Thẩm gia có con gái năm nay mới mười bốn, dung mạo thanh tú đáng yêu, tiếc là một người khờ, còn là người khờ không biết nói, chuyện này đã trở thành giai thoại trong kinh thành từ lâu.
Tuy rằng Vân Thanh Đế nói để đứa cháu xui xẻo nhà mình tự chọn thê tử, nhưng ngài sẽ không thật sự cho phép hắn cưới một cô nàng ngốc nghếch về nhà.
Ôn Yến thay đổi tư thế tựa vào ghế thái sư, đuôi lông mày nhướng lên, bờ môi mỏng khẽ mở ra: “Hôn sự này cháu thấy được.”
Vân Thanh Đế trừng mắt nhìn đứa cháu xui xẻo lớn giọng làm trái lời mình, ngài cố nén nỗi xung động muốn đứng dậy đi đánh hắn một trận, trừng mắt nói với hắn: “Đó là một kẻ ngốc.”
“Thẩm Thừa tướng đoán chừng không thích nghe lời này lắm đâu.”
Thẩm Thừa tướng có ba trai hai gái, ông thương đứa con gái út nhất, thường ngày chỉ cần có người ở trong kinh nói xấu sau lưng nửa câu, ngay hôm đó sẽ bị người ta trùm bao bố.
Vân Thanh Đế nhớ tới Thẩm Thừa tướng kia là người bảo thủ, ngài nhất thời cảm thấy đau đầu, ngài híp mắt nhìn Ôn Yến ngồi bên dưới, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn thành thân ư, cưới về rồi ngươi phải biết làm theo Thẩm gia bảo vệ nha đầu kia chu đáo, ngươi muốn hòa ly cũng khó.”
Ôn Yến trợn mắt xem thường, nói: “Cưới thê tử là để thương yêu, cháu ức hiếp nàng làm gì, còn hòa ly nữa?”
Vân Thanh Đế luôn cho rằng mình rất hiểu đứa cháu trai nhà mình, lúc này thấy hắn vẫn lông bông nhưng lại có phần không nhìn thấu, ngài im lặng một lát rồi đau đầu mà phất tay.
“Thôi thôi, tùy ngươi thôi, sau này đừng có hối hận.”
Ôn Yến đứng dậy, hành lễ một cách quy củ: “Tạ ơn hoàng thúc tác thành.”
Mười mấy năm nay mới nhận được một đại lễ thành tâm thành ý như vậy, trong lòng Vân Thanh Đế không cân bằng, sói con mà mình nuôi lớn biết đi ngậm thỏ trắng mới dùng mánh khóe với mình, thằng nhóc này không phải là người mà!
Thánh chỉ đưa xuống rất nhanh, khi người của Thẩm gia nhận được ý chỉ thì đều ngây ra.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, không ngờ tới A Bảo khờ khạo trong nhà sẽ được tứ hôn, thế mà còn gả cho An Quận Vương được đế vương chiều chuộng nhất!
Dân chúng cả kinh thành cũng kinh ngạc đến ngây người, sau khi kinh ngạc xong thì bọn họ không khỏi ghen tị với Thẩm gia.
Tuy nói An Quận Vương thường ngày chơi bời lêu lổng, nhưng người ta khôi ngô tuấn tú, gia thế lại tốt, nhìn thế nào cũng là Thẩm gia trèo cao phủ An Quận Vương.
Khi mọi người đang bàn tán kẻ ngốc Thẩm gia có phúc của kẻ ngốc, từ trên xuống dưới trong Thẩm gia đều mày chau mặt ủ.
A Bảo sinh ra không đủ tháng, khờ khạo lại không biết nói chuyện, nhưng A Bảo rất ngoan ngoãn, là bảo bối được nhà bọn họ nuông chiều, theo ý của Thẩm gia vốn là tìm một vị hôn phu ở rể cho A Bảo, nào ngờ Vân Thanh Đế lại nhúng tay vào.
“Phụ thân, An Quận Vương Ôn Yến kia căn bản là một kẻ ăn chơi, sao có thể gả tiểu muội qua đó.” Thẩm Hạo nhíu mày, “Hôn sự này có thể hủy không?”
Con trai thứ hai Thẩm Cảnh vội vàng gật đầu hùa theo: “Không thể gả.” Tiểu muội yêu kiều của y sao có thể gả cho tiểu bá vương kia?
Thẩm phu nhân cũng không đồng ý, nhưng bà không chỉ trích Ôn Yến, chỉ nói: “A Bảo nhà chúng ta không thích hợp gả đến phủ Quận Vương.”
Thẩm Thừa tướng thở dài một hơi: “Hôn sự này chỉ có thể chấp nhận thôi, A Bảo hợp ý Ôn Yến, hôn sự là do Ôn Yến đích thân đi cầu xin.”
Thẩm Hạo, Thẩm Cảnh, Thẩm phu nhân, cùng những người khác trong Thẩm gia: “…”
An Quận Vương rốt cuộc đang đùa gì đó?
“Chẳng lẽ hắn không biết A Bảo…”
Thẩm Thừa tướng xua tay: “Tình huống của A Bảo nhà chúng ta trong kinh thành ai chẳng biết, chuyện đã tới nước này rồi thì chuẩn bị nhiều của hồi môn cho A Bảo một chút, chọn thêm mấy nha đầu thông minh hiểu chuyện, không thể để A Bảo sau này bị người ta ức hiếp.” Thẩm Thừa tướng cũng nghẹn trong lòng, lẩm bẩm, “A Bảo của chúng ta thông minh lắm.”
Lúc này A Bảo thông minh từ miệng Thẩm Thừa tướng đang ăn kẹo, nàng nghe đại tỷ thân thiết nhà mình nói xong thì miệng không động đậy, chỉ mở đôi mắt to ngây thơ nhìn Thẩm Liên.
Thành thân? Là cái gì thế?
Thẩm Liên đau lòng ôm muội muội của mình, sau đó giải thích rõ ràng với nàng.
Chờ khi A Bảo nghe được phải rời khỏi nhà dọn đến phủ An Quận Vương gì đó ở, không thể mỗi ngày nhìn thấy phụ mẫu ca ca tỷ tỷ, cái miệng nhỏ của nàng dẹt ra, ánh mắt đỏ theo.
Nàng không muốn rời khỏi nhà đâu!
A Bảo là một đứa nhỏ cố chấp, nói không thành thân thì thật sự quấy phá, tuy rằng nàng không biết nói nhưng cũng có cách làm trận làm thượng.
Ôn Yến phái người đưa sính lễ tới đều bị nàng đẩy ngã, mọi người kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Không ai dự đoán được A Bảo luôn khờ khạo cũng có lúc phát cáu.
Thẩm Thừa tướng suy nghĩ mãi, cảm thấy hôn sự này phải hoãn lại, ông đích thân đến phủ An Quận Vương khéo léo chuyển đạt ý nguyện của A Bảo với Ôn Yến.
Ôn Yến nghe nói thỏ con cắn người ngược lại tràn đầy hứng thú, hắn vỗ vai nhạc phụ tương lai nhà mình, nói: “Để ta nói chuyện với nàng ấy.”
Thỏ con tặng hắn hầu bao, hơn nữa Ôn tiểu gia tuấn tú đến vậy, sao có thể chướng mắt chứ?
Nhất định có người ở Thẩm gia cố ý giở trò lừa thỏ con thôi!