Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 12: 12: Thích 2





Cùng lúc đó ở nhà họ Chúc.

Ngôi nhà cổ kính với bố cục tỉ mỉ đầy tinh tế với những chi tiết nhỏ toát lên vẻ đẹp trang nhã thể hiện phần nào tính cách của gia chủ.

Chúc Ngộ Thanh đang đứng một mình ở đình nhỏ trong sân thì có tiếng động phía sau, anh quay đầu lại đã thấy Phan Phùng Khải tiến lại gần.

“Tôi không nghĩ tới, người kia sẽ là anh họ.

” Phan Phùng Khải sắc mặt xám xịt: “Chúng ta không thể hòa thuận với nhau được sau? Sao anh nhất định phải nhắm vào tôi?”“Cậu nghĩ quá nhiều rồi.

” Chúc Ngộ Thanh thản nhiên đáp lời: “Tôi không cần thiết nhằm vào cậu, càng không phải là người lấy hôn nhân ra làm trò đùa.

”“Nói những lời này, bản thân anh tin sao?” Phan Phùng Khải đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Chúc Ngộ Thanh đang cười lạnh.

Chúc Ngộ Thanh có cuộc đời thuận buồm xuôi gió so với anh ta đã tốt hơn gấp nhiều lần rồi, tại sao còn muốn cướp đi Gia Gia?Hơn nữa lúc trước, nếu không phải do Chúc Ngộ Thanh giở thủ đoạn, ông ngoại chắc chắn sẽ ra tay hỗ trợ, cha anh ta cũng không đến mức bị ép đến phải nhảy lầu tự sát.

Tất cả là do tên Chúc Ngộ Thanh này.

Lấy lại tinh thần, Phan Phùng Khải bắt đầu chỉ trích: “Rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Gia Gia không liên quan đến việc của chúng ta, đừng chơi đùa cô ấy!”Chúc Ngộ Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, sắc mặt không chút gợn sóng: “Cô ấy và cậu đã không còn quan hệ, cậu không cần đi tìm cô nữa, sau này càng không được quấy rầy cô ấy.

”Nghe đến đây sắc mặt Phan Phùng Khải đặc biệt khó xem.


So với khi nhà họ Phan xảy ra chuyện ngày đó, giờ phút này trông anh ta càng giống chó nhà có tang hơn.

Anh ta nắm chặt tay, đang muốn tiến lên phía trước cho tên ngạo mạn kia một đấm thì chợt nghe âm thanh của quải trượng gõ xuống sàn nhà cùng vài tiếng ho khan, là Chúc lão gia đã đến.

“Ông nội.

” Chúc Ngộ Thanh chào hỏi trưởng bối.

Chúc lão gia cau mày liếc mắt tên nhóc này một cái, rồi rời ánh mắt về phía Phan Phùng Khải: “Còn đứng đây làm gì? Lời ta vừa mới nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”Lời nói rõ ràng vô cùng cương quyết, Phan Phùng Khải nhiều lần muốn giãy giụa, không cam lòng nói: “Như thế nào mà không rõ ràng? Ông ngoại chính là vì muốn thiên vị Chúc Ngộ Thanh.

Đều là cháu nhưng đương nhiên cháu ngoại như cháu không thể so sánh được với cháu nội nhà này rồi.

”Nghe vậy, Chúc lão gia trầm mặt xuống: “Cháu nói như vậy có ý gì, hay để ta gọi mẹ cháu đến nói cho ra nhẽ.

”Nhắc tới mẹ, cổ họng Phan Phùng Khải như đổ chì, cuối cùng chỉ đành quay đầu sang hướng khác, không còn dám cãi lại.

Không khí bỗng chốc an tĩnh trở lại, Chúc lão gia thở dài: “Là cháu không đứng đắn mới khiến cô nương nhà người ta không chịu được mà rời đi, lúc này còn đi trách ai? Người ta cũng cần phải tìm người mới chứ cháu nghĩ người ta chỉ mãi treo cổ trên cái cây nhà cháu sao? Thay vì ở đó mà trách móc người khác thì cháu nên xem lại mình thì hơn”Dừng một chút, Chúc lão gia lại nhắc nhở: “Huống hồ gì căn bản chuyện này căn bản là do hai bên đồng thuận, nếu một bên đã không còn muốn tiếp tục thì mình cũng nên giữ lại chút thể diện mà buông tay chúc phúc người ta, đừng lì lợm la liếʍ nữa, rất mất mặt.

”Nói xong ông mặc kệ đứa cháu ngoại này, lạnh mặt nhìn trưởng tôn đang đứng ở một góc: “Cháu ra đây với ta một lát.

”Chúc Ngộ Thanh vâng lời đi theo phía sau, anh cố tình đi chậm chờ ông nội.

Người già chân cẳng không tốt, còn không chịu cho anh đỡ, đủ để thấy được ông đang có bao nhiêu tức giận.


Vừa đến thư phòng, ông nội quay đầu nghiêm túc hỏi: “Nói đi, bây giờ cháu định như thế nào?”“Cháu thích cô ấy, cho nên mới cưới cô ấy làm vợ.

”“Thích, sao không sớm hành động đi? Một hai phải ra tay lúc này?” Chúc Hoành trừng mắt nhìn đứa cháu nội: “Cháu có biết Phùng Khải nói với ta cái gì không? Hai chúng nó yêu nhau từ lâu, cũng có ý định tiến tới hôn nhân, cũng đi gặp cha mẹ cả rồi thì tự nhiên tên nhóc là cháu lại xía vào cản trở còn đưa con gái nhà người ta đi đăng ký kết hôn.

”Thấy ông nội đang bực mình, Chúc Ngộ Thanh chỉ cười: “Cậu ta nói gì ông cũng tin sao? Huống hồ ông cũng vừa nói, là do cậu ta không đứng đắn, mới cho cháu cơ hội đến với cô ấy.

”“Tranh giành người yêu với em họ? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là trò cười của thiên hạ.

”“Cháu không muốn sống theo ý người khác, người khác muốn nói gì cháu không quan tâm.

”Chúc Hoành xụ mặt, liếc nhìn đứa cháu mà ông đắc ý nhất.

Ngày thường thì là người đứng đắn, đáng tin nhưng đã là việc tên nhóc này quyết định sẽ kiên quyết thực hiện không quan tâm đến người khác, nhất nhất phải làm theo ý mình, không quan tâm đến hậu quả.

Nhưng ông cũng không khỏi nghi vấn: “Nhưng cháu làm cách gì mà khiến cô nương nhà người ta đồng ý cùng cháu kết hôn?”“Chỉ cần nghiêm túc là đủ, quan trọng là cháu cam tâm tình nguyện.

”Còn cam tâm tình nguyện, lão gia bị chọc cười: “Cháu nói mà không biết ngượng nhỉ? Không sợ không bền vững à?”“Tại sao không thể bền vững?” Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí của Chúc Ngộ Thanh lại không để trong lòng, thậm chí còn hỏi: “Lúc nào ông cũng thúc giục cháu nhanh chóng kết hôn, bây giờ cháu kết hôn ông lại nói với cháu mối quan hệ này không bền vững, lời này có vẻ không thích hợp lắm nhỉ.

”Bị đứa cháu ngoan lật lại chuyện cũ, khẩu khí của Chúc lão gia như bị giảm đi một nửa, cuối cùng chỉ đành hậm hực mà nói: “Được rồi, được rồi ông nói không lại cháu, về nhà bàn bạc với mẹ cháu để tổ chức đi!”Đây là đã đồng ý, trong mắt Chúc Ngộ Thanh tràn đầy ý cười, quay sang đề cập đến vấn đề công ty nhưng cuối cùng lại bị đuổi đi ra ngoài.

Ra đến cửa thư phòng, anh nhìn di động, chưa nhận được bất kì tin tức nào nên đành chủ động mở phần mềm nhắn tin.


Tin nhắn vừa chuyển đi, Vãn Gia ở bên kia đang ở ban công phơi chăn đêm.

Lư Đồng ở bên cạnh hỗ trợ đồng thời kiêm luôn công việc niệm kinh.

“Tổng giám đốc Chúc nói trong nhà thúc giục việc kết hôn, vậy nếu cậu trở về quê thì sao? Hai người mới chỉ vừa lãnh chứng, tình cảm cũng chưa vun đắp được nhiều, xa mặt cách lòng rồi lỡ đâu anh ta có người khác thì sao?” Cô ấy nắm chặt một góc chăn, làm bộ làm tịch vỗ vài cái lấy lệ: “Nhưng mà phải công nhận hai ngươi rất có duyên đấy nhé, nhưng mà hơi vội vàng, hay là làm một lễ lên chùa cầu may đi!”Vãn Gia bị nói cho ong đầu, chỉ đành mặc kệ cô ấy, còn mình chăm chú giũ chăn màn.

Nhưng từ nãy đến giờ Lư Đồng cũng nói đi nói lại vài lần còn chứa đầy thâm ý với cô.

Hơn nữa cũng lấy kinh nghiệm là người từng trải mà quan tâm cô.

Thấy cô không để ý, Lư Đồng lại thổi gió: “Lời tổng giám đốc Chúc nói, cậu tin sao?”“Nói cái gì?” Chăn đã được phơi gọn gàng, Vãn Gia vừa đem quần áo phơi nốt vừa qua loa trả lời cô ấy.

Lư Đồng lại hỏi: “Anh ấy nói bản thân và Phan Phùng Khải không hợp nhau là có ý gì? Việc cưới cậu không phải vì cố ý chọc giận tên tra nam họ Phan kia chứ?”Lời này vừa nói ra, Vãn Gia cũng không biết nói gì.

Lúc ấy khi nghe anh nói cô cũng rất kinh ngạc nhưng thực ra……‘tinh ’, thông báo tin nhắn WeChat vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Cô trở lại phòng khách, đã thấy màn hình sáng lên báo có tin nhắn.

Vãn Gia đọc tin nhắn, Lư Đồng ở phía sau hỏi: “Là tổng giám đốc Chúc gửi sao?”“Ừm, anh ấy chuẩn bị tới.

” Vãn Gia cúi đầu nhắn tin.

“Ây da, tớ sắp bị cho ra rìa rồi!” Nói rồi Lư Đồng giả vờ hờn dỗi: “Sao cậu có vẻ thờ ơ vậy, phải háo hức bồn chồn lên chứ!”“Xin cậu đấy.

” Vãn Gia đẩy cái người đang ba hoa kia sang một bên, bản thân ngồi xổm bên cạnh rương hành lý trước mặt, kiểm tra danh sách một lượt để đề phòng quên đồ linh tinh.


Thực ra những đồ quan trọng cũng không cần dọn nhiều vì cô cũng chỉ định sửa sang lại một chút, quan trọng là mang đồ dùng cá nhân là được.

Lư Đồng thuận tay cầm một cái ly trên giá trưng bày lên xem, sau đó cố tình trêu ghẹo cô gái đang ngồi dưới sàn: “Muốn nghe hai câu dễ nghe không bạn yêu?”“Cái gì dễ nghe?” Vãn Gia ngẩng đầu lên.

Lư Đồng cười phá lên, ưỡn ẹo nói: “Cùng tớ nói nào, chồng ơi.

”“……”Tới gần 10 giờ rưỡi, Chúc Ngộ Thanh đã tới.

Vãn Gia vốn dĩ định đi xuống, nhưng anh lại hỏi cụ thể số phòng và số tòa để trực tiếp đi lên.

Cô đang rửa một vài đồ vật, phòng khách lúc này vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều đồ vật để toán loạn.

Vãn Gia đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa không kịp phòng ngừa chỉ đành vội vã đi mở cửa, mời anh vào nhà.

Chúc Ngộ Thanh nhàn nhã tiến vào cửa, hôm nay anh mặc một bộ quần áo màu đen, áo sơ mi nghiêm túc cài đến tận nút trên cùng, vừa nghiêm túc lại vừa cao cao tại thượng đến mức làm người đối diện không dám làm gì quá phận.

Anh đứng ở cửa nhìn căn phòng như chuẩn bị sơ tán của cô mà nhàn nhạt hỏi: “Ưm, xếp đồ xong chưa? Có cần tôi giúp đỡ gì không?”“Hôm nay tôi định dọn trước một chút, ngày mai dọn nốt một chút là xong.

” Vãn Gia nào dám để anh đυ.

ng tay, chỉ đành mời anh ngồi xuống, còn bản thân thì chạy vào bếp đun nước.

Lấy xong cô bước ra, vừa lúc thấy Chúc Ngộ Thanh từ trên sô pha đứng lên, duỗi người làm cái gối trên ghế rơi xuống đất lộ ra chiếc áσ ɭóŧ đỏ rực quyến rũ.

.