Ngay sau khi dòng tin nhắn được gửi đi, Vân Từ cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu.
Cảm giác kỳ lạ này rất khó diễn tả thành lời.
Rõ ràng trước đây ngày nào cậu cũng muốn chặn Ngu Tầm, đồng thời thề rằng cả đời sẽ không bao giờ nhắn tin cho tên này một chữ nào.
Giữa cậu và Ngu Tầm chẳng có gì để nói cả.
Nhưng sau khi cùng phòng, hai người bỗng dưng có nhiều điểm chung, nhiều chuyện bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu.
...
Cậu không mở lời nổi, đành nhắn tin cho người kia.
Ngu Tầm thấy có tin nhắn, đặt bút xuống.
Ngay giây sau.
Avatar màu đen hiện lên vài dòng tin nhắn.
yx: [Bị quẹt trúng ]
yx: [Vết thương nhỏ thôi]
yx: [Bôi thuốc là được]
Ngu Tầm không hỏi tại sao người đang ở ngay bên cạnh mà lại nói chuyện với hắn qua Wechat, tự nhiên như thể hai người vốn dĩ luôn liên lạc qua Wechat vậy.
Vài phút sau, hắn lại nhắn thêm một câu.
yx: [Viết kiểm điểm được bao nhiêu rồi bé Từ]
Hắn bị thương là vì cậu.
Vân Từ phá lệ trả lời tin nhắn của hắn: "Sáu trăm."
Yx: "Lợi hại quá đi, người không giỏi viết kiểm điểm như tôi mới chỉ viết được sáu mươi chữ thôi."
Vân Từ: "..."
Cậu không giỏi viết kiểm điểm? Cậu mua năm tặng một kia mà.
Sau khi Vân Từ khịa trong lòng theo thói quen, cậu lại nhìn chằm chằm vào câu nói đó, lần đầu tiên nhận ra cách nói chuyện của Ngu Tầm rất tránh nặng tìm nhẹ. Rõ ràng vấn đề là hắn vừa đỡ cho cậu một đòn nên bị thương tay, nhưng lại không nhắc tới.
Cậu nhớ lại chuyện cũ.
Hồi lớp 11 có một cuộc thi cấp thành phố, Nghiêm Dược yêu cầu cậu phải đạt giải nhất.
Ngoài yêu cầu của Nghiêm Dược, tính cách của cậu cũng vậy, ở một số phương diện lại cố chấp một cách bất ngờ. Đã tham gia thì phải đạt giải nhất. Vì vậy cậu đã lấy lại khí thế cột tóc lên xà nhà thức khuya ôn thi để vượt qua Ngu Tầm, đến lớp 11-7 để "trả thù" ngày trước.
Cậu dành cả mấy tuần để tập trung ôn tập.
Cũng không đi tranh sân bóng rổ nữa.
Ngay cả khi Ngu Tầm đến khiêu khích, tựa lên cửa sau lớp 11-1 nhìn cậu làm bài, vừa nhìn vừa soi mói cậu cũng nhịn.
"Giải chậm vậy," Ngu Tầm chống khuỷu tay lên cửa sổ, cổ áo đồng phục mở rộng, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt đánh giá của những người khác trong lớp 11-1, "... sao không sử dụng công thức lượng giác biến tổng thành tích?"
"..."
Vân Từ ghi đáp án vào bài thi: "Liên quan gì đến cậu!"
Làm xong hai đề, Vân Từ kìm nén bực bội lên tiếng: "Cậu muốn đứng bao lâu nữa?"
Bên ngoài hành lang của dãy phòng học Tây Thành trồng rất nhiều cây ngô đồng, cành lá sum suê, thỉnh thoảng sẽ bị gió thổi vươn vào trong hành lang. Ánh sáng len lỏi qua kẽ lá tạo nên những mảng sáng lung linh.
Ngu Tầm chống cằm, lười biếng nhìn Vân Từ làm bài, không có ý định rời đi: "Bộ đề này khá thú vị, tôi muốn nghiên cứu thêm."
Hắn nghiêng đầu sang một bên: "Cậu ham học đến vậy cũng không thể không cho tôi học tập chứ, bé Từ."
Vân Từ lục tung ngăn kéo, cuối cùng tìm ra một tờ giấy, vo tròn lại rồi ném cho Ngu Tầm: "Tờ khai đăng ký thi."
"Cậu ham học vậy thì đi thi đi."
Ngu Tầm một tay với lấy tờ giấy qua khung cửa sổ, nghiêng đầu cười: "... Tôi đi thi thì cậu còn cơ hội đạt giải nhất à?"
...
Nhưng lần thi đó, cậu lại thất bại ở vòng bán kết.
Cuộc thi áp dụng hệ thống tích điểm. Trước kỳ thi cậu bị cúm hành hạ, không may mắn "trúng đạn", tổng điểm tụt dốc không phanh, từ vị trí dẫn đầu bỗng chốc bị rớt xuống top 3. Áp lực cho trận thi cuối cùng trở nên vô cùng lớn.
Ngu Tầm tuy không đến bám cửa sổ nữa, nhưng cậu căng thẳng đến mức thức trắng nhiều đêm liền.
Trận chung kết diễn ra tại trung tâm thành phố. Không hiểu ban tổ chức nghĩ gì mà lại bố trí cả khán đài cho người xem. Cậu cầm bút ngồi trên bục, mấy phút đầu tiên chỉ lo điều chỉnh tâm trạng, trong khi những người khác đã điền đáp án cho câu hỏi đầu tiên mà cậu còn chưa bắt đầu làm.
Nói không lo lắng là giả, dưới ánh đèn sân khấu, chữ trên đề thi bị lóa đến mức không thể nhìn rõ.
Sau cơn choáng váng dữ dội --
Khán đài bỗng nhiên náo động.
Cậu ngước mắt nhìn lên, một nhóm người ung dung bước vào từ cửa phụ của hội trường, khoảng mười mấy người, trông như học sinh. Kẻ cầm đầu dường như sợ người khác không biết họ là học sinh trường nào, thậm chí còn cố tình mặc đồng phục của Tây Thành.
Chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình và chiếc quần tây xuề xòa được khoác lên người tên đó vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn đi thẳng đến hàng ghế đầu tiên của khán đài, ngồi đối diện với vị trí của Vân Từ.
Mí mắt phải của Vân Từ giật mạnh.
Quả nhiên khi nhìn vào đôi mắt quen thuộc đến mức hóa thành tro bụi cũng không thể quên.
Ngu Tầm ngang nhiên giơ tay ra hiệu, Lưu Tử hùa theo, cả đám bắt đầu la hét: "Vân Từ, tên nhóc mày đang căng thẳng đó hả---- Cuộc thi cỏn con này mà cũng run à?"
"Mày đứng số một Tây Thành cơ mà, hơn người thứ hai tận ba điểm——"
"..."
Trên sân thi, tâm trạng của Vân Từ vô cùng hỗn độn, cuối cùng hóa một tiếng chửi thề: "Đệt mẹ!"
Ngu Tầm. Con mẹ nó.
Cậu dẫn người đến đây để xem tôi làm trò hề à?
Nhưng nghĩ lại, chuyện này do Ngu Tầm làm ra cũng chẳng có gì lạ.
Cảm xúc của Vân Từ bị hành động này đẩy lên đỉnh điểm, máu dồn lên não. Bây giờ toàn bộ sự chú ý của khán giả đều đổ dồn về phía cậu, nhưng toàn bộ sự chú ý của cậu lại chuyển từ áp lực thi cử sang một tên nào đó cầm đầu dưới khán đài.
Khi cảm xúc đạt đến đỉnh điểm, cậu lại trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hơn nữa không hiểu lý do gì, có lẽ do đối chọi nhiều lần với Ngu Tầm nên trong mọi chuyện liên quan đến hắn, cậu đều muốn hơn thua.
Hít một hơi thật sâu, cậu dằn nén cảm xúc, bắt đầu nghiêm túc đọc đề, những con chữ trên trang giấy bỗng trở nên rõ ràng vô cùng.
Cuộc thi này, cậu không thể thua.
Cậu tuyệt đối không thể thua trước mặt Ngu Tầm.
Cuối cùng, cậu đã đứng nhất trong cuộc thi đó.
...
Vân Từ hoàn hồn.
Cậu nhìn chằm chằm vào bản kiểm điểm một lúc, cuối cùng không nhắn thêm gì nữa, cất điện thoại sang một bên tiếp tục cúi đầu viết kiểm điểm.
"Xong chưa?" Cao Bình Dương cầm cốc nước đi qua đi lại kiểm tra, "Một nghìn hai trăm chữ, không được thiếu một chữ nào. Các em nên biết, với những giáo sư đại học như chúng tôi, việc kiểm tra đạo văn là điều dễ dàng nhất. Đừng hòng lên mạng copy, chúng tôi muốn tự các em viết."
Lý Ngôn tỏ ra tuyệt vọng, vò nát trang giấy vừa chép: "Vâng."
Lưu Tử hỏi: "Vậy còn tham khảo thì sao thầy?"
Cao Bình Dương: "? Mức độ nào?"
Lưu Tử: "Giống đến100%."
Cao Bình Dương mỉm cười chết lặng: "Vậy khác copy ở chỗ nào?"
Nghe vậy, Lưu Tử đành xé bản kiểm điểm vừa viết xong.
Cao Bình Dương hít một hơi thật sâu, cảm thán: "... Hai đứa các em đúng là một cặp trời sinh."
Ông vòng qua hai người, thu bản kiểm điểm của đợt đầu tiên: "Viết xong rồi thì nộp lên đây, mau về ký túc xá, sắp đóng cửa rồi."
Cao Bình Dương thu vài bản mang vào văn phòng, sau đó lại đi ra ngoài, đến hành lang nhìn hai "đối tượng trọng điểm" của mình.
Học sinh họ Vân và học sinh họ Ngu lại ngồi cạnh nhau.
Ông vừa đi qua đó, nhìn Ngu Tầm, câu "Em viết xong chưa" vừa nói được một nửa, Vân Từ đã nhanh chóng viết thêm hai nét trên giấy, sau đó đưa bản kiểm điểm dày hai trang ra trước mặt Cao Bình Dương: "Cậu ấy viết xong rồi."
Cao Bình Dương sửng sốt.
Ngu Tầm cũng sửng sốt.
Hắn cúi xuống nhìn bản kiểm điểm.
Trên giấy viết đầy đủ, logic rõ ràng mạch lạc.
Phía trên cùng của tờ giấy có tên của hắn.
Hai chữ Ngu Tầm được viết bằng nét bút vội vàng, là chữ viết của Vân Từ.
Sau đó, thừa dịp Cao Bình Dương chưa kịp phản ứng, Vân Từ rút bản kiểm điểm chỉ viết được vài dòng chữ từ tay Ngu Tầm về phía mình.
Vân Từ: "Tờ này là của em. Mới viết được sáu mươi chữ."
Cao Bình Dương bị thái độ thẳng thắn của Vân Từ làm cho sững sờ: "... Mới viết có sáu mươi chữ mà cũng dám báo cáo?"
"Mọi người viết xong hết rồi," Cao Bình Dương lại nói, "Em mới được sáu mươi chữ, nãy giờ em làm gì vậy?"
Vân Từ bĩnh tĩnh đáp: "Suy nghĩ."
Cao Bình Dương: "?"
Vân Từ: "Vừa nãy không có linh cảm."
"..."
Cao Bình Dương: "Em viết thêm số từ để rèn kỹ năng viết kiểm điểm đi, nộp cho thầy hai ngàn chữ."
...
Phòng 608.
Ba người còn lại trong phòng như những ông bố già lo lắng chờ con trai về nhà, hơn nữa không biết con trai đã phạm tội gì đang chờ bị xét xử.
Chờ đến khi Vân Từ, Ngu Tầm và Bành Ý Viễn được Cao Bình Dương thả về, ba người lần lượt bước vào cửa.
Ba người kia lập tức xông lên.
"Nghe nói các cậu đánh nhau rồi."
"Nghe nói các cậu đánh nhau ở cổng Đông, đánh đến mức cảnh sát phải đến."
Người hét to nhất là Vương Tráng, cậu ta đang ở tiệm bánh chờ đặt bánh, bỏ lỡ toàn bộ quá trình, chỉ có thể thu thập thông tin từ khắp nơi, muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó: "Nghe nói các cậu đánh đến chết đi sống lại, cảnh sát cũng không cản được, mỗi người cầm một cây gậy, đánh nhau trong ngõ cổng Đông, cuối cùng có đến mấy chiếc xe cứu thương chạy tới?"
"..."
Chuyện gì vậy?
Sao càng ngày càng ly kỳ thế?
Lời đồn luôn lan truyền với tốc độ ánh sáng, hơn nữa cuối cùng sẽ hoàn toàn trái ngược với thực tế.
Ngu Tầm nói: "Hiểu lầm thôi."
Bành Ý Viễn chủ động giải thích: "Không phải, bọn họ vì cứu tôi. Mặc dù cuối cùng bọn họ thực sự kéo đến hai nhóm người, khí thế hung hăng, cảm giác như sắp đánh nhau -- tôi nghĩ nếu không có tôi, bọn họ thực sự có thể đánh nhau trong hẻm, cuối cùng gọi đến mấy chiếc xe cứu thương."
Phòng ngủ trở nên im lặng.
Lúc trưởng phòng La Tứ Phương định nói "Tuy hai tên này không ưa nhau, nhưng qua thời gian chung sống tôi nghĩ mọi chuyện không đến mức như vậy. Chúng ta nên tin tưởng hai người bạn cùng phòng của mình", cậu ta nghe đến đây đã có chút dao động.
Vân Từ nhìn Bành Ý Viễn: "Cậu đừng giải thích nữa."
Nói xong, cậu lại hỏi: "Mọi người nghe tin đồn từ đâu?"
Vương Tráng: "Trên diễn đàn trường á, chủ đề đang hot lắm, trang chủ toàn bàn về chuyện này. Không chỉ thảo luận trên diễn đàn, một vài đàn chị khoa Truyền thông muốn lấy chuyện của các cậu làm bài tập thực hành, xem áp dụng lý thuyết truyền thông vào thực tế sẽ có hiệu quả thế nào. Bài đăng đã được chia sẻ ra ngoài, lan truyền khắp Khoảnh khắc trên WeChat rồi."
Vừa nói, Vương Tráng vừa mở điện thoại, vào Khoảnh khắc: "Đây này, 'Chấn động! Hai sinh viên năm nhất của Nam Dương dám làm chuyện này ngay trên đường phố!' "
Nhấn vào Khoảnh khắc sẽ hiển thị phần bình luận chọn lọc, nhiều bình luận là cựu học sinh Tây Thành nhảy ra.
1L: Quả nhiên đúng chất hai người này.
2L: Có hơi cảm động khi thấy hai cựu học sinh Tây Thành. Lên đại học rồi mới nhận ra cuộc đời thay đổi nhanh chóng, mọi thứ đều có thể thay đổi, nhưng chiến hỏa giữa hai người này thì mãi mãi không bao giờ tắt.
3L: Trả lời 2L không chỉ không tắt mà còn ngày càng dữ dội hơn.
4L: Lên đại học rồi sẽ trưởng thành nhỉ, ví dụ như sức chiến đấu này mạnh hơn hồi cấp ba, quan hệ cũng tệ hơn hồi cấp ba nữa.
...
16L: Hai người này còn học chung ngành nữa, không lẽ từ trường học đánh nhau đến khi tốt nghiệp, rồi ra xã hội vẫn tiếp tục đánh nhau?
17L: Nghe thì vô lý, nhưng nghĩ đến hai người này thì lại thấy không cãi được.
Vương Tráng vừa nói vừa quay người lại, chợt nhận ra Vân Từ đã biến đâu mất.
Dưới lầu ký túc xá, nhân viên thu ngân cửa hàng tiện lợi tính toán giá cả, nói: "Một chai nước sát trùng, một cuộn băng gạc, hai gói băng cá nhân, tổng cộng mười sáu tệ rưỡi."
Cửa hàng tiện lợi này nằm trong khuôn viên trường, nhằm phục vụ nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của sinh viên nên được đặt cạnh một số dãy ký túc xá. Bình thường có rất nhiều sinh viên đến đây mua đồ dùng cá nhân.
Vân Từ quẹt thẻ sinh viên để thanh toán.
Trong lúc đó, Nghiêm Dược gọi đến bảy tám cuộc điện thoại, nhưng cậu giả vờ không nghe.
Chỉ là khi cậu cầm mấy thứ đồ đi ra, những người xung quanh đều lén lút nhìn cậu.
Mãi đến khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cậu mới mơ hồ nghe thấy tiếng xì xào sau lưng: "Là cậu ta, người đánh nhau hôm nay, cậu ta còn đến mua thuốc, chắc chắn là bị đánh trọng thương..."
"Nước sát trùng, vết thương gì vậy?"
"Có phải bị dao đâm không, nghe nói bọn họ không chỉ mang theo gậy mà còn mang theo dao nữa."
"..."
Vân Từ lười nói gì, xách đồ về phòng.
Đến cửa phòng, Vân Từ lại khựng lại.
Cậu nên nói gì với Ngu Tầm đây?
"Cho cậu."
Hay là ném cho hắn một câu "Cầm lấy, đừng hỏi."
Hay là im lặng luôn?
Vân Từ đứng ở cửa phòng mấy phút, hành lang có người đi lại, nhưng cậu vẫn không thể quyết định.
Ngay lúc cậu định nhắn tin nhờ La Tứ Phương giúp đỡ, cửa phòng kẽo kẹt mở ra từ bên trong.
Ngu Tầm vừa tắm xong, tay cầm hai bộ quần áo ướt đi ra, hai người bất ngờ chạm mặt nhau.
Tóc Ngu Tầm còn hơi ướt, hắn cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay Vân Từ.
Chuyện đã đến nước này.
Vân Từ thốt ra một chữ từ kẽ răng: "Tay."
Ngu Tầm không hỏi gì, trực tiếp đưa tay ra.
Vân Từ lập tức nhét túi vào tay hắn.
"Cậu..." Vân Từ muốn bình tĩnh nói vài lời tử tế, nhưng khi đối mặt với Ngu Tầm, lời nói đến miệng lại vô thức biến thành một câu đầy hỏa lực: "Cậu nên mở to mắt ra nhìn. Nhìn xem đây là gì."
"Tự bôi thuốc."
Cuối cùng, cậu quay đầu đi, có chút ngượng ngùng nói: "... Hôm nay, cảm ơn cậu."
Ngu Tầm nhìn chiếc túi hồi lâu, một lúc sau, hắn vô thức siết chặt tay cầm túi, rồi khi ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt thiếu đòn đó: "Cậu chỉ biết cảm ơn vậy thôi à?"
"?"
"Ít nhất cũng phải giúp tôi bôi thuốc chứ, thể hiện chút thành ý đi bé Từ."
"?"
Ngu Tầm lại nói: "Vừa khéo lúc này tay tôi bị thương, tự bôi thuốc không tiện."
Vân Từ nhắc nhở: "Cậu còn một tay."
Ngu Tầm "ồ" một tiếng, nói: "Một tay không tiện, ví dụ như lọ nước sát trùng này, tôi chỉ có một tay thì không mở nắp được."
"......"
Lúc cậu nhấn tôi vào tường không giống như không mở nắp được.
Ngay lúc đó, đến giờ tắt đèn của ký túc xá.
Tất cả nguồn sáng trong phòng ngủ đột ngột bị cắt, máy tính để bàn của La Tứ Phương cũng im bặt, chỉ còn lại màn hình điện thoại của Vương Tráng tỏa ra chút ánh sáng le lói.
Âm thanh trong phòng ngủ vang lên đứt quãng.
"Vậy nên sau đó cậu lại đến quán net trước đó để lên mạng rồi mới gặp bọn họ?"
"... Ừ."
Trưởng phòng La Tứ Phương đang giáo dục bạn cùng phòng: "Cậu ngốc à, người ta đòi tiền thì cậu đưa luôn!"
Bành Ý Viễn: "... Thì phải làm sao giờ, tôi đánh không lại."
La Tứ Phương: "Gọi cảnh sát chứ."
Bành Ý Viễn thể hiện đầy đủ việc nhà mình có tiền: "Lúc đầu tôi thấy cũng không mất bao nhiêu tiền, có thể giải quyết bằng tiền."
"..."
"Dù sao lần sau cậu gặp chuyện như vậy," La Tứ Phương nói, "thì lập tức nói với bọn tôi, mọi người cùng nhau bàn bạc."
Những âm thanh này dần dần xa đi, Vân Từ nhìn chằm chằm vào cái túi vừa nhét vào tay Ngu Tầm, như đã hạ quyết tâm, lấy lại túi: "Vào đây bôi thuốc."
Hai phút sau, Vân Từ mặt không biểu cảm kéo chiếc đèn ngủ dạng sạc đã mất chụp đèn từ trên giường xuống đặt lên bàn dài, sau đó vặn nắp lọ nước sát trùng.
Ngu Tầm ngồi đó, xắn tay áo lên vài nếp lộ ra nửa cánh tay.
Ai cũng không ngờ rằng, hôm nay bị đồn là đã đánh với kẻ thù không đội trời chung đến mức phải gọi cả xe cứu thương, sau khi ký túc xá tắt đèn vào buổi tối lại đang bôi thuốc cho đối phương.
Chính bản thân Vân Từ cũng không ngờ.
Thời cấp ba, cậu và Ngu Tầm như nước với lửa.
Sau khi lên đại học, mối quan hệ công khai giữa cậu và Ngu Tầm càng trở nên tồi tệ hơn, nhưng vì ở cùng phòng ký túc xá, mối quan hệ riêng tư dường như bắt đầu có một số phản ứng hóa học vi diệu.
"Nếu cậu," Cậu nói từng chữ một rất khó khăn, "cảm thấy đau."
Tư thế Ngu Tầm thoải mái, hắn duỗi dài đôi chân, với trạng thái hài lòng chờ cậu bôi thuốc: "Sao, cảm thấy đau thì cậu sẽ nhẹ tay hơn?"
Vân Từ nói nốt câu sau: "Thì cũng chẳng sao cả."
"..."
Mặc dù nói vậy, nhưng Vân Từ vẫn rất cẩn thận khi bôi thuốc.
Cậu cầm bông gòn, tiến đến gần ánh đèn để nhìn tay Ngu Tầm.
Vết thương ban ngày không nhìn rõ ràng giờ đây hoàn toàn phơi bày trước mắt cậu.
Ngón tay Ngu Tầm rất dài, khớp xương rõ ràng, Vân Từ cúi đầu, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng cả đường vân lòng bàn tay và gân xanh.
Cùng lúc đó, cậu cũng nhìn thấy, ngón tay Ngu Tầm run rẩy vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như ảo giác, dường như do căng thẳng.
... Hắn căng thẳng à?
Mắt Vân Từ khẽ chớp.
Lại không nhìn thấy gì nữa. Hành động của Ngu Tầm chẳng khác nào bình thường.
Vân Từ nhìn chằm chằm vào tay Ngu Tầm, càng bôi càng mất kiên nhẫn.
Cậu cầm bông gòn sát trùng, không hiểu sao bầu không khí lại trở nên mỏng manh, chỉ muốn mau chóng kết thúc.
Hồi lâu sau, Vân Từ khó lòng duy trì sự tỉ mỉ như lúc đầu, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp. Cuối cùng cậu không thể chịu đựng được khoảng cách quá gần với Ngu Tầm, vội vàng bôi vài cái rồi định dán băng cá nhân.
Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị bóc vỏ băng cá nhân, Ngu Tầm đã dùng tay kia giữ chặt tay cậu.
"Chỗ này."
Ngu Tầm chỉ vào mép vết thương, một chỗ nhỏ không dễ nhận ra bị bỏ sót, buông tay ra và nói: "Chưa bôi."
"Bôi cẩn thận vào," Ngu Tầm không chỉ bình thường mà còn vô cùng phiền phức ra lệnh, "-- Tay tôi xinh đẹp thế này, nếu để lại sẹo thì tiếc lắm."
Vân Từ: "..."