Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Quyển 1 - Chương 39: Một nửa của bình minh




Trên mặt hồ bị đóng băng phản chiếu một ít nắng nhạt. Ninh Diễn Hòa không biết vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở nơi lạ lẫm này. Bà đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, vì sợ lớp băng dưới chân có thể vỡ ra bất kỳ lúc nào. 

Sau đó Ninh Diễn Hòa ngẩng mặt lên nhìn dáo dác bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại đường chân trời xa xăm, bà nheo đôi mắt, tình cờ phát hiện có hai bóng người đang chậm rãi đi đến gần mình.

Nơi ấn đường càng ngày càng chau chặt lại, Ninh Diễn Hòa bất giác run run khóe môi, nghi hoặc thốt lên: “Trạch Hinh, Tiểu Mai? Có phải là tụi con không?” 

Hai bóng người là một đôi nam nữ ở độ tuổi trung niên. Người đàn ông sở hữu một đôi mắt tinh anh, dưới cằm phủ một hàng râu mỏng, nét mặt điềm đạm chất phác. Người phụ nữ bên cạnh lại mang theo một sắc đẹp nhẹ nhàng của người phụ nữ phương Đông, trên gò má phải có một nốt ruồi son. 

Người phụ nữ mỉm cười lên tiếng trước: “Con thưa mẹ.” 

Ninh Diễn Hòa rưng rưng nước mắt, trước mặt bà vẫn là một nàng dâu hiếu thảo ngoan hiền ngày nào.

“Con dâu…” Bà thân thương gọi một tiếng, sau đó nhìn sang người đàn ông, nước mắt đã tràn ra “Con trai…”

Kỳ Trạch Hinh điềm tĩnh nói: “Mẹ, mẹ vẫn khỏe đúng không ạ? Niên Niên nó cũng khỏe chứ?”

Ninh Diễn Hòa muốn bước về phía trước để ôm lấy hai người họ, nhưng Trương Tiểu Mai đã sớm giơ tay ngăn lại, dịu dàng bảo: “Mẹ đừng qua đây. Chúng ta không thể ở quá gần nhau. Bọn con… đã là người cõi khác, mẹ không nên tiếp xúc gần quá ạ.”

“Được được, mẹ biết, biết rồi.” Ninh Diễn Hòa dằn lòng đứng yên, ôn tồn nói tiếp “Niên Niên rất ổn, ngoan hiền học giỏi, chưa bao giờ làm cho mẹ buồn phiền. Dạo gần đây mẹ không được khỏe, ngược lại còn khiến cho thằng bé cực khổ… Mẹ xin lỗi hai đứa.” 

Trương Tiểu Mai nhíu mày lắc đầu: “Sao mẹ lại xin lỗi chúng con? Mẹ đã thay chúng con nuôi dưỡng thằng bé từ lúc còn bé rồi, chúng con vẫn chưa báo hiếu cho mẹ nữa…” 

Kỳ Trạch Hinh sắc mặt ảm đạm hơn nhiều, ông rũ mắt, thấp giọng nói: “Mẹ, chúng con không thể nán lại quá lâu, chỉ muốn đến nói với mẹ là mẹ hãy cố gắng thêm một thời gian nữa được không ạ? Niên Niên… sắp thi rồi.”

Ban đầu Ninh Diễn Hòa còn ngờ vực lời khẩn cầu của con trai mình, hồi sau bà gần như nhận ra được lý do vì sao hôm nay mình có thể gặp lại con trai và con dâu như thế này. Hốc mắt bà sâu hoắm chảy xuống hai hàng nước, vì quá gầy mà lộ ra xương gò má, làn da sạm đi không ít. 

Ninh Diễn Hòa ôm lấy ngực mình, cất giọng đáp: “Mẹ hiểu rồi, phải làm sao đây… phải làm sao đây…”

Trương Tiểu Mai cũng bắt đầu khóc, tiếng khóc trôi tuột vào không gian, chỉ sót lại khuôn mặt đau lòng xót xa. 

Kỳ Trạch Hinh bỗng nhìn sang vợ mình nói: “Chúng ta phải đi rồi. Mẹ, chúng con đi nhé.”

Ninh Diễn Hòa nuối tiếc nhìn hai người họ, chẳng thể đành lòng tạm biệt.

Trước khi biến mất, Trương Tiểu Mai còn cố gắng nói với một câu: “Mẹ, mẹ hãy nói là con nhớ Niên Niên lắm, con nhớ thằng bé lắm, nhé mẹ, nhé mẹ…” 

Ninh Diễn Hòa chập chờn mở mắt, lồng ngực còn phập phồng bởi hơi thở dồn dập. Trong phòng tĩnh lặng, không còn Kỳ Trạch Hinh hay Trương Tiểu Mai, cũng không có Kỳ Họa Niên thường ngủ ngồi ở bên cạnh giường bệnh. 

“…” Ninh Diễn Hòa sững người, lo lắng gọi liên tục tên cậu, nhưng chẳng có ai đáp lời. 

Niên Niên, con đâu rồi, con đâu rồi?



Tại khu E, bệnh viện Thuần Ái.

Sau khi Mục Sinh nói dứt câu, anh nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía đối diện. 

Kỳ Họa Niên lúc này thình lình bám tay vào đồ vặn cửa, nửa thân dưới bất ngờ khuỵu xuống, bàn tay còn lại cậu đưa lên che khuất đôi mắt đau nhức của mình. 

Cơn đau ập tới không một lời báo trước. 

Cả người Kỳ Họa Niên thoáng chốc trở nên run rẩy mãnh liệt. Cậu nghiến chặt hàm răng, không để bản thân thốt ra bất kỳ âm thanh đau đớn nào. Thế nhưng nỗi đau lần này còn kinh khủng hơn những lần trước gấp mấy lần, đến mức trên trán dần xuất hiện từng đường gân xanh, mồ hôi túa ra như nước, chảy xuống hai bên huyệt thái dương. 

“Anh…” Kỳ Họa Niên muốn mở miệng cầu Mục Sinh giúp đỡ, nhưng rồi cậu lại im bặt, chỉ vì linh cảm người thanh niên này có gì đó không hề bình thường. 

Đối với những lần trước khi cậu bị đau, dường như xung quanh đều xuất hiện một số thứ rất kỳ lạ. Hình bóng của một cậu thiếu niên trạc tám tuổi, một con mèo đen ở lầu ba và bây giờ là Mục Sinh. 

Kỳ Họa Niên đè chặt vào bầu mắt, động tác dứt khoát mạnh mẽ khiến cho ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.

Tại sao chứ? Tại sao có thể đau đến mức này? Mình không hiểu, không hiểu được, không thể chịu nổi nữa…

Ngay khi Kỳ Họa Niên bắt đầu quằn quại trên mặt đất, Mục Sinh bỗng ngồi xuống, anh chạm lên tóc cậu, các đầu ngón tay không mang theo lực đạo, càng giống như từng chiếc lông vũ trắng muốt. 

Động tác của Mục Sinh rất đỗi dịu dàng, xem Kỳ Họa Niên như một người em trai mà xoa dịu nỗi đau giúp cậu. 

“Đau lắm ư?” Mục Sinh hỏi, âm thanh có hơi khác thường. 

Kỳ Họa Niên không thể nghĩ thêm được gì, chỉ ra sức gật đầu, khàn giọng bảo: “Đau…”

Mục Sinh dời bàn tay xuống, áp lên bàn tay đang che đôi mắt của cậu, chậm rãi nói: “Không sao cả, đây vẫn là đôi mắt của cậu, có điều đôi khi nó sẽ không nghe lời nên mới càn quấy thế thôi.” 

“…” Kỳ Họa Niên chẳng hiểu gì cả “Anh muốn…nói cái gì?” 

Mục Sinh mỉm cười: “Không có gì, từ từ rồi sẽ hết đau thôi.” 

Khi Vưu Hạ về đến phòng thì nhìn thấy Kỳ Họa Niên từ đằng xa. Trên hành lang vắng vẻ chỉ có một mình cậu, nhưng hình như cậu đang gặp chuyện gì đó mà ngồi bệt xuống đất. 

Vưu Hạ đi đến gần, cúi nhìn hỏi: “Họa Niên, cậu làm sao vậy?”

Kỳ Họa Niên nghe thấy giọng nói của đối phương, khủng hoảng trong lòng phần nào vơi bớt. Cậu buông tay, ngẩng đầu nhìn anh, yếu ớt mỉm cười: “Anh về rồi.”

“Cậu thấy khó chịu ở đâu?” Vưu Hạ quan sát từ trên xuống dưới, không nhìn thấy vết thương ngoài da nào, đột nhiên cảm thấy bất an. 

Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, xoa nhẹ bầu mắt đáp: “Vết thương cũ ở mắt lại đau.” 

Đau mắt? 

Nếu như anh nhớ không lầm thì Kỳ Họa Niên từng một lần nhắc đến vết thương này rồi, cơ mà cụ thể vì sao bị thương thì anh không rõ lắm. 

Sau khi đỡ Kỳ Họa Niên vào trong phòng ngồi nghỉ, Vưu Hạ tùy ý ngồi xuống mép bàn, nghiêm túc nói: “Trước kia tôi nhớ cậu từng nhắc đến bệnh mắt của mình rồi, bây giờ có thể nói rõ hơn không?”

Kỳ Họa Niên ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt tràn ngập hình ảnh của Vưu Hạ, đáy lòng thoáng chốc an tâm đến lạ thường. Ít nhất thì ngay lúc này, người đang nói chuyện với cậu là người mà cậu thầm yêu thích, hơn nữa đôi mắt không còn phản kháng, vẫn còn có thể nhìn rõ lắm. 

“Anh muốn nghe từ đầu không?” Kỳ Họa Niên cười nhẹ “Em muốn tâm sự với anh.” 

Vưu Hạ nghi hoặc nheo mắt lại nhìn cậu, song anh cũng không từ chối, hờ hững đáp: “Cho cậu mười phút.”

Kỳ Họa Niên càng cười tươi hơn, dường như đã quen với tính cách của đối phương. Lát sau, cậu thu nụ cười lại, bắt đầu kể những chuyện xưa cũ. 

“Chín năm trước, ba mẹ đã đưa em đến nhà họ hàng chơi hè một chuyến. Ở đó em có rất nhiều ký ức đẹp đẽ, tiếc là khi trở về, gia đình em đã gặp tai nạn xe. Ngày hôm ấy mưa như trút nước, ba mẹ lại có việc gấp cần phải về để giải quyết, không ngờ trên đường đi đã va chạm với một xe tải khác chạy vượt đèn đỏ. Cả hai bên đều bị thương rất nặng, xe của gia đình em bị lật, lăn xuống ở bìa rừng. Lúc đó, em ngồi phía sau nhìn thấy ba ngồi ở ghế lái chính không còn nhúc nhích nữa, mẹ thì cố gắng xoay người lại kéo em lên ngồi cùng. Trên người mẹ toàn là máu, mà trên người em cũng chỉ toàn là máu, khi em nghiêng đầu muốn nhìn ba một cái thì phát hiện trên cổ ba có một vết cắt, chắc là sâu lắm vì chỉ có máu chảy ra mà thôi.”

Sắc mặt Vưu Hạ lúc này trở nên nghiêm túc hẳn. Anh lắng nghe từng câu từng chữ rất cẩn thận, khiến cho đầu mày liên tục chau vào nhau không buông lỏng. 

Mà Kỳ Họa Niên ngược lại không khác gì đang kể chuyện của người khác, vì giọng điệu của cậu thản nhiên đến hờ hững. Mỗi khi hồi tưởng lại quá khứ, trên môi treo một nụ cười vô tư lự, chẳng rõ bên trong đang che giấu thứ cảm xúc như thế nào. 

“Vì xe bị lật nên rất khó mà thoát ra, mẹ đã tự tay mình gỡ xuống những mảnh thủy tinh vỡ trên bệ cửa sổ, sau đó đẩy em ra ngoài. Em rất đau nhưng vẫn tỉnh táo hỏi mẹ có đi cùng em không. Khi ấy mẹ chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, bảo em hãy đi xa một chút, đừng ở quá gần chiếc xe nữa. Lúc đó em chẳng hiểu gì cả, chỉ biết nghe theo lời của mẹ, xoay lưng bò lên đường cái. Nhưng rồi anh biết không, ngay khi em vừa nhìn thấy mặt đường thì sau lưng cũng vừa có một tiếng nổ rất lớn. Cả người em cứng đờ, bên tai em ù ù cạc cạc, sau đó thì bất tỉnh.”

Kỳ Họa Niên nén tiếng thở dài, gượng gạo cười bảo: “Sau đó em được người dân đưa đến bệnh viện của tỉnh, nhưng tình trạng của em khá nặng, lại thêm có bệnh bẩm sinh về mắt, họ không thể cứu chữa nên chuyển em lên bệnh viện thành phố. Anh đoán thử là bệnh viện nào?”

Vưu Hạ không rõ vì sao mình có thể kiên nhẫn ngồi nghe một người lạ tâm sự, hơn nữa còn dám hỏi đố mình những câu hỏi vô nghĩa thế này. Tuy nhiên, qua một hồi im lặng, anh vẫn phun ra một chiếc tên đầy khẳng định: “Thuần Ái?”

Kỳ Họa Niên mỉm cười: “Mười điểm!”

Vưu Hạ đanh mặt lại nghĩ, ấu trĩ vừa thôi. 

Vốn dĩ anh có thể khẳng định được đáp án là vì chín năm trước, Thuần Ái là bệnh viện nổi tiếng nhất nhì trong thành phố. Cùng thời điểm ấy còn có một đối thủ cạnh tranh không kém chính là bệnh viện Mộc Dũ của người nhà họ Mộc. 

“Chính bác sĩ ở Thuần Ái đã phẫu thuật cho em, hoàn hảo cứu em một mạng. Ngoài việc cấp cứu sau khi bị tai nạn ra thì họ còn phẫu thuật chữa trị võng mạc cho em nữa.” 

Vưu Hạ bất ngờ hỏi: “Võng mạc? Một ca hiến tạng sao?”

“Đúng vậy, có người đã hiến tặng võng mạc cho em.” 

“Cậu có biết người đó không?” 

“Em không biết.” Kỳ Họa Niên ngẫm nghĩ, lát sau nói “Hình như bà em biết người đó, nhưng bà bảo rằng em không cần để ý đến, chuyện gì qua rồi thì cứ cho qua.”

Vưu Hạ thoáng cau mày: “Ít nhất cũng nên biết ơn người đã cho cậu giác mạc chứ.”

Kỳ Họa Niên gật đầu: “Em vẫn luôn biết ơn người ấy, anh đừng lo.”

“Tôi sao phải lo chuyện của cậu.” Vưu Hạ nhàn nhạt tạt một gáo nước lạnh, sau đó đứng dậy nói “Cũng tối rồi, cậu nên về với bà mình đi.”

Kỳ Họa Niên đi ra cửa mới ngoảnh đầu dặn dò: “Anh nhớ đóng cửa cẩn thận nhé.”

“?” Vưu Hạ nhướn mày “Sao vậy?”

“Em chỉ nhắc thế thôi.” Kỳ Họa Niên tỏ ra bình thản, cười bảo “Anh ngủ ngon, ngày mai gặp.”

Cửa phòng khẽ khàng khép lại. 

Vưu Hạ nhìn cánh cửa hồi lâu mới thu mắt về, sau đó ngồi xuống ghế, trầm mặc trong câu chuyện năm xưa của Kỳ Họa Niên. 

Nói như vậy tức là… hiện tại người thân duy nhất của cậu ta chính là bà ư? 

Còn một chuyện nữa, mình bảo ngày mai sẽ gặp cậu ta bao giờ?! 



Mấy hôm nay, Ninh Diễn Hòa không ngủ ngon giấc. Cứ đến nửa khuya lại bất chợt choàng tỉnh, hơn nữa bà còn cảm giác được có người nào đó đang đứng ngoài cửa phòng, thế nhưng bà không đi ra để xác nhận làm gì. 

Đôi khi chỉ là linh cảm mơ hồ của người nhạy cảm quá mà thôi. 

Kỳ Họa Niên đem bình nước vừa rót đầy về phòng, phát hiện bà đang ngồi ăn trái cây. Cậu bước đến gần, đặt bình nước lên bàn rồi bảo: “Bà có muốn ăn gì thêm không ạ?”

Ninh Diễn Hòa khoát khoát tay, nói: “Thôi thôi, đừng ép bà già này ăn nữa, không phải bà đang ăn đây sao?”

Kỳ Họa Niên kéo cái ghế ngồi xuống, bóp chân cho bà: “Con chỉ sợ bà thèm ăn gì thôi. Lát nữa Gia Thanh đến đây học bài cùng con nè.” 

“Thanh Thanh à?” Ninh Diễn Hòa dựa lưng vào thành giường, mỉm cười dịu dàng “Dạo này thằng bé cũng đến thường xuyên quá, mỗi lần đến còn mang theo đồ ăn đồ uống, phiền thằng bé gì đâu.”

Kỳ Họa Niên phì cười: “Không sao đâu bà ơi, cậu ấy không đi học thì cũng đâu có chịu ở yên trong nhà. Chạy đến võ đường rồi lại chạy ra ngoài net, bất quá thì sẽ ở nhà luyện nấu ăn.” 

“Thiệt tình.” Ninh Diễn Hòa cười khổ “Thiếu niên tràn đầy sức sống mà, trách sao được.” 

Bà vừa nói xong, cửa phòng thình lình bật mở. Gia Thanh đứng ở ngạch cửa mỉm cười tươi rói, trong tay còn đang cầm hai chiếc túi giấy rất to, không biết bên trong đựng cái gì nữa. 

Ninh Diễn Hòa liếc mắt nhìn sang, không nhịn được bảo: “Đấy, vừa nhắc thánh là thánh đến rồi.”

Gia Thanh hý hửng đi vào trong, thuận miệng đáp lại: “Tề Thiên Đại Thánh hả bà?”

Kỳ Họa Niên bỗng nhiên chen một câu: “Không, cậu chỉ ở tầm Tôn Ngộ Không thôi.” 

“…” Gia Thanh chu chu cái miệng, suýt nữa đã phun một câu chửi tục, nhưng vì có bà nên kịp thời nuốt lại vào trong bụng. 

Buổi trưa, Ninh Diễn Hòa ăn xong rồi nằm nghỉ. Kỳ Họa Niên kéo Gia Thanh ra ngoài phòng, cuối dãy hành lang có một chiếc bàn dài bỏ trống. Cả hai ngồi cạnh nhau, im lặng làm bài tập hình học không gian. Gia Thanh tệ nhất là môn này, vì gã không có năng khiếu tưởng tượng, tuyệt đối chỉ có thể sử dụng hình phẳng mà thôi. 

“Câu này làm sao nhỉ?” Gia Thanh huých huých vào tay Kỳ Họa Niên hỏi. 

Kỳ Họa Niên dừng bút nhìn qua, sau đó giúp gã kẻ thêm một đường thẳng, đâm xuyên qua khối kim tự tháp: “Kẻ thêm thì mới làm được, cách này thầy có chỉ rồi mà.” 

Gia Thanh xoay ngược đầu bút cào cào tóc, thở dài: “Cậu kẻ thêm vô thì mới nhớ á chứ, khổ quá trời ơi. Kiểu này đi thi đại học làm sao đây?” 

Kỳ Họa Niên vừa giải bài vừa cười bảo: “Nghĩ đến tương lai có thể rước Lệ Linh về thì ráng mà thi đỗ đi.”

“…” Gia Thanh cười ha ha trong lòng, thầm nói, nghe được phết đấy, anh bạn. 

Cả hai tiếp tục làm xong gần mười đề thi nữa mới dừng lại. Lúc uống sữa đậu nành, trong đầu Gia Thanh đột nhiên nảy số, gã hỏi: “Ê, hôm bữa cậu bảo thích một bác sĩ ngoại tim mạch đúng không?”

“Ừm?”

Gia Thanh híp mắt lại, phán đoán: “Lẽ nào là bác sĩ của Thuần Ái? Khoảng thời gian bà nhập viện, cậu cũng tranh thủ để ý bác sĩ luôn hả?”

“Ừm hửm… Sao nào?” Kỳ Họa Niên hút sữa rột rột, dưới đáy ly còn đọng lại một ít bột đậu nành.

“A ha, không có gì. Có thể cho tớ xem mặt được không? Xinh chứ? Chắc là vừa xinh vừa ngầu rồi!”

Gia Thanh vừa hí hửng nói nốt câu, từ đầu bên kia bỗng có bóng người quen thuộc, Kỳ Họa Niên ngoảnh nhìn thì phát hiện người đó là Vưu Hạ. Hôm qua hai người vừa nói chuyện với nhau xong, cảm giác hạnh phúc vẫn còn vương vấn trong trái tim. Hôm nay lại gặp nhau, tiếc là có mặt Gia Thanh ở đây nên cậu không thể chạy đến chỗ anh được. 

Vưu Hạ dừng lại trước cửa phòng, qua khóe mắt bắt được hình dáng của Kỳ Họa Niên, theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn sang, nhìn thấy cậu ngồi cùng với một nam sinh khác. Cả hai đang uống sữa đậu nành, cũng đồng thời nhìn về phía anh. 

Kỳ Họa Niên ngay lập tức cong môi cười cười, thế nhưng Vưu Hạ không cười đáp lại, lãnh đạm thu tầm mắt về, đẩy cửa phòng đi vào trong khám cho Ninh Diễn Hòa. 

Nụ cười trên môi cậu thoáng tắt, trong lòng thở dài, quỷ lạnh lùng này…

Gia Thanh cũng từng nhìn thấy vị bác sĩ này rồi, nhưng ấn tượng đầu tiên không tốt lắm.

Lạnh lùng quá, đáng sợ gần chết.

Đợi Vưu Hạ vào trong phòng rồi, Kỳ Họa Niên quay sang nhìn Gia Thanh, điềm tĩnh hỏi: “Thấy anh ấy thế nào?”

Gia Thanh ngơ ngác thu tầm mắt về, trả lời theo phản xạ: “Ờ, đẹp trai lắm, nhưng mà… cứ thấy kiêu ngạo sao đó.”

Kỳ Họa Niên mỉm cười nói: “Trùng hợp thật, gu của tớ vừa đẹp trai vừa kiêu ngạo.”

“???” Trên mặt Gia Thanh hiện một dãy dấu chấm hỏi, nghệch ra rất lâu mới tiêu hóa được câu nói của Kỳ Họa Niên. 

Biểu cảm của gã đa dạng phong phú, làm cho Kỳ Họa Niên giây trước còn khó xử, giây sau đã phì cười. 

“Cậu trừng mắt như thế làm gì?” Kỳ Họa Niên hỏi. 

Gia Thanh ấp úng hồi lâu, ngón tay chỉ vào phòng bệnh của bà, lắp bắp không thành câu: “Cậu…cậu…bác sĩ…bác sĩ đó…là nam, cậu thích…thích đàn ông?”

Kỳ Họa Niên điềm tĩnh gật đầu thừa nhận. 

Gia Thanh càng trừng to mắt, khiếp sợ với màn comeout* này của bạn thân. Gã tạm thời không tiếp nhận nổi, tay ghì ngực trái, run run nói: “Tim tôi đau quá man… Xin cậu đó, sau này làm gì cũng có dạo đầu giùm một cái, đừng có một phát đi thẳng vào luôn, chết người có ngày, chết người có ngày biết chưa!!!!”

“Ồ.” Kỳ Họa Niên nhàn nhạt cười nói “Kinh nghiệm thật đấy nhỉ. Cậu lấy kinh nghiệm từ đĩa CD à?”

“…” Gia Thanh đỏ mặt tận mang tai, bất ngờ vung chân đạp vào Kỳ Họa Niên “Cụ nhà cậu, làm như cậu chưa từng xem ấy?”

“Có cơ hội sẽ xem thử.” Kỳ Họa Niên mặt không đổi sắc “Sao nào, cậu có chấp nhận được chuyện này không?”

“…để nghĩ đã.” Gia Thanh vẩu môi suy nghĩ, hồi sau gã nằm dài trên bàn, thấp giọng hỏi “Vậy… hồi trước ấy, có phải cậu với Thiệu Lâm là một đôi không? Hai cậu thân thiết đến mức bất bình thường luôn.” 

Kỳ Họa Niên nghe hỏi, sửng sốt giây lát rồi lắc đầu, nghiêm túc xác nhận lại: “Không phải đâu. Tớ có người trong lòng mà, cậu ấy cũng có người trong lòng rồi.” 

Gia Thanh chớp chớp mắt, đôi khi gã cũng ngây thơ đáng yêu lắm: “Thế được rồi, chuyện này cũng không đến mức khó chấp nhận. Cậu yêu ai là chuyện của cậu mà.” 

“Ừ, không yêu các cậu đâu, đừng lo.” Kỳ Họa Niên nhìn thấu suy nghĩ giấu diếm dưới đáy lòng của gã, bèn nói thẳng ra để trấn an. 

“…” Ông nội vợ ơi, cậu ta biết luôn, ghê thật! 



Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Kỳ Họa Niên bỗng nhiên thức giấc. Cậu cố nán thêm vài phút nhưng không thể ngủ lại được nên đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc bước ra, Kỳ Họa Niên nhìn thấy Ninh Diễn Hòa cũng đã tỉnh dậy, bà đang ngồi dựa lưng vào giường, dùng nước suối bên cạnh súc miệng. 

“Bà dậy sớm thế ạ?” Kỳ Họa Niên đi đến cầm lấy ly nước kia đổ đi. 

Ninh Diễn Hòa lau miệng, ngước mắt nhìn ra cửa sổ một cái rồi nói: “Không ngủ được, sau này ngủ bù vậy.”

Kỳ Họa Niên đột nhiên cau mày, thấp giọng bảo: “Bà đừng nói vậy mà, nghe không hay chút nào.”

“Thế à? Sợ bà già này bỏ cháu một mình hử?” 

“Sợ chứ sao không ạ…” Kỳ Họa Niên ngồi xuống bên cạnh, cầm tay bà xoa bóp mấy cái “Trước kia bà từng hứa với con điều gì bà còn nhớ không?” 

Ninh Diễn Hòa nhìn cậu, chậm rãi lặp lại: “Khi con tốt nghiệp đại học, bà phải ở đấy mà nhìn con từng bước thành công.” 

“Đúng thế.” Kỳ Họa Niên áp tay bà lên gò má, bàn tay gầy gò lạnh lẽo đã tần tảo nuôi nấng cậu từ tấm bé “Hơn nữa, con còn muốn có ngày mình sẽ giới thiệu người yêu với bà. Khi con giới thiệu người ấy, tức con yêu người ấy rất rất nhiều.”

“Ghê thế cơ à.” Ninh Diễn Hòa nheo đôi mắt lại, cười bảo “Thế nói một chút hình mẫu cho bà nghe xem, thử xem có phù hợp làm cháu dâu không.”

Kỳ Họa Niên ậm ừ vài tiếng, ngẫm nghĩ rất lâu mới dám nói: “À thì, người ấy sẽ tài giỏi này, tốt bụng, thích giúp đỡ người khác, hiểu chuyện, trưởng thành…” 

Lúc nói đến đó, Ninh Diễn Hòa chợt xen vào một câu: “Những điều này chỉ là phụ thôi. Điều bà mong chờ chính là người ấy sẽ yêu con thật lòng, hiểu chưa?”

“…” Kỳ Họa Niên có chút sững người. 

“Đứa nhỏ ngốc này.” Bà buông tiếng thở dài “Tình yêu mà con đã chọn rất khó khăn có biết không? Sau này nếu muốn vượt qua chông gai và cùng nhau đến đích, cả hai tuyệt đối phải tin tưởng và yêu thương nhau thật nhiều. Hơn nữa, đừng để lời bàn tán của người khác chia tách hai đứa.” 

Kỳ Họa Niên cảm giác trái tim của mình đập mạnh như trống dồn. Cậu linh cảm được bà đang muốn nói điều gì đó với mình, hoặc là muốn mình tâm sự những bí mật trong lòng cho bà nghe. 

Cậu vô thức nắm tay bà chặt hơn chút nữa.

“Bà ơi…” Kỳ Họa Niên căng thẳng nhìn Ninh Diễn Hòa “Con…thật ra con muốn nói…”

Ninh Diễn Hòa nghiêng đầu im lặng chờ đợi. 

“Thật ra lý do con không thể đón nhận tình cảm của Lệ Linh, chính là vì… con không, không thích con gái.”

Khi nói xong, Kỳ Họa Niên không dám nhìn thẳng vào mắt bà. Hồi lâu sau, có một bàn tay vươn tay kéo cậu ôm vào lòng. 

Trái tim của bà đập rất yếu nhưng nóng rẩy. 

Kỳ Họa Niên nhíu chặt chân mày, kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ. 

Ninh Diễn Hòa vuốt ve tóc cậu, bất chợt cất tiếng ru một câu hát mà lúc bé cậu rất thích nghe. Sau khi ru xong, bà cúi xuống nói: “Đứa nhỏ ngốc, bà biết từ lâu rồi.”

Kỳ Họa Niên ở trong lòng bà sửng sốt không nói thành lời. 

Bà biết từ lâu rồi ư?

“Bà chăm con từ bé tới bây giờ, lẽ nào không biết những bí mật thầm kín này ư?” Ninh Diễn Hòa khẽ cười bảo “Nói ra rồi có thấy nhẹ lòng chưa?” 

Kỳ Họa Niên hiếm khi rơi nước mắt, nhưng vì xúc động không kìm nén được, cậu lén lút khóc một chút rồi gật đầu nói: “Vâng, nhẹ lòng lắm ạ. Bà ơi, con xin lỗi…” 

“Có gì mà xin lỗi, bất luận là người như thế nào, chỉ cần con yêu người ấy chân thành và người ấy cũng chân thành yêu con, bà đều sẽ chấp nhận.” 

“Nếu đã nhẹ lòng thì hứa với bà sẽ trưởng thành và sống thật lương thiện hạnh phúc nhé.”

Kỳ Họa Niên ngồi thẳng dậy, để lộ chóp mũi đỏ ửng, chắc nịch nói: “Con hứa. Thật ra con đã có người trong lòng rồi, bà đợi con thi đỗ đại học, con sẽ theo đuổi người ấy thành công rồi ra mắt cho bà biết nhé.” 

“Thích lắm cơ à?”

“Vâng, người ấy rất đặc biệt, đặc biệt lắm ạ. Con nghĩ bà cũng sẽ thích người ấy.” 

Ninh Diễn Hòa mỉm cười, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nói: “Bình minh lên rồi, còn có nắng nữa ư.”

Kỳ Họa Niên bấy giờ mới để ý đến tia sáng kỳ lạ bên ngoài chiếu vào góc giường. Cậu đứng dậy, xoay người đi đến đó, thấp giọng hỏi: “Con kéo rèm lại nhé?”

Ninh Diễn Hòa nằm xuống giường, hai tay chắp lên bụng ngay ngắn, mơ màng nói: “Ừ.” 

Kỳ Họa Niên vươn tay kéo rèm lại, ánh nắng bị cắt đi thành hai, giống như bình minh mất đi một nửa. 

Ninh Diễn Hòa trước khi nhắm mắt chợt nhìn qua phía cửa phòng đang đóng. Bà lại cảm nhận được có người đứng lặng ở bên ngoài, thế nhưng linh cảm này không hề bất an. 

Trên gương mặt hiền hậu ấy nở một nụ cười mãn nguyện. 

“Niên Niên.” 

“Vâng?”

“Bà ngủ nhé.” 

“Vâng.”

Kỳ Họa Niên vừa hạ tay xuống, định xoay người đi đến đắp chăn cho bà thì nghe thấy một âm thanh xuyên thủng màng nhĩ, giết chết trái tim đang đập của cậu. 

Tít———-.