Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Quyển 3 - Chương 101: Sillage




Sillage: Một mối quan hệ mới bắt đầu sẽ luôn tồn tại những ngỡ ngàng, bối rối, e ấp và có chút xa lạ. Cho đến khi hai tâm hồn trở nên đồng điệu, chúng ta sẽ vô thức nhiễm lấy thói quen của đối phương. Điều này cũng giống như khi một người tới chỗ của bạn, đến khi rời đi, trong không khí vẫn còn lưu giữ hơi thở của người ấy.
Chương 101 | Những rung động sớm nở tối tàn

Phố Tông Sũ* vào khoảng mười lăm năm trước chỉ là một khu phố bình dân được tạo thành bởi các dãy nhà ọp ẹp nằm san sát nhau. Đa số những người sống ở đây đều hành nghề bán quan tài. Nghe thì có vẻ lạnh lẽo ghê rợn, song thật ra bầu không khí nơi đây không hề ảm đạm buồn bã chút nào. Mọi người ai nấy đều yêu thương đùm bọc lẫn nhau như người thân trong gia đình, nói cách khác, tình làng nghĩa xóm đối với họ là điều quan trọng nhất.

*Tông Sũ: “Tông” có nghĩa là dòng dõi, hoặc là màu nâu trong âm Hán Việt. Còn “Sũ” là một từ tiếng Việt cổ, mang nghĩa là áo quan, tức cái hòm chôn người chết. Mình kết hợp “Tông Sũ” lại để mang hàm ý ở khu phố này, đa số các hộ gia đình đều có truyền thống nối nghiệp, đời cha bán quan tài thì đời con cũng như thế. Ngoài ra, màu nâu vô tình khiến mình liên tưởng đến màu sắc của mấy chiếc hòm mà thôi. 

Thời gian lặng lẽ trôi qua, vài năm sau đó, bỗng xuất hiện một số người di cư đến phố Tông Sũ lập nghiệp. Họ tới từ khắp nơi trên đất nước, khi quy tụ về đây đã quyết định bắt tay vào xây dựng lại một khu phố hiện đại hơn. Tuy nhiên, lúc bấy giờ, người dân sống lâu năm ở đó có vẻ không đồng ý với kế hoạch này.

Cuộc tranh cãi nổ ra vào khoảng đầu tháng Giêng, kéo dài đến mùa hè tháng Sáu mới chấm dứt. Cuối cùng, dự án xây dựng khu phố hiện đại đã phải thay đổi thành xây dựng một khu chung cư kiểu mới.

Sau ba tháng kể từ ngày khu chung cư Marguerite* được khánh thành, phố Tông Sũ đã nghênh đón không ít hộ gia đình xa lạ. Hầu hết những người vừa mới tới đều là người thành phố, người dân nơi đây không rõ vì lý do gì đã khiến cho họ muốn dọn đến vùng quê hẻo lánh thế này, cho nên mọi người cứ thế mà rỉ tai đồn thổi nhiều nguyên nhân khác nhau.

Càng đồn thì càng sai lệch với sự thật, chung quy chỉ là để thỏa mãn bản chất tò mò của con người mà thôi.

*Marguerite: Tiếng Pháp, có nghĩa là hoa cúc dại. 

Trong số các hộ gia đình thuê chung cư ở Marguerite, có một gia đình cực kỳ nổi tiếng. Người dân phố Tông Sũ biết đến gia đình ấy cũng vì tiếng tăm của người đàn ông trụ cột. Đó là một vị bác sĩ tài đức vẹn toàn làm việc tại một bệnh viện lẫy lừng nhất nhì thành phố lúc bấy giờ – bệnh viện Thuần Ái.

Ông có một người con trai cũng ôm ấp nguyện vọng được khoác lên người chiếc áo blouse trắng, sau nhiều năm nuôi dạy cẩn thận, rốt cuộc cậu con trai ấy cũng đã tốt nghiệp, chính thức bước vào con đường y đức giống với bố của mình. 

Hai tháng kế tiếp, chung cư Marguerite xuất hiện thêm một hộ gia đình khác. Gia đình này có đến bốn người, một đôi vợ chồng và hai người con trai. Duyên số thế nào, gia đình bốn người này lại có mối quan hệ thân thiết với gia đình của vị bác sĩ kia. Lúc tình cờ chạm mặt nhau, ai nấy đều mừng rỡ vui sướng. Đặc biệt là hai cậu con trai lớn của hai nhà.

Vốn dĩ bọn họ là bạn thân của nhau từ cái thời “cởi trần tắm mưa”, sau đó còn hứa hẹn sẽ cùng trở thành bác sĩ, một người chuyên khoa Mắt, người còn lại chuyên khoa Tim Mạch. Lời giao kèo của trẻ con, cứ nghĩ sẽ khó mà thực hiện được, đến cùng đã thành sự thật. 

Ngày thực tập đầu tiên, cả hai người họ đều đặt chân vào bệnh viện Thuần Ái. 

Từ trong nhà, giọng của bà Trang vọng ra ngoài cửa, ới gọi: “Ngọc! Con quên mang đồ ăn trưa rồi này! Ngọc!”

Chàng trai đeo gọng kính màu đen, mặc quần áo lịch sự nhã nhặn nghe thấy tiếng gọi, lập tức quay người, vội vội vàng vàng chạy vào phòng bếp, cầm cái cà-mèn* bỏ vào trong túi, sau đó lật đật rời khỏi nhà. Bản tính hậu đậu của anh ta bị bà Trang rầy la từ bé đến lớn nhưng vẫn chưa thể sửa đổi được. Có lúc bà Trang thầm nghĩ, liệu sau này vào phòng khám, con trai của bà có khiến cho bệnh nhân khiếp sợ rồi “say good-bye” luôn không?

Thôi thì hy vọng sẽ không có chuyện tồi tệ đó xảy ra. 

 *Cà-mèn: Tiếng Pháp là Gamelle, nghĩa là hộp đựng thức ăn, hay còn gọi là cặp lồng. 

Ở căn hộ đối diện, cánh cửa vừa mở ra rồi khép lại rất nhanh. Một người con trai khác xuất hiện, mặc áo sơ-mi trắng và quần tây được là thẳng thớm. Vóc dáng của người này có nét gì đó tương đồng với Thời Ngọc, không quá cao nhưng cũng không gọi là thấp, bị cái là gầy hơn Thời Ngọc rất nhiều, có giai đoạn gần như là da bọc xương chỉ vì anh mắc chứng kén ăn. Bây giờ xem như tạm đỡ hơn một chút, song vẫn gầy gò xanh xao khiến cho người khác cảm thấy xót xa. 

“Lại bị cô Trang mắng à?” Anh ngước nhìn cậu bạn thân, cong mắt cười. 

Thời Ngọc trưng ra khuôn mặt dửng dưng không biết xấu hổ, cười vô tư: “Mắng đâu mà mắng, mẹ tôi chán quá nên không buồn càm ràm nữa rồi.” 

“Ông đó, lớn rồi mà vẫn hậu đậu như con nít.” 

“Ông không nghe câu ‘giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời’ à?” 

“Đừng vịn vào câu nói ngày xưa mà lấp liếm tật xấu của mình. Sau này là bác sĩ rồi thì tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì đâu.” 

“Vâng vâng vâng, em biết rồi ạ, anh S—!” 

“Đã bảo đừng gọi tôi là anh rồi mà.” 

“Rõ ràng ông lớn hơn tôi tận ba tháng còn gì? Trong ba đứa thì ông lớn nhất đó nha!” 

Lúc nói đến đây, cả hai đột nhiên đồng loạt im bặt. Đứng trước cửa thang máy, Thời Ngọc nghiêng đầu, nhăn nhó mặt mũi, như thể nhận ra được bản thân vừa lỡ miệng nói bậy bạ. Người bên cạnh vẫn lặng thinh không lên tiếng, để lờ đi bầu không khí ngột ngạt bí bách hiện tại, anh ngước mắt, giả vờ nhìn con số màu đỏ của thang máy đang chậm rãi tăng dần.

Khi bước vào thang máy, Thời Ngọc chủ động mở miệng nói: “Xin lỗi.”

Anh chưa vội đáp lời, mi mắt buông rũ, nghĩ ngợi chốc lát mới cười bảo: “Chuyện lâu rồi mà, tôi không còn để trong lòng đâu.” 

Nghe vậy, Thời Ngọc hít thầm, liếc nhìn anh. Ban đầu Thời Ngọc cứ ngỡ là đối phương nói thật, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của anh thì lập tức hiểu ra được chút chuyện. 

Chuyện cũ hay là người cũ nếu như không nhắc tới có thể sẽ quên. Song, quên cũng không có nghĩa là không còn để trong lòng.

Thú thật, Thời Ngọc chưa từng yêu, cho nên không thể thấu cảm hết những gì mà người kia đã trải qua. Đồng nghĩa với việc, anh ta cũng không biết cách an ủi đối phương như thế nào. Hơn nữa, cái tính vô tư hóa của anh ta đã đôi lần vô tình chạm vào nỗi đau của người đó.

Thang máy di chuyển chậm rì rì. Bên trong chỉ có Thời Ngọc, anh và một ông cụ. Lúc dừng ở lầu hai, ông cụ chống gậy từ từ bước ra ngoài. Thời Ngọc ấn nút giữ cửa, đợi cho ông cụ hoàn toàn đi khỏi rồi, anh ta mới ấn vào nút đóng cửa, tiếp tục chờ đợi trong im lặng. 

“Dạo này hai người còn liên lạc không?” Chợt, anh lên tiếng hỏi lấp lửng. 

Thời Ngọc hơi bất ngờ, chỉ biết “Hả” rồi suy nghĩ vài giây: “À ừ, có tuần trước tình cờ gặp nhau ngay trước cổng bệnh viện. Hôm đó tôi mang quần áo đến cho bố, còn nó thì đưa mẹ đi khám bệnh.” 

Anh gật đầu, thái độ như cũ hỏi thêm: “Cô Trinh bị bệnh gì thế? Có nặng lắm không?”

Thời Ngọc nghiêng đầu ra chiều nghiền ngẫm: “Tôi cũng không chắc, hình như là bị cườm, cần phẫu thuật. Nói chung là không sao cả, bệnh của người lớn tuổi mà. Còn Hoàng thì—“

Đương nói thì cửa thang máy bỗng mở ra, Thời Ngọc nhất thời im bặt, còn anh thì ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhấc bước muốn rời khỏi “hộp sắt chuyển động”.

Trước khi đi tiếp, anh còn ngoảnh đầu nói với Thời Ngọc, khóe môi thấp thoáng cong lên. 

“Đi nhanh đi, hôm nay là ngày đầu mà đến muộn là đắc tội với tiền bối đó.” 

Thời Ngọc chau mày, có chút bất lực mỗi khi muốn nhắc đến cái người tên Thế Hoàng trước mặt anh kể từ ngày hôm ấy.

— 

Bệnh viện Thuần Ái vào đầu tuần luôn đông nghịt người. Xung quanh chỉ thấy bóng dáng của bệnh nhân, bãi đỗ xe thì đã chật kín trong vòng bốn tiếng đồng hồ. Thời Ngọc và anh làm ở hai khoa khác nhau, cho nên chỉ có thể hẹn gặp vào giờ ăn trưa. Tính chất công việc bận rộn, bệnh nhân liên tục ra vào vô tình kéo thời gian trôi đi nhanh hơn. 

Mãi đến khi nghỉ trưa, anh mới có thể đứng yên một chỗ mà hít thở lấy lại sức lực. Ngày trước, lúc còn là một sinh viên thực tập, công việc vẫn chưa gọi là bù đầu bù cổ như thế này. Nhưng hiện tại đã là bác sĩ thực tập rồi, nếu muốn trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện thì ai ai cũng phải nỗ lực hết sức mình.

Ngặt nỗi, thể trạng của anh không giống như bao người khác. Hồi bé, anh từng có giai đoạn biếng ăn, khiến cơ thể bị suy dinh dưỡng trầm trọng. Ngoài ra, anh còn mắc một căn bệnh tim bẩm sinh, không biết khi nào sẽ bất ngờ ra đi. 

Thật lòng anh không thể đếm xuể số lần mà bản thân chật vật chỉ vì quả tim yếu ớt của mình. Có điều, trong những lần anh bị bạn bè đồng trang lứa giở trò bắt nạt, lại vô tình xuất hiện hai người bạn khác luôn cố gắng bảo vệ anh bằng mọi cách. Một người là Thời Ngọc, người còn lại… chính là Thế Hoàng.

Tình bạn của ba người bọn họ đẹp như một bức tranh, tính cách mỗi người đại diện cho một màu sắc, khắc họa thành bức tranh của một tình bạn vĩnh hằng. Tuy nhiên, tình bạn chỉ đẹp và bền bỉ khi không tồn tại những rung động sớm nở tối tàn khuấy đảo lý trí của mỗi người. 

Mỗi lần ngồi một mình trong phòng, anh đều nhớ lại chuyện cũ và tự trách bản thân. Giá như buổi tối hôm ấy, anh kiên định và tỉnh táo hơn thì mọi thứ đã không tàn lụi trong niềm hối hận như thế. 

Nhưng mà… tháng năm tuổi trẻ là phải như vậy, đúng không? 

“Ngaow!” 

Từ đâu đó giữa khuôn viên bệnh viện bất thình lình cất lên một tiếng mèo kêu thảm thiết, khiến cho bước chân lơ đễnh của anh khựng lại. Anh choàng tỉnh khỏi suy tưởng trong quá khứ, ngẩng đầu nhìn ngó bốn phía chung quanh, cuối cùng phát hiện nơi lùm cây đối diện thấp thoáng một bóng mèo mun. 

Nếu như anh không nhầm thì nó đang lẩn trốn thứ gì đó ở ngoài này. 

Anh đứng yên tại chỗ, thầm lặng quan sát thêm chừng mấy phút. Mèo mun cuộn tròn người lại, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh ngọc sáng ngời giữa bóng cây loang lổ. Trời đang vào thu, gió hiu hiu thổi qua những tán lá, khẽ khàng rì rào không ngừng. Đám đông huyên náo và tất bật, hàng trăm bóng người qua lại vô tình che khuất đi một loài vật nhỏ bé đáng thương.

Song, có một khắc anh mơ hồ cảm giác được, đôi mắt của mèo mun luôn hướng về phía mình. 

Nó đang nhìn anh ư? 

Có phải là đang cầu cứu anh không? 

Anh cắm sâu hai bàn tay vào túi áo blouse, bỗng cúi đầu bật cười tự giễu, chẳng biết vì sao anh lại nghĩ đến điều hoang đường như thế được. Lúc cất bước định đi tìm Thời Ngọc, anh bị giật mình bởi giọng nói hung hăng của một người đàn ông. Anh ngoảnh đầu nhìn thử, lập tức trông thấy chiếc bóng đen đặc nhỏ bé vừa lao ra khỏi lùm cây, muốn chạy trốn khỏi móng vuốt của loài người. 

Người đàn ông xăm trổ đầy mình bỗng nghển cổ, cất giọng quát tháo một cách vô văn hóa. Một số bệnh nhân đứng gần đó bắt đầu tỏ thái độ khó chịu, có người thanh niên tính tình bộc trực lên tiếng muốn khuyên can, nào ngờ lại bị ông ta mắng té tát một trận. 

Anh lặng người nhìn gã đàn ông hung tợn ấy, không hiểu được vì sao phải nổi giận với một con vật đáng thương như thế? 

Ngay sau đó, anh xoay người, rướn cổ lên muốn tìm kiếm con mèo mun kia. Qua giây lát, anh tinh mắt nhìn thấy nó đang chạy về hướng của khoa tim mạch. Dưới đất vang lên tiếng bước chân của anh. Giữa đám đông ồn ả, có đôi chiếc bóng một người một vật như rượt đuổi nhau. Chẳng bao lâu, anh đã nhanh tay bắt được mèo mun đang rơi vào trạng thái hoảng loạn. 

Nó gào thét, âm thanh “ngaow” lan ra bốn phía. Móng vuốt không dài nhưng đủ sức cào rách da thịt của một người. Nó vung tay muốn phản kháng, muốn cào vào cổ tay của anh nhưng không được. 

“Ngoan nào… Anh sẽ chữa trị cho em nhé?” 

Anh ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận giữ lấy hai chân trước của nó, nhè nhẹ xoa dịu vào vết thương rỉ máu. Khi nhìn gần hơn một chút, anh mới phát hiện vết thương còn rất mới, có lẽ do ban nãy lẩn trốn đã bị va quệt ở đâu đó mà không hay. 

Vì được đối phương dịu dàng vuốt ve, mèo mun không còn nổi đóa nữa. Nó thè cái lưỡi màu hồng phấn, mở tròn đôi mắt nhìn anh, hồi lâu thì ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của anh. 

“Ngoan lắm, bây giờ anh sẽ đưa em—“

Đúng lúc ấy, trên đỉnh đầu bất chợt vọng xuống một tiếng hắng giọng. Anh tức khắc ngẩng mặt lên nhìn, qua tia nắng nhạt đầu thu, có rất nhiều gương mặt đang chăm chú hiếu kỳ nhìn anh. Bọn họ đều là bác sĩ và có lẽ tuổi tác đã lớn, khoảng năm mươi đổ lại.

Trong số các bác sĩ gạo cội luống tuổi, có một người trẻ hơn rất nhiều, chỉ chừng ba mươi hoặc nhỉnh hơn chút thôi. Người này không đeo mắt kính, mái tóc đen tuyền, đôi mắt sáng ngời tinh nhuệ, mày lưỡi mác, nét mặt nghiêm nghị, nhìn chung vẻ ngoài toát ra được sự đĩnh đạc và thành công của đàn ông. 

Anh nhất thời ngẩn ngơ bởi loại khí chất khó ai có thể chạm tới của người đó. Đồng thời, đối phương cũng lặng im nhìn anh không chớp mắt. Ấn tượng của đối phương về anh, chỉ có một từ duy nhất, thanh tú. Da trắng như sứ tóc đen như mực, đây là bức họa chân dung mà người đó có thể vẽ ra ngay lúc này. 

Đường nhìn của cả hai giao chạm, thời gian dường như cũng vừa ngưng đọng. Bên tai tĩnh lặng, nhưng anh mơ màng nghe thấy tiếng đập của trái tim. 

Nó đập rất khẽ, rất khẽ, sau đó lại bất ngờ đập mạnh một cái. 

Anh nhíu mày, sực tỉnh rồi đứng bật dậy, ôm theo mèo mun trong vòng tay, nép sang một bên, gượng gạo nói: “Tôi xin lỗi.” 

Đoàn người thật ra không hề quan tâm đến anh là ai, bọn họ ngoảnh đầu nói chuyện với người đàn ông trẻ tuổi nhất. Anh đứng gần nên dễ dàng nghe thấy được nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ, hình như liên quan đến một ca bệnh phức tạp nào đó.

Có đôi lúc anh lơ đễnh liếc mắt nhìn qua, không ngờ lại bị đối phương bắt tại trận việc nhìn lén.

Anh giật thót mình, tức thì rũ mắt, siết chặt vòng tay đang ôm mèo hơn.

Những vị bác sĩ lớn tuổi nói chuyện rất ngắn gọn, sau đó thì lục tục rời đi, còn lại mỗi người đàn ông trẻ tuổi kia. 

Anh vẫn ôm mèo mun, chôn chân tại chỗ, đầu cúi thấp, lặng im nhìn nó.

Lúc này, từ bên cạnh có một giọng nói trầm ổn truyền tới, lẫn chút gì đó trách móc một cách trêu đùa: “Hiếm khi nhìn thấy một bác sĩ thực tập thảnh thơi như cậu đấy.”

Nghe vậy, cả người anh thoáng căng thẳng. Anh chầm chậm xoay người lại, khẽ liếc nhìn đối phương một cái rồi cụp mắt, im thin thít. Tính tình của anh từ nhỏ đã hướng nội, bố mẹ thường xuyên đi làm nên cũng không dành nhiều thời gian cho anh. Bạn bè chỉ có Thời Ngọc và Thế Hoàng, song anh lại hiếm khi mở miệng chủ động trò chuyện với họ, thế nên dần dần sinh ra dáng vẻ rụt rè dè dặt người lạ. 

Mặt khác, đối phương hiện tại còn là một tiền bối, giở giọng trách mắng như thế càng khiến cho đầu óc của anh trở nên rỗng tuếch. 

“Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa ạ.” 

Người đàn ông trẻ tuổi nhếch môi cười: “Tôi biết, chỉ chọc cậu thôi.” 

Dừng đoạn, y hạ tầm nhìn đến trước ngực áo của anh, bâng quơ hỏi: “Thế cậu tên là gì? Thực tập ở khoa nào?” 

Anh thầm hít sâu một hơi, trả lời từng câu như một học sinh ngoan ngoãn: “Thưa, em tên là Mục Sinh, Trần Mục Sinh, đang là bác sĩ thực tập khoa nội tim mạch.”

Người đàn ông gật đầu nhè nhẹ như đang muốn ghi nhớ họ tên của anh. Lát sau, y bất ngờ vươn tay gạt đi một chiếc lá vàng úa trên bả vai của Mục Sinh, hạ giọng giới thiệu: “Còn tôi là Ngụy Kỉ, chúng ta cùng một khoa nên sau này hy vọng có thể làm việc với cậu nhiều hơn.” 

Cùng một khoa ư?

Khi nghe đến đây, ánh mắt của Trần Mục Sinh khẽ dao động. Anh lén lút nhìn bảng tên được đính ở ngực áo bên phải của Ngụy Kỉ, có tia nắng hắt qua, che mất chữ “Ngụy” nhưng vẫn lộ rõ chức vị của y. 

“Trưởng khoa nội tim mạch”. 

Trần Mục Sinh thầm đọc lên năm chữ ấy trong lòng mình, cũng không rõ vì sao bản thân lại ngỡ ngàng bồi hồi đến nhường này. Dẫu cho ngay từ giây phút ban đầu, Ngụy Kỉ đối với anh đã là một người không hề tầm thường chút nào, nhưng bây giờ biết được vị trí của đối phương ở đâu càng khiến cho anh nảy sinh lòng ngưỡng mộ. 

Khóe môi vô thức nở một nụ cười mến phục, Trần Mục Sinh lễ độ đáp: “Vâng, em cũng rất hy vọng sẽ được tiền bối giúp đỡ và truyền lại nhiều kinh nghiệm xương máu.” 

Tiền bối?

Ngụy Kỉ nhếch môi cười, hàng mày lưỡi mác hơi rướn lên, như là đắc ý. 

Hóa ra vẻ ngoài trông có vẻ nhút nhát nhưng cách ăn nói lại rất khéo léo. Quả nhiên không thể ‘trông mặt mà bắt hình dong’ được. 

Lúc Ngụy Kỉ xoay lưng định đi thì nghe thấy Trần Mục Sinh gọi mình lại. Giọng nói của anh nhẹ nhàng và từ tốn, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận hơn thì sẽ phát giác ra được thanh âm như mơ hồ và vang vọng từ nơi khác đến.

“Ngụy Kỉ. Ngụy Kỉ…”

Ngụy Kỉ dừng bước, khó hiểu ngoảnh đầu nhìn. Chẳng thể ngờ đến khi ngước mắt nhìn đối phương, y lại chứng kiến một cảnh quỷ dị ghê rợn. Con mèo trong tay Trần Mục Sinh đã chỉ còn lại những que xương khô cằn mục ruỗng. Còn anh, khóe miệng của anh vẫn cong lên dịu dàng, nhưng đôi mắt thì chảy xuống hai dòng lệ máu, thấm ướt những que xương trắng phếu.

Âm thanh vẫn còn văng vẳng bên tai chưa dứt, Ngụy Kỉ nghe thấy rõ tên của mình, đáy lòng lạnh toát hoảng loạn. Y đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Thay đổi từ dương thế thành cõi âm chỉ toàn linh hồn oán giận. 

“Ngụy Kỉ… Ngụy Kỉ… Em lạnh… Em lạnh lắm…” 

Trần Mục Sinh ôm một đống xương trắng, nhấc từng bước chân, đi về phía Ngụy Kỉ. Vừa đi, anh vừa cất tiếng gọi tên đối phương trong mong nhớ, trong nghẹn ngào, trong cả ai oán. 

Ngay khi cánh tay trắng như sứ duỗi tới gần, Ngụy Kỉ bừng tỉnh, vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Ông bấu chặt mười ngón tay vào thành ghế, mở trừng mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Lồng ngực đến giờ vẫn chưa thôi phập phồng khiếp sợ. 

Giấc mơ năm xưa lại quay về. 

Có điều, tuy chỉ là một giấc mộng, nhưng mọi thứ lại quá đỗi chân thật. Từ khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười, cả giọng nói đều thân quen như thể ông đã thật sự xuất hiện tại nơi ấy, đứng đối diện trò chuyện với Trần Mục Sinh. 

Mục Sinh… 

Đã bao lâu rồi ông không gọi cái tên này? 

Hình như là… mười năm rồi. Mười năm, mười năm mà chưa thể quên được dù chỉ là ánh mắt. 

Sâu trong đôi mắt cổ quái chứa đựng ưu tư của Ngụy Kỉ, bỗng xuất hiện một tia bi thương hối hận. Ông nheo mắt, nơi chực trào một dòng nước bỏng rát, gần trượt xuống hai bên thái dương. Qua một hồi tĩnh lặng định thần, ông nghe thấy tiếng gõ cửa phòng đầy gấp gáp. 

Ngụy Kỉ nhắm mắt vào, hít thật sâu rồi khàn giọng hỏi: “Ai vậy?”

Tưởng Nghị đứng bên ngoài chờ đã lâu, vừa nghe thấy giọng nói truyền ra, ông ta lập tức vặn nắm cửa, đẩy vào. Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Ngụy Kỉ, Tưởng Nghị có hơi sững lại. 

“Phó viện, ông có chỗ nào không được khỏe sao?”

Ngụy Kỉ ngồi thẳng dậy, mò tay vào túi áo, lấy ra chiếc khăn mùi soa màu trắng, bên trên có thêu vài đóa hoa Violet tím nhạt. Ông dùng chiếc khăn ấy để thấm sạch mồ hôi trên trán, lát sau mới nhìn sang Tưởng Nghị, uể oải hỏi: 

“Có chuyện gì không?”

Tưởng Nghị hơi giật mình, nhắc nhở: “Phó viện, hôm nay có một cuộc hội chẩn quan trọng, ông không nhớ sao? Mọi người đều đã có mặt đầy đủ rồi, chỉ thiếu…mỗi ông thôi.”

Nghe thế, Ngụy Kỉ đảo mắt nhìn sang cuốn lịch để bàn. Trên đó có dấu tích màu đỏ, đúng là hôm nay có một buổi hội chẩn quan trọng. Vuốt trán mấy cái, Ngụy Kỉ đẩy ghế đứng dậy, gật đầu nói với Tưởng Nghị:

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” 

Sau khi Ngụy Kỉ đi cùng Tưởng Nghị rời khỏi phòng khám, cánh cửa khép lại, bóng tối lập tức bao trùm toàn bộ không gian. Từ nơi đáy vực tăm tối nhất, thình lình xuất hiện một cánh tay trắng nhợt vươn lên. Một cánh tay gầy gò bị bùn đất bám lấy, nó cố gắng duỗi ra thật dài, như thể muốn với tới thứ gì đó.

Giữa màn đêm, cánh tay lần mò đến nơi mà nó đang khao khát. 

Hai màu trắng đen.

Tanh nồng rặt máu.

Đảo thành vòng tròn.

Nương theo tia sáng le lói chiếu vào ô cửa sổ, năm ngón tay vừa mới chạm qua một thứ gì đó mềm mại. Chúng lướt đi dễ dàng cho đến khi linh cảm của kẻ săn mồi mạnh mẽ trỗi dậy.

Sắp rồi.

Năm đầu ngón tay bỗng mọc ra vuốt nhọn, lăm le đến vị trí lồi lên dưới lớp da mỏng. Tích tắc, tích tắc. Khoảnh khắc chậm chạp trôi qua, móng vuốt hung nghiệt đã sắp đâm vào da thịt.

Chợt, có tiếng nói từ đâu đó vang văng vẳng.

“Thức dậy, thức dậy đi…”

Hết chương 101.