Vân Từ đến lớp đúng giờ, nhưng Ngu Tầm không may mắn như vậy. Khi cậu đi, Ngu Tầm đang dặn dò người cô đã tỉnh táo uống thuốc nên không kịp chuyến xe đó.
Người phụ nữ sau khi tỉnh táo lại hoàn toàn khác với ngày hôm qua, giọng nói nhẹ nhàng như vừa ngủ dậy: "Sao con về rồi, bạn con cũng đến à? Ăn sáng chưa, cô nấu bữa sáng cho hai đứa nhé, ăn xong rồi đi học."
Dường như cô không nhớ gì về việc mình đã phát bệnh ngày hôm qua.
Ngu Tầm cũng không có ý định nói cho cô biết, như thể ngày hôm qua chỉ là một ngày bình thường, chẳng có gì xảy ra: "Con và bạn ra ngoài xem phim, xem muộn quá, trường đóng cửa rồi nên về nhà ngủ một đêm."
"Xem phim gì? Hay không?"
"Cũng tạm được," Ngu Tầm tùy tiện nói, "phim hành động, cô không thích xem."
Giọng người phụ nữ rất dịu dàng: "Ừ, phải giao lưu nhiều với bạn bè."
"..."
Hóa ra khi cô ấy phát bệnh, bản thân không nhớ gì cả.
Trước khi đi, Vân Từ nghĩ, nếu cậu không nhìn thấy thì tất cả sự hỗn loạn, tiếng la hét chói tai ngày hôm qua chỉ có Ngu Tầm nhớ thôi.
Tiết đầu tiên sáng nay là Pháp lý.
Giảng viên môn Pháp lý vừa giảng được hai câu thì dừng lại, dìm trước nâng sau chỉ về phía cửa sau lớp học nói: "Các bạn học, các bạn hãy hướng ánh mắt ra cửa sau lớp học--"
"Nhiệt liệt chào đón bạn học không những vắng thi mà còn đến muộn của chúng ta nào."
Ngu Tầm cúi người định lén lút đi qua, nghe vậy thì đứt thẳng luôn: "Nhiệt tình thế ạ."
Giảng viên môn Pháp lý: "Còn cần nhiệt tình hơn nữa không?"
Ngu Tầm: "Cũng được ạ."
Hắn bước vào lớp, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi, tay đút túi quần nghiêng đầu đề nghị: "Hay là, vỗ tay nữa?"
Đáp lại hắn là cái khăn lau bảng bay vèo từ tay giảng viên Pháp lý.
"Ngồi xuống học," Ông nói, "giờ ra chơi đến văn phòng của tôi, thi lại."
Ngu Tầm lững thững đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.
Lợi dụng lúc giảng viên không chú ý, Lưu Tử cúi người nhanh chóng vượt qua ba bốn hàng ghế ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Hôm qua sao mày không đến?" Lưu Tử hỏi, "Lại chơi trò biến mất, hồi cấp ba cũng vậy, hỏi thì không chịu nói."
"Cao Bình Dương hỏi tao, tao nói dạo này mày làm mất điện thoại, đến lúc đó nhớ khai đúng nhé."
Lưu Tử lo lắng thật: "Tuy không biết chuyện gì, nhưng đến giờ vẫn chưa giải quyết được sao?"
Ngu Tầm chỉ "à" lên một tiếng, nói: "Có thể coi là vậy."
Lưu Tử: "Khó giải quyết lắm không? Hay là, chúng ta dùng thủ đoạn giang hồ thử xem?"
Ngu Tầm suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Vậy mày tìm vài trăm người cho tao. Chiều mai tập trung ở cổng trường, dùng thủ đoạn giang hồ giải quyết."
Lưu Tử vô cùng kinh ngạc: "Cần nhiều người vậy sao? Mày đắc tội ai rồi?"
Ngu Tầm nhìn hắn ta: "Lời nói đùa rõ ràng như vậy mà mày tin à?"
Lưu Tử: "..."
Hắn ta ngốc thật. Vậy mà hắn ta cũng tin.
Hai người đang nói chuyện, nhận ra ánh mắt quan tâm của giảng viên môn Pháp lý, Lưu Tử câm miệng một lát.
Sau khi hắn ta ngậm miệng, vô tình hắn ta phát hiện ánh mắt của anh Ngu vẫn luôn nhìn sang dãy bàn khác.
Hắn ta nhìn theo tầm mắt của Ngu Tầm——
Là cái áo khoác quen thuộc đó. Là đối thủ quen thuộc đó.
Lưu Tử nhìn chằm chằm cái áo khoác đó, trầm giọng nói: "Xem ra mày cũng phát hiện ra rồi, cái áo khoác mà nó mặc."
Ngu Tầm "ừ" một tiếng: "Của tao."
Lưu Tử gật đầu.
Đúng vậy.
Cái đó giống hệt cái của mày.
Hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy, chắc chắn là muốn ghi nhớ món nợ này.
Một lúc sau.
Như thể nhớ ra điều gì, Ngu Tầm cố ý dặn dò hắn ta: "Đúng rồi, có chuyện muốn nói với mày."
Lưu Tử nghe bài giảng chuyên ngành của bọn họ mà muốn ngủ, hắn ta nói: "Nói đi."
Ngu Tầm cũng hơi buồn ngủ, chống tay để tránh gục xuống, thuận miệng nói: "Lên đại học rồi, con người nên học cách trưởng thành, đừng động một tí là kéo bè kéo cánh."
Nói xong, hắn lại nhấn mạnh: "Đừng suốt ngày gọi người khác đối phó cậu ấy, lần sau gặp cậu ấy trong ký túc xá thì lịch sự một chút."
Cả hai đều biết rõ "cậu ấy" là đang chỉ ai.
Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai Lưu Tử, sau khi được xử lý bởi chương trình dịch tự động, kết quả cuối cùng được hiển thị như sau: Lên đại học rồi, không thể làm việc quá lộ liễu, hiện tại không giống như hồi cấp ba, cần phải trưởng thành hơn, phương thức thủ đoạn cũng cần nâng cấp tương ứng, ví dụ như việc gọi người như vậy là quá rõ ràng. Sau này cần phải bên ngoài không lộ ra vẻ gì, ở sau lưng vụng trộm ra tay, có thể chơi ngầm đánh chết cũng không chơi ngoài sáng.
"..." Lưu Tử gật đầu, nghiêm túc nói: "Tao hiểu rồi."
Lưu Tử lại miễn cưỡng ngồi trong lớp học của bọn họ thêm mười phút, thực sự không thể chịu đựng được nữa, định lẻn đi từ cửa sau. Lúc này, anh Ngu của hắn lại chống cằm, như vô tình gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: "Đợi đã."
Đang định đứng dậy, Lưu Tử: "?"
Ngu Tầm: "Hỏi cái này."
Yết hầu Ngu Tầm khẽ nhấp nhô, giọng nói ép xuống thấp: "Nếu, có người vô tình tiết lộ một nửa lý do mình thích một người - có phải quá lộ liễu không, đối phương có dễ dàng phát hiện ra không?"
Lưu Tử rất tốn sức lý giải câu nói này: "Vậy phải xem là lý do gì đã."
Ngu Tầm: "Hành động nghĩa hiệp."
Lưu Tử buộc miệng: "? Lý do chó má gì vậy? Bình thường như thế, phát hiện cọng lông."
Ngón tay gõ bàn của Ngu Tầm khựng lại.
Hắn "ừ" một tiếng rồi nói: "Mày có thể đi rồi."
Lưu Tử không muốn đi lắm, hắ nta tò mò về lý do Ngu Tầm hỏi câu kỳ lạ như vậy, định bụng ngồi xuống trò chuyện cho ra nhẽ.
Ngu Tầm khéo léo chuyển chủ đề: "Mày chép bài chưa."
Lưu Tử: "?"
Ngu Tầm: "Mày đến đây rồi, tiện thể chép bài hộ tao mới đúng chứ?"
"..."
Lưu Tử: "Tao... chưa."
Ngu Tầm lại nói: "Chưa chép thì thôi, có mang vở, giáo trình và bút cho tao không."
Lưu Tử: "..."
Ngu Tầm khoát tay: "Thôi được rồi, lần sau vậy. Lần sau nhớ nhé."
Lưu Tử: "..."
-
yx: [Mượn bút với]
yx: [Không đem]
Vân Từ đến giờ ra chơi mới lấy điện thoại ra, cậu nhìn thấy ảnh đại diện màu đen đã gửi hai tin nhắn cho mình trong giờ học, ngẩng đầu lên thì Ngu Tầm đã bị giảng viên môn Pháp lý dẫn đi thi lại rồi.
Dù sao người cũng đã đi rồi. Hỏi giảng viên môn Pháp lý mượn bút đi.
Vậy nên cậu lờ hai tin nhắn này, vuốt xuống, tin nhắn tiếp theo là của Lý Ngôn.
Câu nói của Lý Ngôn khiến cậu vô cùng kinh ngạc và chấn động: [Sao mày lại mua áo giống Ngu Tầm?]
yc: [?]
Lý Ngôn: [Không phải sáng nay mày đi học mặc một chiếc áo khoác giống hệt Ngu Tầm sao?]
Lý Ngôn: [Chẳng lẽ tin tức của tao sai rồi à?]
Lý Ngôn: [Nội ứng tao cài trong nhóm Lưu Tử báo cho tao biết đó]
Lý Ngôn: [Chắc chắn không sai đâu, tao đã xem ảnh chụp màn hình rồi, Lưu Tử tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cho rằng mày đang chơi trò bẩn thỉu gì đó]
Vân Từ cảm thấy bất lực trước thế giới đầy rẫy tin đồn và tranh cãi này.
Cậu cúi đầu gõ chữ, muốn giải thích: "Tao không mua áo giống vậy, tao mặc của cậu ấy..."
Mặc của cậu ấy.
...
Mẹ kiếp. Càng kỳ lạ hơn.
Cuối cùng, cậu xóa từng chữ một trong dòng chữ đã gõ, cảm thấy thà thừa nhận còn hơn giải thích, vì vậy cậu trả lời: "Đúng vậy, tao bẩn thỉu rồi."
Lý Ngôn tỏ ra kinh ngạc: "Chiến tranh giữa hai người lại leo thang đến mức độ mà tao không biết."
Lý Ngôn: "Phải nói rằng chiến thuật mới của mày cũng khá sáng tạo."
"..."
Vân Từ nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp thoát khỏi WeChat.
Cậu tiện tay làm mới bảng tin, nhưng tâm trí lại bị chiếc áo khoác kia làm cho phân tán, không thể nào tập trung được.
Sáng nay vì vội vã đi học, cậu đã chạy vội về trường, không quan tâm đến áo khoác. Hiện giờ bình tĩnh lại, nhìn ống tay áo, cậu mới nhận ra áo khoác của Ngu Tầm rất rộng rãi.
Tay áo dài hơn một chút, che đi một nửa bàn tay của cậu.
Chất liệu vải hơi trơn, là loại vải sợi tổng hợp cứng.
Có vẻ như vừa mới được giặt không lâu.
Vì mùi bột giặt thoang thoảng, bao quanh lấy cậu.
...
Hơn nữa chiếc áo khoác này, cậu ta từng mặc rồi.
Sau khi cảm nhận được những chi tiết này, Vân Từ cảm thấy cả người bắt đầu khó chịu.
-
Chiều nay không có tiết.
Sau khi ăn trưa ở nhà ăn với Lý Ngôn, Vân Từ trở về phòng phát hiện hôm nay Ngu Tầm không đi làm thêm, đang làm bài tập.
Nhìn thấy Ngu Tầm, động tác đẩy cửa phòng của cậu khựng lại.
Ngu Tầm cũng ngẩng đầu lên, nhìn cậu và chiếc áo khoác không được mặc trên người mà được cầm trên tay: "Sao không mặc áo khoác?"
Vân Từ thầm nghĩ khó chịu quá nên đã cởi ra: "Hơi nóng."
Ngu Tầm: "Sắp đến mùa đông rồi, hôm nay nhiệt độ còn giảm đấy."
Vân Từ run rẩy vì lạnh: "Vừa chạy xong. Nóng."
Ngu Tầm "ồ" một tiếng, không nói thêm gì.
Vân Từ cố nén hơi lạnh, đứng dưới điều hòa trong phòng vài giây.
Cậu cảm thấy sau khi gặp Ngu Tầm, chiếc áo khoác này, ngay cả khi không mặc, cầm trên tay thôi cũng bắt đầu khó chịu, vì vậy dứt khoát đưa cho hắn: "Trả cậu."
"Không cần nữa," Hắn nói, "Tôi có áo khoác trong vali."
Ngu Tầm đặt bút xuống, chuẩn bị đón lấy.
Ngay trước khi trả lại áo khoác, Vân Từ chợt nhớ ra một điều, tay cậu dừng lại giữa chừng: "Tôi giặt rồi trả lại cậu."
Dù sao cậu cũng đã mặc qua.
Vừa định lấy áo khoác về, Ngu Tầm giữ tay cậu lại.
Lòng bàn tay nóng rực của đối phương áp lên tay cậu, nói: "Không cần."
Trong phòng vốn dĩ rất ồn ào. Hôm nay La Tứ Phương không có tiết, tiếng cậu ta chơi game, tiếng gõ phím lóc cóc vang vọng khắp phòng.
Giọng nói của Ngu Tầm như gạt đi tất cả những âm thanh khác: "Tôi không ngại đồ cậu từng mặc."
"..."
Vân Từ lại cảm thấy tê dại.
Cảm giác tê dại như khi nghe lời nói của bác gái trước cửa nhà Ngu Tầm.
Vì Ngu Tầm đã nói vậy, Vân Từ rụt tay về như bị bỏng, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh, mặt lạnh giả vờ bình tĩnh nói: "Cũng đúng."
"Chỉ là áo khoác thôi," cậu nói, "không cần câu nệ."
"..."
Sau khi tiếng nói vang lên, bầu không khí giữa hai người lại trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Vừa nãy Vân Từ đã nói dối mình đi chạy bộ, vì vậy cậu đành cắn răng cầm khăn tắm vào nhà tắm tắm rửa.
Lúc cậu tắm xong đi ra, Ngu Tầm đã hoàn thành bài tập, đang bị La Tứ Phương kéo đi chơi game.
La Tứ Phương hét lớn: "Anh, hôm nay anh là anh ruột của em!"
"Chém nó, nhắm chuẩn, đúng vậy!"
"Nếu hôm nay không phải trạng thái tôi không tốt, tôi đã sớm bắn nổ đầu nó rồi."
"..."
Ngu Tầm ngồi trước máy tính của La Tứ Phương, trên người mặc chiếc áo khoác mà cậu vừa trả lại cho hắn. Chiếc áo khoác rộng thùng thình được khoác trên người hắn, lơ đễnh gõ bàn phím.
Vân Từ đóng cửa, khăn lau tóc vắt trên cổ.
Ngồi vào đầu bàn bên kia, định làm bài tập về nhà.
Vừa mở giáo trình ra, La Tứ Phương đã gọi cậu: "Anh Từ, chơi không?"
Vân Từ: "Không chơi, ôn thi rồi."
La Tứ Phương tưởng mình sắp được nghe câu nói quen thuộc nhưng kỳ quặc như "ôn thi CEP".
Vân Từ đưa ra một lý do kỳ quặc hơn: "Ôn thi cuối kỳ."
La Tứ Phương: "..."
La Tứ Phương đi vào chủ đề chính: "Vậy nếu cậu không chơi thì cho tôi mượn tài khoản nha? Mùa này khủng khiếp quá, tôi bị đánh cho tơi tả, muốn chơi nổ cá cỡ nhỏ để giải trí."
Vân Từ không quan tâm đến việc cho mượn tài khoản: "Được."
"Nhưng tôi không nhớ tài khoản của mình", Cậu cầm bút nói, "tốt nhất cậu nên tìm người khác mượn đi."
Vừa dứt lời.
Ngu Tầm thuần thục gõ vài lần trên bàn phím, sau đó nói: "Đăng nhập rồi."
La Tứ Phương: "Đăng nhập cái gì?"
Ngu Tầm: "Tài khoản của cậu ấy."
Vân Từ: "..."
Cậu nhịn rồi lại nhịn, tay cầm bút hơi đau, cuối cùng không nhịn được, nghiến răng nói: "... Chỉ vì lúc trước đánh PK trong quán net, cậu nhớ chuỗi ký tự loạn xì ngầu này đến bây giờ?"
Trước đây, Vân Từ tuyệt đối sẽ không nói câu này.
Nhưng thời gian này, đặc biệt là tối qua.
Giữa cậu và Ngu Tầm dường như đã xuất hiện một vết nứt, một vết nứt kỳ lạ.
Có những điều không thể nói thành lời, dần dần cũng không còn khó nói ra như vậy.
Ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt Ngu Tầm, ánh mắt hắn lấp lánh những tia sáng.
Tuy nhiên, Ngu Tầm nói: "Đúng."
Ngay giây tiếp theo, hắn lại nói: "Nhưng cũng không hẳn là vậy."
Đúng, mà cũng không đúng.
Rốt cuộc có đúng hay không?
Vân Từ cảm thấy choáng váng trước câu trả lời kỳ lạ này.
Ngu Tầm nắm lấy chuột, vừa nhấp vào nút đăng nhập, chuỗi mã lộn xộn hiện lên trên trang chủ trò chơi, bên cạnh có dòng chữ nhỏ [Chào mừng người chơi đăng nhập trò chơi].
Hắn nhìn vào chuỗi ID này, ký ức quay trở lại vài năm trước.
Cuối học kỳ lớp 10. Sau kỳ nghỉ Vân Từ báo cảnh sát, Tây Thành đã sắp xếp chương trình học mới.
Rất nhiều âm thanh hỗn tạp trong ký ức ùa về.
Từng câu từng chữ, như vô số bàn tay siết chặt lấy hắn.
——"Gã ta đột nhiên quay lại, bệnh tình của cô cháu trở nặng."
——"Trong tình huống này, bác khuyên nên nhập viện điều trị một thời gian."
——"Còn về gã ta, cảnh sát cũng không có cách nào, bác là một bác sĩ, cũng không nghĩ ra bất kỳ cách nào có thể giúp các cháu, cháu cố gắng đừng đi ra ngoài một mình, cũng đừng ở nhà, nói chuyện với thầy giáo để xin ở nội trú."
Tiếp theo là tiếng hét chói tai của cô hắn.
Tiếng hét liên tục, không ngừng.
Người phụ nữ nằm trên sàn nhà, giật tóc mình, dù cổ họng đã khàn đi nhưng vẫn không ngừng hét lên, cho đến khi từ cổ họng phát ra tiếng "a" khàn khàn, không giống tiếng người.
Khoảng thời gian đó, sau giờ học hắn luôn đến quán net.
Quán net đen ngoài trường.
Có rất nhiều học sinh Tây Thành trong quán net, trước đây lớp 10-7 và lớp 10-1 cũng từng đối chọi ở đây.
Nhưng khi hắn đi một mình, quán net không còn "náo nhiệt" nữa.
Tuy Lưu Tử thỉnh thoảng cũng đi cùng vào buổi tối, nhưng không thể chơi đến quá muộn, sau 12 giờ đêm, quán net đen chỉ còn lại hắn và hai ba người thất nghiệp đến quán net để chơi qua đêm.
Hắn gọi một tô mì, một chai nước, ngồi ở trong góc.
"Bạn học, mì và nước của cháu đây," quản lý quán net cầm đồ bước tới đưa cho hắn, "Nước nóng ở ngoài, tự lấy nhé."
Đã rất khuya, quản lý quán nét uể oải ngáp dài. Chỉ là trước khi đi, anh ta vô tình liếc nhìn màn hình của học sinh mấy lần: "Nhóc thế mà đang xem bài giảng công khai về toán học? Nhóc không phải là học sinh nghiện mạng, lười học, trốn học, tư tưởng có vấn đề, một chân đã bước ra khỏi cổng trường và có nguy cơ bỏ học bất cứ lúc nào sao?"
"Cũng khá mệt nhỉ," Ngu Tầm liếc anh ta, "Nói một hơi dài như vậy."
Quản lý quán net: "Có hơi."
Nói xong, quản lý quán net đi ra ngoài.
Vài phút sau, quản lý quán net lại quay lại. Chỉ là lần này còn dẫn theo một người.
"Máy này tốt hơn," Quản lý quán net mở máy cho khách mới đến, "Nhóc ngồi đây đi, ngồi đối diện với cậu ấy." Cuối cùng còn thêm một câu, "Bạn học."
Đã hơn 12 giờ rồi.
Vậy mà vẫn còn học sinh đến quán net để lên mạng.
Ánh mắt Ngu Tầm rời khỏi màn hình máy tính, hướng về phía người đối diện.
Lợi dụng lúc Nghiêm Dược ngủ, Vân Từ nửa đêm lén lút trốn ra ngoài, tóc cậu hơi rối, trên người không mặc đồng phục, chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, mặt lạnh tanh, đứng đó nhìn hắn.
"Nhìn gì," Vân Từ đứng đó nói, "Rất bất ngờ hả."
Ngu Tầm nhướng mày: "Khá ngoài ý muốn."
Vân Từ vẫn mặt lạnh nói: "—— Chỉ có cậu nửa đêm không ngủ được đến ngoài nét luyện game à?"
Cậu nhìn Ngu Tầm, suýt nữa hừ một tiếng.
"Bắt đầu từ hôm nay", Thiếu niên non nớt, nhưng lại sắc bén vô cùng, mở máy nói, "Cậu luyện đến giờ nào thì tôi luyện đến giờ đó. Đừng hòng lén luyện, lên game solo."
Ngu Tầm giơ tay tắt trang web bài giảng trên máy tính.
Một bóng đèn trần nhà vốn hỏng trong quán net nhấp nháy vài lần, mạch điện thông suốt trở lại, cả quán net tối mịt sáng sủa hơn một chút.
Hắn nhìn bóng hình màu trắng đối diện, qua khe hở nhìn thấy bàn tay thiếu niên đang nắm chuột.
Một lúc sau.
Hắn nghiêng đầu cười khẽ: "...Lên mạng lén lút luyện tập mà cũng bị cậu phát hiện. Được thôi, đến đây solo."