Ánh đèn phía trên sân khấu chập chờn rồi chuyển sang chế độ khác, ánh sáng trở nên lấp lánh như muôn ngàn vì sao.
Trong ánh sáng mờ ảo, Ngu Tầm mở mắt ra.
Đôi mắt của hắn còn đen hơn cả mái tóc dài buông xõa hai bên, như mực đậm. Không gian trong quan tài thật chật chội, nằm được một lúc hắn bèn co chân lên. Trông hắn không giống nàng công chúa 'trúng độc nấm' mà giống một cậu học trò trốn học đi ngủ trưa hơn.
Ánh mắt chạm nhau.
Trái tim Vân Từ loạn nhịp.
"Xích lại gần thêm chút nữa đi."
Giọng nói có phần lười biếng của Ngu Tầm nghe như có ma lực trong tai Vân Từ, "Ống kính đang quay, góc độ có thể hơi lệch."
"..."
Vân Từ cố gắng kìm nén nhịp tim đang mất kiểm soát, sợ nếu đến gần hơn nữa thì tiếng tim đập sẽ bị lộ.
Nếu là trước đây, cậu sẽ nói "Góc quay ổn rồi, không cần lại gần".
Nhưng lúc này cậu không phản bác.
Giây tiếp theo.
Cậu cố tình ép mình tiến lại gần hơn, như thể cam chịu, làm theo lời Ngu Tầm đến gần hắn hơn.
Tay Vân Từ đặt trên mép quan tài, các ngón tay siết chặt, dùng cách thô bạo nhất để ép mình xác nhận lại lần nữa - vừa rồi khi đến gần cậu đã nghĩ đến việc hôn Ngu Tầm.
Ngu Tầm dường như không ngờ cậu sẽ thật sự áp sát tới, khẽ khựng lại.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu nhỏ.
Lần này gần đến mức chỉ cần một trong hai người khẽ nhúc nhích là thật sự có thể chạm vào nhau.
Vân Từ cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở, từng nhịp tim quấn quýt của cả hai, và một thứ lực hút muốn đến gần nhưng lại chẳng dám gần.
...
Mọi hành động trước đây đều có thể được tô vẽ bằng những lý do khác.
Chỉ có chữ 'hôn' mà Ngu Tầm đã nói với cậu trong phòng ký túc là không giống.
Ngoại trừ 'thích', không thể tìm ra bất kỳ khả năng nào khác.
Đầu óc Vân Từ rối bời, vô vàn ý nghĩ vụt qua, cuối cùng lại như vụ nổ Big Bang, trở về với sự tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc, cậu không còn một ý nghĩ nào nữa.
Chỉ còn lại một câu nói.
Cậu thích Ngu Tầm mất rồi.
Màn cuối cùng đã diễn xong mà đạo diễn Bành Ý Viễn vẫn chưa bảo ngừng. Không phải cậu ta cố tình kéo dài cảnh quay mà là Lý Ngôn và Lưu Tử lại cãi nhau chí chóe làm cậu ta phải bận tâm can ngăn.
"Đệt mẹ," Giữa chừng, Lưu Tử nhịn không nổi muốn xông lên, "Cậu ta sáp gần như vậy gần làm gì, làm dáng một xíu là được mà, không phải là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của anh em tao rồi đó chứ."
Lý Ngôn: "Ai thèm nhỏ dãi ai cơ??"
"Soi gương đi," Lý Ngôn chỉ tay vào chiếc gương bên cạnh, "Ngay bên cạnh đấy."
Lý Ngôn nói tiếp: "Tôi hiểu anh em tôi mà. Nó nhịn không đánh người mệt muốn chết rồi, chắc giờ không nhịn nổi nữa."
Lưu Tử gằn giọng: "Mày nghĩ anh em tao nằm trong đó là không muốn đánh người à? Mẹ kiếp, nó cũng chẳng dễ chịu gì đâu."
Lý Ngôn ôm cái nồi dùng để bỏ thuốc độc nói: "Thế thì chắc hoàng tử nhà chúng tôi còn khó chịu hơn, nhìn công chúa nhà các cậu thôi đã tổn thương thị giác rồi."
Lưu Tử rút thanh kiếm dùng để ám sát ra: "... Mẹ kiếp, đi chữa mắt đi."
Bành Ý Viễn luống cuống: "Đừng cãi nhau nữa."
"..." Bành Ý Viễn sụp đổ, lại đổi giọng, "Cãi thì cãi đi nhưng đừng đánh nhau, làm hỏng đạo cụ tôi không biết ăn nói sao với câu lạc bộ đâu."
Vừa dứt lời.
Ngay lúc Lý Ngôn và Lưu Tử rút kiếm chĩa vào nhau, 'hoàng tử' đội chiếc mũ trang trí rườm rà trên đầu đột ngột đứng thẳng dậy.
Vân Từ lùi lại hai bước, rồi đưa tay tháo mũ xuống ném vào tay Bành Ý Viễn: "Xong rồi."
Bành Ý Viễn sững người: "Xong rồi á?"
Vân Từ thở hổn hển, không biết bây giờ mặt mình có đỏ như gấc vì nóng không, hít một hơi, nói: "Xong rồi thì tôi về đây."
Bành Ý Viễn thấy có gì đó không ổn: "? Không phải lúc ra ngoài cậu bảo hôm nay ôn bài xong rồi à."
"Từ vựng còn chưa học xong," Vân Từ lại viện ra một lý do vớ vẩn, "Tôi sắp thi CET rồi."
- -
Đêm khuya, phòng 608.
Sau khi Vân Từ về phòng không hề ôn từ vựng, cậu tắm rửa xong thì cuộn mình trên giường tầng trên.
Đây là cách quen thuộc của cậu khi điều chỉnh tâm trạng.
Cả người chui vào trong chăn, tạo thành một không gian mềm mại kín mít rồi lơ đãng lướt điện thoại.
Thực ra sự chú ý của cậu không hề đặt vào điện thoại, tay tuy lướt nhưng đầu óc lại nghĩ về chuyện khác.
Ví như lúc này đây, trong đầu cậu chỉ toàn là hai chữ 'Ngu Tầm'.
...
Cậu thích Ngu Tầm.
Ngu Tầm cũng thích cậu.
Người này còn đang theo đuổi cậu.
Vậy thì sao? Cái phương trình đơn giản nhất này vẫn làm cậu bối rối.
Trong phòng, La Tứ Phương vẫn chưa lên giường ngủ, cậu ta đang nói chuyện phiếm với Ngu Tầm, Vân Từ vểnh tai nghe ngóng động tĩnh ở giường dưới.
La Tứ Phương: "Bọn tôi đi sớm, bên các cậu sao rồi?"
Ngu Tầm vừa tắm rửa xong, nói: "Cũng ổn."
La Tứ Phương: "Nhưng sao mặt cậu chủ Bành có vẻ không vui vậy?"
Ngu Tầm: "À, cậu ấy phải đền tiền."
La Tứ Phương: "?"
Ngu Tầm: "Cái nồi và thanh kiếm bị hỏng."
La Tứ Phương giật mình: "Nồi với kiếm sao lại..." Cậu ta nói được một nửa, chợt nhớ ra hai đạo cụ này thuộc về ai.
Sau đó cậu ta lại hỏi: "Tóc giả của cậu với mũ của anh Từ không sao chứ?"
Nếu Lưu Tử và Lý Ngôn đánh nhau, vậy chẳng phải Ngu Tầm và Vân Từ cũng đánh nhau, có khi một người giật tóc một người giật mũ.
Ngu Tầm thản nhiên: "Không sao."
La Tứ Phương: "Vẫn là hai người lý trí..."
Bành Ý Viễn chen vào, cậu ta rất đau đầu: "Đàn anh của câu lạc bộ kịch đang hỏi tôi tại sao nồi với kiếm lại hỏng, tôi phải trả lời thế nào để tỏ ra chúng ta không phải loại người thô lỗ đây?"
Dù sao cũng là Lưu Tử làm hỏng, Ngu Tầm nói: "Đưa điện thoại đây, tôi nhắn giúp cậu."
Bành Ý Viễn vẫn không dám: "Hay là tôi gửi danh thiếp cho cậu, cậu tự nói chuyện với anh ấy đi."
Ngu Tầm chắc là đi kết bạn rồi.
Một lúc sau Vân Từ lại nghe Bành Ý Viễn hỏi: "Cậu nhắn gì thế?"
Ngu Tầm cất điện thoại thuận miệng nói: "Tôi bảo đạo diễn Bành của chúng ta -- tức là cậu đó, thiết kế nhiều cảnh hành động khó, quá nhập tâm vào nghệ thuật biểu diễn nên sơ ý."
"..."
Vân Từ nghe xong, không biết nói gì.
Cậu thậm chí còn không biết nên nói chuyện với Ngu Tầm thế nào nữa.
Hóa ra phản ứng đầu tiên khi thích một người là trở nên dè dặt.
Vân Từ nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Ngu Tầm bấy lâu nay, cùng với thái độ của cậu đối với người này bao nhiêu năm qua, bảo cậu đột nhiên nói "Tôi cũng thích cậu", nghĩ thế nào cũng không mở miệng được.
Quá đột ngột.
Luôn cảm thấy không có thời điểm thích hợp.
Ngu Tầm cũng không hỏi lại cậu "Có thích tôi chút nào chưa" nữa.
...
Hay là nhắn trên WeChat đi.
Vân Từ vừa nghĩ, tay đã bấm vào ảnh đại diện màu đen.
Mười mấy phút sau.
Cậu không gõ được chữ nào, trực tiếp thoát khỏi khung chat.
...
Hình như không đủ trang trọng.
Thôi vậy.
Đợi mai hết tiết học, giờ giải lao sẽ tìm cơ hội.
- -
Kế hoạch không theo kịp thay đổi. Ngày hôm sau vừa hết tiết học thì bên cạnh Ngu Tầm đã có người ngồi.
Một nam sinh, mặc áo len xám dáng người cao ráo, vẻ ngoài hiền hòa thanh tú, lúc cười có nét dịu dàng, trông có vẻ rất giỏi giao tiếp.
Không phải sinh viên cùng khoa, nhưng lại canh giờ giải lao đến tìm Ngu Tầm, hai người ngồi nói chuyện không biết về điều gì.
"Tuy bình thường cũng có không ít người đến tìm anh Ngu," Giờ giải lao Vương Tráng lại gần hỏi, nhìn theo ánh mắt của Vân Từ nói, "nhưng có thể ngồi xuống, lại còn ngồi nói chuyện lâu như vậy, người này là người đầu tiên."
Vân Từ nắm chặt bút, chuyển tầm mắt sang nơi khác, không muốn thừa nhận mình thực sự rất để ý: "Anh ta là ai?"
Vương Tráng: "Câu này tôi biết, chính là đàn anh của câu lạc bộ kịch mà tối qua cậu chủ Bành kêu cậu ấy kết bạn đó."
Vương Tráng lại nói tiếp: "Có lần mấy cậu không có mặt, anh ấy đến phòng tìm cậu chủ Bành, tôi có ấn tượng."
Câu lạc bộ kịch. Đàn anh. Còn kết bạn nữa.
Tất cả những lời Vân Từ chuẩn bị sẵn đều mắc kẹt trong cổ họng.
...
Giải lao cái quái gì chứ.
Cả ngày hôm nay cậu không muốn nói thêm một chữ nào với người này nữa.
Một lúc sau.
Vân Từ không nhịn được, cậu đưa tay gõ lên bàn trước mặt Vương Tráng mím chặt môi nói: "Anh ta tìm Ngu Tầm nói chuyện gì?"
Vương Tráng: "Không biết nữa, có lẽ vẫn là chuyện tối qua, chẳng phải Lưu Tử làm hỏng đạo cụ của câu lạc bộ người ta sao."
Vân Từ: "Thanh kiếm đó?"
Vương Tráng: "Ừ."
Vân Từ im lặng một lúc.
Sau đó cậu nói: "Lý Ngôn cũng làm hỏng cái nồi, sao không tìm tôi?"
"..."
Vương Tráng nhạy bén nhận ra một bầu không khí kỳ lạ, rồi cậu ta chợt nghĩ ra, nói: "... Cái này cậu cũng so đo hả? Tôi nghĩ chắc là kiếm quý hơn, dù sao nồi cũng chẳng đáng mấy đồng. Dù sao không tìm cậu cũng là chuyện tốt, nhỡ đâu đến hỏi tội thì sao."
Chỉ có Vân Từ tự biết, cậu không so đo gì cả.
Vân Từ lại nói: "Hỏi tội mà cười vui vẻ thế kia."
Vương Tráng: "... Ngoài cười trong giấu dao cũng được mà?"
"..."
Vân Từ không nói nữa.
Cậu cầm bút, cố gắng không để ý đến hai chỗ ngồi nào đó ở phía bên kia lớp học.
Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc qua đó, vừa liếc đã thấy Ngu Tầm chống cằm, dáng vẻ lười nhác ánh mắt nhìn về phía đàn anh kia.
Mười mấy phút sau, trước khi chuông vào học vang lên.
Điện thoại Vân Từ rung lên, nhận được một tin nhắn mới.
yx: [Chiều nay tôi qua tiệm, cậu có muốn ăn bánh kem không?]
Phản ứng đầu tiên của Vân Từ là không muốn trả lời.
Một lúc sau cậu mở tin nhắn, ngón tay gõ trên màn hình hai chữ mang theo cảm xúc.
yc: [Không ăn.]
- --
Đàn anh câu lạc bộ kịch liên tục tìm Ngu Tầm suốt hai ngày, thậm chí còn trở nên quen mặt ở khoa của bọn họ.
Trong hai ngày này, sinh viên lớp Luật 1 và Luật 2 đều lén lút bàn tán: "Đẹp trai quá, kiểu đẹp trai dịu dàng dễ gần í." Bọn họ còn tiện thể nói thêm một câu, "Hoàn toàn khác với anh Từ."
...
Mẹ kiếp. Cậu không dễ gần à?
Vân Từ lạnh mặt đến mức có thể đóng băng.
Những người khác vẫn tiếp tục bàn tán: "Nghe nói là người nổi tiếng trong dàn sinh viên năm hai."
"Tôi biết anh ấy nè, trước khi nhập học đã nghe nói rồi."
"Kịch nói năm nào cũng đứng nhất, tài khoản cá nhân trên mạng cũng có rất nhiều fans."
"Quan trọng nhất là anh ấy vừa chia tay bạn trai."
"Bạn trai cũ của anh ấy đẹp trai hay anh Ngu đẹp trai hơn?"
"Đương nhiên là anh Ngu rồi."
...
Buổi trưa Vân Từ về phòng lấy giáo trình chuẩn bị đến phòng tự học, trong phòng, Bành Ý Viễn vừa đúng lúc đang nói về mối tình đơn phương không thành của mình, nhắc đến nữ thần hai tháng trước, thái độ đã hoàn toàn thay đổi: "Chẳng còn cảm giác gì nữa."
Bành Ý Viễn phẩy tay: "Cái gọi là thích, hư vô mờ mịt, giống như một cơn gió, hôm qua còn thích hôm nay đã hết thích rồi. Hơn nữa cô ấy cũng chưa từng đáp lại tôi, tôi không thích nổi nữa cũng bình thường thôi."
"..."
Cậu ta nói xong, thấy Vân Từ trở về với vẻ mặt lạnh lùng càng lạnh hơn.
Vân Từ đặt giáo trình xuống, ngồi xuống bên bàn.
Cậu lấy điện thoại ra, mở khung chat với Ngu Tầm, cuối cùng không nhịn được về chủ đề lần trước, rất mất mặt mà gửi đi một câu: [Bánh kem, còn không?]
Ảnh đại diện màu đen trả lời rất nhanh.
Là một bức ảnh.
yx: [/Hình ảnh]
Trong ảnh chụp lại cách bài trí quen thuộc của cửa hàng, trong quầy trưng bày một hàng bánh kem nhỏ xinh xắn. Nhưng Vân Từ không chú ý đến bánh kem, cậu để ý thấy góc ảnh còn chụp được nửa bóng người - chiếc áo len xám, dáng vẻ dịu dàng, là đàn anh đó.
Vân Từ phóng to ảnh, xem đi xem lại mấy lần.
Trong lòng bỗng nhiên bị thứ gì đó nhéo mạnh.
Không còn đơn thuần là vấn đề thời cơ, cũng không phải cậu chưa nghĩ ra nên nói thế nào và nói gì.
Mà là sau khi thích một người, hình như chỗ nào cũng bắt đầu có vấn đề.
Ví dụ như mấy ngày nay đầu óc cậu toàn là sự không chắc chắn, không chắc chắn con mẹ nó rốt cuộc hắn còn thích mình không.
Hắn cũng có thể thích người khác, sẽ có những người khác tiếp cận hắn.
Giống như Bành Ý Viễn nói, cậu cũng chưa từng đáp lại hắn.
Cậu bắt đầu thấy thấp thỏm.
Bởi vì một khi đã thích, tất cả những khả năng dù nhỏ nhất cũng sẽ bị phóng đại vô hạn, không tồn tại sự bình tĩnh và tự tin nào.
Ngu Tầm gửi ảnh xong, đối phương vẫn chưa trả lời.
Hắn vừa chờ tin nhắn, vừa qua loa cho có lệ người bên cạnh.
Đàn anh kia đã bám riết hắn hỏi suốt hai ngày: "Em thật sự không suy nghĩ lại sao?"
"Anh thấy chúng ta rất hợp nhau."
"Nếu chúng ta cùng nhau..."
Ngu Tầm cụp mắt, tâm trí đặt hết vào điện thoại.
Hắn không ngờ không đợi được tin nhắn mà đợi được người nhắn tin.
Lúc Vân Từ ra ngoài có vẻ rất vội, áo khoác cầm trên tay chưa mặc, bên trong mặc một chiếc áo len trắng, quần áo của cậu đa phần là màu trắng, càng làm cho cả người trông lạnh lùng hơn.
Cuối kỳ quá bận, tóc người này cũng dài ra một chút.
Ngày diễn kịch, lúc diễn cảnh cuối cùng, tóc cậu đã vô tình chạm vào mặt hắn vì đứng quá gần.
Vân Từ vừa bước vào cửa đã nói bốn chữ: "Cậu ta không hợp."
"?"
"Dù sao cũng không hợp," Vân Từ ra vẻ nếu anh còn nói thêm câu nào nữa thì cậu sẽ đánh nhau với anh, nói, "Chỗ nào cũng không hợp."
Đàn anh hơi sững sờ, quay đầu nhìn Ngu Tầm: "Đây là?"
Nói bạn cùng phòng thì quá xa lạ, những mối quan hệ khác thì vẫn chưa đến mức đó.
Vì vậy Ngu Tầm nói: "Một người bạn, rất quan trọng."
Trong lòng đàn anh đã hiểu ra, nhưng vẫn muốn tranh thủ cho mình: "Anh thật sự thấy cậu ấy rất hợp, tại sao em lại thấy bọn anh không hợp?"
Vân Từ thầm nghĩ cần gì phải có lý do.
"Bát tự của hai người xung khắc," Vân Từ mặt không biểu cảm nói, "Tôi xem bói rồi."
Đàn anh bị từ chối hai ngày, tâm lý cũng hơi mất bình tĩnh, anh lùi một bước: "Vậy nếu em ấy không hợp..." Anh nghĩ một chút, lại nói với Vân Từ, "Em cũng được."
Vân Từ: "?"
Đàn anh: "Vở kịch, bọn anh thiếu một nam công chúa."
Đàn anh lại hỏi: "Bát tự của anh có xung khắc với em không?"
"..."
Sau đó đàn anh mới nhận ra dường như Vân Từ hiểu lầm chuyện này: "Nếu không thì còn có gì hợp hay không hợp nữa?"
"Bọn anh có một cuộc thi cấp thành phố, vai nam công chúa vẫn chưa tìm được ai, cậu chủ Bành hỏi mượn đạo cụ của bọn anh, anh xem qua đoạn phim em ấy quay, ừ thì tuy rất tệ nhưng gương mặt của hai em đã tăng thêm phần hoàn thiện cho tác phẩm tệ này nên anh mới đến hỏi thử."
Cuối cùng đàn anh lo lắng: "Đừng nói bát tự của em xung khắc với anh luôn nha."
Lúc này Vân Từ mới nhận ra mình đã hiểu lầm, cậu hơi xấu hổ đứng yên tại chỗ, khí thế muốn đánh nhau lúc vừa bước vào cửa lập tức biến mất.
Vẫn là Ngu Tầm đuổi đàn anh đi: "Xung khắc, đặc biệt xung khắc, em cũng xem bói rồi."
Nói xong lại lười biếng phẩy tay, "Đi thong thả, không tiễn."
Sau khi vị đàn anh có 'tin đồn' với Ngu Tầm trong lớp suốt hai ngày rời đi, trong cửa tiệm chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hôm nay Lưu Tử xin nghỉ, không có ở tiệm.
Hai người rất ăn ý im lặng với nhau vài giây, sau đó Ngu Tầm nhìn người không mặc áo khoác mà chạy đến tìm mình, ánh mắt hắn rơi vào bàn tay hơi đỏ ửng vì lạnh của Vân Từ, yết hầu lăn một vòng, không nhịn được muốn hỏi: "Cậu đang..."
Ghen à.
Nhưng hắn không hỏi ra miệng, nhỡ đâu là mình nghĩ nhiều.
Hai người đều cẩn thận giữ gìn một thứ gì đó như bảo vật, sợ mình không đúng lúc vô tình làm vỡ nó.
"Muốn vị gì," Cuối cùng Ngu Tầm nói, "Bánh kem ấy."
Vân Từ không phải đến mua bánh, bình thường cũng không ăn bánh kem mấy, cậu quay mặt đi, nói: "... Sô cô la."