Giấy Sống

Chương 77: “nhóc Bạch Chuẩn”






Buổi tối ở vùng tô giới rất ồn ào náo nhiệt, quán rượu Tây, nhà hàng Tây đèn đuốc sáng trưng.
Đầu Bự đạp xe đạp đi tuần trên phố, sau khi rẽ qua mấy con đường thì nhìn thấy chiếc xe dừng trước cửa hàng bánh ngọt, mắt anh ta sáng lên, đó chính là xe của Hoắc thiếu gia!
Đầu Bự cười, đạp xe thật nhanh tới trước đầu xe, định chào hỏi với Hoắc Chấn Diệp.
Đi tới trước xe, Đầu Bự nhìn thấy có người nằm ngửa trên ghế, đắp một tờ báo trên mặt như đang ngủ.
Đầu Bự ngó qua cửa kính, lẽ nào đây không phải Hoắc thiếu gia?
Ánh mắt Đầu Bự khẽ lướt qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhận ra đây là đồng hồ của Hoắc Chấn Diệp, anh ta bèn gõ cửa kính: “Hoắc thiếu gia! Hoắc thiếu gia, sao cậu lại ngủ ở đây?”
Trong xe không có động tĩnh gì, tờ báo đặt trên mặt khẽ phập phồng theo tiếng hít thở, rõ ràng vẫn còn sống.
Đầu Bự lập tức cảm thấy có gì không đúng, anh ta gõ mạnh vào cửa kính: “Hoắc thiếu gia! Tôi là Đầu Bự đây! Cậu tỉnh lại đi!”
Hoắc Chấn Diệp vẫn ngủ say, cửa kính bị gõ “rầm rầm” nhưng hắn vẫn chỉ nằm đó không cử động.
Bấy giờ Đầu Bự mới cuống lên, anh ta muốn cạy cửa xe, một tay ấn chặt tay nắm, một tay bám vào khung xe, dùng sức giật mạnh.
Dùng sức mạnh khiến Đầu Bự ngã ra đất, chiếc xe này không khóa, không cần tốt sức đã mở được ra.
Đầu Bự suýt nữa ngã lăn, anh ta lồm cồm bò dậy vươn tay vào trong lật tờ báo lên, quả nhiên là Hoắc thiếu gia.
Nhưng cho dù Đầu Bự có lay thế nào, hắn vẫn không tỉnh lại.
Xong rồi, không biết có phải bị người ta chuốc thuốc không! 
Đầu Bự còn nhớ Hoắc Chấn Diệp quen biết bác sĩ ở bệnh viện Thánh Tâm.


Anh ta kéo Hoắc Chấn Diệp ra khỏi xe, gọi một chiếc xe kéo đưa Hoắc Chấn Diệp tới bệnh viện.
Hứa Ngạn Văn đang định tan làm thì cửa bị tông ra, Đầu Bự cõng Hoắc Chấn Diệp chạy thẳng vào, chiếc mũ cảnh sát cũng rơi xuống.

Anh ta thả người xuống giường.
Hứa Ngạn Văn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người ngủ say như chết, Hoắc Chấn Diệp lại cao to, Đầu Bự gắng tới giờ đã cố hết sức rồi, anh ta ngồi lên ghế thở hổn hển: “Tôi đang đi tuần tra thì gặp xe của Hoắc thiếu gia đỗ bên đường, người còn ngủ bên trong, gọi thế nào cũng không tỉnh.”
“Tôi đã kiểm tra rồi, trên người Hoắc thiếu gia không có vết thương, cũng không có mùi rượu, súng và ví tiền vẫn còn.” Hắn không uống say, cũng không bị cướp tiền hay vũ khí, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Hứa Ngạn Văn biến sắc, anh ta kiểm tra cho Hoắc Chấn Diệp, giơ đèn pin nhỏ lên, vén mí mắt kiểm tra đồng tử Hoắc Chấn Diệp.

Anh ta khẽ kêu lên, lùi về sau nửa bước.
Đèn pin rơi xuống đất.
Đầu Bự hỏi: “Sao thế? Có vết thương à? Rõ ràng tôi đã kiểm tra là không có vết thương ngoài mà?”
Lồng ngực Hứa Ngạn Văn phập phồng, anh ta bước lên trước, lại vén mí mắt Hoắc Chấn Diệp lên soi thêm lần nữa, trong mắt hắn không có tròng trắng mà chỉ toàn một màu đen.
Hứa Ngạn Văn chưa bao giờ nhìn thấy tình trạng này, anh ta nghĩ: “Sắp xếp kiểm tra toàn thân trước, tôi gọi điện cho thầy hướng dẫn của tôi xem thử.” Hỏi thầy Smith xem đã từng gặp trường hợp này bao giờ chưa.
Ông của Đầu Bự từng khám nghiệm tử thi ở triều Thanh, từ bé tới lớn, anh ta đã nghe ông mình kể không biết bao nhiêu chuyện kinh dị.

Anh ta nhìn thấy tình huống thế này cũng không sợ hãi, bèn nói: “Hoắc thiếu gia trúng tà rồi, nếu như cậu ấy không tỉnh sẽ biến thành xác sống mất.”
Trong những câu chuyện lạ mà ông nội anh ta kể, chuyện này khiến anh ta nghe xong sợ hãi mấy ngày không ngủ được.
Người nhà ông Hoa gọi ông nội qua, nói con trai mình nằm trên giường một năm không tỉnh, ban đầu người nhà còn tưởng rằng anh ta đang ngủ, nhưng gọi thế nào cũng không thấy tỉnh.
Đã xem thầy thuốc, cũng đã gọi hồn, làm đủ mọi cách.
Nếu nói là sống cũng không giống sống, nhưng nói là chết thì anh ta vẫn còn hít thở.
Một năm trôi qua, người càng ngày càng gầy, đã gầy tới mức chỉ còn một lớp da, hệt như một con dơi hình người.

Người nhà có không nỡ thì cũng chỉ đành phải “tiễn” anh ta đi.
Ông nội Đầu Bự chính là người được mời tới để “tiễn” anh ta đi, không chỉ tiễn anh ta, tốt nhất có thể biết được tại sao anh ta lại ngủ tận một năm?
Ông nội của Đầu Bự cũng chưa từng nghe chuyện lạ thế này, ông khiêng người ra, chần chừ không thể ra tay.

Mặc dù người này đã yếu chỉ còn chút hơi tàn nhưng dù sao thì vẫn còn thở.
Sao có thể dùng dao khám nghiệm tử thi lên người sống được chứ?
Nhưng rốt cuộc người này có còn là người sống hay không.


Ông của Đầu Bự vén mí mắt người kia lên, nhưng chỉ nhìn thấy một màu đen kịt.
Ông của Đầu Bự dùng dao rạch khí quản, ai ngờ người đó lại tỉnh! Màu đen trong mắt anh ta rút đi, cả cơ thể run lên, giống như bừng tỉnh trong cơn mơ.
Tỉnh lại thì cũng đã muộn, không sống nổi nữa.
Khi còn nhỏ Đầu Bự sợ tới mức không dám ngủ, anh ta sợ mình ngủ sẽ không tỉnh dậy nữa, anh ta còn hỏi: “Sau này ông còn gặp chuyện này không ạ?”
Ông nội lắc đầu, xoa xoa cái đầu bự của anh ta: “Chuyện lạ mà gặp nhiều thì còn gọi gì là chuyện lạ nữa.”
Nhịp thở của Hoắc Chấn Diệp vừa khẽ vừa ổn định, giống như đang ngủ, nhưng trong mắt chỉ toàn một màu đen, không phải chính là xác sống mà ông nội từng nói đến hay sao.
Hứa Ngạn Văn là một bác sĩ, đương nhiên sẽ không tin những chuyện ma quỷ.

Anh ta đi gọi người đẩy Hoắc Chấn Diệp đi làm kiểm tra, đợi khi quay lại đã không thấy người đâu nữa.
Đầu Bự cõng Hoắc Chấn Diệp về nhà họ Bạch.
Mặc dù Hoắc Chấn Diệp chưa bao giờ nói, nhưng Đầu Bự tin thân phận thần thám thông linh của hắn là thật.

Hoắc Chấn Diệp thực sự có thể kết nối với linh hồn, bằng không tại sao lại biết được nhiều manh mối nhỏ nhặt đến thế.
Bạch Chuẩn đang làm giấy trong phòng, cậu làm rất nhập tâm, đợi khi đói rồi mới dừng lại nhìn đồng hồ.

Tại sao tên công tử bột kia còn chưa về nhỉ?
“A Tú!”
A Tú đứng bên cửa, Bạch Chuẩn hỏi cô: “Từ lúc người… người kia ra ngoài không về lần nào hả?” 
A Tú gật đầu, cô chợt nhớ, bình thường Hoắc Chấn Diệp đều mang cơm về, cho dù không rảnh cũng sẽ chuẩn bị cơm cho chủ nhân cẩn thận.
Hôm nay mãi chưa thấy về, cũng không có người ở quán cơm mang đồ ăn tới, chủ nhân còn đang đói đây này.
A Tú lập tức cầm hộp cơm lên lắc lắc, đợi Bạch Chuẩn ra lệnh.
Bạch Chuẩn nhíu mày, lẽ nào người này ở ngoài chơi điên quá nên quên mất giờ về rồi? Cậu cử động đầu ngón tay, hoàng tước bay ra khỏi giếng trời.
Chẳng bao lâu, nó lại quay về, cánh chỉ chỉ bên ngoài.
Bạch Chuẩn đi xe lăn ra cửa, cậu nghiêm mặt, còn chưa nghĩ xong phải dạy dỗ hắn thế nào, cửa đã vang lên tiếng đập: “Hoắc thiếu gia ở đây có đúng không ạ? Tôi là Đầu Bự của Đồn Cảnh sát đây…”
Cửa mở ra, Đầu Bự nhìn thấy Bạch Chuẩn ngồi giữa phòng.

Anh ta vẫn còn đang cõng Hoắc Chấn Diệp, vừa vào cửa, trước mắt đã hoa lên.
Khi anh ta định thần lại, sau lưng nhẹ bẫng, người đã vào trong phòng rồi.

Đầu Bự muốn bước lên, nhưng A Tú cản trước mặt anh ta, không cho phép anh ta vào.
“Hoắc thiếu gia bị trúng tà! Phải mời người tới gọi hồn, nếu không thì dùng thứ gì đó chọc cậu ấy, nếu như không tỉnh lại thì nguy mất…” 

Bấy giờ Đầu Bự mới chú ý mình đang đứng ở nơi nào, xung quanh anh ta toàn là người giấy, những người giấy này vô cùng linh hoạt.

Anh lập tức nghẹn lại, toàn thân run lên.
Ban nãy còn nói bản thân phải đi tìm cao nhân tới, không ngờ nơi này chính là nơi của cao nhân.
Bạch Chuẩn ra lệnh cho người hầu giấy đỡ Hoắc Chấn Diệp lên giường, cởi quần áo trên người hắn ra, kiểm tra kỹ càng từng chút.

Nếu người kia hạ chú thì chắc hẳn phải để lại dấu vết.
Cuối cùng tìm thấy một chấm đỏ trên tóc mai Hoắc Chấn Diệp, người hạ chú ra tay rất nhanh, chỉ khẽ chạm vào, có lẽ hắn còn không cảm thấy đau.
Mắt Bạch Chuẩn như có sương giá, trầm tĩnh như nước, ngón tay khẽ chạm vào điểm đỏ kia. 
Bị bóng đè, hắn sẽ mơ thấy gì đây?
Hoắc Chấn Diệp mở mắt, xung quanh sương mù trắng xóa một mảng, hắn vươn tay muốn xua tan sương đi, nhưng cho dù thế nào thì sương trắng vẫn bao xung quanh hắn.
Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng của trẻ con: “Anh ơi, anh đừng đi.”
Hắn cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng nghe thấy ở đâu, hắn nghe theo giọng nói đi về phía trước, trước mắt chói lòa, ánh sáng mạnh kích thích khiến hắn không thể mở to mắt.
Bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp nắm lấy tay hắn.
Hắn cúi đầu nhìn cậu bé, cậu bé này có đôi mắt phượng, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt rưng rưng nước, nhào vào lòng hắn.

Có thể nhìn ra hình bóng của Bạch Chuẩn trên khuôn mặt ấy.
Lẽ nào đây là con riêng của Bạch Chuẩn? Con trai của cậu đã lớn vậy rồi sao?
Cậu bé kia nhìn hắn chứ không nói gì, đôi mắt ầng ậc nước, khóc thút thít.
Hoắc Chấn Diệp đành an ủi cậu: “Đừng khóc nữa, tôi không đi.” Dứt lời, hắn sững người, cúi đầu nhìn tay chân của mình.
Tại sao hắn lại biến nhỏ thế này?
Cậu nhóc khóc thút thít cầm chặt tay anh chính là Bạch Chuẩn ư?
Bạch Chuẩn nghe nói hắn không đi, vươn tay ôm lấy hắn, lưu luyến áp mặt vào lồng ngực Hoắc Chấn Diệp: “Anh tốt thật đấy.”
Sắc mặt Hoắc Chấn Diệp thoáng vẻ ngờ vực, có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ nghe được Bạch Chuẩn gọi hắn như vậy.
Hắn xoa đầu nhóc Bạch Chuẩn: “Ngoan, gọi thêm lần nữa coi.”.