Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 9





Chu Thời Diệc đi rồi, Nguyễn Tầm Tầm cắn răng nhìn bóng lưng anh
 
Tiêu Nam Sinh thấy lúc anh đi ra sắc mặt không tốt lắm thì càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, đi tới vỗ vỗ anh, ánh mắt chứa thâm ý, hỏi: “Thời Nhất, có phải lúc trước tôi từng gặp cô ấy rồi không?”
 
“Anh nhớ nhầm rồi.”

 
“Thật sao?” Tiêu Nam Sinh nghi ngờ.
 
………..
 
Chu Thời Diệc và Tiêu Nam Sinh chân trước vừa đi thì Đại Bảo và Dư Vi Vi đã túi lớn túi nhỏ vào phòng bệnh.
 
Vừa vào cửa, Đại Bảo liền khóc trời cướp đất: “Ô, trời ạ, bảo bối của tớ…. Sao cậu lại thế này? Rốt cuộc là cậu đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Rốt cuộc là ai đã giết ngàn đao, biến cậu thành như vậy, ô, trời ơi!”
 
“……”
 
Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp dúi đầu vào gối, ngăn cản âm thanh phá màng nhĩ của cô ấy. Dư Vi Vi không nhiều lời, mắt lạnh đảo qua, Đại Bảo lập tức che miệng lại, im bặt.
 

“Đừng ầm ĩ nữa, cái miệng ma tính này của cậu, lần sau đừng đến nữa.”
 
Đại Bảo không phục: “Vậy sao được, Tầm Tầm sẽ nhớ tớ.”
 
“…….. Nếu như cậu là đàn ông thì có lẽ tớ sẽ nhớ cậu.”
 
Đại Bảo giận: “Mẹ nó, khi nào thì cậu lại đói khát như thế rồi hả?”
 
“Vẫn luôn như vậy mà, do cậu không phát hiện ra thôi.”
 
………
 
Dư Vi Vi nhìn quanh một vòng, phát hiện ra đây là phòng bệnh đôi, nhưng cái giường còn lại lại trống, hỏi: “Chỉ có mình cậu sao?”
 
“Ừ, lúc đầu y tá nói là còn có thể sắp xếp thêm một người nữa, vừa rồi lại nói người kia không ở nữa nên cho một mình tớ ở.”
 

“Vậy thì quá tốt rồi, có người ở cùng dù sao cũng không tốt lắm.”
 
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu: “A Bối về rồi sao?”
Dư Vi Vi nói: “Ừ, mệt muốn chết rồi, vừa mới ngủ, các cậu xảy ra chuyện gì vậy, cũng không sớm cho chúng tớ biết? Hơn nữa tình huống ngày hôm qua như vậy, sao cậu lại một mình chạy đi?”
 
Đại Bảo ở bên cạnh liều mạng gật đầu: “Nói gì thì cũng nên cho tớ biết, nếu như bà đây ở đó thì có nói gì cũng sẽ phế đám khốn kiếp đó.”
 
“Quên đi, dũng mãnh như thế nào đi nữa thì cũng là con gái.” Dư Vi Vi liếc Đại Bao một cái.
 
“Cậu ấy nói với các cậu rồi à?” Nguyễn Tầm Tầm lắc đầu: “Tớ cũng không nghĩ tới, cho rằng những người kia chỉ là đòi tiền mà thôi.”
 
“Ừ.” Dư Vi Vi thở dài: “…… Thật ra tất cả mọi người đã nhìn lầm rồi, bọn họ nói cậu lạnh lùng, cũng không để ý cảm nhận của người khác, thật ra cậu vốn dĩ không phải như vậy, tại sao lại không biểu hiện thân thiện một chút, như vậy mọi người sẽ không hiểu lầm cậu nữa.”
 
Có lẽ là do tính cách của cô gây ra, trong trường Nguyễn Tầm Tầm không có bạn bè gì ngoại trừ phòng 507.
 
Tuy rằng khuôn mặt xinh đẹp nhưng cô lại lạnh lùng với người khác, giống như là không cần thiết, cũng chưa bao giờ chủ động tiếp cận người khác. Vì vậy các bạn gái cảm thấy cô quá khó để chung sống nên cũng sẽ không tự chuốc lấy mất mặt. Một vài chàng trai muốn theo đuổi cô đa số đều bị sự lạnh lùng của cô và Karate của Đại Bảo dọa chạy mất.
 
Tất cả mọi người cảm thấy cô thanh cao, tự kiêu, ích kỷ.
Mà tính tình cô nhạt nhẽo nên chưa bao giờ cảm thấy đây là một vấn đề, cô vốn dĩ không cần phải lý giải sự thổi phồng của những người này, trái đất sẽ không vì một người mà ngừng chuyển động, giống như vậy, trái đất cũng không phải vì một người mà bắt đầu chuyển động.
 
Bên ngoài có thế nào thì những thứ này đều không liên quan gì đến cô.
 
Người cô có thể đối tốt chỉ có người thân cận với cô nhất thôi.
 
Dư Vi Vi nói tiếp: “A Bối khóc sướt mướt quay về, nói với chúng tớ, nói hôm qua hai cậu chạy vào ngõ cụt, lúc những người kia xông tới, lúc cậu bảo vệ cậu ấy, cậu ấy thật sự không nghĩ tới……”
 
Đại Bảo xen mồm: “Thật đó, tớ còn tưởng dựa vào tính cậu ngày thường nhạt nhẽo thì nhất định sẽ đẩy cậu ấy ra ngoài sau đó chạy đi.”
 
“……..”
 
Nguyễn Tầm Tầm chỉ chỉ Đại Bảo: “Cậu đừng nói nữa.”
 
Rất làm hỏng phong cảnh.
 
Thật ra các cô cũng không biết.
 
Nguyễn Tầm Tầm cũng không giải thích, dù sao chỉ là suy đoán của bản thân cô. Nếu như chuyện này thực sự liên quan tới Trương Man, vậy không chỉ đơn giản là vay nặng lãi như vậy đâu, hoặc là Trần Kỳ Bối và bố cô ấy đều là người bị hại.
 
Nhưng nếu như Trương Man thật sự muốn làm hại cô thì hà tất gì phải lượn một vòng lớn như vậy?
 
Cô cúi đầu nhìn chân mình, bó thạch cao băng gạc rất lớn, ngu ngốc buồn cười.
 
“Mấy ngày nữa là tới lễ kỷ niệm thành lập trường rồi, tớ xem xem đến lúc đó cậu làm thế nào!” Giọng nói Dư Vi Vi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cứ cố tình xảy ra chuyện trong lúc mấu chốt, cậu cũng thật là!”

 
Trong lòng cô đột nhiên phiền muộn, đợi đến lúc thả lỏng lại, giọng nói ung dung: “Lên không được thì không lên, một chương trình thôi mà.”
 
Dư Vi Vi và Đại Bảo không hẹn mà cùng thở dài.
 
Đại Bảo lắc đầu: “Tớ nói này, cậu cũng chỉ là cô gái mười, hai mươi tuổi, sao cả ngày cứ làm ra vẻ khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo như thế?”
 
Nguyễn Tầm Tầm liếc mắt nhìn cô: “Ai nói tớ khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo?”
 
“Ai nói không phải, cậu biết con trai lớp chúng ta nói cậu thế nào không? Bọn họ nói, Nguyễn đại tiểu thư của chúng ta vô dục vô cầu như thế, thanh tâm quả dục, người nào muốn theo đuổi, trước hết phải xuất gia…..”
 
Ngoài cửa sổ có một ngọn gió lọt vào, mang theo một chiếc lá khô, rơi xuống chân giường.
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn chiếc lá này, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
 
Ở trước mặt mọi người, mình là người vô dục vô cầu, khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, sao trước mặt anh, mình lại thành loại con gái trêu hoa ghẹo nguyệt, như hổ như sói rồi?
 
Là anh có vấn đề, hay là bản thân mình có vấn đề?
 
Hay là mình đối với anh ấy có vấn đề?
 
Chẳng lẽ mình đối với anh không có ý nghĩa gì sao?
 
Hừ.
 
……..
 
Ban ngày Đại Bảo và Dư Vi Vi quay về bận bịu chuyện lễ kỉ niệm thành lập trường, sau đó buổi tổi đến bệnh viện cùng cô.
 
Thật ra Nguyễn Tầm Tầm không cần người ở bên cạnh, một mình cô cũng có thể tự giải trí, nằm viện ngược lại cũng không tệ, phòng bệnh sạch sẽ rộng rãi, thiết bị đầy đủ, dưới lầu còn có một trung tâm hồi phục, được xây dựng giống như phòng tập thể thao. Nhà ăn nhân viên ở lầu ba còn có một tầng là tiệm cà phê, phòng nghỉ ngơi.

Cô nói Đại Bảo vào thành phố mua điện thoại, lúc không có chuyện gì làm thì xem video, đỡ buồn chán, xem đủ rồi thì đi tìm y tá nói chuyện. Y tá cũng rất hay nói, thường nói với cô chuyện trong bệnh viện, hoặc nói chuyện của bác sĩ Tiêu, hoặc nói những chuyện khác. Nói chung, chuyện trong miệng cô ấy nói mãi không hết.
 
Những chuyện khác Nguyễn Tầm Tầm đều im lặng lắng nghe, chỉ có lúc nghe nói đến Chu Thời Diệc thì cô mới tiếp lời. Hơn nữa, thuận theo trạm y tá nhìn ra ngoài cửa sổ chính là sân bóng rổ của bệnh viện, dường như trưa chiều nào cũng có thể nhìn thấy Tiêu Nam Sinh và Chu Thời Diệc chơi bóng.
 
Ồ, sao trước đây cô lại không phát hiện, anh chơi bóng đẹp mắt như vậy chứ?
 
Chu Thời Diệc chơi mệt rồi thì sẽ cùng Tiêu Nam Sinh đứng dưới lưới bóng rổ nói chuyện hút thuốc, ánh mắt của hai người thỉnh thoảng sẽ chạm nhau ở nơi nào đó trong không trung, bình thường vào lúc đó anh sẽ gạt tàn thuốc, chớp mắt hững hờ.
 
Nguyễn Tầm Tầm liền bắt đầu vui vẻ.
 
Lâu dần, rốt cuộc y tá cũng phát hiện ra điều khác thường, chất vấn: “Ôi, sao cô lại hỏi thăm em trai của bác sĩ Tiêu, không phải cô vừa ý anh ấy chứ?”
 
Nguyễn Tầm Tầm hơi liếc mắt, không đứng đắn nói: “Xóa chữ xem đi.”
 
(Trong tiếng Trung, “vừa ý” là 看上, Tầm Tầm nói là xóa chữ xem, là xóa chữ 看, còn lại chữ 上, có nghĩa là cưỡi. Ý của Tầm Tầm là đã từng cưỡi lên Chu Thời Diệc rồi.)
 
Y tá nửa ngày không phản ứng lại, chờ đến khi phản ứng lại được thì mặt đã hồng thấu.
 
“Cô…. Một cô gái sao có thể như vậy chứ.”
 
Cô vốn dĩ không trả lời: “Anh ta có bạn gái không?”
 
“…… Không có, bác sĩ Tiêu nói không có.”
 
Nguyễn Tầm Tầm liếc mắt: “Sao cô biết rõ như vậy?”
 
“Trong số y tá chúng tôi có một người thích anh ấy, bảo tôi hỏi thăm bác sĩ Tiêu.”
 
“Người nào, chỉ tôi xem.” Cô nhìn quanh bốn phía.
 
“Hôm nay cô ấy không đi làm.” Y tá chỉ chỉ bức ảnh một y tá trên tường: “Chính là người đó, Tề Lưu Hải.”
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn theo hướng tay chỉ, cô gái trong ảnh cười duyên dáng, dáng vẻ không xuất chúng nhưng cũng không khó coi.
 
Cô vỗ vỗ đầu y tá: “Nhiều y tá thích anh ta lắm sao?”
 
“Không….. Không….. Nhiều……”
 
Ánh mắt lay động, phát âm không rõ, nói dối.
 
“Nói thật.”
 
Y tá nói: “Rất nhiều, có một người từng theo đuổi anh ấy, nhưng mà bị ấy từ chối rồi.”
 
Cô “À” lên một tiếng, không nói gì nữa, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía sân bóng rồi quay người chống gậy đi mất.
 
Y tá ở phía sau gọi theo: “Cô đi đâu vậy? Một lát nữa cô còn phải làm phục hồi sức khỏe đấy.”
 
“…..” Không có tiếng trả lời.
 
Bóng lưng cô gầy gò khập khễnh, có vẻ hơi cô độc.
 
…………
 
Nguyễn Tâm Tầm muốn đi thang máy đến sân bóng rổ, nhưng mà dường như nhìn thấy chân mình như vậy nên đành thôi.
 
Ban đêm, bên ngoài một mảng tối đen, cây cối bị gió thổi nghiêng ngả, cửa sổ mở, gió lạnh giương nanh múa vuốt ùa vào, nửa đêm Nguyễn Tầm Tầm bị lạnh mà tỉnh, cả người càng ngủ càng lạnh, đắp chăn cũng không ấm.
 
Cô lặng lẽ mở mắt, mơ mơ hồ hồ, lờ mờ nhìn thấy cửa sổ mở ra, chẳng trách.
 
Rõ ràng là trước khi ngủ đã đóng cửa rồi mà, tại sao lại mở ra?
 
Cô duỗi duỗi tay chân, đứng dậy tìm gậy bên giường, thả chân, khập khễnh đi tới bên cửa sổ. Ánh trăng mông lung treo nơi chân trời, chiếu xuống mặt đất quang ảnh sặc sỡ.
 
Gió lạnh lẽo từng đợt từng đợt thổi vào, trên người cô chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng manh, không nhịn được mà run lên lập cập, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua một bóng dáng.
 
Là bóng người.
 
Hơn nửa đêm, vì sao lại có người trong phòng cô?
 
Nguyễn Tầm Tầm không quay đầu lại, người tựa bên cửa sổ, tự nhiên bỏ tay vào túi, mò điện thoại.
 
Trong lúc nhất thời lại không biết nên gọi cho ai.
 

………….
 
Hai giờ sáng.
 
Mấy người Chu Thời Diệc đang theo Tiêu Nam Sinh trực đêm trong bệnh viện.
Chu Thời Diệc tựa trên ghế sô pha ngủ, ba người còn lại chơi cờ tỷ phú.
 
Từ Thịnh lấy chân đá đá người trên sô pha: “Ôi ôi ôi------- cậu nói phải tới trực đêm với anh rể, bây giờ lại ở đây ngủ ngon, cậu không biết xấu hổ sao? Dậy dậy, bốn người chơi thì cờ tỷ phú mới không chán.”
 
Đại Bao phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy -----”
 
Chu Thời Diệc không để ý đến, trở mình ngủ tiếp.
 
Lần này Từ Thịnh trực tiếp nhào tới: “Nhanh dậy cho ông, tớ rất không cần chơi cờ tỷ phú với anh rể cậu! Mẹ kiếp, bốn người hai vương, sao mà chơi! Chơi Texas hold’em*.” (*: Texas Hold’em là biến thể phổ biến của Poker, người ta sử dụng bộ bài tây 52 lá và những đồng chip thay cho tiền mặt để tiện lợi cho việc tính tiền, Khi vào bàn, mỗi người chơi sẽ được chia 2 lá bài úp và bạn sẽ phải giữ 2 lá bài đó cẩn thận để đối phương không thể thấy được bài của mình. Tiếp theo, 5 lá bài chung sẽ được Dealer chia ra trong những vòng chơi tiếp theo của một ván bài ( vòng Flop 3 lá, vòng Turn 1 lá và 1 lá cuối cùng là vòng River). Trong mỗi vòng, người chơi sẽ có các quyền Fold, Check/Bet, Call, Raise tùy theo độ mạnh yếu của bài mình trong các vòng. Bạn có thể dùng 2 lá bài của mình, ghép lại với 5 lá bài chung sau đó chọn ra 5 quân bài có liên kết mạnh nhất để so với các đối thủ của mình. Đến vòng show bài, người nào cầm 5 lá bài mạnh nhất sẽ là người thắng cuộc trong ván bài.)
 
Vẻ mặt Đại Bao cũng đau khổ, một đêm này mới mấy tiếng mà cờ tỷ phú có thể thua đến nhiều như vậy.
 
Tiêu Nam Sinh một mặt vô tội.
 
Chu Thời Diệc hoàn toàn bị đánh thức, lười biếng mở mắt ra, mang theo một tia thiếu kiên nhẫn khi bị quấy rầy: “Cậu muốn chơi đức châu với tớ à?”
 
Suýt chút nữa là Từ Thịnh quên mất, lúc học đại học tên cầm thú này đã thiết kế ra phần mềm game giống như Texas hold’em, còn bán được không ít tiền.
 
“Chơi cái gì cũng được, cậu mau lên đi.”
 
Chu Thời Diệc xoa xoa lông mày, ngồi dậy, nới lỏng cà vạt, nói: “Nào.”
 
Đại Bao nói: “Nếu không thì ra ngoài ăn chút gì đó trước đi, tớ có hơi đói bụng, quay về rồi chơi.”
 
Mọi người tỏ ý tán thành.
 
Gió lạnh bên ngoài nổi lên bốn phía, đoàn người đi ra ngoài, vừa đi vừa tán gẫu, lúc đi ngang qua phòng bệnh nội trú, Chu Thời Diệc ngẩng đầu nhìn cửa sổ nào đó ở lầu hai, đèn vẫn sáng.
 
Đã trễ thế này, chủ yếu ngoại trừ y tá thì bệnh nhân đều đã ngủ.
 
Tiêu Nam Sinh đã phát hiện ra, liếc nhìn Chu Thời Diệc: “Đã hơn hai giờ rồi mà cô ấy còn chưa ngủ sao? Có muốn đi lên xem một chút không?”
 
Chu Thời Diệc không lên tiếng, kéo Tiêu Nam Sinh, tỉnh bơ tiếp tục đi về phía trước, dưới lầu có một chiếc xe bánh mì nhỏ đang dừng.
 
Bốn người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi trên xe.
 
Đại Bao và Từ Thịnh không chú ý đến sự thay đồi của hai người, tiếp tục nói chuyện câu được câu không.
 
Lúc đi qua xe bánh mì, giọng nói vụn vặt theo gió truyền đến.
 
“Anh, chúng ta có cần đi lên xem một chút không.”
 
“Đến cả một con đàn bà mà nó cũng không bắt được sao?”
 
“Vậy sao lâu như vậy vẫn chưa xuống?”
 
“Ai biết? Nói không chừng nhìn thấy gái đẹp nên cưỡi trước rồi…..”
 
“Mẹ nó!”
 
Đoàn người đi ngang qua xe bánh mì, Chu Thời Diệc và Tiêu Nam Sinh đồng thời quay đầu lại liếc nhìn cửa sổ phòng lầu hai.
 
Bỗng nhiên, đèn tắt.
 
Ánh trăng chiếu vào, trên cửa sổ có một bóng người lóe qua.
 
Không đúng, là hai.