Nhiệt độ cơ thể của đối phương quá cao, mu bàn tay Vân Từ như bị bỏng. Cậu khẳng định: "Cậu bị sốt rồi."
Nhưng Ngu Tầm như không nghe thấy, chỉ đến khi Vân Từ muốn rút tay lại, hắn mới khẽ cử động --- tuân theo một bản năng nào đó, Ngu Tầm rướn người lên, tiếp tục áp trán nóng rực của mình lên tay Vân Từ.
Cánh tay đang cố gắng rút ra của Vân Từ đành khựng lại giữa chừng.
"..."
Cậu vừa từ căn-tin trở về, bên ngoài trời lạnh, tay cậu lạnh như băng.
Nhiệt độ nóng hổi của Ngu Tầm dần truyền sang tay cậu.
Có thể Ngu Tầm cảm thấy tay cậu mát nên áp vào như vậy để hạ nhiệt. Chỉ là một phản ứng vô thức khi bị sốt, không có gì đặc biệt.
Vân Từ nghĩ vậy, Ngu Tầm lại cử động lần nữa.
Vẫn giữ nguyên tư thế đó, dường như vẫn cảm thấy khó chịu, Ngu Tầm cọ trán lên... mu bàn tay Vân Từ.
Nhẹ như lông vũ, nhưng tay Vân Từ lại không thể rút ra.
Cậu đột ngột thu tay lại.
Cọ cái gì mà cọ.
Như chó vậy.
Nhìn khuôn mặt Ngu Tầm, Vân Từ thật sự khó mà liên tưởng đến hình ảnh một chú chó lang thang. Ngoại hình của hắn hoàn toàn không liên quan đến loài chó. Có lẽ sau khi về ký túc xá, hắn không thay quần áo mà đã ngủ luôn, trên người vẫn còn mặc chiếc áo len đen, cổ áo đã bị ngủ lệch sang một bên.
"Cậu sốt cao lắm," Vân Từ dời mắt đi, nói, "Có nhiệt kế không?"
Ngu Tầm phản ứng chậm chạp: "Không có."
Vân Từ nói: "Chờ chút."
Ngu Tầm khàn giọng, đoán ý Vân Từ, trong lúc này vẫn không quên trêu chọc: "...Chờ tôi sốt chết rồi gọi xe cứu thương khiêng đi?"
Nếu là trước đây, Vân Từ có thể sẽ nói câu "Cho cậu chết luôn" thật.
Lần đầu tiên, cậu cảm nhận trực tiếp sự ngây thơ của bản thân trước đây, nghiến răng nói: "...Chờ, chút, tôi đi mua."
Cổng Đông Nam Dương, hiệu thuốc.
Vân Từ cầm một cái nhiệt kế, lại mua thêm một hộp thuốc.
"Xin chào," lúc thanh toán, Vân Từ cầm hộp thuốc hỏi, "những loại thuốc hạ sốt này có gì khác nhau ạ?"
Nhân viên nữ nói: "Thuốc có nhiều loại khác nhau, bệnh nhân cần giảm đau không? Loại bạn đang cầm có tác dụng giảm đau, nếu không cần thì nên đổi loại khác."
Vân Từ: "Có lẽ không cần."
Được nhắc nhở, Vân Từ đọc kỹ hướng dẫn sử dụng và cuối cùng đổi sang một hộp thuốc khác.
Trước đây ở nhà, thuốc men đều do Nghiêm Dược chuẩn bị. Nghiêm Dược mắc chứng OCD, sẽ phân loại các loại thuốc, xếp vào hộp và dán nhãn lên.
Bây giờ ra ngoài, có vô số thứ cần tự mình lưu ý.
Để đề phòng Ngu Tầm có thêm biến chứng khác, trước khi đi, cậu quay lại hỏi: "Sốt sẽ khiến cổ họng khó chịu, có viên ngậm không ạ?"
Nhân viên nữ: "Có, viên ngậm hay kẹo ngậm?"
Vân Từ: "Kẹo ngậm đi."
Hiệu thuốc của họ mở gần cổng trường, ngày thường có không ít sinh viên đến mua thuốc, nhưng đây là lần đầu tiên cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm, cuối cùng khi thanh toán, cô buột miệng hỏi: "Cẩn thận như vậy, bạn gái bị ốm à?"
"..."
Bạn gái gì chứ.
Nhìn thấy phản ứng của cậu, nhân viên thu ngân mới vội vàng nói thêm: "A, xin lỗi, tôi tưởng là mua cho bạn gái."
Tay Vân Từ đang đưa tiền khựng lại: "Không phải."
Ba chữ "là bạn thôi" cậu không tài nào nói ra được. Dùng "bạn" để miêu tả mối quan hệ giữa cậu và Ngu Tầm vẫn có gì đó khó chịu, nói "bạn học" cũng không hoàn toàn chính xác, vì về lý mà nói Ngu Tầm vẫn luôn là người của lớp bên cạnh.
Cuối cùng Vân Từ cầm túi thuốc nói: "Là bạn cùng phòng."
-
Khi Vân Từ quay lại ký túc xá, La Tứ Phương và những người khác vẫn chưa về.
Cậu cảm thấy không quen với sự yên tĩnh này, hay nói đúng hơn là không quen với việc ở chung một phòng với một người.
Cậu đi đến bên giường Ngu Tầm, lại một lần nữa gọi tên: "Dậy đo nhiệt độ đi."
Lần này Ngu Tầm phản ứng nhanh hơn lúc nãy.
Mặc dù chưa mở mắt nhưng hắn đã ngồi dậy rồi.
Vân Từ có chút ngạc nhiên: "Cậu không ngủ?"
"Không," Ngu Tầm mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn cậu, "Chẳng phải cậu bảo tôi đợi cậu sao?"
"..."
Lúc nãy trước khi đi đúng là cậu đã nói vậy.
Nhưng nói vậy nghe có vẻ không đúng.
"Là chờ đợi." Vân Từ nhấn mạnh từng chữ.
"Chờ cậu." Ngu Tầm khàn giọng nói.
Vân Từ: "Chờ đợi."
Ngu Tầm nghiêng đầu, mệt mỏi nhìn vào đồ vật trong tay Vân Từ, nói: "Là chờ cậu, có gì khác nhau."
Khác nhau ở chỗ "chờ đợi" và "chờ cậu" nghe có vẻ không giống nhau.
Vân Từ không tranh luận với hắn về vấn đề này nữa, cậu xé vỏ bao bì nhiệt kế, đưa cho Ngu Tầm để hắn tự đo.
Một lúc sau, Ngu Tầm nói: "Đo xong rồi."
Vân Từ đứng bên giường hắn, hỏi: "Bao nhiêu độ."
"Tạm ổn," Ngu Tầm như thể nói gì cũng nhẹ nhàng, "ba mươi chín độ, gần bốn mươi."
Vân Từ từng bị sốt cao, lần vắng thi đó, cậu biết cảm giác không dễ chịu gì, lúc sốt cao cậu gần như mất ý thức, chỉ nhớ mơ màng ngủ cả ngày, lúc tỉnh dậy trong cơn sốt, trong đầu không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ người thi được điểm cao nhất lần này chắc chắn là Ngu Tầm.
Rồi lại nghĩ, liệu có thể thi lại không.
Đến lúc thi lại, nhất định phải được điểm cao hơn Ngu Tầm.
Chỉ là lần đó Ngu Tầm cũng không đến thi, giờ nghĩ lại, có lẽ là vì cô của hắn.
...
Vân Từ hoàn hồn, tầm mắt dừng lại trên xương lông mày bị tóc mai che khuất của Ngu Tầm.
Cậu nhận ra Ngu Tầm thực sự không biết chăm sóc bản thân. Sốt cao như vậy mà không nói tiếng nào, nếu không phải vì tình cờ cùng phòng, hắn chỉ có thể một mình ôm chăn đi ngủ.
Đối diện với Ngu Tầm, dù lời nói của Vân Từ mang theo vài phần quan tâm nhưng vẫn nghe như mỉa mai: "Cũng được, đợi thêm một lúc nữa là thành sốt cao rồi."
Ngu Tầm "ừ" một tiếng: "Tôi định sốt thêm một lúc nữa, rồi gọi điện cho Cao Bình Dương gọi xe cấp cứu đến đưa tôi đi."
"..."
Vân Từ không nói gì, quay người đi ra ngoài.
Ngu Tầm nhìn theo bóng lưng của cậu, còn chưa lên tiếng, Vân Từ đã quay lại: "Tôi ra ngoài một lát, cậu đừng ngủ."
Vân Từ lấy nước, lại theo hướng dẫn trên tờ rơi, bóc hai viên thuốc cho Ngu Tầm.
Tuy trong phòng có nước khoáng, đặc biệt là La Tứ Phương, vì muốn có môi trường trong lành khi chơi game, lười vận động nên đã tích trữ mấy thùng nước ở góc giường, có thể trực tiếp mở nắp chai và uống. Nhưng Vân Từ vẫn đi đến phòng nước nóng để thêm nước nóng, sốt cao nên uống nước nóng tốt hơn.
Ngu Tầm không ngủ, nhưng cả người chui vào trong chăn.
Hắn bị Vân Từ gọi dậy một cách lạnh lùng, cốc nước được nhét vào tay, khi lòng bàn tay chạm vào nhiệt độ ấm áp, hắn khựng lại một chút.
Có vẻ như không ngờ rằng "ra ngoài một lát" của cậu là đi lấy nước nóng.
Nhưng suy nghĩ lại, thấy cũng bình thường.
Giống như kỳ nghỉ năm ấy, khi hắn solo trong quán net, túi tiền đã rỗng, bất chợt bị quản lý quán net vỗ vai đưa cho vài gói mì: "Cậu bạn ngồi đối diện mua cho, bảo chú em trông mệt mỏi như chưa ăn cơm vậy, chơi dở quá, thắng không vui."
Hắn ngước mắt nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của thiếu niên đang mím môi, ra vẻ "nhìn gì mà nhìn."
Chắc bản thân Vân Từ cũng chẳng nhớ nổi chi tiết này.
...
"Hai viên," Vân Từ lạnh mặt, đưa thuốc cho hắn, "Uống xong rồi ngủ."
Ngu Tầm "à" một tiếng, nhận lấy thuốc.
Lúc sinh bệnh khác hẳn bình thường, đặc biệt là so với hình ảnh trong trí nhớ bấy lâu nay, luôn đối đầu gay gắt, chuyện gì cũng chen một chân, hơn cả việc giành vị trí đứng nhất, khí thế sắc bén vô cùng.
Phòng ký túc như căn phòng riêng của mỗi người, khi ở trong phòng mình, con người cởi bỏ lớp vỏ bọc, để lộ những khoảnh khắc hiếm hoi.
Tóc hắn rối tung, mảng tóc lòa xòa che khuất đôi mày, sắc mặt nhợt nhạt hơn so với bình thường, nhưng đôi mắt lại đỏ hơn. Chiếc giường tiêu chuẩn của trường đối với hắn có phần chật chội, hắn cong đôi chân dài, uống hết nước trong vài ngụm.
Chờ hắn cảm ơn xong, hai người không còn gì để nói.
Vân Từ nói một câu "Không sao, chỉ là không muốn có người chết trong phòng", sau đó quay về vị trí ban đầu, tiếp tục lật sách.
Phòng ngủ chỉ còn tiếng lật trang sách, tiếng thở nhẹ, tóm lại chỉ có những âm thanh nhỏ bé phát ra từ cậu và Ngu Tầm.
So với bầu không khí căng thẳng ngày Ngu Tầm mới chuyển đến, bầu không khí hiện tại có thể được coi là vô cùng hòa hợp.
Cậu lật sách một lúc, định lấy điện thoại xem video, ngẩng đầu lên thấy Ngu Tầm vẫn ngủ chập chờn.
Giấc ngủ của Ngu Tầm có vẻ rất nông, chỉ ngủ một lúc lại tỉnh một lần, tiếng lật sách nhẹ cũng có thể khiến hắn tỉnh, thỉnh thoảng chỉ nhìn cậu một cái, rồi nhận ra cậu vẫn ở đó, lại ngủ tiếp.
Cử chỉ cầm điện thoại của Vân Từ vô tình chạm vào ánh mắt kia.
"?"
"Nhìn gì?" Vân Từ hỏi.
Ngu Tầm nằm nghiêng, nửa khuôn mặt chôn vào gối: "Không có gì, thói quen ngủ, đặc điểm ngủ cá nhân."
Phản ứng đầu tiên của Vân Từ là người này lại đang xà lơ.
Nhưng ngay giây sau, cậu lại nhớ ra mình đã từng qua đêm ở nhà hắn.
Quả nhiên. Ngu Tầm nói nhẹ tênh: "Lúc ngủ ở nhà cứ lo lắng cô có chuyện gì, thành thói quen rồi."
Thực ra hắn rất ít khi bị bệnh. Trong trí nhớ, những lần sốt cao như thế này gần như không có.
Hôm đó chờ đèn đỏ, nói sức khỏe tốt tuy có phần đùa giỡn nhưng cũng không phải nói bừa.
Là do dạo này quá bận rộn.
Đại học có nhiều thời gian tự do hơn so với cấp ba, hắn sắp xếp kín mít, từ kỳ nghỉ sau khi thi đại học bắt đầu xoay vòng liên tục, đến khi Ngu Oánh lại phát bệnh, những chuyện xảy ra liên tiếp quá nhiều. Sau khi quản lý ký túc xá xây tường, rảnh rỗi nên thành ra bị sốt.
"Bây giờ không có chuyện gì," Vân Từ không biết nên tiếp lời thế nào, có chút cứng nhắc nói, "Cậu ngủ đi."
Ngu Tầm cũng nhận ra chủ đề này có phần không thích hợp, nên tùy tiện chuyển hướng nói: "Tất nhiên còn lý do khác."
"Sắp thi rồi —— Nhìn thấy cậu đang ôn tập, mà tôi lại phải ngủ," hắn nói, "Tôi ngủ không được."
"..."
Vân Từ cầm bút, thầm nghĩ lý do này rất hợp lý, rất đầy đủ.
Hạng nhất chỉ có một.
Không phải mình thì sẽ là người khác.
Đổi lại là cậu, nếu Ngu Tầm học tập trước mặt cậu, mà cậu lại đổ bệnh thì cậu cũng ngủ không được.
Nói xong, Ngu Tầm lại ngủ.
Lần này ngủ say hơn một chút, cậu vừa mở video, quên tắt tiếng, hai giây đó người này cũng không tỉnh.
Vân Từ thoát khỏi phần mềm video, quay lại xem tin nhắn WeChat, nhóm phòng 608 đột nhiên có thêm nhiều tin nhắn.
[Hội anh em 608]
La Tứ Phương: [Anh em ơi tôi tan học rồi!! @mọi người]
La Tứ Phương: [Các đồng đội của tôi ơi, mọi người đều ở đây chứ]
La Tứ Phương: [Bây giờ đi quán net, còn có thể xếp được vài trận, đi không? @mọi người]
Bành Ý Viễn: [Được, tôi cũng tan học rồi]
Vương Tráng: [Ăn cơm trước đã]
La Tứ Phương: [Có mì gói ở quán net]
Vương Tráng: [Muốn ăn gì ngon hơn]
...
yc: [Không đi]
Vân Từ vừa trả lời không đi.
La Tứ Phương lập tức hỏi: [Vậy anh Ngu thì sao?]
Lần đầu tiên Vân Từ trả lời về Ngu Tầm, với tư cách người đại diện: [Cậu ấy cũng không đi.]
La Tứ Phương: [? Cậu ấy trả lời nhanh vậy sao?]
La Tứ Phương: [Tốc độ gõ cũng không nhanh đến vậy, cậu không có tiết học, đang ở trong phòng à...? Vậy hai cậu đều ở ký túc xá?]
Cuối cùng La Tứ Phương lại hỏi: [Hai cậu đều ở ký túc xá thì làm gì?]
Vân Từ gõ "Cậu ấy sốt, tôi...", những chữ sau không thể gõ tiếp, cậu làm gì, cậu chăm sóc hắn, mua thuốc và nước cho hắn?]
Vân Từ từng chữ một xóa dòng chữ đã gõ dang dở.
La Tứ Phương lo lắng: [Hai cậu không đánh nhau chứ?]
Hai phút sau, La Tứ Phương đang trên đường đến quán net nhận được hai tin nhắn với vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo từ avatar màu trắng.
yc: [Đã đánh một trận lúc không có ai]
yc: [Bây giờ bị tôi đánh đến nỗi nằm liệt giường không dậy được]
Tác giả:
Tuy ngắn nhưng sớm! Giáng sinh vui vẻ ~