“Tâm, sao em lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói thình lình vọng tới, cùng với lòng bàn tay thô ráp bởi thời gian đang áp trên vai mình, Quý Mãnh Tâm khó nén giật mình, ngoảnh đầu nhìn một cái.
Thoạt đầu, Quý Mãnh Tâm hơi sững ra, nhưng chỉ chốc lát sau liền đứng dậy, điềm tĩnh chào hỏi: “Anh Hoàng.”
Cao Vĩnh Hoàng liếc nhìn bộ dạng hiện tại của đối phương, trên quần áo dính đầy bụi đất, hệt như vừa mới lăn lộn ở cồn cát nào đó ngoài kia vậy. Trái lại, gương mặt vẫn sạch sẽ, thái độ cũng thản nhiên, hoàn toàn không hề lo sợ khi bị người thân quen phát hiện y đang ngồi trong đồn cảnh sát.
Lúc nhận ra Quý Mãnh Tâm không chỉ có một mình, Cao Vĩnh Hoàng hạ giọng hỏi: “Mấy đứa gặp chuyện gì vậy?”
Nếu là bình thường, một đám thanh niên choai choai thế này bị tóm cổ vào đồn cảnh sát thì chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ rằng họ vừa đánh nhau. Thật ra Cao Vĩnh Hoàng cũng nghĩ đến nguyên nhân đó rồi, có điều anh không tin Quý Mãnh Tâm sẽ dẫn bạn bè theo để đánh nhau với người khác.
Hơn mười lăm năm trước, cả hai đã trở thành anh em kết nghĩa của nhau. Khi Quý Mãnh Tâm còn chưa vào lớp Một, Cao Vĩnh Hoàng đã từng sang nhà để dạy chữ cho y trước để không bị bỡ ngỡ. Suốt quãng thời gian trưởng thành của y luôn có sự tồn tại của anh.
Nếu đã nhắc đến tình anh em kết nghĩa giữa họ thì không thể không nhắc đến anh trai của Quý Mãnh Tâm. Nhờ có người này mà họ mới có thể trở nên gần gũi với nhau hơn rất nhiều. Hơn nữa, Quý Mãnh Tâm rất thích có anh trai, càng nhiều anh trai y lại càng thấy vui vẻ. Bởi vì mỗi người bọn họ ai cũng đều tài giỏi và xuất sắc, là một tấm gương mẫu mực để Quý Mãnh Tâm có thể noi theo.
Đáng tiếc, vào năm cuối cấp của Cao Vĩnh Hoàng đã xảy ra không ít chuyện buồn bã, vô tình làm rạn nứt mối quan hệ thân thiết của hai người. Tình anh em nhạt nhòa, cả tình bạn cũng chấm dứt.
Đó là lý do nhiều năm qua, Cao Vĩnh Hoàng không chủ động đi tìm gặp Quý Mãnh Tâm trò chuyện. Mỗi lần nhìn thấy đối phương, anh sẽ vô thức nhớ đến người trong lòng mình.
Quá khứ không thể trở lại, nhưng cũng không thể mất đi.
Thế nên kỷ niệm và nỗi đau đều bị phong ấn trong chiếc hộp của quá khứ, mãi yên vị một chỗ, mãi dằn vặt tâm can.
Trở về thực tại, Cao Vĩnh Hoàng có vẻ nghiêm khắc chờ đợi câu trả lời.
Quý Mãnh Tâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua đám bạn của mình, rồi lại nhìn anh, rành mạch nói: “Chuyện cũng hơi dài, nhưng nói chung thì bọn em gặp côn đồ nên tự vệ thôi.”
“Tự vệ thật à?” Cao Vĩnh Hoàng nheo mắt ngờ vực.
Quý Mãnh Tâm chẳng chần chừ mà gật đầu.
“Vậy có đứa nào bị thương gì không? Bọn côn đồ đâu rồi?” Anh hỏi tiếp.
Đúng lúc đó, có chú cảnh sát lâu năm trong nghề bất ngờ từ xa đi lại gần, trong tay là một cốc cà phê đá. Chú ấy uống một ngụm rồi khàn khàn đáp giùm bọn nhỏ: “Cậu Hoàng, bọn gây chuyện ngồi ở đằng kia, tụi nó là cái bọn đã hơn mười lần bị tóm cổ vào đây rồi đó.”
Đoạn, chú tặc lưỡi: “Còn mấy thanh niên mặt mũi xán lạn này khai báo là đánh nhau vì bạn của chúng bị ức hiếp và bóc lột.”
“Bạn của chúng?” Cao Vĩnh Hoàng hơi bất ngờ, vội đảo mắt tìm xem còn sót lại một thằng con trai nào khác không.
Lúc nhìn quanh mấy vòng, anh chợt trông thấy một tên nhóc con đang ngồi thu mình ở băng ghế, đầu cúi gằm, hai bàn tay lồng chặt vào nhau, im thin thít. Nhìn bề ngoài thì không ai nghĩ đây sẽ là sinh viên đại học, bởi vì dáng người của đối phương vừa thấp bé vừa có vẻ gì đó yếu đuối.
Nếu bảo là học sinh cấp II hay cấp III cũng sẽ có người tin răm rắp cho xem.
Cao Vĩnh Hoàng thu tầm mắt về, nhẹ giọng cười hỏi người bên cạnh: “Chú Thông định xử bọn nhóc này thế nào ạ?”
Chú Thông lắc lắc đầu, bĩu môi chán chường: “Thôi, thả chúng về cho bố mẹ đi. Dù sao nội tình cũng có thể thông cảm được, nhưng mà… cái cậu này này, lần sau muốn tự vệ thì tự vệ, nhưng đừng có mà sử dụng vũ khí rồi tự chuốc tội vào người, nhớ chưa?”
Cao Vĩnh Hoàng sửng sốt: “Sử dụng vũ khí?”
Chú Thông thở dài, bộc bạch hết sự thật: “Ừ, nếu đội dân phòng không chạy tới kịp thì có khi một thằng trong đám bên kia bị mù rồi đấy.”
Như chưa thể tiếp nhận ngay được, Cao Vĩnh Hoàng chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Quý Mãnh Tâm. Quý Mãnh Tâm lại rũ mắt không biện hộ cho bản thân dù là nửa chữ, sắc mặt âm trầm khó đoán. Lúc đó, Kỳ Họa Niên đứng gần định mở lời giải thích cho rõ ràng mọi chuyện, tránh để người lớn hiểu lầm.
Song, không ngờ chú Thông lại bất giác nói thêm một câu: “Thiệt tình, đời người có một đôi mắt thôi, mù rồi thì còn làm ăn gì được nữa, hỏng hết cả tương lai.”
Ngay tức thì, Quý Mãnh Tâm ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đầy gân đỏ giận dữ. Hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, y nhìn chú Thông, gằn giọng bảo: “Không phải ai bị mất đi đôi mắt cũng sẽ thành phế vật như ông nói đâu!”
Bỗng nhiên bị một đứa nhỏ chỉnh đốn, chú Thông cũng đỏ mặt phát điên: “Mày nói cái gì đó thằng hỗn xược kia? Chú nói sai cái gì mà mày phản ứng như thế? Mù thì không phế vật, nhưng mà chắc chắn là khuyết tật rồi, có hiểu chưa?”
Trong lúc nóng giận, lời gì cũng nói được, nhất là lời khiến cho người khác bị tổn thương. Bản thân chú Thông không mảy may nhận ra câu nói của mình có gì bất ổn, vì đang tức giận nên thường sẽ nghĩ gì nói đó.
Khuyết tật ư?
Dáng vẻ trầm tĩnh mọi ngày của Quý Mãnh Tâm phút chốc bị hai chữ “khuyết tật” đánh vỡ nát. Y đột nhiên sấn tới, trước mặt bao nhiêu con mắt hoảng hốt và tò mò, y không ngần ngại tung ra một nắm đấm mà y cho rằng là xứng đáng.
Vào giây khắc căng thẳng nhất, Cao Vĩnh Hoàng là người tỉnh táo còn sót lại, giơ cánh tay ngăn chặn cú đánh của Quý Mãnh Tâm. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, chẳng bao lâu thì Quý Mãnh Tâm buộc mình phải hạ tay xuống, tự giác lùi về sau một bước.
Cao Vĩnh Hoàng điềm tĩnh lên tiếng: “Chú Thông, thằng bé là người quen của cháu, hôm nay nó cư xử như thế là không phải, cháu thay mặt thằng bé xin lỗi chú.”
Chú Thông lạnh nhạt “hừ” thành tiếng, sắc mặt hốt hoảng từ từ biến mất.
“Ít ra cậu còn biết chuyện hơn nó. Thôi thì—“
Chưa để chú ấy nói xong, anh đã nhẹ nhàng cắt ngang: “Có điều, những lời chú vừa nói lúc nãy thật sự thì có hơi nặng nề. Cháu hy vọng đó chỉ là những suy nghĩ trong lúc nóng giận mà thôi. Mỗi người mỗi cảnh, chúng ta sẽ không thể biết họ đã trải qua biến cố gì đâu, nên chỉ có thể nhìn nhận chứ không thể phán xét. Cháu nói vậy để chú hiểu được vì sao thằng bé lại có hành động phản kháng như thế kia.”
Từ trước đến nay, Cao Vĩnh Hoàng nổi tiếng là một người đứng đắn và hiểu chuyện. Một lời anh nói ra có thể khiến cho trăm người tâm phục khẩu phục. Mặt khác, dù rằng chú Thông là tiền bối, là người vào nghề sớm hơn, song so với chức danh thì anh lại cao hơn chú rất nhiều bậc. Thế nên muốn nóng giận cỡ nào cũng đành phải kìm chế lại.
Huống hồ… mấy lời của Cao Vĩnh Hoàng quá có sức thuyết phục người xung quanh, bây giờ chú Thông mới bắt đầu thấy ê ê cái mặt.
“Thôi được rồi. Chú cũng có lời không hay, lúc nóng giận khó giữ cái đầu lạnh. Xin lỗi.”
Quý Mãnh Tâm lầm lì không đáp, xoay mặt đi.
Cao Vĩnh Hoàng vẫn giữ nụ cười nhã nhặn nói: “Vâng, thế tốt rồi ạ. Chú làm việc tiếp đi nhé, để cháu nói chuyện với tụi nhỏ.”
Đám người tụ tập hóng hớt rốt cuộc cũng phải giải tán để tiếp tục công việc của mình. Bầu không khí căng như dây đàn chậm rãi lắng xuống.
Cao Vĩnh Hoàng gọi tất cả bạn bè của Quý Mãnh Tâm đến để trò chuyện đôi câu. Sau khi nói chuyện với bọn họ, ấn tượng ban đầu trong lòng anh bỗng tan biến. Những đứa trẻ này cực kỳ trưởng thành và ngoan ngoãn, chẳng qua gặp phải chuyện bất bình nên khó giữ được điềm tĩnh.
Phụ huynh của La Lịch đến rất nhanh. Khi họ bước chân vào đồn cảnh sát, ánh mắt tràn ngập hoang mang hơn là nóng giận. Nhìn thấy con trai của mình lành lặn trở về, họ mới nhẹ nhõm thở ra.
La Lịch chào tạm biệt đồng bọn, sắc mặt vui vẻ hẳn lên.
Kỳ Họa Niên cười bảo: “May thật, cứ tưởng cô chú sẽ xử lý nó ngay tại chỗ này luôn chứ.”
Gia Thanh che miệng ngáp một tiếng dài, uể oải giãn cơ: “Đúng là ông trời có mắt, không ép người khác tới bước đường cùng. Nói chứ tao đang lo mình vác xác về nhà sẽ bị lột da chiên giòn đây. Má, nhờ có anh sếp của thằng Tâm nên cả đám mới được bảo lãnh, nhưng ba mẹ tao biết hết trơn rồi còn đâu. Biết vậy nãy khoan gọi điện về.”
Kỳ Họa Niên cười khẩy: “Ăn đòn riết phải quen rồi chứ mày?”
“Mẹeeee, thương nhau tí đê bạn thân.”
“Thương khỉ mốc!” Kỳ Họa Niên huých cùi chỏ vào sát mặt Gia Thanh, sau đó sực nhớ đến một người, bèn quay đầu tìm. “Diệc Du thì sao đây?”
Gia Thanh cũng quay đầu nhìn về phía băng ghế ở gần góc tường, trông thấy Diệc Du vẫn còn ngồi im một chỗ không nhúc nhích. Nghe đâu bản tường trình cậu ta còn chưa ghi một chữ nào, cứ như một pho tượng tí hon vô hình vậy.
“Hay là gọi cho chị Tú Chi xem sao?” Gia Thanh đề nghị.
“Nhưng mà tao không có số chị ấy. Không biết Diệc Du có mang theo điện thoại không nữa.” Kỳ Họa Niên thở dài đánh thượt.
Tưởng đâu cuối tuần được nghỉ ngơi thư giãn rồi tụ tập cả nhóm đi xem phim vui vẻ, ai mà ngờ được lại có chuyện này xảy ra cơ chứ.
Bên ngoài đồn cảnh sát, Cao Vĩnh Hoàng châm một điếu thuốc, ngậm trên môi. Quý Mãnh Tâm đứng ngay bên cạnh đang trầm mặc nghĩ ngợi điều gì đó.
Hồi lâu, Cao Vĩnh Hoàng nhả khói, hỏi han: “Dạo này việc học ổn cả chứ?”
Quý Mãnh Tâm nhàn nhạt gật đầu, trả lời không thừa không thiếu: “Vẫn ổn cả.”
Cao Vĩnh Hoàng nghiêng mặt nhìn sang, giơ cao tay dọa đánh: “Lâu quá không gặp nhau, nói chuyện quên vâng dạ rồi đúng không? Ba mẹ em thì sao? Chú đã về hưu rồi nhỉ?”
“Ba em sắp về hưu thôi, ông cũng muốn về sớm một chút để có thời gian mà lo cho mẹ.”
“Ừ, về hưu cũng còn có lương hưu, lại thêm thời gian chăm sóc cô thì càng tốt rồi. Còn em đó, bận rộn cỡ nào cũng nên ngó ngàng mẹ mình một chút biết chưa? Cái tính lầm lầm lì lì của em từ nhỏ tới giờ chẳng thay đổi gì cả.”
Có làn gió chuếnh choáng thổi đến. Đường sá vào tầm giờ này vẫn còn rất nhộn nhịp. Nhìn qua cánh cổng sắt được sơn màu trắng có thể thấy dòng xe cộ tấp nập lưu chuyển chẳng ngừng.
Quý Mãnh Tâm kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, sau đó kéo phéc-mơ-tuya kín mít đến tận cần cổ. Khuôn miệng bị giấu sau lớp áo khoác, khiến cho giọng nói cũng trầm hơn bình thường.
“Anh bày cho em cách ngó ngàng mẹ được không? Ngày nào đi học hay đi làm về cũng nhìn thấy mẹ ngồi ngay tại chỗ đó, mặt mày rũ rượi, đôi khi còn chực khóc, em thật sự không biết phải làm gì cả. Thậm chí có lúc em cảm giác mình như một kẻ vô hình trong nhà vậy.”
Khi nghe đến đây, ánh mắt Cao Vĩnh Hoàng thoáng xót xa. Động tác đưa thuốc lên môi khựng lại. Anh im lặng quan sát Quý Mãnh Tâm ở cự li gần, dưới ánh đèn của mái hiên, anh nhận ra được tâm trạng của đối phương đang rất tệ.
Cao Vĩnh Hoàng nhíu mày cảnh tỉnh: “Sao em lại có suy nghĩ tiêu cực như thế? Trước kia mẹ lúc nào cũng thương và chiều chuộng em nhất. Không lẽ ngay cả việc trò chuyện với mẹ của mình, em cũng không làm được à?”
Quý Mãnh Tâm liếc nhìn anh, lạnh tanh đáp: “Đúng vậy. Từ lâu rồi em không còn biết làm thế nào để nói chuyện với mẹ của mình nữa. Bà luôn trong tâm trạng đau khổ suy sụp, em nói gì bà cũng không đoái hoài đến, em thật sự thua rồi.”
“Mãnh Tâm…”
“Có lẽ hồi nhỏ do anh ấy luôn thu mình, còn em thì vô tư hơn nên mẹ mới cảm thấy chiều chuộng và thương em sẽ dễ dàng hơn. Nhưng thật ra khi mọi chuyện ập đến, em mới phát hiện tình cảm của mẹ hoàn toàn dành cho anh ấy.”
“Mãnh Tâm!” Cao Vĩnh Hoàng bất ngờ lớn tiếng, nét mặt vừa giận vừa buồn. “Anh cấm em tiếp tục giữ cái suy nghĩ đó ở trong đầu. Mẹ em thương đều cả hai người, làm sao em nhìn thấy được trái tim của mẹ mà dám mạnh miệng phán xét như vậy? Anh nói rồi, hoàn cảnh của người ta như thế nào mình chỉ được nhìn nhận chứ đừng đánh giá. Em không phải là mẹ em, làm sao em hiểu được những nỗi đau ấy?”
Quý Mãnh Tâm cúi đầu, rũ mắt nhìn đăm đăm xuống đất. Y hiểu vì sao mình bị mắng, lúc nhỏ y cũng thường xuyên bị anh mắng, nhưng những câu từ trách mắng ấy lại là một phần giúp cho y trưởng thành hơn.
Cao Vĩnh Hoàng dập tắt điếu thuốc trong tay rồi chuẩn xác ném nó vào thùng rác gần đó. Anh xoa mặt mình, như thể cố gắng kìm giận. Hồi sau anh ngẩng đầu nhìn Quý Mãnh Tâm, điều chỉnh giọng điệu rồi khuyên nhủ một câu.
“Ai cũng đau lòng cả. Anh biết em cũng chưa thể vượt qua được chuyện đó. Nhưng đừng vì vậy mà tự khiến bản thân trở nên tệ bạc. Hãy cứ tiếp tục sống đúng với những gì ba mẹ từng dạy cho em, những kinh nghiệm mà bọn anh đã truyền lại. Sống làm sao để cho người ấy yên lòng, hiểu không?”
Quý Mãnh Tâm cắn môi dưới thật mạnh, đảo mắt nhìn qua chỗ khác, lát thì bật cười bất cần: “Người mất như ngọn đèn tắt, anh nghe câu này chưa?”
Cao Vĩnh Hoàng bình thản đáp: “Nghe rồi, nhưng anh biết trong lòng em, ngọn đèn ấy vẫn sáng.”
Quý Mãnh Tâm quay sang nhìn đối phương, ánh mắt xuyên thấu tâm can, cười nhạt: “Không phải trong lòng anh mới như thế à.”
Đừng tưởng em đã quên những chuyện từng xảy ra.
Một đứa con nít tận mắt chứng kiến tất thảy, thế mà anh chẳng biết xấu hổ là gì.
Cao Vĩnh Hoàng không thể biết được Quý Mãnh Tâm đang suy nghĩ cái gì, anh ngậm cười thừa nhận: “Chúng ta giống nhau cả mà.”
“Làm sao mà giống nhau được?”
“Ồ, thế khác chỗ nào?” Anh nhướng mày ngạo nghễ.
Bây giờ tâm trạng của Quý Mãnh Tâm mới đỡ hơn một chút. Y nhìn đối phương, khóe môi khẩy cười: “Anh mù quáng hơn.”
“…” Bảo lãnh cho em là điều sai lầm của anh mày đấy!
Trước khi trở vào trong, Cao Vĩnh Hoàng bỗng nhớ đến một chuyện, ngay lập tức hỏi Quý Mãnh Tâm.
“Cậu bạn bị đám lưu manh ăn hiếp có phải… không được ổn không?”
Nghe hỏi, Quý Mãnh Tâm dừng bước, ngoảnh đầu nhìn anh. Thoạt đầu sắc mặt của y vẫn còn bình thường, song qua vài giây lại bắt đầu thay đổi.
Quý Mãnh Tâm cau mày, tự nhiên thấy không vui: “Không được ổn là ý gì đây? Cậu ta đâu có bị thương gì?”
Cao Vĩnh Hoàng liếm môi, lắc đầu giải thích: “Không phải, ý anh là… hình như đứa nhỏ đó có bệnh. Bệnh về tâm lý, dạng như tự kỷ ấy? Lúc nãy anh có nghe đồng nghiệp nói sơ qua rồi, từ khi vào đây tới giờ nhóc ấy vẫn chưa nói chuyện với ai cả, tường trình cũng không chịu viết, hẳn là… bị sốc tâm lý rồi chăng?”
Bị sốc tâm lý…
Có thể là như vậy.
Quý Mãnh Tâm nghiêng đầu, tìm kiếm bóng dáng của Diệc Du ở bên trong. Qua cửa kính, y trông thấy đối phương vẫn ngồi chỗ cũ, xung quanh còn có Gia Thanh và Kỳ Họa Niên đang dỗ dành hỏi thăm.
“Đừng gọi cậu ấy là người có bệnh. Chỉ hơi ngốc thôi, là một đứa nhỏ ngốc.”
Vì thời gian không còn sớm, Gia Thanh bị mẹ khủng bố khoảng mấy chục cuộc gọi, gã đành phải tạm biệt mọi người, chuẩn bị tinh thần bị bỏ vào chảo làm món “da chiên giòn”. Sau khi bóng dáng xe đạp tay ngang của Gia Thanh lẩn khuất trong đám đông, ba người còn lại mới quyết định về nhà.
Đứng trước cửa đồn, Kỳ Họa Niên liếc nhìn Diệc Du giấu kín khuôn miệng và chiếc mũi nhỏ sau áo khoác cao cổ. Lông mi cong dài lâu lâu chớp một cái, tuyệt nhiên chẳng nhìn bất kỳ người nào trước mặt mình.
Qua hồi lâu, Kỳ Họa Niên bất lực, nhìn Quý Mãnh Tâm trông chờ giải pháp.
Quý Mãnh Tâm cũng nhìn cậu, suy nghĩ giây lát: “Hay là chúng ta đưa cậu ấy về đi. Bây giờ gọi điện cho người nhà cũng không được nên chịu thôi.”
Kỳ Họa Niên ngầm đồng ý, quay gót đi tới bên cạnh Diệc Du, dịu dàng bảo: “Giờ bọn tôi đưa cậu về nhà nhé? Tạm thời gửi đỡ xe đạp ở đây đi, sáng mai tôi sẽ đến lấy cho cậu.”
Diệc Du im lặng lắng nghe, không hề phản ứng.
Thấy vậy, Quý Mãnh Tâm bất ngờ cất tiếng gọi: “Spaghetti.”
Chẳng ngờ được Diệc Du luôn làm ngơ giả điếc bỗng ngẩng đầu nhìn về hướng có tiếng nói. Đôi mắt đen láy trong sáng mở thật to, nhìn chăm chú Quý Mãnh Tâm.
Quý Mãnh Tâm điềm tĩnh nói tiếp: “Về nhà nhé?”
Hàng mi run lên, Diệc Du mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng hơi ngập ngừng.
Kỳ Họa Niên đứng gần thầm lặng quan sát mọi diễn biến, không hiểu sao lại có cảm giác mình đã bỏ lỡ một chuyện rất quan trọng. Song, dáng vẻ dịu dàng của Quý Mãnh Tâm lúc này lại khiến cho cậu yên lòng cực kỳ.
Ngoài mặt luôn mắng Diệc Du phiền phức, thế mà vẫn để ý người ta ra phết.
Quý Mãnh Tâm từ từ tiến đến trước mặt Diệc Du, cúi người nói: “Tôi và Niên sẽ đưa cậu về nhà, không có ai dám giở trò gì nữa đâu.”
Diệc Du run run bả vai trong vô thức, chốc lát thì trả lời nhỏ xíu: “Ùm.”
Kỳ Họa Niên bị tiếng “ùm” của đối phương chọc cười. Đoạn, chưa cười được bao nhiêu thì di động trong túi quần đổ chuông. Khóe miệng cứng ngắc, cậu lấy điện thoại ra nhìn thử thì sững người.
Màn hình hiển thị tên người gọi là “Anh Chủ”.
Đáy lòng Kỳ Họa Niên bất giác gợn sóng, lo lắng không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không.
“A-lô, em nghe.”
Đầu dây bên kia dội lại đầy tạp âm, hình như là ở nhà hàng, tiếng người cười nói không ngớt.
“A-lô, cậu có phải là Họa Niên không?”
Khi nghe thấy giọng người lạ, tâm trạng của cậu càng sốt ruột gấp bội.
Kỳ Họa Niên đi sang một góc khác yên tĩnh hơn, nghiêm giọng đáp: “Vâng, tôi là Họa Niên. Người đang giữ máy là…”
“Tôi là Tần Chính, thầy của Vưu Hạ. Hiện tại Hạ đang say quá, không thể tự về được nhưng cũng không để ai đưa về. Cậu ta bảo tôi gọi cho cậu, nhờ cậu đến đón. Cậu có tiện không?”
Anh ấy uống say quá à?
Thật là…
Kỳ Họa Niên nén tiếng thở dài, vội vàng tiếp lời: “Vâng được ạ, vậy phiền chú gửi cho cháu địa chỉ nhà hàng nhé.”
Lúc Kỳ Họa Niên trở lại, Quý Mãnh Tâm phát hiện vẻ mặt của đối phương không ổn. Trong tay cậu vẫn còn cầm chặt điện thoại, ánh mắt bồn chồn lo lắng thấy rõ.
Quý Mãnh Tâm hỏi: “Có chuyện gì à?”
Kỳ Họa Niên gật đầu, nói thật: “Anh ấy đi ăn tiệc nhưng uống say, bây giờ tôi phải đến chỗ đó đưa về. Chắc là tôi không đi cùng hai người được rồi. Xin lỗi nhé.”
“Không sao đâu, tôi đưa cậu ấy về cũng được.” Thái độ của Quý Mãnh Tâm khá bình thường.
Kỳ Họa Niên cười áy náy: “Cảm ơn ông nhiều nhá! Để tôi nhắn địa chỉ nhà của Diệc Du—“
Quý Mãnh Tâm bỗng lạnh tanh ngắt lời: “Tôi biết nhà cậu ta. Ông đi mau đi cho kịp.”
“…”
Tâm biết nhà của Diệc Du? Mình nhớ là chưa từng nói, không lẽ Thanh hay Lịch nói? À mà có thể là Diệc Du đã nói không chừng.
Nghĩ bụng như vậy, Kỳ Họa Niên không thắc mắc nữa. Cậu vui vẻ chào tạm biệt cả hai rồi tức tốc chạy ra đường lớn bắt một chiếc tắc-xi. Trước khi đến rạp chiếu phim, Quý Mãnh Tâm đã chạy xe qua đèo cậu. Bây giờ Quý Mãnh Tâm đưa Diệc Du về nhà rồi nên cậu phải tự lực cánh sinh.
Nhưng cũng may là không đi xe đạp, nếu không bây giờ sẽ chật vật cỡ nào đây.
Đợi cho bóng lưng của Kỳ Họa Niên biến mất, Quý Mãnh Tâm mới chậm rãi thu tầm mắt về. Đôi mắt hờ hững chẳng bộc lộ một tia xúc cảm nhìn qua phía Diệc Du.
“Spaghetti, lại đây.”
Diệc Du như con thỏ trắng nhỏ bé ngoan ngoãn bước đến gần Quý Mãnh Tâm.
“Chúng ta về thôi.”
Diệc Du trông thấy Quý Mãnh Tâm cất bước, lòng rối bời, vội vàng vươn tay níu gấu áo của y lại. Quý Mãnh Tâm quay người khó hiểu, không biết linh cảm từ đâu rơi xuống, mách bảo cho y rằng đối phương gặp sự cố gì đó.
“Làm sao vậy? Nói tôi nghe.”
Diệc Du hít một hơi, run run đáp: “Chân Du, đau.”
Quý Mãnh Tâm tức thì cúi xuống nhìn, sau đó ngồi xổm, thuận tay vén ống quần của Diệc Du lên, phát hiện có vết thương đang rỉ máu. Chắc là lúc giằng co với bọn lưu manh đã bị va quệt mà không hay.
“Đau lắm không?”
Diệc Du thấy đau chứ, vừa đau vừa sợ nhưng không dám khóc, cũng không dám than vãn, bèn lắc đầu nói dối: “Um, Du chịu, được.”
Từ dưới nhìn lên, Quý Mãnh Tâm không thể thấy rõ biểu cảm của Diệc Du. Nhưng qua giọng nói có thể cảm nhận được chút gì đó không thật lòng.
Haiz, là sợ mình mắng ư?
Lúc nghĩ đến điều này, trong lòng Quý Mãnh Tâm cũng chẳng vui vẻ gì được. Đôi bên im lặng một hồi, cuối cùng Quý Mãnh Tâm đưa ra quyết định, y xoay lưng hướng về phía Diệc Du, nhẹ giọng ‘ra lệnh’.
“Lên đi, tôi cõng cậu về.”
Diệc Du chớp chớp đôi mắt sửng sốt của mình, ngỡ là bản thân nghe nhầm nên cứ đứng chết một chỗ.
Thấy đối phương không phản ứng, Quý Mãnh Tâm ngầm thở dài, quay đầu ‘ra lệnh’ mạnh mẽ hơn chút xíu: “Có muốn về nhà không? Muốn về thì leo lên, hay là muốn tự đi về bằng cái chân đau của cậu hm?”
Diệc Du lén lút liếc nhìn ống quần, nơi mà người kia đã chủ động đưa tay vén lên. Tần ngần mãi, cậu ấm nhỏ mới từng bước tiến về phía trước, chầm chậm thả cơ thể xuống tấm lưng nở nang vững chắc của Quý Mãnh Tâm.
Quý Mãnh Tâm giữ chặt hai chân Diệc Du, cẩn thận tránh chạm vào vết thương rồi đứng dậy. Diệc Du nghiêng đầu, tì gò má lên vai của người nọ, thích thú cười một tiếng.
“Đau mà còn cười được à?”
“Hì hì, mấy hôm nay, Du hay, ăn khuya, có nặng lắm hong?” (Có nặng lắm không?)
“Nặng.” Nặng nợ cậu ấy.
“…Ngày mai, sẽ bớt, ăn lại.” Diệc Du ngại ngùng nói nhỏ xíu xiu.
Quý Mãnh Tâm cất bước thong thả, vừa đi vừa lắc đầu dở khóc dở cười.
Ngốc, cậu nghĩ sau này tôi vẫn sẽ cõng cậu như thế này à?
Diệc Du nghiêng đầu nhìn qua bên hàng rào xanh rì, chợt cất tiếng mềm mại: “Sau này, Tâm, cõng, Du về, tiếp nha…”
Ngoài phố rộn rã, thế nhưng nơi mà hai người họ đang đứng lại như chẳng hề tồn tại bất kỳ âm thanh ồn ã nào cả. Trên vỉa hè đông người qua lại như những chiếc bóng mờ nhạt, khiến cho một đôi thanh niên phút chốc trở thành tâm điểm.
Quý Mãnh Tâm thoáng dừng bước, rũ mi nghĩ ngợi.
Diệc Du vòng tay ôm lấy cổ đối phương cứng ngắc, lim dim buồn ngủ.
Trước khi ngủ thiếp đi, Diệc Du mơ màng mỉm cười, thì thầm: “Tâm ơi…”
Nghe tiếng gọi, Quý Mãnh Tâm sực tỉnh, thấp giọng đáp: “Ừm?”
“Du, thích, Tâm, thích lắm…”
Mặc dù đã lường trước được nhưng Quý Mãnh Tâm vẫn không tránh khỏi ngây người.
Từ trước đến nay, có rất nhiều người từng bày tỏ tình cảm với Quý Mãnh Tâm. Mỗi người bọn họ đều có tính cách riêng biệt, suy nghĩ riêng biệt, thế mà đối với y, ai cũng như ai, giống hệt một kiểu người được tạo ra từ một nơi nào đó vậy.
Và rồi hôm nay lại có thêm một người tỏ tình với Quý Mãnh Tâm.
Người này thích y, thích lâu lắm rồi, thích đến mức chẳng ngại ngùng che giấu một chút gì cả. Ngây thơ và vô tư, có lẽ là điều mà Quý Mãnh Tâm thích nhất ở Diệc Du.
Cũng chính sự ngây thơ vô tư này lại làm cho Quý Mãnh Tâm cảm thấy khó xử và đau lòng.
Quý Mãnh Tâm ngửa mặt nhìn trời, thở mạnh một hơi rồi xốc lại tinh thần, dịu dàng nói:
“Ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi dậy.”
Thật ra Diệc Du đã ngủ mất rồi.
Quý Mãnh Tâm tiếp tục cất bước về phía trước, lòng thầm nhủ, nếu bớt ăn lại thì tôi mới cõng cậu, muốn đi đâu cũng được.
—
Khi tắc-xi đến nơi, trước cửa nhà hàng đang tụ tập một đám người. Nhìn qua ô cửa kính, Kỳ Họa Niên nhanh chóng bắt được hình ảnh nghiêng ngả của Vưu Hạ.
Bên cạnh anh có một người đàn ông luống tuổi, nét mặt tỉnh táo, tay chân không hề luống cuống, trái lại rất chừng mực và vững vàng đỡ lấy người say. Có lẽ người đó chính là người đã gọi điện cho cậu hồi nãy.
Kỳ Họa Niên móc ví, lấy tiền đưa cho tài xế rồi vội vàng xuống xe. Từ đằng xa đi lại gần, trước hàng chục con mắt hiếu kỳ, Kỳ Họa Niên bình tĩnh cất tiếng chào hỏi Tần Chính.
“Xin chào, chú là Tần Chính đúng không ạ?”
Tần Chính quay sang, nheo mắt nhìn Kỳ Họa Niên trên dưới một lượt. Thú thật, khi tận mắt nhìn thấy đối phương, ông vẫn không dám tin Vưu Hạ thế mà lại có thể đặt trọn niềm tin vào một người trẻ tuổi nhường này.
Đánh giá trong bụng xong, Tần Chính nở một nụ cười tao nhã, hỏi: “Cậu là Họa Niên?”
Kỳ Họa Niên gật đầu, thái độ nghiêm túc cực kỳ. Hay nói đúng hơn thì có vẻ nghiêm trọng thái quá, làm cho Tần Chính rùng mình không ngớt. Ông đưa tay phải đẩy gọng kính cho ngay ngắn, sau mới nghiêng đầu định gọi Vưu Hạ dậy.
Vốn dĩ Vưu Hạ không định uống quá chén, nhưng trong bàn tiệc thì ai cũng muốn nâng ly chúc mừng anh với đủ lý do trên trời dưới đất. Thực chất, họ chỉ đơn thuần muốn thử uống rượu với “người cõi trên” xem có cảm giác gì thú vị hay không.
Vài ly đầu Vưu Hạ còn gượng được, gần tàn tiệc thì anh không chịu nổi nữa, đành đẩy sang cho Tần Chính gánh hết.
Rốt cuộc tửu lượng quá yếu vẫn quật anh say bí tỉ.
Tần Chính lay nhẹ cánh tay Vưu Hạ, kề mặt gọi: “Hạ, dậy, bạn cậu đến rồi.”
Vưu Hạ nghe thấy, mơ màng mở mắt nhìn chung quanh, toàn là hình ảnh ảo ảo khó chịu chết được. Vậy nên anh lại gục đầu, không muốn nói gì hay nghe gì nữa. Tần Chính đỡ trán, bụng than ngầm, đánh mắt ái ngại nhìn Kỳ Họa Niên.
“Cậu ta say quên trời đất luôn rồi.” Ông nói.
Kỳ Họa Niên muốn bước tới đỡ lấy Vưu Hạ, song các vị đồng nghiệp của anh có vẻ rất muốn chiêm ngưỡng kịch hay, ánh mắt người nào cũng chăm chú ngó về phía bên này. Cậu chần chừ suy nghĩ, chẳng ngờ lát sau lại nghe thấy giọng nói nghẹt mũi của Vưu Hạ cất lên.
“Niên tới chưa?”
Mọi người đồng loạt sửng sốt, quay sang nhìn anh.
Kỳ Họa Niên phản ứng nhanh nhất: “Anh Hạ, em ở đây.”
Bây giờ Vưu Hạ mới tỉnh táo được một chút, đầu ngẩng lên tìm kiếm đối phương. Ngay khi trông thấy Kỳ Họa Niên, anh tức thì rời khỏi Tần Chính, loạng choạng đi đến trước mặt cậu.
Kỳ Họa Niên tiến lên đỡ Vưu Hạ, nghiêng mặt nói nhỏ: “Ai cho anh say đến mức này hm?”
Vưu Hạ cau mày, cảnh cáo: “Hm với ai đó?”
Kỳ Họa Niên phì cười, quàng tay anh qua người mình, dịu dàng bảo: “Xem ra vẫn chưa say tí lúy. Giờ chúng ta về thôi.”
Đôi bóng hình thân mật dìu nhau dần dần khuất sau cánh cửa của tắc-xi.
Tần Chính cắm tay trong túi, đứng lặng quan sát hồi lâu thì cười nhẹ trong lòng.
Lẩn trốn trong đám đông còn có thêm hai đôi mắt sâu thẳm như đáy biển, hai người họ cùng nhìn mãi về một hướng, là hướng mà chiếc tắc-xi vừa rồi mới đi khỏi.
Khác với ánh nhìn nhẹ nhõm an tâm của Tần Chính, ánh nhìn của hai người này lại như chứa đựng một dã tâm vô cùng thâm độc.
—
Hành lang yên tĩnh dội ngược từng hồi bước chân.
Kỳ Họa Niên một bên ôm lấy Vưu Hạ, một bên ấn mật khẩu căn hộ. Cửa kêu ‘tít tít’ hai tiếng rồi mau chóng bật mở. Khí lạnh bên trong phòng bất chợt ùa ra, bây giờ Kỳ Họa Niên mới phát hiện là cửa sổ chưa đóng.
“Vào nhà thôi.” Cậu cúi đầu nhỏ giọng thông báo.
Hơi men giăng vây khắp người khiến cho dáng đi của Vưu Hạ lảo đảo. Anh ngồi phịch xuống ghế sa-lon, cánh tay trượt khỏi bả vai của Kỳ Họa Niên. Đầu gục, im thin thít.
Sau khi thả đối phương yên vị, Kỳ Họa Niên lập tức bước đến bên cửa sổ, cài then thật chắc chắn, tránh để người kia bị nhiễm lạnh. Dù rằng cậu không rõ liệu ma cà rồng có thể bị cảm lạnh hay không, nhưng cứ phòng bệnh hơn chữa bệnh vậy.
Kỳ Họa Niên quay về bên cạnh anh, lo lắng nhẹ trách: “Em đã dặn anh không được uống nhiều rồi mà? Sáng mai lại đau đầu cho xem.”
Đôi mắt anh lim dim, hồi sau anh bỗng cựa quậy muốn đứng dậy. Thấy thế, cậu lập tức bước lên, vững vàng đỡ lấy vị bác sĩ khó chiều trong lòng mình.
“Em đưa anh về phòng nghỉ ngơi.”
Đoạn cả hai đang tiến về phía cầu thang thì bỗng nhiên Vưu Hạ khựng lại, chân mày cau có, các khớp ngón tay vịn vào vai của đối phương, dùng sức đè mạnh xuống.
Hành động khó hiểu bộc phát làm cho Kỳ Họa Niên không xoay sở kịp lúc, nhất thời làm cho anh và cậu đều trượt chân ngã sóng soài trên mặt đất.
Kỳ Họa Niên nhanh nhạy xoay người đỡ phía dưới, bao bọc Vưu Hạ bên trên thân mình. Cơ thể của một thanh niên cao lớn đè nặng trên lồng ngực của cậu.
“Shh…” Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, đưa tay giữ cằm Vưu Hạ. “Suýt nữa thì anh ngã sấp mặt xuống sàn nhà rồi đó, anh muốn phá cái gì đây hả?”
Nghe giọng nói nóng giận vang lên, Vưu Hạ ngước mặt nhìn, lộ ra gương mặt hồng hồng vì men rượu cùng với đôi mắt sắt nung ướt át. Khi say, dường như anh sẽ thay đổi đến mức không ai có thể tưởng tượng được.
“Không có phá…” Anh thì thào phản bác.
Kỳ Họa Niên dở khóc dở cười nói: “Vâng, anh không có phá gì hết, chỉ là anh trượt chân té ngã, mà anh ngã là do em không đỡ vững, đúng không?”
Vưu Hạ lim dim nhìn thằng chó con, gật đầu cái rụp.
Ừ, đúng rồi.
“…” Chậc, chiều người say một chút vậy.
Kỳ Họa Niên thở dài, nắm lấy vai Vưu Hạ, nhẹ nhàng bảo: “Thế giờ đứng lên đi, em đưa anh về phòng.”
Đứng lên… Về phòng…
Sao phải đứng lên? Sao phải về phòng?
Mình nhức đầu, không muốn đứng.
Vưu Hạ cau mày, vẻ mặt muốn từ chối.
Trái lại, Kỳ Họa Niên đột nhiên hơi sốt ruột, mặt mũi cứng đơ, cố gắng tiếp tục dỗ dành: “Anh, anh đứng lên đi mà, nằm thế này… anh không mỏi hả?”
Mỏi ư? Cái gì mới được?
Trong lúc mơ màng, anh cúi đầu nhìn cơ thể cả hai đang dán sát vào nhau, chợt nhiên thông suốt mọi chuyện.
Hình như…
Ngay sau đó, anh ngây người nhìn cậu, đôi mắt lạnh lùng thường ngày không còn nữa, thay vào là một ánh mắt rất đỗi thuần khiết.
“Niên.”
Nét sượng sùng khắc rõ trên mặt Kỳ Họa Niên. Cậu lảng tránh đôi mắt trong sáng đối diện, ậm ừ đáp.
“…vâng?”
“Cậu lên rồi.” Vưu Hạ thẳng thắn vạch trần tất cả.
Lưng Kỳ Họa Niên đang dán sát vách tường, cậu dễ dàng cảm nhận hơi lạnh tràn ra từ bên trong, thấm vào người mình. Ánh mắt đảo loạn một hồi, cuối cùng cũng chịu ngước nhìn Vưu Hạ một cái.
Kỳ Họa Niên đè nén tâm tình căng thẳng, hơn nữa còn phải giấu đi dục vọng trong lòng, cười ngượng nói: “Đây là biểu hiện sinh lý bình thường thôi mà, vì anh… anh nằm đè lên nó nên nó mới…”
Vưu Hạ nhướng mày, suy nghĩ giây lát lại cúi xuống nhìn vào đũng quần của mình. Anh không thấy cơ thể khác thường, nhưng nói bình thường thì cũng không đúng.
Ở cạnh Kỳ Họa Niên trong tư thế mờ ám như vậy, làm sao có thể cho là bình thường?
Đương lúc nghĩ ngợi, Vưu Hạ vô thức nhúc nhích, khiến cho vị trí phía dưới của cả hai cọ xát vào nhau. Ngay lập tức, toàn thân Kỳ Họa Niên rùng mình, cậu nghiêng đầu ho khan mấy tiếng.
“Anh… Anh ơi, anh đứng dậy giùm em đi, cứ thế này sẽ không ổn đâu.” Kỳ Họa Niên gắng nhịn hít sâu một hơi.
Đối diện, Vưu Hạ hệt như đang lạc vào thế giới riêng, ngâm cứu điều gì đó rất lâu.
Vị trí nhạy cảm bị cọ xát tất nhiên sẽ bộc lộ biểu hiện sinh lý.
Đàn ông nào cũng thế, trừ phi bị liệt vào căn bệnh ‘yếu sinh lý’ mà thôi.
Vưu Hạ thừa hiểu chuyện cơ bản này, thậm chí không phải là bác sĩ cũng phải biết. Có điều, trước kia anh từng nghe Tưởng Thiên Điểu ‘chỉ giáo’ vài thứ liên quan đến tình dục. Trong đó có một thứ nói về cảm xúc của sinh lý bị tình cảm kiểm soát.
Nói dễ hiểu hơn thì là… nếu ở gần người mình có tình cảm, dục vọng bên trong sẽ có nguy cơ thức tỉnh.
Thế thì…
Mang theo cơn say, Vưu Hạ ngẩng lên nhìn Kỳ Họa Niên, bỗng hỏi: “Cậu lên là vì vô tình bị cọ xát hay là… vì muốn tôi?”
Câu hỏi nhất thời khiến cậu hóa đá.
Nỗ lực kìm nén tựa ngọn núi lửa, sắp sửa phun trào dung nham nóng rực.
Cự li quá gần chẳng khác gì một cạm bẫy đầy mật ngọt, từ từ dẫn dụ con mồi sa vào lưới tình.
Tâm trí Kỳ Họa Niên trở nên hỗn loạn và rối bời. Cậu hoang mang phân định xem đâu mới là sự thật, đâu mới là điều nên làm, đâu là giới hạn cuối cùng… Mọi thứ xoay mồng. Trước mặt vẫn là gương mặt đẹp không tì vết của Vưu Hạ cùng với biểu cảm vừa say vừa cám dỗ.
“Nói tôi biết đi.”
“…”
Kỳ Họa Niên chống tay xuống đất, tay còn lại duỗi ra chạm vào gò má lạnh buốt của anh. Cậu nghiêng đầu, bao nhiêu nhẫn nhịn hiện rõ nơi đáy mắt.
Ái tình thật sự nguy hiểm. Nhưng đánh mất lời hứa còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Lời hứa của bọn họ, cậu chưa từng quên dù chỉ một khắc. Để có thể theo đuổi người này, cậu đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, thậm chí là cả mạng sống của mình. Cam tâm tình nguyện để dục vọng bản thân cắm rễ đáy lòng. Trừ khi đối phương sẵn sàng và đồng ý thì cậu mới có đủ dũng khí mà tiến lên.
Bởi vì đây không đơn thuần là một cuộc tình vui chơi qua đường. Một khi đã biến mối quan hệ hiện tại thành loại tình cảm khắc cốt ghi tâm, cậu phải có trách nhiệm với anh.
Trách nhiệm giữ gìn trái tim, tâm hồn và cả thân thể người ấy.
Trọng trách rất lớn đè nặng trên đôi vai của cậu.
Đối với người khác có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm. Còn đối với cậu, anh như một viên ngọc quý, không thể làm tổn thương.
Qua hồi lâu, Kỳ Họa Niên vuốt ve sườn mặt Vưu Hạ, cười nhẹ đáp: “Hạ, đợi đến khi nào anh thật sự tỉnh táo và tâm lý đã sẵn sàng, em sẽ trả lời cho anh biết, được không?”
Tâm lý sẵn sàng ư?
Nhưng bây giờ mình muốn xác nhận tâm lý của bản thân là như thế nào.
Mình muốn biết, muốn biết tất cả về chuyện này.
Mình muốn biết, liệu khi gần gũi với cậu ta, mình có như vậy không?
Vưu Hạ lộ ra nét cố chấp, rướn người về phía trước, rũ mắt hỏi: “Có muốn hôn tôi không?”
“…” Kỳ Họa Niên ngỡ ngàng nhìn anh.
Một khoảng lặng im ùa đến.
Vưu Hạ kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi có một luồng hơi thở quen thuộc lấn át mùi men rượu trên người, anh mới giật mình thu vai lại. Kỳ Họa Niên nhẹ nhàng hôn lên môi anh, quấn quýt thân thương.
Giữa kẽ hở, cậu khản giọng gọi tên anh.
“Hạ… Em muốn, muốn hôn anh nhiều lắm…”
“… nhưng em vẫn sẽ đợi anh, đợi đến ngày anh cam tâm chấp nhận trao hết mọi thứ cho em…”
Kỳ Họa Niên ngồi dậy, vòng tay ôm eo Vưu Hạ. Cậu cắn nhẹ lên vành tai đối phương, tỉ tê đôi lời từ cõi lòng.
“Bây giờ chưa thể, em biết anh chỉ là tò mò mà thôi, sợ rằng sau đêm nay, nếu như chúng ta xảy ra chuyện gì đó lại khiến anh phải thất vọng…”
“Em không thể trơ mắt đứng nhìn cảnh tượng ấy lặp lại lần nữa, càng không muốn em sẽ là nguyên nhân khiến anh suy sụp tinh thần…”
Nụ hôn lả lướt trên đôi gò má, dần trượt xuống chiếc cằm gầy gò trắng nhợt.
Vưu Hạ phản xạ ngửa cổ lên một chút, hồi sau vòng tay qua cổ Kỳ Họa Niên, anh cúi mặt nhìn cậu, nhỏ giọng thì thầm: “Hôn tôi.”
Kỳ Họa Niên nghe thấy, vội vàng chiều theo ý anh. Làn môi mềm mại hướng tới, dịu dàng hôn mút, từ từ cuốn đi mọi nỗi hoang mang của cả hai. Hôm nay uống rượu vào, khả năng chống chế của Vưu Hạ chỉ còn bằng không. Anh mê đắm nụ hôn của đối phương, nguyện chìm sâu xuống đáy vực sâu thẳm ấy.
“Ưm…”
Kỳ Họa Niên đỡ lấy sau gáy Vưu Hạ, vô tình làm cho nụ hôn càng trở nên si cuồng.
Tâm trí Vưu Hạ hiện tại chỉ còn là một mảng trắng xóa. Anh không thể nghĩ ngợi được gì, đôi mắt nhắm nghiền, ráng sức rượt đuổi cùng với Kỳ Họa Niên, môi lưỡi đan cài.
Giữa những khoái lạc dồn dập xô đến như sóng biển, Vưu Hạ bừng tỉnh, rời khỏi nụ hôn của cả hai. Anh ngẩn ra nhìn cậu, bờ môi sưng mọng thoáng mấp máy.
Kỳ Họa Niên ngước lên, khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
Vưu Hạ thở hổn hển, lát sau ngập ngừng trả lời: “Hình như… tôi cũng giống Niên rồi. Vì Niên hôn tôi, nên tôi mới… khác thường… phải không?”
Câu hỏi của anh lúc nào cũng giống như ma chú, thôi miên người đối diện.
Vòng tay siết gắt gao, Kỳ Họa Niên lướt ngón tay trên môi anh, đôi mắt biết cười, cậu bỗng hỏi: “Anh có muốn biết không?”
“Muốn.”
“Anh chắc chứ?”
“…Có lẽ. Có lẽ là… tôi muốn thử, với Niên, thôi.”
Hết chương 109.