Tôi yêu anh, anh yêu cô ấy nhưng cô ấy
không yêu anh – một vòng luẩn quẩn thật đáng cười.
Nếu thực sự yêu anh ấy, tôi sẽ buồn cho
anh, cũng đều là người vướng vào lưới tình, biết rằng yêu đơn phương là một
chuyện đau khổ nhưng tôi không thể buồn cùng anh được, lòng đố kỵ trong tôi vẫn
đang sôi sục, đang mong chờ…
Hóa ra tình yêu cũng có thể làm người ta
trở nên nhỏ nhen…
Tự cho mình là người chín chắn, hiểu
biết, lương thiện, kết quả là lòng đố kỵ, dục vọng, ham muốn nảy sinh từ tình
yêu đã làm hao mòn tất cả sự tự tin của chính mình…
Autumn
Tối đó,
Quan Ngoại rất đông khách. Vì có một nhóm nhân viên văn phòng tổ chức liên hoan
ở đây, quán rượu nhỏ thường ngày yên tĩnh bởi thế mà trở nên ồn ào và chật chội
hơn.
Không
dễ dàng gì phục vụ đồ uống hết cho khách hàng, Thu Thần và A Quý đều mệt mỏi rã
rời.
“Thôi…
chịu hết nổi rồi, tôi phải nghỉ ngơi một chút.”
Thu
Thần lập tức túm lấy vạt áo của A Quý không cho anh ta chuồn mất:
“Chưa
tan ca, đừng hòng đi được nhé.”
“Tôi
không làm tiếp được nữa”, A Quý mặt mày nhợt nhạt, tay vỗ ngực, “Tôi bị huyết
áp thấp”.
Thu
Thần không biết mình nên cười hay nên tức nữa. Cô cũng không hiểu nổi vì sao
lúc đầu lại mềm lòng nhận nhân viên còn yếu hơn cả bà chủ thế này.
“Không
phải anh bị huyết áp thấp. Chắc tại ngày nào cũng được A Văn chiều chuộng nên
mới thế.”
A Quý
với A Văn là một đôi đồng tính, sống chung với nhau được mấy năm rồi. Quan hệ
của họ rất bí mật, Thu Thần là một trong ít người biết chuyện của họ.
Cách A
Văn yêu thương, chiều chuộng A Quý có thể làm cho tất cả phụ nữ trên đời này
phải ghen tỵ, một người đàn ông tuyệt vời như thế mà lại không yêu phụ nữ.
A Văn
không những làm tất cả việc nhà, còn là một chuyên viên của Ngân hàng Ngoại
thương. A Văn không muốn A Quý ra ngoài làm việc, chỉ cần A Quý ở nhà ngoan
ngoãn đợi anh về là được.
A Quý
cũng là người có lòng tự trọng, không muốn A Văn nuôi mình nên mới xin vào quán
của Thu Thần làm việc.
“Này!
Anh cứng rắn lên chút được không hả. Anh nói là tự lập mà mới khổ sở một chút
đã chịu không nổi, lẽ nào anh muốn ở nhà cho A Văn nuôi sao?”
Lời nói
của Thu Thần quả nhiên có tác dụng, A Quý nghe xong nhún vai:
“Được…
tôi biết rồi.”
Nhẫn
nhịn bỏ qua ý định chuồn về nhà, anh ta đi ra phía sau quầy bar, cặm cụi rửa
cốc chén.
Chuông
gió ngoài cửa lại vang lên, có khách tới.
“Xin
chào quý khách!”, Thu Thần ngẩng đầu lên.
“Chị
Thu Thần.” Người bước vào là Băng Lan, bên cạnh cô còn có một thanh niên trẻ
rất đẹp trai.
“Đây là
người bạn mà em đã nói với chị… anh ấy tên là Sở Hạo”, giọng Băng Lan thẹn
thùng, nhưng cũng không giấu nổi nụ cười hạnh phúc nơi khóe môi.
Thu
Thần đánh mắt sang anh chàng đó. Cậu ta không hề có vẻ bụi bặm phóng đãng như
những tay chơi trong các ban nhạc khác, mà ngược lại còn có khuôn mặt rất thư
sinh, ăn mặc đơn giản sạch sẽ chứ không phải kiểu quần áo mài lỗ. Nói tóm lại,
cậu ta là chàng trai mà người ta rất khó soi được khuyết điểm.
“Xin
chào. Chào mừng ghé thăm Quan Ngoại. Xin lỗi em, hôm nay khách hơi đông.” Thu
Thần cười mỉm, bắt tay Sở Hạo. Lần này cô đánh giá Sở Hạo cao hơn chút nữa.
Bắt tay
là cách dễ nắm bắt tính cách của người khác nhất, về điểm này thì không thể chê
bai Sở Hạo. Nụ cười chân thành, khi bắt tay Thu Thần có lực nhưng rất ấm áp,
người hơi nghiêng về phía trước thể hiện sự tôn trọng đối phương. Cô không thể
không thừa nhận – cậu ta là một chàng trai rất tuyệt!
Trong
lòng Thu Thần rối bời. Cô nên cảm thấy vui mừng cho Băng Lan hay buồn cho Thạch
Chấn Vũ?
“Hai em
ngồi ở góc kia nhé! Chỗ đó khá yên tĩnh!”
“Vâng,
cảm ơn chị!”
Sắp xếp
cho đôi tình nhân xong, Thu Thần quay về phía quầy bar để chuẩn bị đồ uống.
“Anh
chàng đó được đấy chứ!”, A Quý nói với Thu Thần.
“Rất
được”, cô không thể không thừa nhận.
“Tảng
đá kia làm sao sánh được với anh chàng đẹp trai này? Nếu là Băng Lan thì tôi
cũng chọn anh ta.”
“Anh ấy
có ưu điểm của mình!”, Thu Thần cao giọng, cô không nhịn được mà lên tiếng bảo
vệ anh, “Anh ấy chăm chỉ, cẩn thận, có trách nhiệm, lại còn…”.
“Đủ
rồi, đủ rồi”, A Quý giơ tay lên ngăn Thu Thần lại, “Tôi không muốn nghe cô nói
tốt cho hắn đâu. Tảng đá vừa xù xì vừa thô lậu ấy thì chỉ có người ngây ngô như
cô mới đi thích thôi”.
“A
Quý!”, Thu Thần vừa thẹn vừa tức liền đấm vai anh ta một cái.
“Á!”, A
Quý đột nhiên gào lên.
“Sao
thế? Mới đấm nhẹ vậy mà đã đau à?”
“Không
phải. Cô nhìn kìa!”
Thu
Thần nhìn ra phía cửa theo hướng tay của A Quý: “Á!”, lần này thì ngay cả cô
cũng kêu lên.
Người
bước vào là Thạch Chấn Vũ.
“Chết
tiệt! Lại có chuyện trùng hợp thế này sao?”
Thu
Thần vội vàng nhìn về phía Băng Lan, đôi uyên ương đó đang tay nắm tay, nhìn
nhau đắm đuối, hoàn toàn không để tâm tới mọi việc xung quanh.
“Lần
này thì có kịch hay để xem rồi”, A Quý thì thầm bên tai Thu Thần.
Thạch
Chấn Vũ không hề chú ý tới người ngồi ở góc quán, mà chỉ nhìn thấy cảnh vừa
đánh đấm rồi lại thì thầm bên tai nhau của Thu Thần và A Quý, bất giác anh
nghiêm mặt lại.
“Sao
hôm nay anh lại tới?”, Thu Thần nhìn thấy Thạch Chấn Vũ bước tới gần, nở một nụ
cười gượng gạo. “Hôm nay người đông, ồn ào lắm, hay là hôm khác anh tới nhé?”
Cô đang
muốn đuổi anh đi sao? Từ lúc quen biết tới giờ chí ít giữa họ cũng có những
điều ngầm hiểu. Thạch Chấn Vũ nhận ra ngay hành động của cô có gì đó không bình
thường.
“Một ly
whisky.” Anh muốn ngồi lại xem rốt cuộc cô định làm trò gì.
“Gì?”
“Sao?
Em mở quán kinh doanh mà lại than người đông à?”
“Không,
nhưng…”
Thu
Thần còn chưa kịp nghĩ ra lý do để giải thích thì tiếng cười giòn tan từ góc
quán vọng tới…
Anh
nhìn thấy rồi.
Biểu
hiện kinh ngạc trên khuôn mặt anh như đốt cháy hết nét băng giá nghiêm nghị
thường ngày… sắc mặt anh bỗng tái xanh, sau đó sầm lại.
Tiếng
ồn ào trong quán đã biến mất. Thu Thần ngây người nhìn Thạch Chấn Vũ, còn anh
vẫn đang chăm chú nhìn Băng Lan.
Lúc
này, điều tồi tệ nhất đã xảy ra – Sở Hạo đang nắm tay Băng Lan và cúi xuống hôn
cô.
Trong
lòng Thu Thần vang lên giọng nói: Thôi, xong rồi.
Thạch
Chấn Vũ thu tay lại thành nắm đấm, cổ họng phát ra những tiếng khó chịu, gân
xanh trên cổ cũng nổi rõ từng đường…
“Đợi
đã! Không nên!”, Thu Thần kéo anh lại như ngăn một con thú dữ đang xông lên
phía trước, “Bình tĩnh đi, xin anh!”.
Anh
trừng mắt nhìn cô, ánh mắt điên cuồng ấy đủ khiến người ta sợ hãi, Thu Thần run
run, nhưng cô vẫn cố gắng lấy hết dũng khí để nhìn lại anh.
Cô
không muốn anh làm một việc mà sau này phải hối hận. Suy nghĩ đó đã giúp cô
đứng vững để ngăn anh lại.
Thời
gian dài như một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng anh cũng mím chặt môi, ánh mắt
dịu lại. Biểu hiện đó chứng tỏ anh sẽ không xông tới giết chết anh chàng kia
nữa.
Thu
Thần thở phào. Nhưng thời gian nghỉ ngơi như thế không được lâu, cô thấy Băng
Lan và Sở Hạo đứng dậy…
“Anh…
anh tránh đi một chút!” Trong tình huống gấp gáp, cô liền kéo Thạch Chấn Vũ ra
sau quầy bar, đưa anh vào phòng bếp, kéo rèm cửa lại, chỉ để lộ hai bàn chân.
“Chị
Thu Thần!”, Băng Lan và Sở Hạo bước tới, hai người hoàn toàn không hay biết gì.
“Hôm
nay chị bận, bọn em không quấy rầy chị nữa, để hôm khác em tới vậy.”
“Thế à?
Vậy cũng được!” Thu Thần miễn cưỡng cười, thầm nghĩ: Đi mau! Đi mau! Có Trời
mới biết được tôi còn có thể giữ được con thú điên cuồng đó bao lâu nữa.
Cô tính
tiền một cách nhanh nhất có thể. Sở Hạo nói Băng Lan đợi ở quán, còn anh đi lấy
xe.
“Anh ấy
rất tuyệt phải không ạ?”, Sở Hạo vừa bước ra khỏi cửa, Băng Lan đã hứng khởi
nói với Thu Thần.
“Hả…?”
Cô ấy vừa nói gì? Thạch Chấn Vũ vẫn còn ở phía sau mà! Thu Thần bắt đầu thấy
hơi choáng.
Băng
Lan hoàn toàn không phát hiện ra thái độ gượng gạo của Thu Thần, đôi mắt cô
long lanh lên mỗi khi nói về người yêu, niềm hạnh phúc như ánh sáng màu hồng
đang bao quanh cô, hoàn toàn không còn cảm giác e dè hay thẹn thùng như mọi khi
nữa.
“Chị
Thu Thần, em rất yêu anh ấy! Chị đã từng có cảm giác yêu một người đến thế
không ạ? Giống như tất cả cảm giác đều muốn bứt ra khỏi lồng ngực, giống như
chị có thể vì người đó mà làm tất cả mọi việc, giống như chị chỉ cần ở bên
người đó mà không cần bất cứ thứ gì.”
“Trời
ơi! Đại tiểu thư. Xin cô đừng nói nữa”, Thu Thần gào lên trong lòng.
“Em…
đừng quá vội vàng thế.” Thu Thần nuốt nước bọt. “Em còn quá trẻ. Em cứ nghĩ là
mình đang yêu, thực ra có rất nhiều lúc đầu óc mình mắc vào ảo tưởng tình yêu.
Em thử nghĩ xem, Sở Hạo có thực sự hợp với em không? Anh Thạch đối tốt với em
như thế…”
“Em chỉ
coi anh ấy là anh trai!”, Băng Lan ngắt lời.
Thu
Thần lặng người. Bởi Băng Lan của trước kia sẽ không bao giờ nói với thái độ
mạnh mẽ như thế, xem ra lần này cô ấy rất nghiêm túc…
“Em
biết làm như thế là vong ân bội nghĩa…”, Băng Lan tiếp tục sầu não nói, “Em
biết anh Thạch đối tốt với em, nhưng… em không thể ngăn được trái tim của mình.
Em rất đau khổ, ông nội tạo cho em rất nhiều áp lực, anh Thạch cũng thế. Em
không có cách nào nói thẳng với mọi người… em… nếu có thể lựa chọn… thì thà
ngay từ lúc đầu đã không để Thạch gia nhận nuôi như thế”.
“Băng
Lan, em nói hơi quá đáng rồi đấy!”, Thu Thần không nhịn được mà nói thay cho
Thạch Chấn Vũ.
“Em xin
lỗi!” Băng Lan cũng biết mình không nên nghĩ như vậy. “Em chỉ… chỉ là không
biết nên làm thế nào… Chị Thu Thần, chị là người duy nhất mà em có thể nói thực
lòng mình… Em thực sự không muốn lấy anh Thạch nhưng em không biết phải từ chối
như thế nào… em không dám nói với anh ấy…” Nói tới đây giọng cô như nghẹn lại,
trên khuôn mặt xinh đẹp lệ tuôn trào làm Thu Thần cũng không nỡ trách móc.
“Haizzz…
thôi, chị đưa em ra ngoài vậy! Sở Hạo chắc cũng đưa xe tới rồi.”
Băng Lan
khịt khịt mũi, ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng!”.
Đưa
Băng Lan lên xe của Sở Hạo an toàn, Thu Thần thở dài rồi quay vào cửa hàng.
Những
gì phải đối diện đã đến.
Quả
nhiên, cô nhìn thấy Thạch Chấn Vũ ở phía sau rèm cửa, A Quý mang cho anh một ly
whisky, anh vẫn ngồi ở vị trí trước quầy bar, khuôn mặt ảm đạm đang uống từng
ngụm rượu.
“Đừng
uống như thế”, cô nắm bàn tay đang cầm cốc của anh.
Thạch
Chấn Vũ ngẩng đầu lên.
Cô nhìn
thấy khuôn mặt anh thể hiện rõ sự đau khổ và phẫn nộ. Thái độ điềm tĩnh đối với
tất cả mọi chuyện của anh lâu nay bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại sự thất vọng
và kinh ngạc.
“Em đã
biết lâu rồi sao không nói với anh?” Anh nắm vai cô, lạnh lùng hỏi. Trút mọi sự
giận dữ lên cô.
Vai Thu
Thần bị anh nắm đến nỗi đau nhói, nhưng cô không kêu lên. “Em… em xin lỗi.” Cô
biết anh đang trút giận, nếu như thế có thể giúp anh thoải mái hơn một chút…
Anh
trừng mắt nhìn cô hồi lâu, rồi bỗng bỏ tay và quay người đi.
“Anh đi
đâu?”, Thu Thần vội hỏi. Tình trạng của anh bây giờ quả thực làm người ta lo
lắng.
Thạch
Chấn Vũ không đáp lời, bước ra khỏi Quan Ngoại mà không quay đầu lại.
* * *
Hai
tiếng sau Băng Lan mới về tới Thạch gia. Sở Hạo đỗ xe trước cổng nhà để Băng
Lan xuống.
“Mai
anh tới tìm em được chứ?”, gạt cửa kính xe xuống, anh nói với Băng Lan.
“Em
không biết. Mong là có thể ra ngoài được, nhưng vẫn không chắc chắn lắm…”, cô
ái ngại nói.
“Anh
thật không chịu được kiểu như thế này!”, Sở Hạo bực tức đập tay vào vô lăng.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt bực bội, “Em đi với anh nhé! Anh sẽ đưa em rời khỏi
Thạch gia, như thế chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi!”.
“Không
được”, Băng Lan hoảng hốt lắc đầu.
“Lan…”
Sở Hạo định tính tiếp tục thuyết phục cô. Mấy cánh cửa của Thạch gia đang tối
om bỗng rực sáng ánh đèn, Băng Lan tròn mắt lo sợ.
“Suỵt!
Anh nói nhỏ thôi, bị nghe thấy bây giờ. Anh mau về đi! Em sẽ liên lạc với anh
sau, được không?”
“Nhưng…”
Băng
Lan không nghe anh nói thêm gì nữa, vội quay người mở cổng đi vào.
“Ông
nội!”
Vừa vào
cổng đã thấy ông nội đứng trước mặt, Băng Lan giật mình, lại thêm sự áy náy của
bản thân…
“Băng
Lan, hôm nay cháu về hơi muộn. Đi chơi với bạn à?”, Thạch Trấn Đường hiền từ
nhìn cô.
“À…
vâng… cháu đi chơi cùng mấy bạn nữ trong lớp… đi nghe ca nhạc…”, Băng Lan ấp
úng trả lời.
Đôi mắt
thâm trầm đó vẫn không phát hiện ra biểu hiện của cô, ông chỉ cười nói: “Đi
nghe ca nhạc là chuyện tốt, hơn nữa cháu lại học nhạc! Ngày còn bé, cháu chỉ có
nói một câu là muốn học piano mà A Vũ không nói không rằng liền đi tìm cho cháu
thầy giáo tốt nhất, mấy năm đó gia đình ta còn khó khăn, đến cả cơm ăn cũng
chẳng đủ nhưng A Vũ vẫn ủng hộ cháu. Haizzz, A Vũ thương cháu thế, cháu đừng
phụ lòng nó nhé, nghe không?”.