Giày Cao Gót Màu Đỏ

Chương 8: Chương 8






Chương Hiểu quỳ trên đất thở dốc, Sở Quân xoa cổ tay và mắt cá chân cậu để chắc chắn rằng cậu không bị thường.

Quần da đen được cởi xuống, dương v*t phồng lớn hiện ra, vỗ vỗ lên gương mặt mê man của cậu,
"Liếm." Sở Quân ngắn gọn ra lệnh, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm cậu.

Chương Hiểu ngập ngừng vươn đầu lưỡi liếm gậy th*t nóng bỏng, không có mùi đặc thù, thậm chí nếu đến gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn.

Đối với việc liếm dương v*t đàn ông, chắc chắn cậu sẽ có tâm lý phản kháng.

Cậu cố gắng kiềm chế, không nghĩ đó là bộ phận sinh dục của đàn ông mà là một phần của Sở Quân.

Cậu muốn Sở Quân vui vẻ.

Miệng mở ra, ngậm quy đầu thô to vào.

Vừa dùng đầu lưỡi liếm láp, vừa cố gắng nuốt gậy th*t vào sâu trong miệng nhiều nhất có thể.

Bởi vì không thuần thục mà chẳng bao lâu đã khiến cổ họng bị kích thích, nôn khan một hồi.

Sở Quân rút dương v*t ra, chỉ dạy cậu điều chỉnh tư thế.

"Mở miệng ra, ngậm vào...!Ừ."
"Thu răng lại, dùng lưỡi và quai hàm bao bọc nó."
"Không cần nuốt vào toàn bộ, phần lộ ra dùng tay bao lấy."
"Đầu qua lại...!Em làm tốt lắm."
Trần truồng quỳ trên đất khẩu giao cho một người đàn ông, gậy th*t xé rách miệng ra vào trong cổ họng, từ nơi đó truyền đến cảm giác nôn mửa nho nhỏ.

Hai mắt Chương Hiểu đỏ ửng, động tác trên tay cũng không ngừng lại, nhẫn nhịn cơn khó chịu giúp Sở Quân khẩu giao.

Cậu cố gắng để bản thân làm tốt hơn, đầu lưỡi mềm mại theo đuổi quy đầu ra vào, hút lấy, hôn lấy, liếm láp, tiếng "chụt chụt" liên tục vang lên.

"Bé cưng, dáng vẻ cố gắng của em đáng yêu lắm."
"Cái miệng này về sau cũng là lỗ của tôi, hiểu chưa? Bất cứ khi nào tôi muốn dùng nó, em đều phải sẵn sàng."

Mút một hồi lâu, ngay cả đầu gối cũng tê dại mà hắn vẫn chưa xuất tinh.

"Có phải...!Kĩ thuật của tôi rất kém không?" Chương Hiểu ngẩng đầu lên hỏi chủ nhân của cậu, đôi mắt ướt át viết rõ năm chữ tủi thân, không cam lòng.

Sở Quân nổi lên tính bạo ngược.

Hắn nắm lấy gáy cậu ép nó xuống đáy quần mình, đút dương v*t vào sâu trong họng.

Thậm chí đến cơ hội để ho khan cũng không cho đã kéo tóc cậu di chuyển, phản ứng muốn nôn trong cổ họng ngược lại trở thành thứ kích thích gậy th*t.

Một lúc sau, hắn bắn ra trong khoang miệng ấm nóng đó.

Chương Hiểu bị tra tấn không nhẹ, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, phản ứng nôn khan khiến cậu nôn toàn bộ tinh dịch trong miệng ra.

"Xin lỗi, chủ nhân..."
"Không sao, em làm tốt lắm." Sở Quân vốn nghĩ rằng cậu sẽ bị sỉ nhục, thậm chí là phản kháng, nào ngờ cậu lại quan tâm đến kĩ thuật của mình có tốt hay không.

Quá ngoan, một Chương Hiểu như thế càng khơi gợi bản tính bạo dâm trong hắn.

Sở Quân không nhịn được ôm người vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Chương Hiểu theo bước hắn vào phòng tắm.

"Tôi cho em một bài kiểm tra.

Nếu em làm tốt, tôi sẽ đích thân tắm cho em." Hắn nói.

Chương Hiểu gật đầu.

Sở Quân lấy một cái túi ra, hình dáng giống một vài thứ trong bệnh viện.

Trong túi chứa chất lỏng trong suốt, phía dưới có một cái ống trong.


Cậu đoán đó chính là dụng cụ thụt rửa mà cậu từng thấy trong tiểu thuyết, lòng không khỏi căng thẳng.

"Quỳ xuống, nâng mông lên."
Cuối cùng cũng đến...!Chương Hiểu cam chịu nâng mông lên, áp nửa người xuống sàn phòng tắm lạnh lẽo, cơ thể run rẩy.

Đầu nhọn của ống nhựa đút vào hậu môn, cậu cảm nhận được một dòng chất lỏng mát lạnh đang tràn vào bụng mình.

Cậu đã sống hơn hai mươi năm, nơi đó trước giờ chỉ có ra không có vào, không ngờ bây giờ lại có thứ đổ vào.

Chẳng mấy chốc, cậu đã cảm thấy bụng dưới mình nhô lên, bên trong nghe được âm thanh của nước chuyển động.

"Đừng nhúc nhích." Sở Quân duỗi tay sờ bụng cậu, dường như còn chưa hài lòng mà tiếp tục rót chất lỏng vào.

Chương Hiểu chịu đựng đến toàn thân run rẩy, lại không dám động, nức nở cam chịu cảm giác đau đớn kì lạ.

Cậu chợt nhớ đến tin nhắn mà hắn từng gửi.

"Tôi muốn xúc ruột cậu, để cậu mang cái bụng to như mang thai bò dưới đất."
Sẽ không để cậu thực hành sớm như vậy chứ.

Cậu tưởng tượng đến hình ảnh đó, cơ thể run dữ dội hơn.

Sau khi Sở Quân rót đầy chất lỏng, hắn lấy một cái nút nhét vào chặn miệng hậu môn.

Bụng cậu hơi phồng lên, khao khát bài tiết khiến cậu khó chịu cử động cơ thể.

"Kiên nhẫn." Hắn xoa bụng cậu.

Nước bao lấy nội tạng làm cậu đau đớn, cậu kẹp chặt mông, nghe theo mệnh lệnh của đối phương cắn răng nhẫn nhịn, một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống.

"Ngoan lắm.


Trả lời tôi mấy câu hỏi, sau đó tôi sẽ để em thải ra.

Đầu tiên, em là chó của ai?"
"Tôi là...!Ha a...!Chó của Sở Quân..."
"Em có phục tùng mệnh lệnh của tôi không?"
"Có...!Tôi nhất định sẽ...!Phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân."
"Em có phản bội tôi không? Có giấu giếm tôi không?"
"Sẽ không...!Chủ nhân, tuyệt đối sẽ không...!Xin ngài..."
"Ngoan."
Sở Quân vùi đầu cậu vào lòng mình, bàn tay mò xuống nửa dưới rút nút lọ ra.

Tiếng nước chảy xuống bồn tiểu, cậu cảm thấy nước bẩn bắn lên mông mình và tay hắn.

Trong không khí tràn ngập thứ mùi khó tả.

Chương Hiểu dựa vào vòng tay hắn, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài.

Cậu lén lút chùi nước mắt lên áo hắn.

Sở Quân nửa ôm nửa kéo cậu vào phòng tắm, giống như lời hứa trước đó cẩn thận tắm cho.

Hắn như đang cưng nựng vật nuôi mà vò tóc cậu, tắm sạch da thịt, thậm chí còn duỗi ngón tay ra sau tỉ mỉ rửa sạch hậu huyệt.

Sau đó, hắn lấy một cái khăn tắm lớn bọc cậu, ôm người vào phòng ngủ.

"Em nằm ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi chuẩn bị bữa tối."
Chương Hiểu nằm trên giường, ngửi mùi hương của Sở Quân trong từng tấm chăn ga, gối nệm.

Cậu nhớ lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay, cảm giác khuất nhục và đau khổ đều đã biến mất.

Lúc bấy giờ, cậu chỉ thấy những vết roi trên người, trong lòng xuất hiện nỗi mất mát nặng trĩu và niềm hạnh phúc lâng lâng.

Từ bây giờ, cậu đã có chủ nhân, ý nghĩa tồn tại của cậu chính là phục tùng.

Nhưng,...!
Cùng lúc đó, Sở Quân – người đang bận rộn trong bếp – mỉm cười sung sướng.

Chú chó con vừa nhặt được này quá đáng yêu.


Cơ thể săn chắc, khả năng chịu đựng đòn roi tốt.

Rõ ràng không thích khẩu giao, càng không thích súc ruột nhưng lại cố gắng chịu đựng, vẫy đuôi lấy lòng.

Một hạng mục đơn giản đã đủ bắt nạt cậu đến khóc, còn tưởng hắn không phát hiện.

Đúng là...!Chơi rất vui.

Hai người dùng bữa tối xong thì trò chuyện một chút, Sở Quân ngồi trên ghế sofa, Chương Hiểu trần truồng ngồi trên thảm.

Hắn nói ngày hôm nay cậu đã quỳ nhiều, vì quan tâm đến đầu gối nên đã đặc biệt cho phép cậu ngồi.

Hắn lấy bằng lái xe của mình ra, đưa cho cậu.

"Nhìn đi, hai tuần nữa là sinh nhật của tôi."
"Tốt quá, chủ nhân...!Ngài muốn quà gì?"
"Tôi rất thích một món quà." Sở Quân kéo cậu lên, để cậu ngồi trên đùi mình, bàn tay xoa nắn cánh mông trần.

"Tôi muốn đêm đầu tiên của em."
Cái "đêm đầu tiên" này làm Chương Hiểu đỏ mặt, lời nói vào tai như thể đang coi cậu là người con gái còn trinh.

Cậu đè xuống quyết tâm giãy dụa trong lòng, lung tung gật đầu, nói: "Vâng...!Chủ nhân muốn gì đều được."
Hắn ôm cậu vào lòng, thở dài thì thào, "Bé cưng..."
Khi không điều giáo, Sở Quân không gọi cậu là nô lệ hay chó hoang mà dùng danh xưng bé cưng để gọi một người đàn ông cao một mét tám.

Cậu rất thích cách gọi này, ngẩng đầu nhìn chằm chằm chủ nhân mình.

Một người đàn ông tuấn tú.

Khuôn mặt này trẻ hơn tuổi thật của hắn nhiều.

Cậu vẫn còn nhớ hình ảnh chủ nhân mình đi giày cao gót, bờ môi tô một lớp son...!Những thứ đó đều là hình dáng của người trước mắt, là người đàn ông nắm trong tay dục vọng của cậu.

Bọn họ hôn môi như một cặp tình nhân.

– Còn tiếp –.