Giấy Sống

Chương 50: “đôi Uyên Ương Số Khổ”






Trần Thọ khôn khéo, Hoắc Chấn Diệp còn tinh ranh hơn.

A Sinh đương nhiên tin tưởng Trần Thọ, nhưng Hoắc Chấn Diệp thì không.
Trần Thọ vừa tới đã cắm mặt vào làm việc, chặt trúc, cắt cỏ lau, bận từ trong ra ngoài, lúc nghỉ ngơi chỉ hỏi Bạch Chuẩn một câu: “Bây giờ Thất gia có thể dẫn những… những sư huynh đệ kia ra ngoài không.”
“Không dẫn ra được.” Vẫn là giọng điệu lạnh lùng lười biếng kia, cậu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trần Thọ.
Bạch Chuẩn nói xong, sắc mặt Trần Thọ tái mét.

Anh ta ngồi ngây ra rất lâu, sau đó thỉnh thoảng còn liếc vali đồ ăn.
Hoắc Chấn Diệp nướng cành trúc trên tay, đợi khi Trần Thọ và A Sinh ra ngoài làm việc, hắn giấu ngay đồ ăn trong vali xuống dưới bàn thờ thần rồi xếp đá vào trong vali.
Bạch Chuẩn ngồi bên cạnh làm khung trúc, nhìn hắn chơi trò khôn ranh.
Hoắc Chấn Diệp quăng đá vào trong vali và nói: “Việc tôi làm gọi là phòng tiểu nhân không phòng quân tử.” Nếu như Trần Thọ nổi ý xấu, anh ta sẽ trộm một vali đá.
Trần Thọ quả thực có ý xấu, nếu như anh ta nghĩ để lại cho bọn họ một chút cũng sẽ không xách cả vali đi.
A Sinh đứng trước mặt giỏ trúc, ngực cậu ta phập phồng, mặt căng đỏ bừng: “Để tôi tìm anh ta! Tôi đi tìm anh ta!” Nói xong còn dùng mu bàn tay lau nước mắt, tại sao đến cả Trần sư huynh cũng như vậy.
Hoắc Chấn Diệp cản cậu ta lại: “Cậu biết anh ta nói thật hay giả không? Tìm được anh ta rồi có thể làm gì?”
A Sinh ngơ ngác, cậu ta ngồi trước cửa miếu, nhìn ánh đèn uốn lượn dưới chân núi, buồn bã vùi mặt vào đầu gối.

Cậu ta đã rất hy vọng lời sư huynh nói là thật.
Ít nhất môn chủ và các tiểu sư đệ vẫn còn sống.
Bạch Chuẩn thấy A Sinh ngồi xổm bên cửa, đầu ngón tay thắt cành cỏ lau, bện chặt khung trúc: “Lời anh ta nói cũng không hẳn là giả.”
Bọn họ chỉ có thể mang người sống đi, mà Trần Thọ lại muốn mang người yêu của anh ta đi.
A Sinh ngẩng đầu, nhìn Bạch Chuẩn với vẻ hoang mang.

Cậu ta không thể ngờ rằng Bạch thất gia lạnh lùng cũng biết an ủi người khác.

Suốt quãng đường đi, cậu ta còn không dám nói chuyện với Thất gia nữa đó.
Hoắc Chấn Diệp biết Bạch Chuẩn nhớ tới Bạch Lê, hắn đi tới bên cạnh A Sinh, vỗ vai cậu ta: “Được rồi, làm việc thôi, làm xong chúng ta còn phải lên trấn nữa.”
“Lên trấn ư?” A Sinh nuốt nước bọt, “Nhưng trời đã tối rồi cơ mà.”
“Không lên trấn thì làm sao tìm được cách rời khỏi đây?” Hoắc Chấn Diệp đưa cho A Sinh một tấm mặt nạ giấy, trên mặt nạ là một khuôn mặt bình thường.


Đeo mặt nạ này lên, trà trộn vào đám ma quỷ cũng không bắt mắt.
Trần Thọ trộm vali chạy lên trên trấn, anh ta không đợi ở bến đò, không nghe Chử Vân đích thân nói câu nhất định phải gả cho mình, bởi vì anh ta đã từng nghe một lần rồi.
Một khi người trong gánh hát Cát Khánh xuống thuyền, bước lên vùng đất này, bọn họ sẽ chậm rãi nhớ lại tất cả những chuyện trước đây.

Người tỉnh táo trước sẽ giết người tỉnh táo sau.
Một giây trước vẫn là sư huynh đệ, một giây sau đã trở thành đồ ăn.
Anh ta muốn mang cô ra khỏi nơi đây, anh ta nên đưa cô ra khỏi đây từ sớm, để cho cô đừng nhớ lại tất cả những chuyện này.

Chỉ cần có đồ ăn, cô sẽ không nhớ ra, không nhớ ra được sẽ không đau khổ.
Trần Thọ xách vali, tìm được gánh Cát Khánh.

Sư huynh đệ đang bắc rạp, anh ta vẽ mặt trà trộn vào trong gánh hát, tìm tới Chử Vân ngồi trước bàn trang điểm mới chỉ vẽ được nửa khuôn mặt.
Anh ta kéo tay Chử Vân: “Anh tới rồi, anh tới đón em đây.”
Chửa Vân lập tức đỏ bừng mặt, vung tay anh ta ra: “Anh muốn chết à, bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
Tần Thọ không quan tâm gì hết: “Anh có thứ muốn tặng cho em, em đi theo anh.” Nói xong muốn kéo Chử Vân ra khỏi rạp hí.

Chử Vân nhìn thấy có sư huynh sư đệ cười trộm, còn có người nhướng mày, hai má đỏ bừng.
“Anh đúng thật là, em mới vẽ được nửa mặt thôi, sao mà ra ngoài được đây.”
“Anh thật sự có chuyện gấp muốn nói với em, em dùng tay áo che trước có được không?” Trần Thọ đưa chiếc hộp nhỏ ra, “Theo anh ra ngoài, ở đây anh ngại.”
Mặc dù Chử Vân hát hí, nhưng cũng đã từng đi xem phim nước ngoài với Trần Thọ.

Hai người lén lút đi xem, người đàn ông trong phim khi muốn cầu hôn đều như vậy.
Nghĩ rằng Trần Thọ muốn cầu hôn mình, cô cũng không quan tâm tới khuôn mặt chỉ vẽ được một nửa, bèn rút khăn tay ra che mặt, xấu hổ đi theo sau Trần Thọ.

Bộ dạng xấu hổ kia còn thật hơn khi diễn cô vợ ngại ngùng trên sân khấu.
Chử Vân đi cùng Trần Thọ tới ngõ phía sau, Trần Thọ nhìn cô: “A Vân, em đừng sợ.”
Chử Vân mím môi cười: “Đừng sợ gì? Em sợ anh ăn em chắc.”
Trần Thọ rưng rưng nước mắt: “Sao mà anh ăn em được chứ, cho dù để em ăn thịt, anh cũng sẽ không ăn em đâu.” Không thể để cô ăn thịt người, nếu như cô cứ thế này, chưa biết chừng bọn họ còn có thể về.
Chử Vân sững người, sau đó bật cười: “Anh nói lời điên khùng gì vậy.”
Còn chưa dứt lời, cô đã bị Trần Thọ đánh ngất.
Khi Chử Vân tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đầy bài vị.

Tay chân cô đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét kín, còn Trần Thọ đang ngồi trước một cái vali.
Anh ta đang đánh vào va li, thầm mắng chửi, tại sao lại thế này cơ chứ? Bọn họ đã đổi thứ trong vali từ khi nào vậy?
Vốn dĩ tưởng rằng là một vali đồ ăn, nhưng không ngờ lại chẳng có gì.

Quay đầu nhìn thấy Chử Vân nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, còn cố gắng xích về góc tường.
Trần Thọ ổn định tâm trạng, sợ dọa đến cô nên vội giải thích: “A Vân đừng sợ, anh không thể đưa em ra khỏi đây, người trong gánh hát đều điên cả rồi.

Muộn thêm chút nữa bọn họ sẽ tự tàn sát lẫn nhau.”
Chử Vân không tin, cô chỉ cho rằng Trần Thọ điên rồi.
Nhưng cô rất thông minh, nghe Trần Thọ nói vậy, cô giả vờ như tin tưởng anh ta, khẽ cười gật đầu, miệng ú ớ muốn nói.
Trần Thọ rút chiếc khăn che miệng cô ra, trước khi cầm đi còn nói với cô: “A Vân, cho dù anh có chết cũng sẽ không hại em đâu.”
A Vân lại gật đầu, Trần Thọ mới rút khăn tay ra khỏi miệng cô.

Chử Vân muốn chạy nhưng cô sợ kích động tới Trần Thọ nên chỉ đành cười gượng: “Anh thật sự không phải đang dỗ dành em đấy chứ?”
Trần Thọ vuốt ve tóc cô: “Anh cũng muốn đây chỉ là trò đùa, nhưng không phải.

Em cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng ra ngoài, quái vật có tới cũng sẽ không dám vào trong nhà từ đường đâu.”
Lúc này Chử Vân hoàn toàn chắc chắn, Trần Thọ thực sự điên rồi, anh ta đặt đá vào trong vali, còn nói người trong gánh hát sẽ tàn sát lẫn nhau, còn nói linh tinh trên trấn này có quái vật.
Nhưng càng như vậy, Chử Vân càng dịu dàng với anh ta hơn: “Vâng, em không ra ngoài, nhưng chúng ta ăn gì đây?”
Cô quyết tâm phải quay lại gánh hát, nói với sư huynh đệ rằng Trần Thọ điên rồi, để sư huynh sư đệ mang Trần Thọ về.

Bọn họ có thể đi tìm Nhị môn chủ, để Nhị gia xem bệnh cho anh ta.
Nếu như trúng tà thì phải đi tìm Thất gia, thể nào cũng có cách chữa khỏi cho anh ta được.
Trần Thọ nghe cô nói vậy, sắc mặt càng tái đi: “A Vân, em đói rồi hả?”
Chử Vân không nói thì không cảm thấy gì, nói xong lập tức cảm thấy vô cùng đói bụng, dường như… dường như rất nhiều ngày chưa ăn thứ gì, cô nuốt nước bọt: “Vâng, em đói rồi.”
Trần Thọ lấy một miếng bánh qui ra, cũng may là anh ta đã học lấy nước từ thân trúc, ở đây cũng đủ nước uống.
Ngâm bánh quy vào nước làm thành bột nhão cho Chử Vân uống.


Chử Vân uống hai ngụm bèn lắc đầu nói: “Trần sư huynh, em thấy trên trấn có bán hồn đồn đậu hũ, anh đi mua cho em một bát có được không?”
Trần Thọ rưng rưng nước mắt, vừa dịu dàng lại vừa xót thương: “Thứ đó không thể ăn, thứ đó không tốt đâu.”
Anh ta gần như đối xử rất hung ác với Chử Vân, tuyệt đối không cho phép cô sinh ra suy nghĩ muốn ăn đồ trên trấn, cho cô uống hết cả nước, Chử Vân không dám phản kháng nữa.

Cô nhìn nước và lương khô, ăn hết những thứ kia, chắc chắn anh ta sẽ phải ra ngoài lấy thêm.
Sư huynh đệ phát hiện ra không thấy cô đâu nữa thể nào cũng sẽ đi tìm hai người.
Chử Vân uống bột nhão, thầm an ủi bản thân.

Chỉ cần có thể tìm cơ hội ra ngoài, nhất định có thể chữa bệnh cho Trần sư huynh.
Trần Thọ nhìn cô như vậy, trong lòng hiểu rõ cô vẫn không chịu tin tưởng mình, cô vẫn muốn chạy, đây không phải lần đầu tiên anh ta thử cứu cô nữa rồi.
Lần trước cô không tin anh ta, chạy về gánh hát.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng kia, cô nhớ ra hết tất cả mọi chuyện.
Cho nên lần này Trần Thọ mới trói cô lại, không nhìn không nghe, cô sẽ vĩnh viễn không nhớ ra: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Trần Thọ càng nói như vậy, Chử Vân lại càng ngoan ngoãn: “Em không sợ, sao em có thể sợ anh được chứ, anh có thứ gì muốn đưa cho em đúng không?”
Trần Thọ cười, anh ta lấy hộp phấn: “Cái này anh mua ở công ty bách hóa đấy, em có thích không?”
Chử Vân nhúc nhích tay: “Em muốn soi thử, anh cởi trói cho em đi, em sẽ không chạy đâu.”
Trần Thọ nghĩ, có anh ta coi chừng khẳng định sẽ không chạy nổi, vì thế anh ta cởi giây thừng trói tay Chử Vân.

Chử Vân thả lỏng cổ tay, cô biết bản thân mình không chống lại Trần Thọ được.
Vì thế cô không chạm vào dây thừng ở chân mà cầm lấy hộp phấn, mở chiếc gương nhỏ giả vờ như đang soi, dùng phấn trang điểm nốt bên mặt chưa trang điểm kia.
Trần Thọ ôm cô vào lòng, khẽ vỗ về vai cô: “A Vân đừng sợ, chắc chắn chúng ta có thể ra ngoài.”
Chử Vân vừa đau lòng vừa lo lắng.

Cô biết Trần Thọ sẽ không hại mình, nhưng mắc bệnh điên thì phải nhanh chóng đưa lên trấn khám, để muộn điên giả cũng sẽ thành điên thật mất.
Chử Vân liều mạng uống nước.

Trần Thọ tưởng cô đói, không thể cho cô bánh qui, chỉ có thể cho cô uống nước, mấy ống trúc nước nhanh chóng hết sạch.
Trần Thọ chỉ đành cắn răng lên núi lấy, trước khi đi anh ta còn trói Chử Vân lại: “Nhất định không được ra ngoài.”
Ba người Bạch Chuẩn đeo mặt nạ ra khỏi miếu thổ địa, trà trộn vào trong đám ma quỷ.
Sư huynh đệ của gánh Cát Khánh quả nhiên đang tìm hai người kia.
A Sinh đeo mặt nạ giấy, đi lại trong những bóng ma đi tới đi lui, nhìn thấy sư huynh xách đao, cả người run rẩy.
Hoắc Chấn Diệp dùng chân đá cậu ta, nhỏ giọng: “Bình tĩnh, đi qua đó.” Đối phương có mười mấy người, bọn họ chỉ có ba người.

Miếu thổ địa có thể phòng được quái vật nhưng không phòng được người, không thể lấy trứng chọi đá.
Bọn họ đeo mặt nạ, người trong gánh Cát Khánh không nhận ra mặt, nên xách đao lướt qua bọn họ.
Bạch Chuẩn đeo chiếc mặt nạ với khuôn mặt bình thường đi sau cùng, khi lướt qua mấy người kia, cậu rũ ra mấy người giấy trong tay áo, người giấy dán lên gót chân họ.
“Chúng ta đi đâu đây?” A Sinh không dám quay đầu lại, khẽ hỏi Hoắc Chấn Diệp.

Hoắc Chấn Diệp chỉ chỉ những con ma trên phố dài, mỗi một con ma đều cầm một cái bát, trong bát là nến, từng con nối đuôi nhau đi lên núi.
Bạch Chuẩn ung dung nói: “Bàn thờ thần kia không thờ chân thân, chỉ khi tìm được chân thân mới biết đây rốt cuộc là thứ gì.”
Một đoàn ma đi trên con đường nhỏ hẹp quanh co lên trên núi, hai người thành hàng, chậm chạp bước lên.
Cuối cùng tới nơi, là một tòa miếu thờ nho nhỏ, so với miếu thổ địa rách nát thì nơi này hương khói thịnh hơn nhiều.
Bạch Chuẩn tới cửa thì dừng bước.

Nơi đây không phải miếu, nơi đây là âm trạch.

Những con ma kia không tế bái thần linh gì mà tế bái một người đã chết.
Mỗi con ma đều dâng lên bàn thờ.
Hoắc Chấn Diệp ngăn một con ma muốn dâng lên bàn thờ, chào hỏi với gã: “Tôi mới đến, không biết quy củ của bản địa, mọi người đang làm gì vậy?”
Con ma kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, Hoắc Chấn Diệp còn chưa đứt sinh khí, nhưng đã bị mặt nạ che lấp dương khí, nên gã tưởng rằng hắn là một con ma mới thật.

Nếu như là ma mới chết, trên người có tiền âm tinh khiết.
Con ma kia vươn tay ra xoa xoa.
Bạch Chuẩn đưa cho gã một nén bạc cậu vừa mới gấp xong, con ma kia cầm lấy nén bạc, mặt mày hớn hở: “Các cậu chết nơi đất khách đúng không.

Không chết ở quê mà chết ở chỗ chúng tôi thì phải may mắn lắm đấy.”
“Chỗ chúng tôi không thuộc quyền quản lý của Diêm Vương, mà thuộc quyền quản lý của Sơn Thần.”
Bạch Chuẩn nhìn con ma kia, bật cười: “Sơn Thần? Thứ gì mà lại dám xưng thần?”
Con ma kia bị dọa giật mình, gã nhét bạc cẩn thận vào tay áo, lập tức quay đầu không để ý tới bọn họ nữa.


Chọc giận Sơn Thần, núi cũng phải sập mất.
Hoắc Chấn Diệp cứng họng, Bạch Chuẩn tính tình thế này cũng chỉ có hắn mới chịu được.
Nếu như đã là mộ thì phải đào lên xem bên trong rốt cuộc là thứ gì, Hoắc Chấn Diệp thả hoàng tước ra, xoa xoa đầu nó: “Mày nhớ kỹ đường, ban ngày chúng ta lại lên núi.”
Hoàng tước vỗ cánh, gật đầu.
Trần Thọ vừa rời khỏi nhà từ đường, Chử Vân bèn mở hộp phấn đập vỡ dưới đất, dùng mảnh gương vỡ để cứa dây thừng trói tay.

Cô cứa rất lâu mới nới lỏng được dây thừng, sau đó vội vàng cởi trói chân chạy ra ngoài.
Cô chạy lên trên trấn, bị dòng người tới lui cản tầm nhìn, cô chặn người lại hỏi: “Anh có biết gánh hát đang ở đâu không?”
Chẳng ai để ý tới cô, Chử Vân cảm thấy ở đây có hơi quái lạ, càng nóng lòng muốn quay về gánh hát.

Chợt nhìn thấy có người đi ngược hướng, vẽ mặt hoa, xách một cây đao.
Chử Vân lập tức vẫy tay: “Sư huynh! Em ở đây!”
Mặt hoa nhìn thấy, chậm rãi bước tới, tươi cười với Chử Vân.
Dưới chân Chử Vân như mọc rễ, rõ ràng trong lòng muốn đi tới tập hợp với sư huynh đệ, nhưng chân không thể nhúc nhích, cơ thể phản kháng bước tới đó.
Mặt hoa nghe thấy, mặt đỏ cũng nghe thấy, bọn họ xông tới chỗ Chử Vân.
Trần Thọ ở phía sau kéo lấy Chử Vân, định chạy vào trong ngõ nhỏ: “Chạy đi!”
Nhưng lại bị chặn đường, có mấy người bước ra từ trong ngõ nhỏ, bảy tám người vây Chử Vân và Trần Thọ ở giữa, bọn họ nói với Trần Thọ: “Cậu không chạy thoát được đâu.”
Mọi người đều đói cả ngày nay rồi.
Chử Vân nắm chặt tay Trần Thọ, tới bây giờ cô mới nhận ra lời Trần Thọ nói là thật, người trong gánh hát phát điên rồi.
“Mọi người làm sao vậy? Sư huynh!”
Chử Vân ngạc nhiên không biết làm sao, mặt hoa cười với cô: “A Vân, người này coi như em dẫn về, chia cho em một khúc ruột.”
Ruột người, rất tươi ngon.
Trần Thọ cũng cầm đao, bảy tám cây đao chém qua bị anh ta vung đao đẩy lùi.

Trần Thọ cũng không yếu, anh ta vốn dĩ diễn vai võ sinh, một đánh bảy cũng chống đỡ được mấy hồi.
Nhưng đã mấy ngày anh ta không được ăn no, bánh quy anh ta có đều để dành cho Chử Vân cả.
Chử Vân bị hai sư huynh ấn xuống đất, cô thét lên gọi Trần Thọ tới cứu.

Trần Thọ xoay người định chạy tới thì bị một đao xuyên qua bụng.
Tiếng hét chói tai của Chử Vân im bặt, cô ngây ngốc nhìn tất cả xảy ra trước mắt, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trần Thọ quỳ dưới đất, mấy cái bánh quy lăn ra từ trong ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Chử Vân, còn muốn cười với cô.

Nhưng còn chưa cười lên, đầu đã đập mạnh xuống, chết không nhắm mắt.
Chử Vân chỉ thấy mặt mình vừa nóng lại vừa lạnh, hình như nước mưa đang rơi trên mặt cô, cô vươn đầu ngón tay ra chạm vào má mình.

Đầu ngón tay dính máu tươi, thì ra không phải là mưa, là máu của Trần Thọ bắn lên mặt cô.
Nửa bên mặt của cô dính máu, một con mắt nhìn thấy thế giới màu đỏ, con mắt kia nhìn thì lại là màu trắng.
Những khuôn mặt đỏ, trắng, lam, đen từng người đều nhe hàm răng cười hung ác trước mặt cô.
Chử Vân ngơ ngác, cô đã nhớ ra hết rồi, cô nhớ đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cô nhớ tới khi bản thân không muốn giết người, rốt cuộc đã dùng cách nhục nhã nào để đổi lấy đồ ăn.
Cô đỏ mắt, nhìn những khuôn mặt đã không còn nhận ra hình người.

Cô cười ha ha nhào vào Trần Thọ, cơ thể chạm vào mũi đao, ôm chặt lấy Trần Thọ.
Một lần chết hai người, còn lại mấy người chia nhau thi thể.
“Đúng là một đôi uyên ương số khổ, cắt đầu chôn chung một chỗ đi.”
Vừa định tiến lên tách hai thi thể này ra, ngón tay Chử Vân nhúc nhích.
Cô “sống” lại rồi.HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI.