Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Chương 114: Anh trao cho cậu một nụ hôn trấn an




Cách đây một năm trước, bên phía cảnh sát bỗng đưa tin có một người đàn ông gần ba mươi tuổi đã gặp tai nạn thảm khốc trên đường cao tốc, điều tra theo dấu vân tay, họ xác định được người đó tên là Tề Cao Vân.

Tề Cao Vân không có gia đình, từ nhỏ đã bắt đầu sống tự lập, mỗi ngày đều cố gắng thoát khỏi số kiếp nghèo khó của mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn ta được nhận vào Thuần Ái nhờ thực lực, suốt nhiều năm vừa tự trau dồi bản thân vừa được Tưởng Nghị đứng sau hỗ trợ, vị trí của hắn ta trong bệnh viện ngày càng vững chắc. 

Nhưng đến một ngày nọ, Tề Cao Vân đột nhiên mất tích, ngay cả Tôn Lỵ cũng không thể biết được hắn ta đang ở đâu. Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy Tề Cao Vân là vào cái hôm Tưởng Thiên Điểu gọi hắn ta đến bệnh viện, song sau đó hắn ta vội vã rời đi với vẻ mặt đầy cáu gắt.

Tôn Lỵ có hỏi Tưởng Thiên Điểu về ngày hôm đó, nhưng cô ấy chỉ bảo hai người nói chuyện không được bao lâu thì Tề Cao Vân đã bỏ đi. Một số điều dưỡng đứng gần lúc ấy đều tận mắt nhìn thấy, họ cũng có thể làm chứng.

Qua một thời gian dài vẫn không ai có thể liên lạc với Tề Cao Vân. Mãi khi sự chờ đợi trong lòng Tôn Lỵ dần mai một thì chợt nhiên có người đến báo với cô rằng đã tìm thấy đối phương. Khi đó, Tôn Lỵ mừng khôn xiết, cô chẳng kịp nghe họ nói tiếp đã lật đật xoay người vào nhà, khoác áo vào muốn đi cùng họ.

Không ngờ sau đó, cô nghe thấy họ bảo: Tề Cao Vân đã mất trong một vụ tai nạn trên đường cao tốc, chiếc xe phát nổ, thi thể bị thiêu cháy, không còn nhận dạng được nữa.

Chìa khóa xe nắm trong tay nháy mắt rơi xuống sàn nhà, có tiếng động kêu lên, như nội tâm của Tôn Lỵ đang gào thét. Cô đờ đẫn mất mấy phút mới lắp bắp hỏi lại, Cao Vân đang ở đâu?

Đám tang của Tề Cao Vân diễn ra cực kỳ đơn giản. Người đến đưa tiễn cũng không nhiều, chỉ có Tôn Lỵ và một số đồng nghiệp thân thiết với hắn ta.

Vưu Hạ vẫn nhớ như in, Tưởng Thiên Điểu trở về từ tang lễ đã hỏi anh một câu: “Cậu có biết gì về cái chết của Cao Vân không?”

Mặc dù trước kia dường như ai cũng hiểu rõ mối quan hệ không hòa hợp giữa Tề Cao Vân và Vưu Hạ, nhưng nếu hỏi thẳng anh câu hỏi này thì liệu có phải dễ gây hiểu nhầm quá rồi không?

Thật lòng mà nói, lúc biết được tin tức của Tề Cao Vân, Vưu Hạ cũng khá kinh ngạc. Anh không ngờ phía bên người nhà của mình sẽ để cho cảnh sát có quyền can thiệp vào. Khổ nỗi Vưu Kiện khéo léo tạo dựng hiện trường giả, làm cho phía cảnh sát không mảy may nghi ngờ gì, tự động kết luận là một vụ tai nạn do vượt quá tốc độ vào đêm khuya.

Dựa theo đoạn video từ CCTV cho thấy, vào buổi tối nọ, xe hơi của Tề Cao Vân đã bất ngờ tăng tốc, sau đó trật tay lái mà lao xuống vực. Cuối cùng, xe bốc cháy, thiêu rụi toàn bộ mọi thứ, kể cả thi thể của hắn ta.

Vưu Hạ im lặng nhìn Tưởng Thiên Điểu, vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ, hỏi ngược lại cô ấy: “Chị nghĩ tôi giết hắn?”

Tưởng Thiên Điểu cau mày, chột dạ phủ nhận: “Không, ý tôi không phải là vậy. Chỉ là có hơi khó hiểu mà thôi, một người mất tích lâu như thế, rồi đột nhiên có tin là đã chết do tai nạn… Nghĩ kiểu gì cũng thấy hơi quái.”

Thật ra những lời mà Tưởng Thiên Điểu muốn nói còn chưa hết. Nhưng cô nghĩ dù sao khoảng thời gian đó Vưu Hạ cũng không có mặt nên có lẽ cũng chẳng biết được gì cả.

Hay đúng hơn thì, cô không tin Vưu Hạ có nhúng tay vào chuyện mờ ám này.

Người mà Tưởng Thiên Điểu cảm thấy nghi ngờ nhất là Thời Ngọc. Song, khi cô âm thầm theo dõi thì phát hiện Thời Ngọc không có động thái nào đáng nghi, trước giờ cũng chưa từng có hiềm khích gì với Tề Cao Vân.

Thế là cô mau chóng gạt bỏ đi mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, quyết định không để ý đến nữa.

Người mất thì đã mất rồi, càng đào xới lại càng làm người khác đau lòng, chẳng phải sao?

Hơn một năm nay, trong bệnh viện không còn ai nhắc đến Tề Cao Vân. Nếu có cũng chỉ là một vài người vô ý vô tứ, hoặc họ nghe ngóng những tin đồn thất thiệt rồi bắt đầu bàn tán xôn xao.

Mỗi lần như vậy, Tưởng Thiên Điểu đều nghiêm túc ‘giáo huấn’ bọn họ, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên. Ít nhất là phải biết nhòm ngó xung quanh xem có ảnh hưởng đến người nào đó do mấy lời nói vô căn cứ của mình hay không.

Cứ ngỡ sóng dữ đã lặn, nào ngờ hôm nay đột nhiên lại sục sôi muốn trỗi dậy, vỗ ầm ầm vào nỗi ám ảnh của Vưu Hạ.

Trên cánh cửa màu trắng như vừa ẩn hiện khuôn mặt bệnh hoạn đốn mạt của Tề Cao Vân vào những giây phút đang ra sức hành hạ con mồi của mình.

Không gian tĩnh lặng ngột ngạt.

Vưu Hạ rũ mắt thu hồi ký ức nhạt nhòa của một năm trước, anh buông tay nắm, quay người lại đối mặt với Ngụy Kỉ.

Giọng điệu cất lên có chút lạnh lùng cảnh giác: “Sao tự dưng ông lại nhắc đến người đã mất?”

Ngụy Kỉ nhướng mày, cười bảo: “Vì tôi cảm thấy cái chết của cậu ta có gì đó không bình thường.”

“Vậy sao? Giờ tôi mới biết viện phó không chỉ giỏi chẩn bệnh mà còn giỏi cả suy đoán cái chết của người khác nữa đấy.” Vưu Hạ lấy lại bình tĩnh, nhếch môi đáp lời. 

Ngụy Kỉ bật cười, lắc đầu khiêm tốn: “Cậu quá khen rồi.” 

Đoạn, ông ta nâng tách trà nhấp một ngụm, thong thả ngỏ lời: “Chi bằng chúng ta tiếp tục ngồi xuống trò chuyện thêm chút nữa đi? Tôi nghĩ giữa chúng ta có nhiều thứ để nói lắm.” 

Vẫn là thái độ úp mở đáng ghét của ông ta. 

Vưu Hạ thầm nghiến răng, ánh mắt bén như dao nhìn chằm chằm vào nụ cười khó hiểu bên khóe miệng Ngụy Kỉ. Linh cảm bất an trước đó lại trở về, mách bảo cho anh rằng anh không nên đứng ở đây thêm được nữa. Nếu còn dây dưa trò chuyện với loại người thâm hiểm như ông ta, chưa biết chừng đến cả đường lui cũng không còn. 

“Xin lỗi, tôi thì không nghĩ như ông đâu. Giữa chúng ta thật sự không còn gì để nói cả.” Vưu Hạ quả quyết từ chối, gót chân xoay được một nửa, anh bổ sung thêm. “Lần sau nếu có thể ngồi cùng nhau thì hy vọng ông sẽ thay đổi phong cách ăn nói của mình. Ngắn gọn súc tích thôi.” 

Ngay khi lời vừa dứt, tách trà bị Ngụy Kỉ đặt xuống một bàn một cách thô bạo. Đế tách va chạm với mặt bàn thủy tinh, phát ra âm thanh chói tai như muốn dằn mặt, làm cho trà nóng bên trong sóng sánh đổ ra ngoài thành vũng nhỏ. 

Đôi mắt sau lớp kính gọng vàng dần u ám đáng sợ. 

Ngụy Kỉ liếc nhìn vũng nước trà trên bàn, bỗng cười lạnh: “Xem ra cậu đúng là một người cứng đầu, luôn làm theo ý của mình mà không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác. Tôi tự hỏi… nếu người thân của cậu vướng vào rắc rối thì liệu cậu có nhắm mắt làm ngơ hay không?”

Lập tức, Vưu Hạ ngoảnh đầu, sửng sốt nhìn ông ta. 

“Ông vừa nói cái gì?” 

“Tôi vừa bảo nếu người thân của cậu—“

Vưu Hạ hiếm khi tức giận, gằn giọng cắt ngang: “Ai cho phép ông dám nhắc đến người thân của tôi bằng cái giọng điệu uy hiếp ấy?”

Lần này Ngụy Kỉ nhanh chóng che giấu ánh mắt hung hiểm của mình, mỉm cười hỏi lại: “Tôi uy hiếp? Sao cậu lại nghĩ là tôi đang lấy người thân của cậu ra uy hiếp? Lẽ nào… cậu đang có tật giật mình?”

Một câu hỏi nhất thời giúp cho tâm trí của anh phần nào tỉnh táo hơn chút. 

Vưu Hạ im lặng ngẫm nghĩ, sau cùng hít nhẹ một hơi, hừ khẽ bằng giọng mũi: “Thú thật đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được rốt cuộc ông đang muốn dùng chiêu trò gì để kéo tôi vào dự án và vì sao lại nhất định phải có tôi mới được. Nhưng dù có là chiêu trò gì thì tôi cũng sẽ không tham gia. Đừng cố gắng vô ích nữa.” 

Nghe đến đây, Ngụy Kỉ bất ngờ đứng dậy, tà áo blouse khẽ khàng đong đưa theo từng bước chân của ông ta. Ông ta chậm rãi tiến về phía Vưu Hạ, khi cách anh khoảng 1m thì đứng lại. Cả hai đối mặt nhìn nhau, một bên lạnh lùng cảnh giác, một bên thong thả mỉm cười. 

Ngụy Kỉ duỗi tay vỗ nhẹ lên bả vai của Vưu Hạ, hạ giọng nói: “Bác sĩ Hạ à, tôi là kiểu người đầy tham vọng, một khi đã có kế hoạch thì nhất định phải thực hiện cho được. Chỉ là trong dự án lần này tôi cần sự giúp đỡ của một người xuất chúng như cậu mà thôi. Linh cảm của tôi nói rằng cậu là một người thích hợp.”

Vưu Hạ rũ mắt, khẩy cười: “Ông đề cao tôi thật.”

Ngụy Kỉ nhướng mày, cười cong đuôi mắt: “Sao lại không? Cậu không biết tôi ngưỡng mộ cậu đến nhường nào đâu.” 

Dừng lại, ông ta định chạm vào cổ áo của đối phương, không ngờ đối phương mau chóng gạt tay, tỏ ý từ chối khiến cho biểu cảm trên mặt ông ta phút chốc sượng sùng. 

“Quên mất, cậu không thích động chạm gần gũi.” Ngụy Kỉ hít sâu một hơi, tự giác lùi ra sau vài bước. 

Vưu Hạ chỉnh cổ áo, đồng thời đưa tay phủi phủi trên vai áo mình, nơi mà đối phương vừa mới chạm vào, ánh mắt bày tỏ sự ái ngại: “Còn thiếu, tôi ưa sạch sẽ.” 

“…” Ha, thằng ranh con. 

Dẫu cho biết trước tính tình của Vưu Hạ rất thích đẩy người khác vào thế khó xử nhưng Ngụy Kỉ vẫn không tránh khỏi cảm giác chán ghét tức giận trong lòng mình. Ông ta khắc sâu nỗi chán ghét này kể từ lần mà anh bước vào phòng làm việc của ông ta và lên giọng cảnh cáo. 

Quái quỷ thật, sao có người lại dám ăn nói với ông ta như vậy chứ?

Gia thế của cậu to lớn cỡ nào mà dám hỗn xược đến thế?

Ngụy Kỉ bên trong khinh thường bao nhiêu, bên ngoài sẽ tử tế bấy nhiêu. 

Đương nhiên, chỉ là giả vờ mà thôi.

“Vậy…tôi sẽ đưa cho cậu một thứ để cậu có thể từ từ suy nghĩ và quyết định.” Ông ta nói xong rồi lấy ra một phong bì màu trắng có sẵn trong túi áo. 

Vưu Hạ liếc nhìn phong bì, chần chừ mấy giây mới cầm lấy. Qua cảm nhận ban đầu, phong bì khá nhẹ và mỏng, giống như đựng tiền nhưng nếu là tiền thì có chút vô nghĩa. 

Vậy có thể là gì?

Đến chiều sau khi về nhà, Vưu Hạ mau chóng đi vào thư phòng, khóa trái cửa lại. Anh ngồi vào bàn làm việc, lấy phong bì mà Ngụy Kỉ đã đưa ra đặt lên bàn. Thoạt đầu anh luôn do dự không biết có nên mở ra hay không, cầm lên bỏ xuống hơn năm lần, cuối cùng anh cũng chịu lấy thứ bên trong ra xem. 

Trong lòng vốn dĩ đã sớm đoán được thứ đựng bên trong, nhưng đến lúc mở ra thì anh vẫn không thôi sửng sốt. 

Một xấp hình.

Hơn thế, nhân vật chính trong từng tấm hình chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tề Cao Vân và… Vưu Kiện.

Các đầu ngón tay của Vưu Hạ run lên bần bật, anh buông xấp hình xuống bàn rồi nắm chặt lòng bàn tay, cố giữ vững tinh thần. Mọi bí mật tưởng chừng đã chôn vùi từ lâu đột ngột được hé lộ. Điều đáng lo lắng ở đây là người đang nắm giữ bí mật này.

Vưu Hạ đỡ trán, nhắm mắt im lặng ngẫm nghĩ.

Tại sao ông ta có được những thứ ấy? 

Tại sao ông ta biết được quá nhiều thứ như vậy?

Rốt cuộc ông ta là ai? Ông ta muốn cái gì ở mình?

Lẽ nào chỉ đơn thuần là cầu cạnh sự giúp đỡ cho một dự án ngập tính tham vọng của ông ta?

Không, không đâu, đây không phải là vấn đề. Vấn đề là ở những tấm hình trước mặt anh lúc này. Trong hình có anh trai của anh, nếu chuyện này bại lộ thì anh ấy sẽ ra sao?

Vưu Hạ bỗng cảm thấy lồng ngực thắt chặt khó thở, anh đưa tay xoa nhẹ lên nơi trái tim đập dồn dập, ráng hít sâu vào một hơi rồi chầm chậm thở ra.

Có lẽ mục đích của Ngụy Kỉ khi đưa cho anh bằng chứng độc nhất này là muốn ép anh tham gia vào dự án của ông ta. Nếu như chỉ có như vậy… 

Nếu như anh đồng ý thì bằng chứng có được xóa bỏ hay không?

Vưu Hạ đang nghĩ cách làm sao để đối phó và giải quyết triệt để thì di động trên bàn bỗng đổ chuông. Anh sực tỉnh, đưa mắt nhìn qua màn hình vụt sáng, một cuộc gọi đến từ dãy số lạ. 

Ban đầu Vưu Hạ không định nghe máy, nhưng đối phương gọi liên tục hai, ba lần làm cho anh mất hết kiên nhẫn. Ngả lưng ra sau ghế, anh cau mày nhận cuộc gọi. 

“Ai vậy?” Giọng điệu thật sự không tốt mấy. 

Người bên đầu dây ngập ngừng như lo sợ, hồi lâu khéo léo lựa lời đáp: “Chào anh. Tôi là người giao hàng, anh có đặt sản phẩm bên cửa hàng dụng cụ mỹ thuật Cỏ Đuôi Chó đúng không ạ?”

Cửa hàng dụng cụ mỹ thuật?

Vì hôm nay có nhiều thứ khó chịu ập đến, Vưu Hạ nhất thời quên mất mình có đặt vài sản phẩm. Lúc này anh nhớ ra, chợt cảm thấy có chút áy náy. 

“À ừ, tôi có đặt, anh đến rồi sao?”

“Vâng ạ, tôi đang đứng trước cửa căn hộ rồi. Mời anh ra nhận hàng ạ!”

Mặc dù bị khách hàng khó tính khó ở cho đứng đợi chừng mười phút và tốn hết ba cuộc gọi nhỡ nhưng chàng trai giao hàng không hề tỏ ra bất mãn tí nào. Chàng trai có nụ cười tươi như hoa, thái độ phục vụ cực kỳ tốt, tay chân lanh lẹ năng động, không ngại nặng nhọc mà vác hết tất cả giá vẽ mà Vưu Hạ đặt mua vào một căn phòng. 

Vưu Hạ đứng ở ngạch cửa nhìn vào, âm thầm đánh giá vị trí các món đồ hiện tại, tự nhủ phải thuê người dọn dẹp đến tẩy sạch và sắp xếp một lần. 

Xong xuôi, chàng trai nhận tiền rồi cúi người nói cảm ơn. Lúc ra khỏi nhà, chàng trai còn hí hửng liếm đầu ngón cái, đếm tới đếm lui mấy lần mới bỏ vào túi quần. 

Vưu Hạ đóng cửa, quay người vào trong phòng khách.

Đúng lúc này, Kỳ Họa Niên vừa bước xuống cầu thang vừa lau khô tóc. Khi nhìn thấy anh từ ngoài đi vào, cậu ngạc nhiên lên tiếng hỏi: 

“Anh mới đi đâu về ạ?”

Nghe thấy giọng cậu, anh thình lình dừng lại. Ngoảnh mặt nhìn sang, anh tỏ ra bình thản, đáp: “Không, là đồng nghiệp đến đưa tài liệu để quên.”

Đồng nghiệp đưa tài liệu?

Kỳ Họa Niên chưa bao giờ bắt gặp vị đồng nghiệp nào đến căn hộ của hai người họ cả. Vì vốn dĩ Vưu Hạ đâu có để người nào biết được nơi sống của anh, nếu có thì hẳn là Tần Chính hoặc Tưởng Thiên Điểu mà thôi. 

Ấy thế mà hôm nay lại còn có đồng nghiệp đến đưa tài liệu nữa, lạ thật.

Lý do Vưu Hạ chưa muốn nói cho Kỳ Họa Niên biết về phòng vẽ mà mình đang thầm lặng chuẩn bị là vì anh muốn mọi thứ hoàn thiện đâu ra đó đã. Bây giờ vẫn còn là cái nhà kho rất ngổn ngang bừa bộn, nói cho cậu nghe thì cũng chẳng ích lợi gì.

Đã tặng quà… thì phải tặng cho đàng hoàng chứ.

Vưu Hạ không biết Kỳ Họa Niên có thấy nghi ngờ gì không, nhưng ngoài mặt anh vẫn rất thản nhiên. Anh liếc nhìn quần áo trên người cậu lúc này đã thay đổi, sạch sẽ thơm tho hơn lúc mới về nhà. Dáng dấp của cậu rất cao, vừa cao vừa săn chắc, lại thêm sở thích mặc đồ rộng rãi thoải mái nên đôi khi tạo cho người nhìn cảm giác cậu hơi lười nhác. 

Có điều, lười nhác thì đúng là có thật, nhưng vẫn không xấu xí nổi.

Điển hình là mỗi lần Vưu Hạ tình cờ bắt được khoảnh khắc đối phương vừa sải bước vừa nghiêng đầu lau tóc, anh sẽ lập tức bị cuốn vào một mê cung không lối thoát. Càng nhìn càng khiến tim đập hỗn loạn. Mãi đến khi đối phương liếc mắt nhìn lại, anh mới giật mình quay mặt đi.

“…” 

Kỳ Họa Niên bỗng cười thầm, ngồi xuống ghế sa-lon, nói: “Anh ơi, lại đây đi.”

Vẫn là cái cảm giác sau một ngày bận rộn được nhìn thấy nhau thoải mái ấm lòng nhất. 

Vưu Hạ không nhanh không chậm đi đến gần, vừa tới nơi đã bị con chó to xác nào đó vây lấy, khuôn mặt bảnh trai ngọ nguậy trước bụng anh, hít hà liên hồi. 

“…Tóc ướt.” Cả người căng cứng, anh chỉ còn biết hạ giọng nhắc nhở.

Song, con chó to xác giả vờ không nghe thấy, kéo anh lại gần hơn chút nữa, ôm cứng ngắc mới chịu. 

“Anh à, hôm nay xem phim với em nha?”

Anh thuận miệng hỏi: “Xem phim gì?”

Hiếm khi nghe anh hỏi tới, cậu thầm mở cờ trong bụng, cười đáp: “Bộ phim mới ra về Thần Chết, hay lắm!”

Thần Chết à? Hồi trước là Ma Cà Rồng, bây giờ thì là Thần Chết. Gu phim của cậu có cái nào bình thường tươi sáng một chút được không?

Thoạt đầu anh định mở miệng từ chối, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại ngồi xuống cạnh đứa trẻ lớn tồng ngồng thích làm nũng, im lặng xem phim. Bộ phim về tình yêu cách trở giữa một vị Thần Chết và con người, mô tuýp không mới nhưng diễn viên tương đối ổn, lời thoại sâu sắc, nhạc phim có thể lấy được nước mắt người xem lẫn người nghe. 

Tuy vậy, suốt thời gian xem phim, đầu óc Vưu Hạ không được tập trung cho lắm. Có lúc anh còn quên mất bên cạnh mình đang có một người, mà người này thì tập trung đến độ suýt rơi nước mắt. Vì sợ xấu hổ nên cậu cứ cố nhịn mãi, mũi khụt khịt thấy thương. 

Lúc phim kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen và những dòng chữ nối tiếp nhau, Kỳ Họa Niên thở một hơi thật dài, nghiêng đầu nói: “Phim cảm động thật, vậy mà hồi đầu em cứ ngỡ nó ghê lắm.”

Vưu Hạ: “…”

Kỳ Họa Niên tiếp tục độc thoại vô tư: “Ài, diễn viên trong phim xuất sắc quá đi, biểu cảm và ánh mắt đỉnh của chóp luôn.”

Vưu Hạ: “…”

“Nhạc cũng hay nữa, anh có nhớ câu đầu tiên là gì không? Hình như là cái gì mà…Anh là cơn gió—” Nói đến đây, cậu chợt phát hiện người bên cạnh mình im lặng lạ lùng, bèn ngoảnh đầu nhìn thử. 

Không ngờ lại thấy Vưu Hạ luôn rũ mắt trầm tư gì đó rất nghiêm túc.

“Anh ơi.” Kỳ Họa Niên ngồi thẳng dậy, lo lắng gọi. 

Bấy giờ, Vưu Hạ bỗng giật mình khi nghe tiếng gọi của đối phương. Anh thất thần nghiêng mặt nhìn cậu, nhận ra có đôi mắt đang sốt ruột nhìn chằm chằm vào mình. 

“…Sao vậy?” Anh hỏi. 

Cậu im lặng giây lát: “Em thấy anh không nói gì nên mới kêu thôi. Anh đang suy nghĩ chuyện gì hả? Quan trọng lắm sao? Sắc mặt anh không tốt lắm này, có sao không anh?”

Một loạt câu hỏi bay đến khiến cho Vưu Hạ choáng váng. Hàng lông mày thanh tú mọi ngày nhất thời cau chặt, giống như một đám mây đen sắp sửa đổ mưa rào. 

Qua chốc lát, anh lắc đầu, giọng điệu không hào hứng nói: “Không sao đâu. Phim xong rồi à?”

“Ừm, xong lâu rồi…” Cậu gượng cười. 

Tất nhiên Kỳ Họa Niên không tin vào lời nói không sao của Vưu Hạ, nhưng cậu cũng là người hiểu tính của anh nhất cho đến hiện tại. Nếu anh đã không muốn nói thì đừng ai cố gắng cậy miệng hỏi thêm. 

Có điều… anh không nói thì cậu thấy rất lo. 

Kỳ Họa Niên ủ rũ gục đầu, cố gắng nghĩ cách làm cho đối phương cảm thấy thư giãn hơn thì chợt nghe giọng anh truyền tới, ngữ khí không mặn không nhạt.

“Lên phòng học bài hay nghỉ ngơi gì đi. Bây giờ tôi vào phòng sách một chút.”

Ngẩng đầu lên, Kỳ Họa Niên nhìn anh, một tay nắm lấy lòng bàn tay lạnh buốt của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao thật chứ? Có gì phải nói em nghe nhé?”

Vưu Hạ rũ mi nhìn mười ngón tay của cả hai đang lồng vào nhau. Anh khẽ cười, tiếc là nụ cười của hôm nay không còn tươi sáng vui vẻ như lần trước nữa. Vì một tay đã bị đối phương nắm lấy, anh đành vươn tay chạm lên tóc của đối phương, sau đó bất ngờ rướn người lại gần, hôn lên trán cậu. 

Thay cho nụ cười ẩn chứa nhiều áp lực của mình, anh trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng trấn an. 

“Tôi không sao, thật mà.” 

Nửa đêm, Kỳ Họa Niên khát nước nên tỉnh giấc giữa chừng. Nhập nhòe mở mắt nhìn quanh, cậu mơ màng duỗi tay sang bên cạnh, sau đó giật mình bật dậy trên giường. 

Quay sang nhìn chỗ nằm phía trong đã không thấy người đâu nữa. 

Kỳ Họa Niên dụi dụi hai mắt, mấy giây sau liền xuống giường, muốn đi tìm người. Kể từ lần Vưu Hạ bị Tề Cao Vân bắt cóc, trong lòng cậu đã có một di chứng khó phai. Mỗi khi không nhìn thấy Vưu Hạ ở bên cạnh, nhất là đột ngột biến mất trong khi đang ngủ sẽ làm cậu thấy lo sợ. 

Dù biết rằng anh có thể đi đâu được vào đêm khuya thế này? 

Kỳ Họa Niên nhẹ nhấc bước đi xuống cầu thang, qua khóe mắt nhác thấy có bóng lưng đang đứng ngoài ban công. Cửa lùa ở ban công đang mở, gió lạnh thi nhau ùa vào phủ đầy khắp phòng khách. Lúc cậu gần đến nơi đã vô tình nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vưu Hạ. 

Hình như anh ấy đang nói chuyện điện thoại, với ai vậy nhỉ?

Kỳ Họa Niên im lặng đứng cách cửa lùa ban công khoảng 2m, đợi cho Vưu Hạ ngắt máy rồi cậu mới cất tiếng gọi: “Anh.”

Ngay lập tức, Vưu Hạ giật mình ngoảnh đầu nhìn. Trong đôi mắt vốn lạnh lùng của anh như xuất hiện một tia bàng hoàng. 

“…Sao cậu không ngủ?” 

Kỳ Họa Niên từ từ bước đến, cẩn thận kéo cổ áo lại giúp anh, cười bảo: “Em khát nước, định xuống uống thì thấy anh đứng ngoài này. Nửa đêm rồi mà gọi điện cho ai không biết nữa?”

Vưu Hạ hơi chột dạ nhíu mày, anh không biết cậu đứng đây từ lúc nào và đã nghe được những gì. Song, dựa vào ngữ khí bình thản của cậu thì có lẽ chưa nghe được quá nhiều. 

Thở ra một hơi, anh lắc đầu, qua loa đáp: “Gọi cho Thiên Điểu, nhắc chị ấy ngày mai chúng tôi đổi ca cho nhau.”

“Đổi ca làm thôi mà, nhắn tin cũng được chứ bộ.” Cậu thở dài, kéo anh vào trong rồi đóng cửa lùa lại, nói thêm một câu như rầy la. “Gió đêm lạnh dễ bị cảm lắm, anh đứng bao lâu rồi?”

Vưu Hạ nghiêng đầu đi, nói: “Ba phút thôi.”

Ba phút? Để kết nối đường dây cũng mất một, hai phút rồi. Anh thật sự nói nội dung chính chỉ trong một phút thôi ư? 

Kỳ Họa Niên lặng im nhìn anh, lát sau nhẹ lắc đầu, không muốn để ý đến chuyện riêng của đối phương. Vươn tay kéo anh lại gần, cậu ôm chặt lấy anh, cằm tựa trên đỉnh đầu đối diện, nhẹ nhàng dặn dò.

“Sau này muốn đi đâu thì nói với em một tiếng, đột ngột biến mất thế này em lo lắm.”

“Tôi chỉ đi gọi điện thoại thôi.” Anh cảm thấy việc này rất bình thường. 

Cậu cười, gật đầu đồng ý: “Vâng, hôm nay thì không sao, nhưng lỡ lần sau anh đi đâu đó xa hơn thì sao? Em biết đâu mà tìm đây…”

Anh tựa vào ngực cậu, nghĩ ngợi một chút: “Sao cậu phải tìm? Tôi sẽ về mà.”

“Ừm…” Cậu vẫn ôm chặt anh không lơi lỏng, ánh mắt nhìn vào điểm vô định, trầm giọng cười một tiếng như muốn trấn an bản thân. “Em biết anh sẽ về mà, em chỉ lo linh tinh thôi…” 

Lo linh tinh chuyện gì chứ? 

Sao anh cứ cảm thấy người kia có gì đó không bình thường cho lắm. Thật sự là cậu chưa nghe được gì phải không? Phải vậy không?

Cả ngày hôm nay suy nghĩ quá nhiều khiến đầu Vưu Hạ đau như búa bổ. Anh nhắm mắt thở dài, thả lỏng hai bả vai của mình, thì thầm lên tiếng: “Đừng lo. Tôi sẽ không đi luôn đâu.”

Còn một lời anh giấu kín chẳng nói ra: Cậu còn ở đây, sao tôi có thể không về?

Hết chương 114. 

— 

Lời của Sunqing: Vậy là hôm nay chúng ta kết thúc năm cũ 2020 bằng một chiếc chương nhẹ nhàng thế này thôi, thật sự tôi không nỡ cho mọi người nếm thủy tinh:)) Tối nay mọi người cùng nhau lên đây tụ họp và đón giao thừa nhé hi hi hi hi.