Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 9: 9: Phòng Tân Hôn





Vừa nhận được giấy chứng nhận kết hôn mà anh đã nghĩ đến tuần trăng mật, về phần là trước hôn lễ hay sau hôn lễ, Vãn Gia còn chưa kịp nghĩ đến: “Tôi thấy...!lúc nào cũng được.”“Tôi thì lúc nào cũng được.” Chúc Ngộ Thanh nghiêng đầu: “Nhưng chúng ta vẫn phải lựa chọn thời gian trước để chúng ta có thể sắp xếp ổn thỏa các kế hoạch khác nữa.”Vãn Gia hiểu điều đó, là anh muốn để cô quyết định, nhưng tại thời điểm này, do dự là rất không cần thiết.Cô suy nghĩ một chút: “Vậy thì để sau hôn lễ đi.”Chúc Ngộ Thanh quay đầu nhìn sang, khóe miệng lộ ra một vòng cung nhẹ.Chỗ đậu ô tô được gọi là Hồ Vân Bảo, các tòa nhà mới đều là nhà lầu bằng phẳng, mỗi tầng chỉ có một thang máy và một hộ gia đình.Lọt vào trong tầm mắt là một bức tường nhìn được toàn cảnh, trên tường không có treo bất kỳ thứ gì.“Đáng lẽ tôi nên dẫn em đi gặp mẹ tôi, nhưng hôm qua bà ấy đi gặp bạn trong thành phố, có lẽ là vài ngày nữa mới về.” Chúc Ngộ Thanh dẫn Vãn Gia vào phòng khách, lấy nước đưa cho cô: “Em muốn chuyển đến đây hay là để tôi chuyển đến đó?”Vãn Gia dừng một chút, nói như vậy, nếu cô không chuyển đến đây thì anh phải chuyển đến nhà cô sao?“Tôi là một người tương đối truyền thống, đương nhiên sẽ không lấy việc hôn nhân ra để đùa giỡn, tôi cũng không thích sống thử, tôi chỉ muốn mình ở chung chính thức với nhau thôi.” Như thể nhìn thấy những gì cô đang nghĩ, Chúc Ngộ Thanh chủ động nói.Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Vãn Gia dừng lại, bất kể là cuốn sổ đỏ trong túi xách hay chiếc nhẫn trên tay, tất cả đều nhắc nhở cô rằng mọi việc hôm nay không phải là trò của trẻ con.Hoảng hốt một lúc thì không sao, nhưng nếu cô từ chối vào lúc này thì ngay cả bản thân cô cũng muốn nhận xét về sự đạo đức giả.Chúc Ngộ Thanh ở một bên đang vươn tay cởi cúc áo vest, cởi từ dưới lên trên, sau đó thì cởi cúc ở hai bên tay áo ra, động tác vô cùng tự nhiên.Hai má Vãn Gia nóng bừng: “Tôi sẽ chuyển đến, nhưng mà đồ đạc của tôi rất nhiều, có lẽ đến cuối tuần có thể thu dọn xong.”“Được.” Chúc Ngộ Thanh nhếch môi, không cố ý đè nén nụ cười hiện trên khóe mắt.Vãn Gia cầm lấy ly nước, đảo mắt đánh giá xung quanh dãy phòng.Tầng gác phía trên có trần rất cao và diện tích cũng tiếp khách cũng không hề thua kém.


Từ kích thước cho đến nội thất sang chảnh, căn phòng cô đang ở bây giờ không có nơi nào sánh kịp.Trước tiên là phải trầm trồ khen ngợi cơm chiều ở đây, là cơm hộp, còn có thêm hai bát cháo nhạt Lão Hỏa, thậm chí đồ ăn kèm còn có các loại rau luộc.Bàn ăn hình tròn dành cho bốn người đơn giản gọn gàng, phía trên trần nhà treo một chiếc đèn hình tròn, chiếu ra thứ ánh sáng dịu nhẹ.Vãn Gia nhìn về phía phòng khách, nếu chỉ sống có một mình thì cô thích ngồi ăn trên thảm hơn.“Hôm nay chúng ta chịu cực một chút đi, hôm nào không bận thì chúng ta hãy tuyển một bảo mẫu và đầu bếp phù hợp với sở thích của em nhé.” Vừa nói Chúc Ngộ Thanh vừa đẩy cháo tới.Vãn Gia trả lời theo bản năng: “Tôi sẽ nấu ăn.” Nói xong cô thấy Chúc Ngộ Thanh ngước mắt lên, cô nhất thời trở nên ngượng ngùng: “Mà thôi, vẫn là nên thuê người đi, tay nghề nấu ăn của tôi không tốt lắm.”Chúc Ngộ Thanh nhướng mày: “Đừng khiêm tốn thế, đồ ăn em nấu ăn rất ngon mà.”Giọng điệu đánh giá này, Vãn Gia dừng lại, và nhanh chóng nhớ ra rằng cô đã giúp nấu ăn một lần trong bữa tiệc gia đình của nhà họ Chúc.Khi đó cô làm hai món, cả hai món đều không bắt mắt lắm, cô còn tưởng...!anh chưa đυ.ng đến.Đó là lần đầu tiên cô bị phu nhân Tưởng kéo đến, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ và mọi ánh mắt soi mói, cô không biết phải ứng phó ra sao nên đành chạy vào bếp nán lại một lúc.Lúc đó cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là để gϊếŧ thời gian, sau đó cô mới nhận ra đó chẳng khác nào là một hành động lấy lòng, như thể cô nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng của mình với mọi người.Sau đó, khi cô nghe nhóm người đó bàn tán về cô, hai chữ đức hạnh cứ văng vẳng bên tai cô, nó dường như đã trở thành khuôn mẫu cho tính cách của cô, hoặc trong mắt họ đó cũng chỉ là một phẩm chất kém cỏi.Sau bữa tối đơn giản, Vãn Gia rời bàn và đi theo Chúc Ngộ Thanh để nhập dấu vân tay vào cửa.Nam nữ có vóc người chênh lệch, khi anh đứng sau lưng cô giơ tay lên, hơi thở của anh trực tiếp bao phủ lấy cô làm cho vành tai của cô nóng rực.Vãn Gia ngứa ngáy, sau khi ghi dấu vân tay xong liền trốn sang một bên: “Việc công chứng tài sản đã chuẩn bị xong chưa?”Việc chủ động nhắc đến chuyện này ít nhiều cũng có phần hơi khoa trương, nhưng thực tế tình trạng kinh tế của hai người họ cách xa nhau lắm.Lại trở lại phòng khách, thỏa thuận tài sản đã được đưa đến trước mặt cô, hai bên đã ký xong, không ai thắc mắc điều gì.Chúc Ngộ Thanh có thể nhìn thấu rõ ràng những cảm xúc và lo lắng của cô.Không cần phải quá căng thẳng, cô cần bước vào cuộc sống hôn nhân với anh một cách tự do hơn mà không có bất kỳ gánh nặng nào.Ký xong, anh liếc nhìn thời gian: “Đến giờ uống thuốc rồi.”Khi Vãn Gia được anh nhắc nhở, cô lục túi xách để tìm thuốc, tự mình đi đến căn bếp để lấy nước và ngẩng đầu lên nuốt xuống.Nuốt thuốc xong, liền thấy Chúc Ngộ Thanh đút tay vào túi: “Ăn no rồi, em có muốn xuống lầu đi dạo một chút không?”Giọng điệu quen thuộc nhưng thản nhiên, như đang nói chuyện với người thân thiết đã ở bên anh nhiều năm.Rốt cuộc Vãn Gia cũng không thể bình tĩnh như anh: “Bác sĩ dặn tôi không được ra gió càng nhiều càng tốt.”Đó là một cái cớ, nhưng nó cũng là sự thật.


Chúc Ngộ Thanh liếc nhìn thời gian: “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, tôi đi lên phòng làm việc đây.”Trước khi đi, anh lại nhìn về phía phòng ngủ chính: “Buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, đừng đợi tôi, lát nữa tôi còn có cuộc họp.”Vãn Gia gật đầu.Công ty con “Xuân Hoàn Lý” của anh vừa mới khai trương không lâu, hẳn là thời điểm này anh rất bận rộn.Chúc Ngộ Thanh thu hồi ánh mắt rồi đi lên lầu.Bóng đen trước mặt chuyển động, tiếng bước chân trên cầu thang vang lên đều đặn.Cầu thang ở ngay đối diện với căn bếp mở, Vãn Gia giương mắt nhìn bóng đen trên tường đi lên từng bậc một, đôi chân mang giày đi trong nhà cũng từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của cô.Người đàn ông cùng cô đăng ký kết hôn này không phải mạnh mẽ tùy tiện mà giống như đang giương cờ trước mặt, anh có quan điểm nhất quán, để cho cô có chút không gian suy nghĩ.Và những sự kiện ngày hôm nay trôi chảy đến mức dường như khi cô gõ từ “sẵn lòng” thì chúng bắt đầu tự động mở ra một hướng đi cho cô.Trước mặt anh, cô không có nhiều cơ hội để chần chừ.Ví dụ rõ ràng là cô sẽ ở lại đây tối nay, hoặc cô sẽ sống ở đây bắt đầu từ tối nay.Chỉ còn lại mình cô trong không gian hoạt động ở tầng dưới, Vãn Gia đi dạo một vòng từ ban công đến phòng giặt, cuối cùng vào phòng ngủ chính mà Chúc Ngộ Thanh đã chỉ.Cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cho việc từ nay bị nay bị anh tiếp quản, nhưng trong phòng ngủ này đã có sẵn đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân.Cô không cần phải vào phòng để đồ, trên bệ để chân có đặt những hộp quà lớn nhỏ, nhìn màu sắc của những dải ruy băng buộc trên hộp thì rõ ràng là đồ của phụ nữ.Cô tùy tiện mở một cái, và bên trong là một bộ...!đồ lót.Điện thoại bắt đầu rung lên, Vãn Gia vội vàng đóng nắp hộp lại và nghe điện thoại: “Mẹ.”Sau khi được kết nối, một giọng nói do dự từ đầu bên kia truyền đến: “Gia Gia, con và Tiểu Phan cãi nhau à?”Vãn Gia che ống nghe lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đoán rằng phòng này cách âm có lẽ là không tệ.Cô hạ giọng: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”Cũng may Chúc Ngộ Thanh không có ở đây, Vãn Gia hạ giọng nghe điện thoại của Diêu Mẫn.Nói tới nói lui thì vẫn là Phan Phùng Khải.Vì không liên lạc được cho cô nên Phan Phùng Khải đã gọi điện về quê cách đây không lâu.“Tiểu Phan nói thằng bé đã chọn phòng tân hôn cho hai đứa rồi, thằng bé còn hỏi cách phục vụ rượu ở đây cũng như phong tục của chúng ta nữa.” Diêu Mẫn dừng lại một chút: “Gia Gia, mẹ thấy thằng bé cũng rất thành thật, hay là con suy nghĩ thêm chút nữa đi?”“Mẹ...” Mí mắt Vãn Gia nhăn lại, cô lại nghe thấy mẹ cô thận trọng nhắc nhở: “Con nghĩ đi, nếu không có thằng bé giúp đỡ thì ca phẫu thuật của ông ngoại con cũng sẽ không thuận lợi như vậy đâu.”Vãn Gia bàng hoàng khi nhắc đến quá khứ.Cô ngồi ở cuối giường, dùng ngón tay vặn xoắn dải ruy băng của hộp quà: “Con biết, con vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, và con cũng rất biết ơn anh ấy.”Đó là khi họ học đại học, họ cũng vừa mới chia tay cách đây không lâu.Ông ngoại của cô bị tăng huyết áp cấp tính đột ngột, lúc đến bệnh viện chữa trị thì nghe bác sĩ thông báo rằng trong người ông đang tồn tại một khối u ác tính.Sau khi chẩn đoán sơ bộ, cả gia đình đều hoảng sợ, cuối cùng quyết định đưa ông ngoại đến Bắc Kinh để kiểm tra lại và thuận tiện đến phẫu thuật luôn.Khi đó, các chuyên gia giỏi nhất trong ngành đều đã nghỉ hưu, không thường xuyên ngồi khám bệnh, cũng không ở bệnh viện nữa, xin số khám bệnh đã cực khó chứ đừng nói đến chuyện đặt lịch phẫu thuật.Khi đó, ngày nào cô cũng đến bệnh viện, đến giờ thì quẹt điện thoại chờ lấy số, nhưng số tư vấn thực sự rất khó lấy, đúng lúc cô đang định tìm người đầu cơ thì Phan Phùng Khải đã ra mặt, anh ta không chỉ giúp cô liên hệ với bác sĩ mà còn sắp xếp việc nhập viện và phẫu thuật.Tình trạng bệnh sau cuộc phẫu thuật đương nhiên vì thế mà cũng trở nên rất tốt đẹp và rất khả quan.Vãn Gia vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng cô đi tìm Phan Phùng Khải sau đó.Anh ta giương mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cười lạnh một tiếng và hỏi cô bằng giọng Bắc Kinh chính hiệu: “Có đáng giá không? Hơn nữa, chuyện này em phải cảm ơn anh thế nào đây?”...“Gia Gia.” Đầu bên kia điện thoại, Diêu Mẫn cắt ngang ký ức của con gái.Bà ấy thở dài một hơi: “Con nghe lời mẹ đi, nếu không phải mâu thuẫn lớn gì thì nhịn đi, người đàn ông thành gia lập thất rồi thì sớm muộn cũng sẽ hồi tâm thôi.”Bà ấy vẫn lặp đi lặp lại như vậy, vẫn là sách lược kiên nhẫn, mãi không dứt.Vãn Gia ngồi ở cuối giường: “Mẹ, con đã sớm nói với mẹ rồi, con và anh ấy thật sự không hợp, không cần phải gượng ép đến với nhau đâu.”Đầu bên kia thoáng trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói: “Nhưng mà con với thằng bé đã bên nhau lâu như vậy rồi, ai cũng đã biết hai đứa là một đôi, hơn nữa nếu con chia tay với thằng bé thì con khó mà tìm được người nào có điều kiện tốt như vậy...”Sợi dây lụa vướng vào kẽ ngón tay, Vãn Gia nhắm mắt lại, dứt khoát kéo sợi dây ruy băng ra: “Mẹ, con đã kết hôn rồi.”...Kim giây đuổi theo kim phút, trong nháy mắt hai giờ đã trôi qua.Sau khi cuộc họp video kết thúc, Chúc Ngộ Thanh ở trên lầu ngây người thêm một lúc nữa.Anh bước ra ban công, mở cửa trượt để ra ngoài hít thở không khí, và khi anh nhìn xuống, thính giác của anh cũng theo đó mà đi xuống.Yên tĩnh, không có tiếng người, rèm cửa hướng phòng ngủ đã kéo xuống, rất có thể cô đã ngủ rồi.Anh đến căn phòng này không nhiều lần lắm, chỉ nhớ vị trí không tồi, có thể nhìn ra sông.


Mặt sông thoai thoải, rộng ngút tầm mắt.Anh chậm rãi hút đến nửa điếu thuốc rồi mới trở lại phòng, đi xuống dưới nhà.Trong phòng khách không có ai, cửa phòng ngủ chính hé mở để lộ ra một khe hở ánh sáng.Đứng trên sàn gạch nhìn một hồi, cánh cửa được mở ra, người vừa cùng anh nhận giấy chứng nhận cũng vừa bước ra.Cô xõa tóc và mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, thấy anh đứng đó, cô ngập ngừng hỏi anh: “Anh...!định đi ngủ à?”Chúc Ngộ Thanh nhìn cô.Lớp vải mềm mại trơn bóng, giờ khắc này dường như có thể nhìn thấy làn da mỏng manh phản chiếu dưới ánh sáng của cô..