một số lạ, nội dung bên trong rất ngắn gọn: "Bạn yêu, hôm nay mày định nói gì với Bạch Linh và mẹ cô ấy thế?"

Đối phương rất nhanh đã gửi tới vài bức ảnh ba của Bạch Linh và người thứ ba ở cùng nhau, lại có một tin nhắn nữa nhảy ra: Mày nói xem tao có nên nói cho cô ấy biết không? Nhưng mà mẹ cô ấy làm nội trợ toàn thời gian, nhà còn có em trai, nếu ba vào tù rồi thì chẳng phải gia đình này sẽ sụp đổ sao? Sau này ai đến giúp mày đây?"

Tần Trạm cụp mắt xuống, hắn nhìn mấy dòng tin nhắn này trên mặt không gợn sóng, cũng không hiếu kỳ sao người kia lại có số điện thoại của mình, qua một hồi hắn mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Đỗ Lệ: "Bảo cậu ấy bảo vệ bản thân thật tốt"

"Hả?" Đỗ Lệ sững lại, dù sao thì Tần Trạm đa số thời gian đều im lặng, nhìn hắn chẳng có chút tình cảm nào, lần đầu tiên bà thấy đứa trẻ này lầm lì thế mà cũng âm thầm lo lắng cho con gái mình, bà mỉm cười: "Chắc chắn rồi, con gái yêu đương ấy mà, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất"

"Ý của cháu là, quan hệ của cháu với người kia không hề tốt"

Sau khi Tần Trạm đi khỏi, Đỗ Lệ nghiền ngẫm câu nói này rất lâu, bởi vì hai câu này trông chẳng liên quan gì đến nhau, hơn nữa Tần Trạm rất hiếm khi mở miệng nói những điều này, khiến bà cảm thấy hơi tò mò Tần Trạm nói vậy là có ý gì.

Ban đầu bà nghi ngờ Tần Trạm có khi nào thích Bạch Linh, nhưng vừa nghĩ tới lời nói hành động ngày thường của hắn thì dập tắt ngay suy nghĩ này.

Cho đến khi buổi tối chồng bà về nhà, lúc đi múc nước lê mới phản ứng lại, ý là cậu trai kia thường xuyên nói dối ư? Cho nên mới nhắc Bạch Linh bảo vệ bản thân?

Buổi tối, lúc quản lý bar nở một nụ cười lấy lòng gọi hắn đi vào một phòng bao riêng, Tần Trạm không hề thấy bất ngờ.

Ollie đang lau ly rượu ở bên cạnh, sau khi nghe thấy số phòng liền run rẩy, chỉ cần nghe qua cái tên kia thôi cũng khiến cho cậu ấy khiếp sợ theo bản năng.

Sau ngày hôm đó hai người họ chẳng nói với nhau một câu nào, cậu ấy không dám mở miệng tìm Tần Trạm, cậu ấy chẳng thể quên được dáng vẻ chật vật khi bị Tần Trạm đạp sang một bên, cũng không thể quên được dáng vẻ quỷ dị đáng sợ của Tần Trạm khi xách con mèo chết đó, huống hồ cậu ấy cũng không còn mặt mũi nào đi nói chuyện với hắn.

Nghe thấy bên ngoài có người gọi mình đi bê rượu, Ollie mới cúi đầu xuống đi qua Tần Trạm.

Trong phòng bao, mở cửa ra là khói thuốc ập đến, bên trong không có nhiều người như lần trước, nhưng hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc. Mặc dù Chu Liệu ngồi ở trên sô pha, nhưng hai chân vắt lên ánh mắt vẫn như nhìn từ trên cao xuống, thấy hắn đã vào, mới cong môi lên cúi người về phía trước, di thuốc lên gạt tàn dập tắt.

"Hôm đó mày tìm Bạch Linh có chuyện gì?"

"Không có gì"

"Đâu giống như không có việc gì?" Chu Liệu biết Tần Trạm chẳng làm được gì: "Ài, gần đây tao hơi nhàm chán, vừa hay vết thương trên người mày hình như đã khỏi rồi nhỉ?"

Tần Trạm nhìn cậu không hé nửa lời.

"Đi gọi thằng lần trước vào đây"

"Ai?"

"Người mớm rượu cho mày lần trước đó" Chu Liệu bật cười: "Mày yên tâm, tao không đánh mày, đánh rồi còn có người lo lắng, tao còn phải tiêu tiền giả làm người tốt, chúng ta tìm niềm vui mới đi"

Tần Trạm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Chu Liệu cũng không để ý, cậu nhấn chuông gọi phục vụ, rất nhanh cửa phòng bao đã mở ra quản lý đích thân tới.

"Dạ, cậu Chu sao vậy? Cần cái gì sao?"

Tần Trạm lần đầu tiên nhìn thấy quản lý khép nép như vậy, có lẽ từ lần trước Chu Liệu vung tiền mua hắn, đối phương đã biết được tất cả.

"Gọi cậu trai kia của mấy người đến đây, người gầy nhỏ, trắng trẻo non nớt ấy"

Quản lý bar suy nghĩ một lượt: "Ollie? Cậu ấy đang phục..."

"Tôi chỉ muốn cậu ta"

"Được được, tôi đi gọi ngay"

Quản lý còn chẳng nhìn Tần Trạm lấy một cái, khom lưng đóng cửa lại ra ngoài, rất nhanh Ollie đã cúi đầu đi vào. Cậu ấy cúi đầu đến sắp dính vào ngực đến nơi, chỉ có thể nhìn thấy xương cổ đang run rẩy mãnh liệt vì sợ.

Tần Trạm nhìn Ollie một cái, trên mặt bình tĩnh đến nỗi một chút gợn sóng cũng không thấy.

"Ollie, cái tên này thật hay, tiền lần trước gửi đã nhận được chưa?"

".....Nhận được rồi"

"Phẫu thuật của ba cậu đã làm xong chưa?"

"...Làm xong rồi"

"Có còn muốn tiền nữa không?"

Ollie không nói gì, cả người run như cầy sấy, Chu Liệu không nhịn được phì cười: "Tôi cũng có đánh mắng cậu đâu, cậu run gì vậy?"

"Quý khách...có lẽ tạm thời tôi không cần tiền nữa"

"Vậy cần cái gì?"

"Hiện tại tôi tạm thời không cần gì hết" Ollie không cả có dũng khí nhìn thẳng vào Chu Liệu.

"Cậu cần đàn ông đó" Chu Liệu vỗ vỗ vào vai cậu ấy: "Cậu đồng tính nhỉ"

Ollie ngưng cả hô hấp.

"Thật ra dễ đoán lắm, lần trước lúc tôi bảo cậu giúp Tần Trạm, bên dưới cậu...."

"Quý khách!" cả cần cổ Ollie đều đỏ au.

"Cậu có muốn nó phục vụ một lần không? Hửm?"

Lần này ngay cả Tần Trạm cũng trừng lớn mắt nhìn về phía Chu Liệu.

Không biết từ lúc nào, đã có một người dùng sức đẩy Ollie một cái, làm cậu ấy loạng choạng hai ba bước ngã xuống sô pha, một bình rượu đổ lên đầu cậu trai chảy xuống dưới. Ollie run rẩy bắt đầu giãy giụa, nhưng lại bị mấy người bên cạnh ghìm lại, giống hệt với tình cảnh lần trước.

"Chu Liệu"

"Ai kêu mày không an phận, còn định gửi tin nhắn cho Bạch Linh" Chu Liệu phớ lờ Tần Trạm: "Lần trước đồng nghiệp mày đã giúp mày thế rồi, mày giúp lại nó thì đã sao?"

"Quý khách...cầu xin cậu! Bây giờ tôi thật sự không cần tiền!" Giọng nói Ollie đã mang theo giọng mũi nức nở: "Xin cậu đấy! Tha cho tôi đi! Cậu bảo tôi làm gì cũng được!"

Chu Liệu không màng đến lời cầu xin của cậu ấy, chỉ mỉm cười nhìn Tần Trạm: "Hoặc là bây giờ trả lại tiền, hoặc là quỳ xuống trước mặt nó"

.............

Mấy hành vi của đồng tính, Chu Liệu không có hứng thú nhìn, cậu chỉ có hứng thú với việc dày vò Tần Trạm, nhưng nhìn bộ dạng của Ollie, nhất là gương mặt hơi giống con gái ấy, cậu thấy hơi khô nóng là thật.

Qua một hồi, điện thoại cậu rung lên, hai tin nhắn gửi đến cùng một lúc. Bạch Linh hỏi cậu đã đến nhà hay chưa, Chu Liệu rất nhanh trả lời lại đến rồi nha cục cưng, còn gửi thêm một tấm ảnh chụp ở nhà từ trước.

Mà khi mở ra khung chat khác, hai bức ảnh mặc hai kiểu áo ren trắng lộ nửa vai khác nhau, hỏi cậu kiểu nào đẹp. Chu Liệu nhìn ghi chú tên là Linh Dương, cậu uống một ngụm rượu trên bàn, trả lời: Lộ thêm tý nữa là đẹp rồi.