Giày Cao Gót Màu Đỏ

Chương 20: Chương 20






Một lần nữa bước chân vào Abyss, thân phận đã khác xưa.

Chương Hiểu đeo bịt mắt, tứ chi chạm đất, bị dây xích kéo đi, dáng vẻ như một chú chó mù chỉ có thể tiến về phía trước dựa vào cách đánh hơi mùi của chủ nhân.

Cậu không phải khách, mà là một chú chó được khách quý dẫn vào bữa tiệc.

"Phía trước có bậc cửa."
Trong bóng tối, âm thanh trầm thấp của Sở Quân truyền vào tai.

Cậu vươn tay chạm vào bậc cửa không quá cao ở phía trước, cẩn thận bò qua.

Tiếng người trò chuyện, ăn uống dần dần hiện ra.

Nhận ra bản thân đã thật sự bước vào bữa tiệc, toàn thân cậu bỗng căng ra vì lo lắng.

Sợi xích bị giật một cái, tiếp đó là ngón tay hắn ấn xuống đầu cậu, hỏi: "Ai là chủ nhân của em."
"Ngài là chủ nhân của em." Chương Hiểu đáp, cậu hiểu ý hắn là gì.

Cậu điều chỉnh nhịp thở, lập tức tập trung sự chú ý vào chủ nhân, chỉ một mình hắn.

Sở Quân ngồi trên ghế, bên cạnh là cậu đeo vòng cổ quỳ dưới đất, người tựa vào chân hắn.

Sau khi xác định được vị trí quen thuộc, rốt cuộc cậu cũng có thể yên tâm thả lỏng.

"Đây là lý do anh không tới Abyss mấy tháng nay? Nuôi nô lệ?" Một giọng nói xa lạ vang lên.

"Ừ." Hắn nói.

"Không bằng những nô lệ cũ của anh."
"Tôi thích."
Chương Hiểu vừa nghe được hai từ đó liền ngẩng đầu, khóe miệng dưới tấm bịt mắt đen khẽ cong lên.

Đối phương có vẻ như không chịu nổi, dùng giọng điệu trêu chọc đùa: "Được! Rất tốt! Vậy tôi đây sẽ không làm bóng đèn, chúc anh chơi vui."
Cái đuôi chó ẩn trong lòng cậu đã quẫy điên cuồng vì vui rồi, có muốn kiềm cũng không kiềm được.

Sở Quân dẫn cậu ra ngoài, nói thích cậu, chuyện này vui sướng đến mức nào chứ.

Cậu ngoan ngoãn quỳ đó, nghe hắn trò chuyện với vài người, có một cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.

Bỗng, hắn đứng lên, kéo dây xích dẫn cậu ra khỏi khu vực trung tâm.

Khi hai người dường như đến một hành lang trải thảm mềm nào đó thì hắn mới dừng lại, "Mở miệng." Nghe thế, cậu vội mở miệng, ngâm dây xích.

"Tôi đi gặp một người, một lát nữa sẽ quay về.


Em nghe lời ở đây đợi tôi." Nói rồi, tiếng bước chân một lần nữa vang lên rồi mất hút.

Chương Hiểu cắn dây xích quỳ gối trong bóng tối, toàn tâm toàn ý đợi chủ nhân trở về.

Đột nhiên, bịt mắt bị kéo lên.

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, dưới ánh sáng chói mắt từ đèn chùm pha lê treo giữa hành lang, một cô gái xinh đẹp hiện ra.

Là Siren.

Hôm nay, cô mặc một bộ đồ da ôm sát người, đôi bốt cao gót màu đỏ tươi hợp với sắc đỏ trên đôi môi căng mọng càng tôn lên nét đẹp của cô.

"Nào nào, chẳng trách tôi lại thấy bóng người này cực kì quen mắt, hóa ra là người quen thật." Siren trêu.

Chương Hiểu tức giận nhìn cô.

Bịt mắt là do chính tay Sở Quân đeo, lẽ ra cũng chỉ có Sở Quân mới được phép cởi nó xuống.

Siren khẽ nhíu mày, dường như đang không hài lòng với ánh mắt của cậu.

Cô tiến lên một bước, một bên cao gót đỏ đạp lên đầu gối cậu.

"Sao lại quỳ đây đáng thương thế này? Chủ nhân cậu đâu? Nếu như anh ta không cần cậu nữa tôi có thể nói anh ta đưaa người cho tôi.

Dẫu sao lần trước chơi đùa cũng khá thú vị, tôi cảm thấy cậu rất có giá trị huấn luyện."
Đầu cậu cúi xuống, lắc một cái.

Cậu không bị vứt bỏ, cũng không muốn đổi chủ nhân.

"Không muốn? Chẳng phải cậu thích người khác giới à? Tôi dám bảo đảm, trong cái giới này, nữ S có kỹ thuật tốt nhất chắc chắn là tôi.

Không muốn suy nghĩ lại sao?"
Chương Hiểu vẫn im lặng cúi đầu, không thèm nhìn mặt Siren.

Siren nắm dây xích của cậu, kéo mạnh buộc cậu phải ngẩng đầu, móng tay đỏ tươi chạy dọc theo da thịt lần mò xuống nửa thân dưới, chạm đến đũng quần.

"Ồ...!Thứ đồ chơi cậu thích này tôi cũng có thể cho cậu." Siren rút sợi dây chuyền bạc trong cổ áo chữ V ra, bên trên lắc lư năm chiếc chìa khóa nhỏ.

"Cậu nghe lời tôi thì chiếc chìa khóa tiếp theo sẽ là của cậu."
"Tôi..." Chương Hiểu mở miệng, âm thanh khàn khàn, " Tôi chỉ có một chủ nhân là Sở Quân."
Siren có phần khinh thường hừ một tiếng, "Nếu tương lai anh ta vứt bỏ cậu thì sao?"
"Tôi vẫn sẽ chỉ có ngài ấy là chủ nhân." Chương Hiểu đáp khẽ, câu trả lời vô cùng kiên định.

Bóng lưng thẳng đứng quỳ gối dưới ánh đèn, bày ra tư thế quỳ tiêu chuẩn nhất.


Cậu ngậm lại dây xích, hai mắt nhắm chặt như thể trước mắt vẫn đang đeo miếng bịt mắt.

Siren mỉm cười giúp cậu bịt mắt lại, tiếp theo đó nâng cằm đặt xuống gò má cậu một nụ hôn.

Chất giọng mềm mại của phụ nữ vang lên bên tai, "Cậu đúng là một chú chó ngoan."
"Dựa theo sắp xếp của ngài đây tôi đã thử quyến rũ cậu ấy, đáng tiếc lại không thu được kết quả gì, đến nhìn cũng không thèm liếc một cái." Siren dùng chất giọng giễu cợt phàn nàn với người ngồi trên ghế.

Lông mày Sở Quân chậm rãi nhướng lên, hé lộ đôi con ngươi sâu thẳm, "Siren, xin lỗi đã làm khó cô rồi."
"Cũng không có gì." Siren thu lại vẻ trào phúng, bày ra bộ dáng mạnh mẽ như ngày thường.

"Thử cũng thử rồi, có phải anh nên tin tưởng cậu ấy không? Cậu ấy nói chỉ có một chủ nhân là anh thôi."
Sở Quân lắc đầu, "Tôi tin tưởng hiện tại cậu ấy không thể rời xa sự điều giáo của tôi."
"Vậy anh không tin cái gì chứ?" Siren hỏi ngược lại, "Không thì anh đưa cậu ấy cho tôi đi, xem thử cậu ấy có chấp nhận tôi điều giáo không? Ông chủ Sở đây cũng đâu có thiếu người."
"Ai cũng không cho." Sở Quân kiên định nhấn mạnh, "Thời điểm cậu ấy từ ven đường bò tới cọ chân tôi thì người đã là chó của tôi rồi."
Chương Hiểu được Sở Quân dắt thẳng một đường từ thang máy đến bãi đậu xe.

Vừa bước lên, hắn đã giúp cậu tháo bịt mắt, sau đó ném một gói khăn giấy ướt qua.

Cậu bối rối nhìn kính trước, bất ngờ phát hiện bên má trái in một dấu son đỏ như máu của Siren.

"Chủ nhân! Cái này không phải...!Là Siren đột nhiên tới tìm em, chúng em không có làm gì hết...!Là cô ấy cưỡng ép..." Chương Hiểu luống cuống giải thích.

"Tôi tin em." Hắn nói, sau đó lập tức khởi động xe rời đi.

Về đến nhà, Sở Quân ôm người vào phòng tắm, dùng thời gian đi tắm thay Chương Hiểu cởi lồng chim và tắm rửa sạch sẽ, ngay cả tiểu huyệt nhỏ phía sau cũng được rửa sạch.

Súc ruột chính là dấu hiệu bắt đầu trò chơi.

dương v*t được giải thoát run rẩy trong tình trạng bán cương.

"Lâu rồi không xuất tinh, có ngứa không?" Sở Quân nắm mạng sống nhỏ của cậu trong tay, miệng thổi khí bên tai.

"Ngứa..."
"Ngứa chỗ nào?"
"Cả người...!Cả người đều ngứa..."
Chương Hiểu hít thở dồn dập.

Cơ thể chủ nhân kề sát bên cạnh như một thanh nam châm hấp dẫn dục vọng.

Cậu hạ mắt nhìn dương v*t vẫn còn ngủ say của hắn, miệng tự động tiết ra nước bọt.

Bây giờ, cậu đã hiểu vì sao những nô lệ trong phim ảnh khi được giao hoan với chủ nhân lại xem đó như một ân huệ, bày ra cặp mắt sáng chói ngóng trông.


Sở Quân vừa tắm xong, cơ thể vẫn còn ẩm hơi nước.

Cậu nhìn mà ngứa đến không chịu nổi, chỉ muốn chủ nhân chơi cậu thật mạnh, chơi kiểu gì cũng được.

Chương Hiểu được như ý muốn ngâm vật thiêng của chủ nhân vào miệng.

Trải qua một thời gian dài dạy dỗ, kỹ thuật của cậu đã tiến bộ rất nhiều.

Khoang miệng và đầu lưỡi linh hoạt chuyển động kích thích dương v*t nhanh chóng cương lên.

gậy th*t trướng căng cho cậu cảm giác thành tựu, miệng càng thêm ra sức hoạt động.

Cậu cố gắng nuốt sâu nhất có thể rồi điều chỉnh nhịp thở, dùng khoang miệng ấm áp và mềm mại xoa bóp dương v*t.

"Đủ rồi, chủ nhân muốn làm em."
Chương Hiểu vừa nghe liền ngửa đẩu nhả thứ kia ra, xoay người nằm úp sấp dưới đất, mông chổng cao để lộ tiểu huyệt đã bôi trơn đầy đủ chuẩn bị sẵn sàng.

Sở Quân cầm dương v*t cắm thẳng vào, gậy th*t nhanh chóng được thịt huyệt bao lấy, chôn sâu trong cơ thể nô lệ.

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi vài giây.

Trước đây, Sở Quân rất ít khi làm tình với nô lệ.

So với cảm giác kích thích mà các phương pháp BDSM khác nhau mang lại, quan hệ tình dục có phần hơi bình thường.

Thời điểm nhìn "các chú chó" khác nhau quỳ phục dưới chân, hắn cũng không có hứng thú cùng bọn họ làm tình.

Đến Chương Hiểu, mọi thứ như hoàn toàn trái ngược.

Ngày trước, những khi làm tình sẽ khiến cậu bày ra vẻ mặt vừa yêu thích vừa khuất nhục xấu hổ, chính vì thế mà hắn không biết chán liên tục đè người xuống đâm vào rút ra hết lần này đến lần khác.

Nhưng bây giờ, rõ ràng mọi thứ đã thay đổi, tình dục đã không còn là phương thức sỉ nhục cậu, ngược lại cậu còn vô cùng thần phục quỳ dưới chân nâng mông xin làm.

Hắn cũng vì thế mà cố tình lạnh lùng một thời gian, vậy mà cuối cùng vẫn nhớ mùi vị được làm cậu.

Chuyện tới nước này, giao hoan dường như đã không còn là mối quan hệ có qua có lại giữa chủ nhân và nô lệ, bên trong có vẻ đã xuất hiện một ý nghĩa khác.

dương v*t một khi đã vào thì những chuyện tiếp theo dễ dàng như nước chảy thuyền trôi.

Quy đầu đâm sâu vào, chuyển động điên cuồng khiến tiểu huyệt không chịu nổi mà tràn ra một ít chất bôi trơn, sủi bọt bên mép huyệt.

Chương Hiểu dựa theo những gì Sở Quân dạy dỗ mà rên rỉ không dứt, nào là "chủ nhân lớn quá", "rất sướng", nào là "chịch chết nô lệ", "thích quá"...!cực kì dâm đãng.

Chương Hiểu đỏ mặt, rõ ràng cơ thể lẫn tinh thần đều đang đắm chìm trong dục vọng, thế nhưng nhịp thở lại rất không bình thường, giữa những tiếng rên dâm dục còn thoáng xuất hiện vài tiếng kêu đau.

Sở Quân thúc mạnh, cậu liền hét to một tiếng khiến hắn phải vỗ mông cậu, "Chẳng phải đã mở rộng rồi à? Sao còn như sắp phá hỏng em rồi?"
"Chủ nhân..." Cậu hít thở dồn dập, đứt quãng đáp, "Phía trước...!Em không biết...!Không biết tại sao, đau quá..."
Sở Quân lật người cậu lại nhìn dương v*t nhỏ, nếu là ngày trước thì thứ này đáng lẽ đã phải cương cứng, thế nhưng hiện tại chỉ mới bán cương.

Hắn biết, đó chính là hậu quả cần phải chịu sau khi đeo lồng chim một thời gian dài, về sau chăm sóc sẽ ổn lại.


Có điều, hắn lại bóp nó, cố tình nói: "Vì thứ này của em đã hư rồi.

Sau này không thể cương nữa."
Chương Hiểu bối rối nhìn hắn.

"Em không sợ à? Về sau không thể làm tình với phụ nữ nữa." Hắn nói.

"Sợ...!Sợ đồ chơi hỏng rồi...!Chủ nhân sẽ không cần em nữa..."
Sở Quân nảy sinh hứng thú ác độc nâng người dậy, để lưng cậu chạm vào ngực hắn, một phát ấn xuống cắm thẳng dương v*t vào trong, đâm vào chỗ sâu nhất.

Nghe tiếng rên rỉ vừa đau vừa sướng bên tai mà lòng dâng lên một khoái cảm sung sướng khác thường.

Hắn làm cậu, không phải vì biểu cảm khuất nhục trên mặt cậu mà vì chính khoái cảm của mình.

Như thể chiếm hữu và thống trị nô lệ trong vòng tay thế này khiến bản thân hắn thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Sở Quân vừa ác ý đâm mạnh, vừa để lại vô vàn dấu răng xanh tím trên vai và gáy cậu.

Những thứ này đều không thuộc phong cách tự chủ và lý trí trước đây của hắn.

Hai người như biến thành thú hoang điên cuồng giao hoan, sa đọa trong vực thẳm dục vọng.

"Nói, em là gì?"
"Em...!Em là...!Nô lệ của chủ nhân..."
"Còn gì nữa?"
"Em...!Là chó...!Chó của chủ nhân...!Hức, xin ngài...!Chậm chút..."
"Lặp lại lời tôi.

Tôi một câu, em một câu."
"Vâng...!Chủ nhân..."
"Em là chó cái của Sở Quân..."
"Em là...!là chó cái của...!Của Sở Quân..."
"Em là chó cái cho Sở Quân chịch..."
"Em...!Em là...!Em là chó cái cho Sở Quân chịch...!Aaa....!Chó cái.....!A a a a a —— chủ nhân ——"
Cảm giác đau đớn phía trước không thể nào đè ép khoái cảm vô tận vô biên mà tiểu huyệt mang đến, ngược lại còn trở thành chất xúc tác kéo dài cơn mê.

Chương Hiểu đắm chìm trong cơn say, bị cơn sóng dục vọng vồ lấy, bị Sở Quân làm đến toàn thân lỏng lẻo, cơ thể cân xứng như chiếc lá rơi yếu ớt trong gió.

Nước mắt chảy dài trong vô thức, dương v*t bán cương run rẩy rỉ ra một ít tinh dịch.

Hai cảm giác yêu thích và thỏa mãn thay nhau đảo điên trong đầu, cậu nằm trên giường, dâm đãng lắc mông chờ chủ nhân đâm vào một lần nữa, tiếp tục đưa cậu trầm mê trong bể dục vọng không thể cứu chuộc.

Em chỉ làm chó cái cho Sở Quân chịch.

Được làm tình với chủ nhân là món quà vô cùng to lớn.

Cậu bị dương v*t đâm, cả thân thể và ý thức đều bị chiếm giữ.

Cậu được cho phép kết hợp với chủ nhân, giữa từng cơn sóng vỗ dập dền chậm rãi chìm vào giấc mộng không hồi kết.

– Còn tiếp –.