Giấu Trăng

Chương 67: Chương 67:




Đêm đó sau khi hai người uống rượu ở quán bar cùng với nhau, anh lại yên lặng hoàn toàn bước vào cuộc sống của cô lần nữa. 
Vào giữa tháng bảy, Thẩm Minh Ý vừa đóng xong bộ phim [Mê Cung Phù Hoa], chưa kịp nghỉ ngơi đã bị “phân công” đến vùng Tây Bắc
Hai ngày sau, Hứa Niệm Tịch gọi điện thoại tới, hẹn Thịnh Vọng Thư cuối tuần đi cắm trại trên đỉnh núi, ngắm mặt trời mọc.
“Tớ muốn đi quay phim, cậu cũng nhận tiện đi thả lỏng nghỉ ngơi một chút đi, không chừng lại có linh cảm mới đó". Hứa Niệm Tịch khuyên cô.
Thịnh Vọng Thư suy nghĩ một hồi, sau đó đồng ý đi cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với loại hoạt động này thì cô từ trước đến nay không hề có nghị lực chống cự lại sức hấp dẫn của nó.
Đến ngày hẹn, Thịnh Vọng Thư mới biết được Tống Nguyên cũng muốn đi cùng hai người.
“Hai đứa con gái các em đi cắm trại một mình anh không yên tâm, anh đi theo bảo vệ hai đứa". Tống Nguyên nghiêm túc giải thích.
“Ô". Thịnh Vọng Thư biểu cảm không chút thay đổi nhìn người trên ghế lái, ngón tay đang gõ vào vô lăng, chính là Ngôn Lạc đang nói chuyện điện thoại “Vậy tại sao anh ấy cũng đến đây?”
“Chỉ có một người đàn ông là anh đến bảo vệ hai đứa thì không ổn lắm, nên anh kéo thêm một người nữa đi chung, vừa hay mỗi người có thể bắt cặp đi cùng nhau, anh cũng đỡ thấy ngại". Tống Nguyên dõng dạc nói.
Thịnh Vọng Thư hừ nhẹ một tiếng, mở cửa phía sau rồi lên xe ngồi.
Đến khu cắm trại, Tống Nguyên mở cốp sau dỡ lều xuống.
Một nhóm bốn người, bọn họ mang theo ba cái lều cắm trại, hai cái nhỏ thì Ngôn Lạc và Tống Nguyên mỗi người dùng một cái, cái lớn cho Thịnh Vọng Thư và Hứa Niệm Tịch ở.
Thịnh Vọng Thư và Hứa Niệm Tịch đứng ở một bên uống nước, nghỉ ngơi, chụp ảnh, hai người đàn ông còn lại phải làm việc, đầu tiên đem lều trại của các nàng dựng lên xong xuôi, sau đó mới đi xử lý cái lều trại nhỏ của mình.
Hôm nay Ngôn Lạc lái xe việt dã, Thịnh Vọng Thư mở cốp xe lục lọi, lấy ra một đống đồ ăn vặt cô thích ăn, thậm chí còn có mấy gói bánh bích quy chocolate sản xuất ở Úc.
Cái bánh bích quy này rất khó tìm mua được ở siêu thị trong nước, không biết anh ấy kiếm được từ chỗ nào.
Xử lý mọi chuyện đâu vào đấy cũng đã gần đến giờ ăn cơm tối, chính sách của khu cắm trại này cũng tương đối thoáng không quá khắt khe, hơn nữa còn có một khu chuyên dùng để nướng thịt, bốn người bọn họ lấy giá đỡ mà bản thân tự mang theo ra nướng thịt.
Tống Nguyên là một tay siêu đầu bếp nướng thịt BBQ rất giỏi rất ngon, vì thế công việc nướng xiên thịt lập tức được giao cho anh.
Ngôn Lạc từ trên xe lấy xuống một chai bia đen, ở một chỗ khác trải một tấm vải ăn phong cách phục cổ phức tạp lên trên nền đất, đem bánh mì, hoa quả cùng đồ uống, đồ ăn vặt bỏ hết vào trong cùng một giỏ rồi xách ra, tiếp tới lại lấy bốn ly rượu thủy tinh ra từ bên trong một cái giỏ khác
Đêm đen đầy sao, mặt trăng tròn trịa, dãy núi phía xa, đèn đuốc sáng trưng, gió đêm hè mát lành thổi qua làm tán cây xao động, bầu không khí lập tức tràn ngập sự ấm áp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáy lòng Thịnh Vọng Thư có cảm giác vui sướng và thoải mái không nói nên lời, giống như trở lại thời cô vẫn còn bé thơ đi chơi dã ngoại quây quần bên mọi người, nấu cơm cùng nhau vậy.
Hứa Niệm Tịch lấy máy ảnh ra, để cô ngồi bên cạnh góc vải ăn dã ngoại, chụp giúp cô vài tấm ảnh.

Lúc hai người bọn họ chụp ảnh cho nhau xong, đột nhiên nghĩ tới muốn chụp một bức ảnh tập thể, Hứa Niệm Tịch không mang theo giá đỡ ba chân để cố định máy ảnh, nhưng cầm giơ ngược máy ảnh rồi chụp thì luôn luôn không tìm được góc chụp nào hài lòng cả.
Thịnh Vọng Thư suy nghĩ một lúc, thản nhiên vẫy tay về phía lò nướng “Alo” một tiếng.
Vừa dứt lời, Ngôn Lạc đang bỏ qua địa vị của mình xuống nướng thịt gà cùng người bên cạnh và Tống Nguyên đồng thời quay đầu nhìn lại.
Thịnh Vọng Thư khẽ hất cằm, mím môi vẫy vẫy tay với anh, Ngôn Lạc không nói một lời nào nhanh chóng đi tới chỗ cô.
Thấy thế Hứa Niệm Tịch ở bên cạnh nhịn không được "Chậc chậc" trêu chọc bạn mình.
Thịnh Vọng Thư liếc cô ấy một cái, Ngôn Lạc đi tới trước mặt hai người, hơi cúi người xuống nhìn cô, mở bàn tay ra.
Một giây sau, Thịnh Vọng Thư lập tức đặt máy ảnh lên tay anh.
Từ đầu đến cuối hai người không hề nói một câu nào với nhau, nhưng lại có thể biết rõ được đối phương cần mình làm gì.
Hứa Niệm Tịch nhìn đến ngây người, tiếng "Ấy chà chậc chậc" càng nặng càng cảm thán hơn.
Thịnh Vọng Thư vỗ cánh tay cô ấy, oán trách cười nói: “Cậu còn muốn chụp nữa không?”
Hứa Niệm Tịch: "Chụp chứ, chụp chứ”.
Hai người bắt đầu điều chỉnh tư thế để chuẩn bị, nhà nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp Hứa Niệm Tịch yêu cầu Ngôn Lạc "Chụp ảnh góc nghiêng của hai chúng tôi, phải căn góc làm sao để cho trong khung ảnh có cả khăn ăn trên mặt đất và bầu trời đầy sao đêm ở phía sau lưng nữa, nếu có thể thì thêm mặt trăng vào nền nữa thì càng tốt, sau đó bố cục chụp ảnh phải là..."
Ngôn Lạc bỏ máy ảnh xuống, lạnh nhạt liếc cô ấy một cái: "Còn muốn chụp nữa không?”
Tư thế Thịnh Vọng Thư ở bên cạnh cũng sắp cứng đờ vì chờ lâu.
Hứa Niệm Tịch buồn lắm nhưng không dám nói, ngậm miệng lại vì sợ hãi, cảm thấy so với làm người mẫu chụp ảnh, vẫn là làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho người khác hạnh phúc hơn.
Trong vài giây cô ấy im lặng, Ngôn Lạc đã ấn nút chụp vài cái, chờ cô ấy điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt của mình xong rồi, Ngôn Lạc đã đưa máy ảnh tới trả cô ấy.
“Chụp xong rồi”.
Hứa Niệm Tịch: "...”
Hứa Niệm Tịch nhận rồi cầm máy ảnh lên kiểm tra, Thịnh Vọng Thư cũng vỗ vỗ chân đứng dậy, ghé sát vào nhìn chung, hai người nhìn nhau đầy kinh ngạc .
Những gì Hứa Niệm Tịch dặn dò, Ngôn Lạc đều chụp được hết, kể cả chi tiết cô ấy chưa kịp nói xong, Ngôn Lạc cũng làm được luôn.
Mấy tấm ảnh mỗi một tấm đều rất đẹp rất có phong cách, tuy rằng kết cấu và hiệu ứng ánh sáng chưa được hoàn hảo cho lắm, nhưng bởi vì có thêm chút khuyết điểm này mà càng tăng thêm vẻ độc đáo mới lạ cho từng tấm ảnh, khó ai có thể bắt chước chụp theo được.
Đây chính là có thiên phú về mắt thẩm mỹ mà rất nhiều người mong muốn nhưng không thể có được.
Bố cục và ánh sáng, bóng tối trong ảnh anh chụp, Thịnh Vọng Thư giống như bị bịt kín bằng một tầng kính lọc không thể nào diễn tả rõ được, vẻ thờ ơ, lạnh nhạt không để ý đến chung quanh, kiêu ngạo và quả quyết, giống như một tính cách, phẩm chất sâu sắc khác của cô đã được phô bày ra.
Thịnh Vọng Thư không phát hiện tâm trạng bản thân vui vẻ đến mức đuôi mắt đã cong lên, cô rất thích mấy tấm ảnh này.

Ngôn Lạc đứng cách đó một bước, vừa nhìn sang chỗ các cô, Thịnh Vọng Thư mím môi, cố ý giấu đi nụ cười của mình, sau đó mới quay đầu sang nhìn anh, cho anh một câu đánh giá vừa hiếm có vừa lạnh nhạt nói: "Cũng không tệ lắm”.
Hứa Niệm Tịch lại hoàn toàn không che giấu được niềm hưng phấn trong lòng mình: "Anh Ngôn Lạc, có phải anh thường xuyên chụp ảnh lắm đúng không?"
Ngôn Lạc ánh mắt lóe lên, lạnh nhạt nói: "Không có”.
“Ôi trời ơi, " Hứa Niệm Tịch tán thưởng: " Vậy anh có tài năng thiên phú vụ chụp hình này lắm đó.”
Ngôn Lạc đã bình tĩnh im lặng quay trở về chỗ lò nướng.
Cánh gà đã nướng xong, dầu nóng tỏa khói vang lên tiếng xèo xèo, mùi thơm bị gió thổi bay tỏa ra khắp bốn phía chung quanh.
Anh lấy được một cái xiên thịt trông ngon và đẹp mắt nhất đem tới chỗ Thịnh Vọng Thư.
Thịnh Vọng Thư đứng một mình ở phía xa xa, đang cúi đầu nhìn mấy tấm ảnh Ngôn Lạc chụp giúp hai người bọn cô. Ánh sáng bỗng dưng bị một bóng người cao lớn che đi mất, cô không hiểu sao trở nên hơi luống cuống, ngón tay không cẩn thận ấn nút tắt máy, thế là tắt máy ảnh.
Cô giả vờ bình tĩnh quay đầu lại, thoáng nhìn thấy được ý cười lóe lên trong mắt Ngôn Lạc.
Anh mặc áo ngắn tay màu đen, ánh sáng chiếu vào mái tóc đen dày, trông có vẻ bồng bềnh và mềm mại, bên trên có một vầng sáng vàng nhàn nhạt.
Cùng lúc đó, vầng sáng ấy cũng rơi lên sườn mặt của anh, rơi cả vào trong đôi mắt hoa đào sâu như đáy hồ đó, khi anh khẽ cười, trên mặt hồ nước lập tức nổi lên gợn sóng lấp lánh.
Trái tim Thịnh Vọng Thư không kiềm được rung động trước vẻ đẹp này.
Giống như là cùng lúc nhìn thấy được thiếu niên Ngôn Lạc cùng thanh niên Ngôn Lạc, hai Ngôn Lạc bằng một cách thần kỳ nào đó mà hợp lại thành một với nhau, biến thành người đàn ông khôi ngô tuấn tú trước mặt mình.
Người đàn ông đó một tay đưa cánh gà tới cho cô, tay kia cầm lon bia, ngón tay thon dài tùy ý gõ một cái, anh dùng một tay mở lon bia ra, đưa nó cho cô.
Anh thoải mái cười một tiếng: "Uống đi, đại tiểu thư”.

Thịnh Vọng Thư uống một lon bia và có một giấc mộng đẹp.
Vào lúc bốn giờ sáng, đồng hồ báo thức của Thịnh Vọng Thư vang lên.
Cô trở mình và bàng hoàng ngồi dậy, nhận ra mình đang ngủ trong lều và họ đang đợi để cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Cô cuống quít đứng lên, chạy đến bồn rửa mặt của khu cắm trại rồi vội vàng rửa mặt một chút, sau đó mới chạy trở về lều để gọi Hứa Niệm Tịch dậy.
Hứa Niệm Tịch trở mình ngủ tiếp, không thèm để ý tới cô.
Thịnh Vọng Thư sau đó cảm thấy có chút lạnh, bèn tiện tay lấy áo choàng mặc lên người mình, kéo khóa kéo của lều trại xuống rồi đi ra ngoài.

Hai cái lều đơn ở bên cạnh đều im ắng, cô suy nghĩ một chút, đành gửi tin nhắn wechat cho Tống Nguyên.
Hai phút trôi qua, cô gửi thêm một tin nữa.
Qua hai phút sau, cô lại gửi thêm một tin nữa.
Thấy đối phương từ nãy đến giờ đã lâu thế rồi vẫn chưa trả lời lại câu nào, cô cũng không quan tâm nữa, thở dài một hơi, cuối cùng quay về gọi Hứa Niệm Tịch dậy một lần nữa.
Vẫn chỉ nhận được cái quay lưng tuyệt tình của Hứa Niệm Tịch và tiếng rên rỉ thống khổ không muốn bị phá giấc ngủ ngon.
Thịnh Vọng Thư bất đắc dĩ tha cho cô ấy không kêu tỉnh nữa, một mình quấn chặt áo choàng đi ra ngoài.
Ánh sáng ở đường chân trời càng lúc càng lớn, mỗi bước chân cô đi về phía trước không dừng lại, ánh sáng cuối chân trời sáng ngời hơn, từ màu trắng mờ mịt, dần dần nhuộm lên màu đỏ thẫm.
Không khí của buổi sáng sớm vừa ẩm ướt vừa hơi lạnh, thoang thoảng mùi bùn đất và hơi ẩm của cỏ xanh, khi ánh sáng ấm áp hơn, sương sớm trên đầu ngọn cỏ cũng lung lay sắp đổ xuống.
Thịnh Vọng Thư cảm giác bản thân giống như đang đi qua một con đường hầm, từ trong bóng tối bước dần về phía ánh sáng ở cuối con đường mịt mờ vô định.
Cô đi thẳng về phía trước, không rõ đã đi được bao lâu, bản thân đã đi đến cuối bãi cỏ lúc nào cũng không biết.
Dường như mọi thứ xảy ra trong tích tắc, bầu trời trước mặt dấy lên một màu đỏ tươi đẹp đẽ, chỉ trong nháy mắt, mặt trời buổi sáng đột nhiên ló dạng.
Thế giới vì vậy nên tràn đầy ấm áp cùng tươi sáng.
Đôi mắt của Thịnh Vọng Thư giống như được chiếu sáng, nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy sức nóng nó mang tới, lắng nghe tiếng gió và tiếng chim hót líu lo.
Trong mắt cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không kìm lòng được nở nụ cười.
Nhưng mà, ngay sau đó, lại không biết vì sao cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cảnh mặt trời mọc đẹp như vậy, kết quả chỉ có một mình cô nhìn thấy.
Cô khẽ thở dài, nhưng đúng lúc này đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhỏ vang lên.
Trái tim trong lòng hẫng đi một nhịp, cô bất giác quay đầu, trông thấy người đàn ông giơ máy ảnh ở phía sau lưng mình.
Máy ảnh che đi nửa khuôn mặt của anh, lộ ra đường cong xương hàm rõ ràng nhẵn nhụi, môi mỏng hơi nhếch lên cười, anh ấn nút chụp hình.
Ánh mắt Thịnh Vọng Thư mở lớn đầy bất ngờ bị anh chụp lại được qua ống kính.
Ngay sau đó, Ngôn Lạc để máy ảnh xuống, bước nhanh về phía cô.
Trên người anh mang theo hơi thở lạnh lẽo trong lành, đôi mắt cực kỳ rõ ràng nhìn cô.
Bàn tay giấu ở phía sau lưng chìa ra trước mắt cô một nắm Mãn Thiên Tinh màu trắng phủ đầy sương sớm.
“Hôm nay anh rất may mắn". Ngôn Lạc không chớp mắt nhìn cô, khẽ cười: "Chụp được cảnh nhật nguyệt đồng huy.”

Cuối tháng 7, mọi người đều bận rộn.
Hứa Niệm Tịch đi ra nước ngoài chụp ảnh bìa tạp chí, Tống Nguyên vội vàng mở rộng khu nghỉ dưỡng, Ngôn Lạc cũng thường xuyên đi công tác xã giao, ngay cả hàng xóm ở đối diện cũng thường xuyên không có ở nhà.

Nhưng, chỉ cần anh (cô) ấy ở nhà, ngọn đèn bên kia đều sẽ mở từ sáng đến khuya chung với Thịnh Vọng Thư, mỗi đêm cũng sẽ kiên trì bật một bộ phim chiếu lên tường.
Hôm đó Thịnh Vọng Thư lén suy tính, từ tháng tư đến tháng bảy, cô đã lén lút xem hơn tám mươi bộ phim cùng với hàng xóm của mình.
Chờ xem xong chín mươi chín bộ phim… cô đột nhiên nảy ra ý tưởng rất thần kinh nhưng cũng rất táo bạo, chờ xem xong chín mươi chín bộ phim, cô muốn lén dùng kính viễn vọng nhìn xem chủ nhà đối diện rốt cuộc là người như thế nào.
Nhưng mà, sau khi thật sự xem xong 99 bộ phim, còn chưa đợi cô kịp lấy kính viễn vọng ra lén ngắm người ta, đã ngoài ý muốn nhìn thấy được đối phương rồi.
Đó là một đêm khuya vào cuối tháng tám, Thịnh Vọng Thư đi vào trong phòng làm việc, ngay tại lúc cô bật đèn, đèn ở bên nhà đối diện cũng đồng thời sáng lên.
Hai ngọn đèn giống như từ phía xa gọi nhau, đó là lần đầu tiên, Thịnh Vọng Thư nhìn thấy được người bật đèn.
Anh đứng ở bên cạnh bức tường màu trắng thường dùng để chiếu phim, dáng người cao lớn gầy gò, cái bóng người này không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Anh ta bước đi rất chậm, như thể đang điều chỉnh máy chiếu, sau đó hơi khom người xuống và nhấn nút công tắc.
Bức tường trắng đột nhiên trở nên sáng chói, chắc là anh ấy đã bật phim lên chiếu rồi, đồng tử của Thịnh Vọng Thư co rút lại, trong lòng run lên như là bị cái gì đó đập mạnh vào trái tim của mình.
Cô bước nhanh đến sát bên cạnh tường, hai mắt mở to, giờ đây trong đầu chỉ còn lại hai chữ: Ngôn Lạc.
“Ngôn Lạc, là Ngôn Lạc á?”
Cô tự nhủ với chính mình, cảm thấy chuyện này quá vô lý, mí mắt của cô rung lên bần bật, không thể nào tin được.
Sững sờ một lúc, Thịnh Vọng Thư theo phản xạ mở ngăn kéo ra, cầm lấy kính viễn vọng đã chuẩn bị từ sớm ở bên trong, cầm nó lên nhìn về phía cửa sổ nhà đối diện.
Người đàn ông kia hơi khom người, chậm rãi đi ra ngoài.
Vào thời khắc cuối cùng, khi anh vừa bước ra khỏi cửa, Thịnh Vọng Thư đã nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Ngôn Lạc.
Là anh ấy.
Người hàng xóm kia thật sự là anh ấy!
Người hàng xóm đó sao có thể là anh ấy được?
Thịnh Vọng Thư cứng đờ đứng tại chỗ, đồng thời còn giống như bị ai đó đóng băng bản thân, trong đầu ong lên một tiếng, quên mất cả việc động đậy tay chân.
Thế giới trong khoảnh khắc chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở phập phồng đang cố đè nén lại của cô, cùng trái tim loạn nhịp trong lòng ngực.
Không biết trôi qua bao lâu, cô đột nhiên bỏ kính viễn vọng xuống, quay người liều mạng chạy ra ngoài.
Tác giả có lời nói:
Chạy đi, vợ mày sắp tới bắt mày rồi!
Ngôn Lạc:???
Cùng với, tiểu Thẩm đệ đệ đại khái sẽ trở thành người đầu tiên được tình địch của mình nâng đỡ rồi nhỉ? (??o??)