“Chào mừng quý khách!”
Tôi đã quen nói câu này mỗi khi tiếng
chuông gió ở cửa quán vang lên…
Ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đó,
trái tim tôi lặng đi trong tích tắc, sau đó đập liên hồi.
Anh ấy bước vào, lạnh lùng nhìn tôi đang
nở nụ cười ngây ngô.
Tôi biết, thế giới này đã không còn như
lúc đầu nữa.
Anh ấy không biết tôi thích mình. Nhưng
điều đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy thường tới quán, chỉ cần mỗi khi tiếng
chuông gió vang lên, tôi có thể nhìn thấy người đang ở ngoài cửa bước vào là
anh ấy.
Đối với tôi, đó chính là một niềm hạnh
phúc.
Autumn
Đập vào
mắt toàn là màu xanh, xanh đậm, xanh nhạt, xanh như nền trời, xanh như màu của
biển cả, như đại dương ôm trọn tất cả, giúp người ta quên mọi ưu phiền của thế
tục mà tự do phiêu lãng…
“Quan
Ngoại” ban ngày là một quán cafe, ban đêm thường bày bán các loại rượu. Cô ấy
chọn màu xanh là màu sắc chủ đạo trong quán.
Một
không gian không lớn lắm nhưng tất cả đều được tô điểm bởi màu xanh. Màu xanh,
ban ngày làm người ta có cảm giác như đang ở một nhà hàng hoặc quán trà chiều
thoải mái. Sau chín giờ tối, đèn được vặn nhỏ, ánh trăng soi rọi qua khe cửa
sổ, mùi cafe từ quầy bar lan tỏa khắp không gian tĩnh lặng, lại thêm tiếng nhạc
Jazz càng làm người ta thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Một
người đàn ông cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế cao trước quầy bar, còn phía sau
quầy là bà chủ của Quan Ngoại.
Người
đàn ông đó nét mặt nghiêm túc, ít nói, còn bà chủ quán lúc nào cũng nở nụ cười
thật ngọt ngào. Mỗi lần ánh mắt của hai người chạm nhau, đôi mắt đen lạnh lùng
kia như ấm áp hơn.
“Đây là
cái gì?” Người đàn ông chau mày nhìn ly đồ uống màu trắng mà Thu Thần đưa tới
trước mặt nói vẻ hoài nghi.
“Bò
trắng!”, cô rất vui vẻ nói.
“Bò
trắng?” Cái tên nghe thật kỳ lạ.
“Đây là
cocktail em mới sáng tạo ra! Vẫn như thường lệ, anh là người khách đầu tiên có
may mắn được thưởng thức nó. Mau uống thử xem!”
“Cho
anh whisky”, mặc kệ thái độ đang rất háo hức của cô, anh vẫn cương quyết.
“Này,
uống mãi một thứ mà không thấy vô vị sao? Thử đi mà! Biết đâu anh lại thích!”
Cô chớp chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào làm người ta chẳng thể từ chối, huống hồ
đó chỉ là một ly cocktail…
“Không.”
Anh vẫn không quên lần trước mình may mắn được
thưởng thức tác phẩm mới của cô.
Anh
cũng không biết tại sao cô luôn kiên nhẫn chờ đợi và muốn anh trở thành khách
hàng thí nghiệm của mình. Có lẽ vì lần nào anh tới cũng gọi một loại rượu, có
thể cô muốn anh thay đổi thói quen, cũng có thể… cô luôn muốn thay đổi anh…
Nhưng
có một điều không thể phủ nhận, cô là người phụ nữ đầu tiên dám làm thế. Vẻ
ngoài và cả tính cách nghiêm túc của anh luôn khiến người ta có cảm giác sợ
hãi. Nhân viên sợ anh, bạn bè cũng không dám cười đùa với anh, chỉ có cô…
Trước
thái độ từ chối lạnh lùng của anh, Thu Thần không cười nữa, đôi môi thể hiện sự
không hài lòng.
“Không
đưa whisky. Trừ khi anh uống ly Bò trắng này trước!”
Nghe
xem cô ấy nói gì này, bà chủ Quan Ngoại lại hai tay chống nạnh, uy hiếp khách
hàng rồi đấy!
Trong
im lặng, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Cuối
cùng, anh bất đắc dĩ thỏa hiệp, những người quen biết Thạch Chấn Vũ đều ngạc
nhiên đối với hành động tiếp theo – anh nhấc ly lên, uống liền một ngụm…
“Thế
nào? Không tồi chứ?” Thu Thần lại nở nụ cười, đôi mắt ánh lên niềm vui.
“Ngọt
quá”, anh phê bình không chút nể nang.
“Thế
à…” Niềm vui trong ánh mắt tan biến ngay.
“Có
thể… thanh niên sẽ thích.” Điều kỳ lạ là anh không đành lòng nhìn khuôn mặt
thất vọng của cô.
“Nhưng
em vẫn chưa làm được loại rượu mà anh thích…”, cô cúi đầu lẩm bẩm.
“Em nói
gì?” Giọng của cô quá nhỏ, hòa vào tiếng nhạc Jazz.
“Không
có gì.” Ngẩng đầu lên, cô lại mỉm cười. “Tới đây, whisky của anh đây!”
Bỏ đi
ly bò trắng xuống, Thu Thần đem tới cho anh một ly whisky đá…
* * *
Quá nửa
đêm, quán càng trở nên yên tĩnh, ngoài Thu Thần và Thạch Chấn Vũ ra, chỉ còn
một đôi tình nhân đang ngồi trong góc quán.
Thu
Thần pha một cốc cafe cho mình, còn Thạch Chấn Vũ uống whisky. Hai người cùng
nâng ly trong sự lặng yên, thi thoảng mới nói vài lời.
Thạch
Chấn Vũ không phải là người hay bộc lộ tình cảm của mình. Nhưng lúc này, tại
nơi đây, và cả người con gái ấy lại làm anh không thể giấu kín tâm tư.
Năm năm
trước, khi chọn một đôi giày để tặng người khác, anh đã gặp Thu Thần, rồi cũng
vì sự tò mò mà tới quán của cô, không ngờ anh đã trở thành một người nghiện tới
nơi này.
Anh
thích sự tĩnh lặng của quán, thích ruợu ở nơi đây và thích cả cá tính của cô.
Bước
vào quán chỉ thấy một màu xanh. Cô nói “Quan Ngoại” không phải là một danh từ
mà là một động từ.
Quan
Ngoại là nơi rũ bỏ hết những nỗi lo âu và áp lực của thế tục. Cô hy vọng mỗi
người khách tới quán đều có thể giải phóng mình, cảm thấy tự tại, thoải mái và
yêu đời.
Không
thể không thừa nhận cô đã làm những điều đó rất tốt, chí ít là đối với anh.
Mỗi khi
có tâm sự, anh đều tới quán của cô. Có lúc anh tâm sự cùng cô, đôi khi chỉ uống
rượu một mình.
Cô tuy
là người sôi nổi lại rất thích trêu chọc anh, bắt anh uống các loại rượu mà
mình mới pha chế, nhưng có những lúc cô hiểu được anh cần gì, cô không nói
nhiều, cũng chẳng đả động gì. Khi nào anh cần nói chuyện, cô đều chăm chú lắng
nghe, có lúc còn đưa ra những ý kiến riêng của mình.
Mấy năm
gần đây cô là người duy nhất có thể nói chuyện cùng anh, bởi thế anh lại càng
thường xuyên tới quán của cô hơn…
“Thứ Tư
tuần này em không ở quán.” Thạch Chấn Vũ nhấp một hớp whisky, chau mày vẻ không
vui nhìn cô.
“Thứ
Tư?”, Thu Thần có vẻ ngạc nhiên, “Anh ghé quán?”.
”Ừ!”
Tối hôm đó không thấy cô, chẳng hiểu sao anh cảm thấy thiếu vắng lạ kỳ. Vẫn
ngọn đèn cũ, vẫn vị trí cũ, vẫn loại rượu cũ, nhưng lại thấy thiếu thứ gì đó.
“Xin
lỗi, hôm đó em có bạn tới tìm. Gần đây cô ấy muốn ly hôn, em sợ cô ấy làm
chuyện dại dột nên đi cùng…” Nói tới chuyện hôn nhân của bạn, cô lại thấy
thương cảm.
“Bọn họ
tới nước này thực sự ai cũng ngạc nhiên. Trước khi cưới thì yêu nhau tới điên
cuồng, lại phải trải qua khó khăn chồng chất mới đến được với nhau. Bạn em nói
còn rất yêu chồng, cô ấy tin rằng anh vẫn yêu mình. Có điều càng yêu nhau, càng
gần nhau lại càng dễ làm nhau bị tổn thương.”
Cô thở
dài.
“Nếu
sau này em lấy chồng thì cũng sẽ không chọn người đàn ông mà em yêu nhất!” Cô
đưa ra kết luận của mình.
“Em
cũng định lấy chồng cơ à?” Thạch Chấn Vũ nheo mắt nhìn. Bởi Thu Thần luôn khiến
anh có cảm giác cô là một người độc lập, kiên cường, thậm chí có lúc còn mạnh
mẽ tới mức chẳng cần đàn ông bảo vệ.
Thu
Thần cười ha ha: “Đương nhiên rồi! Em cũng có khát vọng hôn nhân giống như tất
cả phụ nữ, có điều em là người thực tế hơn một chút nên không quá lãng mạn hóa
hôn nhân. Có một người bầu bạn, cùng nhau trải qua sóng gió, chắc chắn đó là
một cảm giác rất yên bình và hạnh phúc!”.
“Sao
lại không lấy người em yêu nhất?”
“Bởi vì
yêu thường đi kèm với đố kỵ, nghi ngờ, muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy người
đó, muốn trói buộc người đó ở bên mình; lúc không nhìn thấy nhau lại có cảm
giác mất mát vô cùng. Để tâm xem mình có vị trí như thế nào trong trái tim đối
phương, lo sợ một ngày nào đó tình yêu bị đánh mất. Em không muốn phải trải qua
ngày tháng với những cảm giác rối bời đó.”
“Em
nghĩ thế nào là một cuộc hôn nhân lý tưởng?”
“Hôn
nhân lý tưởng phải là hai người đều hiểu và thông cảm cho nhau, là bạn bè và
cũng là người nhà, sống bên nhau thoải mái, lúc xa nhau cũng không quá đau khổ.
Mỗi khi đối phương gặp khó khăn thì sẽ là người đầu tiên tới để giúp đỡ. Ưm! Có
lẽ là như thế đấy!”
“Em
không giống với những người phụ nữ mà anh từng gặp.” Thạch Chấn Vũ lắc đầu. Anh
không nghĩ mình hiểu cô. Phải nói là anh quá cứng nhắc hay do cô quá đặc biệt?
“Nếu không chú trọng tới tình yêu thế thì theo em, cuộc hôn nhân lý tưởng lấy
gì làm nền tảng? Là tiền bạc sao?”
“Kinh
tế ổn định là điều quan trọng. Nhưng quan trọng nhất vẫn là sự hòa hợp trong
cuộc sống của hai người, có thống nhất trong quan niệm hay không, có đối xử tốt
với người nhà của đối phương hay không cũng là điều rất quan trọng. Em luôn
mong muốn có một mái ấm và những đứa con…”
Anh
biết mình và Thu Thần đều mồ côi. Nhưng dù sao anh cũng may mắn hơn cô, anh còn
có ông nội. Còn Thu Thần từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện. Trong lòng anh dấy
lên niềm thương cảm, nhưng anh biết Thu Thần tuyệt đối không cần sự thương xót
của mình, cô ấy kiên cường, mạnh mẽ là thế…
“Em rất
lý trí”, anh khâm phục cô.
“Thế
còn anh?”
Nghe cô
hỏi, anh hơi lặng người không trả lời ngay.
“Anh
cũng lớn tuổi rồi, thế đã nghĩ tới chuyện lập gia đình chưa?”
Anh đã
từng nghĩ, đương nhiên là đã từng nghĩ. Tính cách của Thạch Chấn Vũ là việc gì
cũng suy nghĩ thật kỹ càng và thận trọng thực hiện kế hoạch. Một người vợ, vài
đứa trẻ đương nhiên cũng nằm trong kế hoạch của anh. Mười năm trước, anh đã
tính toán chu đáo… anh nghĩ tới cô gái đó, cô gái mà dường như anh đã chăm sóc
cả cuộc đời.
Đôi mắt
anh chợt trở nên dịu dàng hơn, Thu Thần biết anh đang nghĩ tới ai.
Là Băng
Lan chăng? Cô gái mà anh nâng niu chiều chuộng…
Chuông
gió ngoài cửa lại kêu, chắc là có khách tới. Thu Thần ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng
nói với người đang đi vào:
“Xin
chào quý khách…” Giọng của Thu Thần bất chợt ngừng lại, bởi người bước vào
không phải khách mà là người cô mời về làm bảo vệ cho quán.
“Chào,
A Thần!”
Người
bước vào quán là một chàng trai có khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú, nhưng đôi mắt
vẫn còn lim dim ngái ngủ. Anh ta để tóc dài chấm vai, mặc áo sơ mi trắng và
quần bò hơi bạc, có cảm giác chán chường.
Tuy
mang tiếng là nhân viên trong quán của Thu Thần, nhưng anh ta còn ngang ngược
hơn cả chủ quán. Thường xuyên xin nghỉ mà không báo trước, lúc đi làm lại càng
tùy tiện. Nếu không vì Thu Thần và chú của anh ta là bạn lâu năm thì chẳng có
chủ nào lại đi thuê nhân viên như thế cả.
“A Quý!
Sao bây giờ mới tới? Anh biết mấy giờ rồi không? Sắp đóng cửa rồi đấy!”, Thu
Thần trừng mắt nhìn.
“Ừ.”
Cho dù
bị mắng thì A Quý cũng chỉ “ừ” một tiếng chứ chẳng hề để tâm.
“Anh
muốn làm tôi tức chết hả?”
A Quý
bước vào quầy bar, Thu Thần cắn răng, đấm lên lưng anh ta. A Quý nắm lấy tay
của Thu Thần, khó chịu nói:
“Hết
cách, đều tại A Văn, anh ấy không gọi tôi dậy…”
“Anh
chỉ trông chờ anh ấy gọi anh dậy thôi sao? Hả?”
Thạch
Chấn Vũ hơi chau mày nhìn tay của Thu Thần bị A Quý nắm chặt. Từ lúc anh ta
bước vào quán, đã chiếm hết sự chú ý của Thu Thần, còn câu chuyện giữa hai
người và cả không khí thân mật khiến anh có cảm giác mình là người ngoài. Anh
cảm thấy… có điều gì đó rất lạ, trong lòng không thoải mái…
“Về
đây”, Thạch Chấn Vũ bỗng mở lời cắt ngang câu chuyện của hai người phía sau
quầy bar. Anh đứng lên, để lại tiền rượu.
“Sao
bữa nay về sớm thế?” Thu Thần giằng khỏi tay A Quý, nhìn Thạch Chấn Vũ, lời nói
có vẻ hơi thất vọng.
Thạch
Chấn Vũ không giải thích gì thêm, khuôn mặt vẫn như mọi khi, không hề có biểu
hiện nào.
“Đúng
rồi!”, Thu Thần nghĩ tới điều gì đó nên gọi anh lại, “Lần trước anh nói nhờ em
mua hộ món quà cho lễ tốt nghiệp của Băng Lan phải không…?”.
Anh
quay đầu lại. Hai chữ “Băng Lan” làm những đường nét khô cứng trên khuôn mặt anh
dần mềm mại, ngay cả ánh mắt vô tình khi nãy giờ cũng trở nên ấm áp hơn.
Thu
Thần nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt anh, lòng thấy khó chịu…
“Chắc
vẫn tới cửa hàng của Julia cho tiện nhỉ?”, cô hỏi.
“Được,
chiều thứ Sáu tuần sau anh tới đón em.”
“Vâng!”
Thu
Thần nhìn anh bước ra ngoài cửa, dần khuất bóng…
Là Băng
Lan đã cho họ gặp gỡ…
Năm năm
trước, cũng vì giúp anh mua đồ sinh nhật cho Băng Lan nên họ gặp nhau ở cửa
hàng của Julia. Năm năm liền, lần nào mua quà cho cô gái đó, anh cũng tới nhờ
cô chọn giúp.
Không
phải chỉ chịu trách nhiệm việc trả tiền, mà mọi việc anh đều giao hết cho cô.
Tuy luôn có sự giúp đỡ của cô nhưng anh vẫn kiên trì cùng cô đi chọn đồ.
Qua
hành động cũng có thể dễ dàng biết được anh đối với người con gái đó như thế
nào… Thật làm người ta ngưỡng mộ! Thu Thần luôn suy nghĩ, cô gái đó là người
hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi có một người quan tâm và yêu thương cô ấy như
thế…
“Không
cần nhìn nữa! Người ta đi rồi”, A Quý đột nhiên lên tiếng làm Thu Thần giật
mình.
Quay
đầu lại, cô không giấu nổi nét ửng hồng trên đôi má vì tinh thần hoảng loạn.
“Cái
gì?” Cô cố gắng mỉm cười bình tĩnh.
Ngược
lại với sự lề mề chậm chạp vừa rồi, trong đôi mắt của A Quý lúc này là ánh sáng
nhìn thấu mọi việc, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy khiến người khác cảm thấy
khó chịu.
“Cô
thích cái tảng đá vừa lạnh lùng vừa khô khan kia, đúng chứ?”
Cô
nghiêm mặt…