Editor: lamnguyetminh
Beta: quynhle2207
Tảo Tảo và A Y đều giật mình, Nghiêm Bình? Sao cậu ấy lại xuống đây?
Nghiêm Bình thong thả đi đến trước mặt hai cô, nói: "Hai người các cậu cứ mắt qua mày lại, sao có thể lừa gạt được mình chứ?"
A Y ngượng ngùng cười, đáp: "Còn không phải là sợ cậu phản đối sao? Đúng rồi, cậu vừa mới nói một nửa, Triệu Kiếm là ai?"
Tảo Tảo cũng rất muốn biết chuyện này, mở to hai mắt nhìn Nghiêm Bình, Nghiêm Bình nghiêm túc nói: "Anh ta là con trai của Hiệu phó trường chúng ta, rất được nuông chiều, cả ngày tụ tập với một đám người ở bên ngoài trường gây chuyện sinh sự, còn chưa có ai dám bắt anh ta để khai đao đâu."
Tảo Tảo há to miệng, hỏi lại: "Cái này, cái này có phải thật không?"
Nghiêm Bình tựa trên lan can, lông mày cũng không nhếch, đáp: "Hoàn toàn chính xác, chính miệng Lâm Tâm nói với mình."
A Y nhảy lên, căm giận nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho anh ta như vậy sao? Mình không nuốt trôi cục tức này."
"Dĩ nhiên là không.” Tảo Tảo và Nghiêm Bình đồng thời mở miệng, Tảo Tảo và A Y ngạc nhiên nhìn Nghiêm Bình, Nghiêm Bình lộ ra ánh mắt giảo hoạt, nói: "Như vậy đi, cứ để A Y đi tìm vài nam sinh Tân Cương ở bên ngoài trường, đánh đã, cũng không ai biết là ai làm. A Y nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giữ kín, trừ A Địch Lực Giang, cậu không được nói cho bất kỳ ai, ngay cả Cổ Lệ cũng phải giấu."
"Còn nữa…” Nghiêm Bình nói đâu ra đấy, tiếp tục mở miệng: "Không cần quá đông người, nhiều người rất dễ gặp chuyện không may, tìm ba bốn người có bản lĩnh tốt một chút, chọn lúc anh ta đi một mình liền đánh anh ta đến đầu óc choáng váng. Ngoài ra, tốt nhất là tìm được một chiếc xe tiếp ứng đỗ ở cửa sau, che mất biển số xe, đỗ ở góc khuất chờ tiếp ứng, bảo đảm đánh người xong là có đường lui."
Tảo Tảo và A Y trợn mắt há mồm nhìn Nghiêm Bình, một hồi lâu, Tảo Tảo mở miệng: "Nghiêm Bình, sau này nhất định mình không thể đắc tội với cậu được. Quả thật cậu còn cẩn thận hơn cả Hồng Nhan."
Nghiêm Bình cười nhạt, đáp: "Nếu như Hồng Nhan ở đây, chỉ dựa vào tính cẩn thận nhiệt tình của cậu ấy, các cậu có muốn đánh người cũng không có cửa đâu. Các cậu muốn đánh thì đánh nhanh đi, chờ cậu ấy trở lại thì chuyện này sẽ thất bại."
Tảo Tảo và A Y nể phục sát đất, chia nhau đi làm việc, Tảo Tảo đi mượn xe, cô không muốn cứ đi tìm Tiểu Dã như vậy, cho nên chuẩn bị nhờ Tiêu Dương giúp đỡ. Phụ nữ bất kể là già hay trẻ, trời sinh đã có một kiểu tính cách chính là rất thích tìm người có hứng thú với mình nhờ giúp đỡ, có lẽ là do trong lòng cảm thấy những người này sẽ hết lòng giúp đỡ cô, cho nên, tuy Tảo Tảo không thích Tiêu Dương, mặc dù cảm thấy bản thân có chuyện lại tìm anh ấy là hơi mặt dày, nhưng dưới tình huống này, cô vẫn nghĩ đến anh ấy đầu tiên.
Tảo Tảo đi tới cửa phòng Tiêu Dương thì dừng lại, nghiêng lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng, nếu như Tiểu Dã có ở đây, cô cũng không muốn đi vào.
Trong phòng, tiếng nói của Tiêu Dương vang lên rõ ràng: "Tiểu Dã, rốt cuộc Tiểu Sướng đã xảy ra chuyện gì, hiện tại, mình thấy không phải do Tảo Tảo đa nghi mà mình luôn cảm thấy cô ta đối với cậu không bình thường."
Đột nhiên trái tim Tảo Tảo nảy lên, đập thình thịch ở trong lồng ngực, trong phòng rất lâu không lên tiếng, Tiêu Dương nói tiếp: "Cậu đấy, ban đầu đối với Tiểu Sướng là quấn lấy không tha, vì cô ta nổi điên lâu như vậy, làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, bây giờ nói buông xuống là có thể buông xuống sao, huống chi cô ta còn là người con gái đầu tiên của cậu."
Tảo Tảo chỉ cảm thấy trái tim mình đột ngột rơi xuống từ giữa không trung, đập xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Ánh đèn trên hành lang càng mờ đi, trong góc tối âm trầm giống như ẩn núp thứ gì đó, nỗi kinh sợ không thể diễn tả giữ chặt cô ở đó, không thể nhúc nhích chút nào.
Trong phòng, tiếng nói vẫn tiếp tục: "Rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào?"
Giọng nói của Tiểu Dã mang theo chút thương cảm truyền ra: "Đúng vậy, khi đó mình rất thích Tiểu Sướng, chỉ muốn ở bên cô ấy mãi, nếu như không phải sau đó do cô ấy thích người khác, mình cũng sẽ không có bạn gái mới….."
Cuối cùng Tảo Tảo cũng rơi nước mắt, từ nhỏ cô đã không thích khóc, trong lúc Vương Phinh cố tình gây khó khăn cho cô, cô cũng không rơi lệ, lúc tận mắt thấy trong lòng Tiểu Dương có người yêu mới, cô cũng không khóc. Sau này, trong vô số lần cãi nhau với Tiểu Dã, trong lúc bị Thẩm Oánh Sướng cố ý gây khó dễ, bị sỉ nhục công khai trước bạn bè, cô đều không khóc. Bây giờ, khi cô đứng ở ngoài cửa nghe được Tiểu Dã luôn miệng nói chỉ thích một mình cô, Tiểu Dã kiên quyết nhấn mạnh sự trong sạch với Thẩm Oánh Sướng, chính miệng nói ra tình cảm cuồng nhiệt đối với Thẩm Oánh Sướng lúc trước, rốt cuộc cô đã rơi lệ.
"Nếu như không phải sau đó cô ấy thích người khác, mình cũng sẽ không có bạn gái mới." Câu này như chém đinh chặt sắt, lặp đi, lặp lại cứa vào lòng cô, sẽ không có người mới, vậy cô được coi là gì?
Tảo Tảo không thể tiếp tục đứng ở nơi đó, cô lặng lẽ rời khỏi ký túc xá nam, cho nên không nghe được câu nói tiếp theo của Tiểu Dã: "Nhưng mà, cô ấy thay đổi, mình cũng thay đổi, hiện tại mình chỉ muốn ở bên Tảo Tảo, chuyện của mình và Tiểu Sướng đã qua, sao Tảo Tảo không nghĩ thông chứ."
Trong phòng, Tiểu Dã và Tiêu Dương đều không biết, chỉ vài phút đó, thế giới của Tảo Tảo đã sụp đổ rồi. Tiêu Dương cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, lúc gần đi thì dừng một chút, nói: "Về sau, cậu đừng thân thiết với Tiểu Sướng quá, Tảo Tảo sẽ không vui đâu."
Tiểu Dã rầu rĩ nằm ở trên giường, buổi tối tìm Tảo Tảo, không cần nhìn anh cũng có thể tưởng tượng được vẻ quật cường trên khuôn mặt nhỏ nhắn ở đầu dây bên kia. Tảo Tảo, trong lòng anh thở dài, tại sao chúng ta luôn gặp khó khăn như vậy?
Tảo Tảo không trở về phòng, nhưng lại đi đến bờ sông Lệ Oa, vào ngày nghỉ, bờ sông vắng đi mấy cặp tình nhân, nhưng mọi người lại ra ngoài vào lúc muộn. Cô tìm một băng ghế dài và trống ngồi xuống, sông Lệ Oa vẫn mỹ lệ như thường ngày, gió nhẹ lướt qua, nước chảy đưa tình, chỉ là bên cạnh không còn người luôn mang vẻ mặt cợt nhả nữa. Thì ra, trước khi cô đến trường này, anh đã từng cười hì hì, chơi xấu, quấn quýt như vậy với một người khác, anh đã từng đặt người khác ở trong lòng, yêu đến tận xương. Người con gái đầu tiên của anh, trong miệng Tảo Tảo đầy chua xót.
"Tảo Tảo?" Theo tiếng gọi kinh ngạc của Nghiêm Bình, bên cạnh Tảo Tảo liền có thêm một người. Dưới ánh đèn mờ mờ, Nghiêm Bình không nhận ra được Tảo Tảo hơi khác thường, đặt mông ngồi xuống, nói: "Chạy đến khu nhà rồi chạy về, mệt chết mình, Tảo Tảo, cậu liên hệ xe thế nào rồi?"
Tảo Tảo im lặng, Nghiêm Bình nghi ngờ quay đầu lại, vừa thấy dáng vẻ của cô liền sợ hết hồn.
"Tảo Tảo, cậu, cậu sao thế?"
Mặc kệ con gái có cởi mở, hoạt bát thế nào, dính vào tình yêu, cũng sẽ trở nên đa cảm, nhìn dáng vẻ đau lòng của Tảo Tảo, Nghiêm Bình đoán được tâm sự của cô rất dễ dàng. Cô ấy ôm bả vai Tảo Tảo, nói khẽ: "Có phải cãi nhau với Tiểu Dã hay không? Tảo Tảo, đừng nóng giận, một người tức giận cũng vô ích, cậu có tức chết, anh ta cũng không biết, nếu không, tìm anh ta nói rõ ràng thẳng thắn đi."
Tảo Tảo lắc đầu, chuyện này, nếu anh muốn cho cô biết thì anh đã nói từ lâu rồi, cô đã từng hỏi anh nhiều lần, anh có từng nói qua câu nào thật lòng.
Nghiêm Bình thấy cô vẫn không vui, nắm chặt tay cô, an ủi: "Không có chuyện gì, hai người ở chung một chỗ, làm sao không cãi nhau, mình và Tiểu Phương nhà mình cứ ba ngày hai bữa lại ầm ỹ, ầm ỹ xong thì thôi, có lúc ầm ỹ rồi đột nhiên hòa hợp."
"Đừng ngồi ở đây, buổi tối rất lạnh, chúng ta trở về thôi, Lâm Tâm ở trong phòng một mình, mình cũng không yên tâm. Cậu nhìn Lâm Tâm và Triệu Kiếm đi, cũng chẳng còn gì để tức giận nữa rồi." Nghiêm Bình kéo Tảo Tảo đứng lên, đi về phía ký túc xá.
Đến dưới ký túc xá, Tảo Tảo liền đứng lại, cô ngẩng đầu lên, nói: "Nghiêm Bình, cậu lên trước đi."
Nghiêm Bình lo lắng nhìn lại, khuyên: "Tảo Tảo, đừng giả vờ ngớ ngẩn, đi lên cùng mình thôi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ chẳng có chuyện gì nữa."
Tảo Tảo kiên quyết đứng ở cửa, đôi mắt lóe sáng đến kinh người, nói: "Không, cậu nói đúng, buồn bực ở trong lòng không phải là cách, mình phải đi tìm Tiểu Dã, giáp mặt hỏi rõ ràng một chuyện."
Lại một lần nữa đứng trước cánh cửa này, Tảo Tảo thở dài một cái, Tiểu Dã, em vẫn là không bỏ xuống được, em phải cho mình thêm một cơ hội, cũng phải cho anh một cơ hội. Cô nâng tay, chậm rãi gõ lên cửa hai cái.
Cửa mở ra, Tiêu Dương mang một đầu tóc còn ướt, đứng ở cửa, hỏi: "Tảo Tảo?"
Tiểu Dã đang nằm trên giường thưởng thức đôi câu đối xuân mà cô viết trong lúc nghỉ đông, nghe Tiêu Dương nói, bỗng dưng ngồi dậy, vui mừng nhìn về phía cửa.
Buổi tối tĩnh lặng, Tảo Tảo đứng trước cửa sổ, dựa lưng vào cửa sổ, mặc cho Tiểu Dã nắm cả vai cô. Tiêu Dương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại cô và Tiểu Dã, cô khép hờ mắt nói: "Hôm nay, anh đi xách đồ giúp Thẩm Oánh Sướng, bỏ lại mình em ở siêu thị, trong lòng em rất tức giận."
"Anh biết rồi.” Tiểu Dã cúi đầu, khẽ hôn tóc cô: "Về sau anh sẽ không thế nữa."
"Vì sao cô ta luôn thích tìm anh? Rốt cuộc giữa anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì?"
Một lòng chờ mong trong run rẩy, một lòng chờ đợi sự tuyên án cuối cùng trong nỗi lo lắng.
"Tảo Tảo, em lại thế nữa, anh và cô ấy không có gì, đừng suy nghĩ lung tung, làm cho mình không thoải mái."
Trái tim rơi thẳng xuống, vẫn còn giãy giụa: "Thật sự không có gì? Vậy trước kia thì sao?"
Tiểu Dã chần chờ một chút, ôm chặt cô, nói: "Không có, không có gì cả, Tảo Tảo, em đừng như vậy, chúng ta sống chung thật tốt nhé, thật sự anh chỉ thích em."
Cửa sổ sau lưng mở toang, có gió thổi vào, năm nay vào thu sớm, ban ngày vẫn còn rất nóng, nhưng đến buổi tối liền trở lạnh, chuyển gió. Cơn gió này thổi đến thật là lạnh nhỉ, dường như cơn gió này thổi thẳng vào đáy lòng cô, trái tim cô hoàn toàn lạnh lẽo.