Gió tháng hai tuy rằng lành lạnh nhưng không đến mức lạnh thấu xương, cũng pha thêm một chút hơi thở nhẹ nhàng, trong không khí ngập tràn hương cỏ xanh.
Chu Thời Diệc vừa mới đậu xe xong, lúc cầm chìa khóa đi vào tòa nhà, bên cạnh bồn hoa có một bóng người đang đứng.
Anh dừng lại, hai tay cho vào túi, sau đó ánh mắt nhìn người kia. Người đứng bên cạnh bồn hoa tựa như có chút buồn chán, lơ đãng quay đầu lại thoáng nhìn đã nhìn thấy bóng anh, sau đó cất bước đi về phía anh.
Hứa Diễn đi tới trước mặt anh: “Thời Nhất.”
Ánh trăng chiếu xuống, không có nhiệt độ, so với gió càng lạnh hơn.
Ánh mắt Chu Thời Diệc nhìn anh ta cũng không có độ ấm, so với ánh trăng này còn lạnh hơn, Hứa Diễn mặc áo sơ mi đen, gần như là hòa làm một thể với bóng đêm, trước ngực có hình con chim ưng màu trắng, răng dài ngũ trảo, đi về phía anh.
Hứa Diễn đi tới trước mặt anh, Chu Thời Diệc cao hơn anh ta một chút, lúc nói chuyện phải hơi giương mắt lên: “Tôi có lời nói với anh.”
Chu Thời Diệc nhàn nhạt ừm một tiếng.
*
Thời tiết phảng phất như hợp với tình hình, cuồng phong gào thét, cây cối bị thổi chập chờn liên tục, lá cây ào ào bay xuống, cỏ non trong bồn hoa thật vất vả mới mọc ra được đã bị nước mưa trong nháy mắt giội cho rủ xuống.
Có người rời đi trong mưa gió.
Có người trong mưa gió bước vào cửa.
Chu Thời Diệc vứt chìa khóa, cởi áo khoác, vọt thẳng vào nhà tắm, mở vòi sen, cột nước trút xuống, tiếng nước cùng tiếng mưa bên ngoài lẫn vào làm một thể.
Anh ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Tóc ướt nhẹp, nước như hạt châu óng ánh long lanh chảy xuống, áo sơ mi đã ướt đẫm dính sát vào người, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ thể.
Anh mở từng hạt nút từ dưới lên, lộ ra lồng ngực gầy gò.
Đầu óc tựa hồ còn chưa quay lại, trái tim tựa như còn đứng trong mưa gió dưới lầu.
“Tống Tiểu Bảo xảy ra bất trắc là đả kích rất lớn đối với cô ấy, nửa năm đó, chú Nguyễn nhốt cô ấy trong nhà, cô ấy không ăn không uống không ngủ, thậm chí cô ấy còn không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, chỉ có đau, kích thích mới có thể làm cho cô ấy tỉnh lại, vì vậy vết thương trên cổ tay cô ấy ngày càng nhiều, vết thương cũ kết vảy, lại thêm vết thương mới. Ai nói gì cũng vô dụng, chú Nguyễn không có cách nào.”
“Đến nay cô ấy cũng không dám đi thăm Tống Tiểu Bảo một chút.”
“Sau khi Minh tỷ nhập viện không lâu, cô ấy khi đó vừa mới lên năm nhất, tôi hỏi mẹ tôi địa chỉ, mỗi tháng cô ấy đều sẽ đi đến bệnh viện, không dám vào phòng bệnh, chỉ ngồi trên ghế dài dưới lầu, sau đó mỗi tháng gửi tiền vào tài khoản của Minh tỷ, tiền cô ấy cho Minh tỷ là sạch sẽ, không phải tiền của Nguyễn Minh Sơn, có một ít là mẹ cô ấy để lại, có một ít là trước đây cô ấy làm người mẫu quảng cáo kiếm được.”
Chu Thời Diệc cởi áo sơ mi, bắt đầu tháo thắt lưng.
“Báo cáo bệnh tâm thần của Minh tỷ là do mẹ phát hiện ra, mẹ tôi biết cô ta dựa vào việc con trai chết để giả ngây giả dại trốn những người mấy năm này đang tìm cô ta, thậm chí, có người nói, ống truyền oxy của Tống Tiểu Bảo cũng là tự tay cô ta rút, nhưng theo quản chế của bệnh viện, cũng chỉ có thể xem thời gian, Minh tỷ xuất hiện ở bệnh viện, có phải là tự cô ta làm hay không thì không thể nào biết được, huống chi, bây giờ Minh tỷ chết rồi. Những điều này, tôi cũng là biết được trong một lần vô tình, sau khi biết được, tôi đã muốn nói cho cô ấy biết, Minh tỷ không có chuyện gì, cái chết của Tống Tiểu Bảo không liên quan đến cô ấy, cô ấy không cần giúp đỡ, cũng không cần làm thuê gửi tiền cho cô ta. Nhưng mẹ của tôi nói, chuyện của Tống Tiểu Bảo quả thật cô ấy có trách nhiệm, gửi tiền là cách thức giúp đỡ duy nhất mà cô ấy có thể làm để cứu rỗi chính mình.”
“Chú Nguyễn rất thương cô ấy, nếu hai người thật sự kiên quyết muốn ở bên nhau, ông ấy chính là dù có liều mạng đối đầu với mẹ tôi cũng sẽ tác thành cho hai người.” Lúc Hứa Diễn nói câu này, cố ý liếc mắt nhìn anh, người sau từ đầu đến cuối không có vẻ mặt gì: “Anh thì tôi không biết, nhưng Tầm Tầm…. Con người cô ấy chính là như vậy, một cỗ nhiệt huyết, lúc yêu một người thì phấn đấu quên mình, cái gì cũng có thể hi sinh vì đối phương, nhưng thật ra đã từng chịu đựng cũng đã chịu đựng rồi. Lúc trước khi cô ấy thích Lý Xuyên cũng như vậy, ồn ào so với anh còn dữ hơn.”
Nói thật, trạng thái bây giờ của Nguyễn Tầm Tầm rất bình tĩnh, không khóc không náo, bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra gì cả.
Chu Thời Diệc đứng dưới vòi sen, trên người không một mảnh vải, nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống, xuôi theo đường nét của anh, lồng ngực, bụng dưới săn chắc…..
Lời nói trong đầu như ma chú, gạt không đi, anh xoa xoa mặt.
“Lý Xuyên anh biết chứ? Cô ấy có từng nói với anh không?”
“À, hẳn là không, lúc cô ấy thích Lý Xuyên, tôi thích cô ấy; lúc cô ấy thích anh, tôi vẫn thích cô ấy, thật ra tôi cũng không chờ đợi cô ấy, thời gian có thể để tôi gặp được người khiến tôi động lòng, nhưng có lúc tình yêu không phải cứ động lòng là được, phải thích hợp.”
“Lý Xuyên là gia sư Nguyễn Minh Sơn mời cho cô ấy, lớn hơn cô ấy chín tuổi, khi đó dì Nguyễn mới vừa mất, Lý Xuyên ở bên cạnh cô ấy một quãng thời gian dài, có lẽ là thích vào lúc đó, anh biết con người cô ấy dứt khoát, biểu lộ cõi lòng với Lý Xuyên, Lý Xuyên cũng chỉ cười cười, một cô gái còn nhỏ như cô ấy nào biết cái gì gọi là tình yêu, sau đó chú Nguyễn cũng biết, kết thúc thỏa thuận với gia sư. Lý Xuyên không tiếp tục dạy cô ấy nữa, Nguyễn Tầm Tầm ầm ĩ rất dữ, tuyệt thực, nửa đêm trốn ra ngoài đi tìm Lý Xuyên. Tôi nhớ lúc đó Lý Xuyên thuê một cái nhà trong tiểu khu gần Nhất Trung.”
“Lúc Nguyễn Tầm Tầm học năm hai thì anh ta kết hôn.”
Lý Xuyên, Chu Thời Diệc nhớ rõ người đàn ông đó.
Lúc hắn học cao trung người đó thuê nhà ở tầng đối diện nhà Chu Thời Tĩnh thuê.
Cụ thể dáng vẻ của Lý Xuyên ra sao thì anh đã không còn nhớ nữa.
Chỉ nhớ rõ có một buổi chiều năm cao tam, lúc anh chơi bóng xong về nhà tắm rửa, khi đứng ở hành lang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy sát vách truyền đến tiếng gào thét lờ mờ, kìm nén lúc ẩn lúc hiện.
Anh sững sờ, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Vào cửa, còn có thể nghe thấy giường sát vách phát ra tiếng đung đưa “Kẽo kẹt.”
Tâm tư thiếu niên mẫn cảm.
Sau đó chính là vào ngày đó, lúc đang tắm, qua khe cửa sổ, nhìn thấy một đôi mắt trong suốt vô tội.
Buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời tùy ý chiếu lên đầu cô, chiếu lên người cô, giống như là trắng đến phát sáng.
Khi đó, bị sự tức giận và xấu hổ tràn ngập trong đầu, bây giờ nhớ lại, khi đó mặt cô là trắng bệch.
Nước ấm dần dần nóng lên, trong nhà tắm khói nước hừng hực, Chu Thời Diệc hơi ngửa mặt lên, nước xối lên mặt anh, không mở mắt nổi.
Còn có một lần.
Chính là buổi tối hôm sinh nhật anh, Nguyễn Tầm Tầm hôn anh xong bỏ chạy, lúc anh xoay người lại, nhìn lấy Lý Xuyên dắt một người phụ nữ đứng sau lưng anh.
Trên thế giới không có nhiều sự trùng hợp như vậy.
Có một số việc, anh thậm chí không muốn nghĩ sâu hơn.
Chu Thời Diệc tắt nước, tiếng nước im bặt đi, tay anh nắm thành quyền, chống trên vách tường, cúi đầu.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi còn chưa ngừng, bên tai chỉ có câu nói kia:
“Lý Xuyên ly hôn rồi.”
“Bất kể là anh, hay là Lý Xuyên, cũng không hợp với cô ấy.”
Toàn bộ quá trình Chu Thời Diệc đều không nói chuyện, hai tay cho vào túi, dáng người đứng thẳng.
Hứa Diễn đã nghĩ đến nhiều loại phản ứng của anh, tức giận, đánh mình, thống khổ….
Nhưng anh ta không nghĩ đến toàn bộ quá trình Chu Thời Diệc không nói một lời, cũng không quay đầu rời đi, chỉ yên lặng lắng nghe anh ta nói, cuối cùng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Nói xong chưa?”
Hứa Diễn hoàn toàn sửng sốt: “Xong….. rồi.”
Sau đó anh biểu hiện lạnh nhạt nói ra một câu, rồi quay người rời đi.
Hứa Diễn hoàn toàn sững sờ tại chỗ, anh ta chợt phát hiện, hình như không có gì có thể đánh ngã được người đàn ông này.
Cũng sâu sắc lĩnh hội được một điều:
Người thật sự ưu tú hơn mình, là không có thời gian cho loại như mình.
Anh ta thậm chí còn mơ hồ với mục đích của việc mình chạy tới đây nói những chuyện này cho Chu Thời Diệc nghe.
*
Khi Nguyễn Tầm Tầm về nhà, Nguyễn Minh Sơn hiếm thấy cũng ở nhà.
Đèn phòng khách sáng rõ, Nguyễn Minh Sơn ngồi trên ghế sô pha xem TV, ngẩng đầu nhìn cô một chút: “Về rồi à?”
Nguyễn Tầm Tầm nhàn nhạt ừm một tiếng rồi quay người lên lầu.
Tựa hồ không có lời dư thừa muốn nói với ông.
Nguyễn Minh Sơn quay đầu lại, tầm mắt vẫn chăm chú lên TV, thật ra đã nghe không vào một chữ.
Mãi đến khi trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa “Ầm” một cái, ông mới lấy tay lau đi khóe mắt.
Một lát sau, cửa phòng lại bị mở ra, Nguyễn Tầm Tầm thay đồ ngủ đi xuống lầu.
Cô đi tới trước mặt ông, ném một tấm thẻ ngân hàng lên trên bàn: “Bố còn bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Minh Sơn đầu tiên là sững sờ.
Cô gần như là gằn từng chữ một: “Tất cả tài sản, những bảo bối đồ cổ kia của bố gộp lại tất cả.”
Nguyễn Minh Sơn do dự báo một chuỗi số.
Nguyễn Tầm Tầm khịt khịt mũi, mở mắt ra: “Lấy toàn bộ số tiền đó quyên góp đi, quyên góp cho viện mồ côi, cuộc sống sau này, con nuôi bố, con không đi học nữa, chúng ta ra nước ngoài.”
Trong mắt Nguyễn Minh Sơn già nua, viền mắt đầy khiếp sợ.
Có thể, đến bây giờ ông cũng không dám tin những lời này.
Cô hít một hơi, không dám dừng lại vì sợ nước mắt chảy xuống: “Chẳng lẽ muốn con nhìn bố đi tù, hay là nhìn bố đi chết?”
Nguyễn Tầm Tầm đẩy thẻ qua: “Mấy ngày tới bố liền xử lý đi, trong thẻ này là tiền con để dành, chỉ có bấy nhiêu, chờ đến khi ra ngoài, con sẽ nghĩ cách kiếm tiền.”
Nói xong, cô quay người lên lầu.
Đi được hai bước, bước chân dừng lại, không quay người lại: “Mấy ngày tới, con có việc, không ở nhà.”
Nguyễn Minh Sơn gật đầu, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống: “Được.”
*
Ngày hôm sau, Chu Thời Diệc tan làm quay về, trước cửa có một người ngồi xổm cùng với một túi hành lý nho nhỏ.
Nguyễn Tầm Tầm ngồi dưới đất, cong chân, hai tay vòng lại, vùi đầu vào đầu gối, anh hít một hơi, mở mắt ra.
Một lát sau, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, cúi người xuống, xoa xoa đầu cô: “Ngồi xổm ở đây làm gì?”
Nguyễn Tầm Tầm tựa hồ là ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy anh thì cong cong khóe miệng, giọng nói mang theo sự lười biếng khi mới tỉnh ngủ: “Anh về rồi à?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Cô muốn đứng lên, có lẽ là ngồi lâu nên đầu có chút choáng, bỗng chốc không đứng dậy được, lấy tay đưa về phía anh: “Dìu em một chút.”
Tay trắng nõn, nhẹ nhàng nắm chặt, mềm đến kỳ lạ.
Chu Thời Diệc nắm tay kéo cô dậy, cả người cô bị anh kéo lên, trong nháy mắt đứng thẳng, lập tức nhào tới, ôm lấy anh, vòng tay qua cổ anh, chôn đầu trong ngực anh: “Thời Nhất, em nhớ anh.”
Sau đó từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, trong mắt đều là sương mù, đều là nước, mềm mại: “Anh có nhớ…..”
Còn lại hai chữ đã bị Chu Thời Diệc nuốt vào miệng.
Anh đẩy cô lên tường, sau đó cúi đầu hôn cô.
Nhớ đến mức anh sắp điên rồi.
Chu Thời Diệc vừa hôn cô vừa móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó đẩy cô vào, nhấn cô trên tường, một tay kéo hành lý ngoài cửa, tiện tay đẩy bên cạnh một cái, đóng cửa lại.
Một phòng yên tĩnh.
Thế giới hình như đã yên tĩnh rồi, cũng không nghe được bất kỳ tiếng động nào khác.
Chỉ có nhịp tim hòa quyện, cùng với sự trằn trọc.
Nguyễn Tầm Tầm hôn đáp lại anh, nhiệt liệt, điên cuồng, đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng anh.
Có lẽ là hai người đã dùng khí lực cả đời để hôn đối phương, so với bất kỳ lần nào trước kia cũng nhiệt liệt hơn, điên cuồng hơn.
Sắc trời dần dần chìm xuống.
Bên trong phòng đột nhiên sáng lên.
Có người mở công tắc trên tường.
Hai người dây dưa ở cửa, Chu Thời Diệc khom người, môi dừng trên cổ cô, khàn khàn: “Lần này muốn bật đèn rồi sao?”
Nguyễn Tầm Tầm ngước đầu lên, ngón tay xuyên qua tóc anh: “Muốn nhìn anh thật kỹ.”
Anh cúi đầu lần nữa, một đường hôn đi.
Nguyễn Tầm Tầm đẩy anh ra, xoay người, nhấn anh trên tường: “Lần này, để em.”
Sau đó, ở trước mặt anh cúi đầu xuống, kéo dây kéo….
Đàn ông cũng cần khơi gợi, giống như hiện tại.
Cảm giác kia giống như lợi dụng sức gió trên biển bao la bát ngát, một chiếc thuyền cô độc lật đổ tất cả sóng biển, đi trong gió, trong mây, trong sương.
Mà đại dương mênh mông này, chỉ có anh có thể điều khiển được.
Cô chính là đại dương mênh mông của anh.
Anh chỉ là chiếc thuyền cô độc của cô.
Không có chiếc thuyền cô độc, cô vẫn là biển cả.
Mà thuyền cô độc không còn biển rộng.
Cũng không có cách nào di chuyển được, chỉ có thể đứng một chỗ, từ đây không còn ý nghĩa tồn tại nữa.
Xong việc.
Hai người dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Nguyễn Tầm Tầm ôm chăn, dựa vào vai Chu Thời Diệc:
“Thời Nhất.”
“Hả?”
“Thời Nhất”
“Ừ.”
“Thời Nhất.”
“Ừ.”
“Thời Nhất.”
“Ừ.”
“Thời Nhất.”
“Ừ.”
Cô một lần lại một lần gọi tên anh, anh cũng không thấy phiền mà trả lời tất cả.
Mãi đến khi, một lần cuối cùng.
“Chồng à.”
“Ừ.” Phản xạ có điều kiện.
Chu Thời Diệc ngẩn người, hơi nhếch khóe miệng.
Nguyễn Tầm Tầm hài lòng nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh: “Anh gọi em một tiếng vợ đi?”
Anh quay đầu, cúi xuống liếc nhìn cô một cái, thấy cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không hề nói gì, lại quay đầu đi.
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi, biết anh sẽ không gọi nên cũng không để ý: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào nhỉ?”
“Không nhớ rõ nữa.” Cổ họng anh hơi ngứa, muốn hút thuốc, đã rất lâu không hút rồi, nhịn một chút, sự cưỡng chế này có vẻ nghiện: “Em thì sao?”
Nguyễn Tầm Tầm suy nghĩ một chút: “Lúc anh cứu em.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Lần nào?”
Là lần ở bệnh viện, hay là ở Mi Ổ?
“Anh đoán xem?”
Chu Thời Diệc hừ một tiếng, quay đầu.
Anh vén chăn lên, cơ thể nhẵn bóng chui ra ngoài, Nguyễn Tầm Tầm nhìn theo sống lưng thẳng tắp của anh, vân da rõ ràng, sau đó anh đi vào nhà vệ sinh, mở vòi sen, trên người là dòng nước chầm chậm.
Cô nở nụ cười: “Lẳng lơ.”
*
Kim đồng hồ ở phòng khách đã chỉ về tám, chín giờ.
Hai người còn chưa ăn cơm tối, Chu Thời Diệc tắm xong thay quần áo rồi hỏi cô: “Ăn gì?”
Nguyễn Tầm Tầm còn nằm trong chăn, lười biếng chậm rãi xoay người, khuỷu tay chống lên gối, bàn tay chống đầu: “Anh làm.”
Anh mặc áo thun trắng cùng một quần dài màu xám đậm bằng bông nhàn nhã tựa ở cửa phòng ngủ, khoanh tay: “Trong nhà không còn gì có thể nấu.”
“Chẳng phải dưới lầu có siêu thị sao, đi mua một ít.”
“Giờ này không mua được thức ăn mới.” Vẻ mặt Nguyễn Tầm Tầm biểu lộ dựa vào cái gì, Chu Thời Diệc cảm thấy không cách nào khai thông cho cô thì không giải thích nữa, cầm lấy ví tiền và chìa khóa, quay người xuống lầu, dặn dò: “Em có thể dậy đi tắm, anh đi xuống xem một chút, nếu có người gõ cửa thì nhìn kỹ rồi mới mở cửa, người lạ không được mở.”
Cô cười vẫy tay một cái: “Mặc nhiều một chút, bên ngoài lạnh.”
Chu Thời Diệc chạy tới cửa, nghe thấy lời của cô thì hơi sững sờ, quay người cầm lấy áo khoác trên sô pha rồi mới đi ra khỏi cửa.
Toàn bộ tiểu khu chỉ có một cửa hàng tiện lợi khá lớn có chợ thức ăn, chính là cửa hàng dưới lầu nhà anh.
Tám giờ muốn mua được đồ ăn mới là ít khả năng, chỉ còn sót lại một ít hải sản đông lạnh nhanh cùng các loại thịt.
Chu Thời Diệc chọn một hộp sủi cảo đông lạnh, còn có một ít cánh gà đông lạnh.
Lúc đến trước quầy tính tiền, đi ngang qua kệ hàng nào đó, dừng bước chân một chút, sau đó lấy một hộp bao – cao – su bỏ vào.
Đi tới quầy tính tiền.
Em gái trước quầy nhiệt tình chào hỏi: “Hoan nghênh quý khách.”
Liếc mắt thấy mấy hộp đồ ăn thì cười nói: “Đã trễ thế này còn nấu ăn sao?”
Chu Thời Diệc nhàn nhạt gật đầu, không có ý muốn chuyện trò.
Em gái tự chuốc lấy nhục nhã, chẹp chẹp miệng.
Quét hết mấy món hàng, cuối cùng là một hộp bao – cao - su.
Em gái: “Tổng cộng là một trăm ba mươi tệ năm hào.”
Chu Thời Diệc trả tiền, mang theo đồ đi khỏi.
Quá lạnh lùng.
Cửa hàng tiện lợi rất vắng, không có ai, em gái rảnh rỗi, lập tức gửi Wechat cho bạn bè: “Má, anh chàng đẹp trai kia lại tới mua bcs rồi! Lần trước không phải vừa mới mua sao!”
Bạn bè: Chứng tỏ anh ta rất mạnh mẽ, đàn ông như vậy ai không muốn? Mau mau hỏi số điện thoại!
Em gái: Hỏi em gái cậu, cực kỳ lạnh lùng, nói chuyện với anh ta đều không để ý đến tớ, hỏi sợi lông cậu.
Bạn bè: Lạnh lùng mới có vẻ bức bách phong độ, nếu như cậu như vậy, còn có người người đến gần cậu, anh ta lại không mù, nếu cậu có thể cưỡi lên anh ta rồi, cô bé của cậu chắc chắn tăng lên một bậc.
Em gái: Quên đi thôi, lạnh đến mức giống cái tủ lạnh, ai chịu nổi?
Bạn bè: Vậu muốn tìm đàn ông ấm áp à? Loại đàn ông đối với ai cũng tốt thì giống máy điều hòa không khí, có cái gì tốt? Đàn ông lạnh lùng không nhất định sẽ lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ là không ấm áp với cậu mà thôi.
Thật ra chúng ta đều trải qua thời thầm mến, thời kỳ ngây thơ hồn nhiên đã sớm qua lâu rồi.
Cũng không tiếp tục trắng trợn không kiêng dè, không cầu ai phải đối tốt lại.
Nếu như anh không hồi đáp, vậy thì thôi.
Tìm kiếm không phải là được sao, luôn có thể gặp được người thích hợp mà.
Vì sao con trai đi quá giới hạn đa số đều xấu xí? Bởi vì nội tâm của con trai xấu xí hết sức tự ti, nhưng có con gái đến gần, nói chuyện, chàng trai đó lập tức sung sướng đê mê, lòng hư vinh bành trướng, nóng lòng chứng minh, ông đây cũng có tính cách quyến rũ.
Mà đại đa số các anh chàng đẹp trai đã sớm quen với việc được con gái vây lại tâng bốc, người tự tin thì vốn không cần chứng minh sự quyến rũ của mình thông qua người khác, có khí tràng, một câu nói thôi, ở trong mắt người khác đã vô cùng quyến rũ rồi.
Vì vậy, tìm chồng vẫn phải tìm người đẹp trai.
Em gái dưới sự tẩy não của bạn bè, cái hiểu cái không gật đầu.
*
Nguyễn Tầm Tầm tắm xong, từ trong hành lý lấy đồ ngủ ra mặc vào rồi đi tới nhà bếp.
Chu Thời Diệc đã lấy sủi cảo ra rồi.
Cô đi đến, từ phía sau lưng ôm lấy anh, hai tay vòng qua bên hông, đầu dựa vào lưng anh, thở dài nhẹ nhàng một cái: “Thời Nhất, anh có thời gian nghỉ không?”
Chu Thời Diệc ở một bên đang lấy sủi cảo ra, sủi cảo trăng trắng tròn tròn rơi vào trong nồi nước, lăn qua lăn lại, đậy nắp nồi: “Hả?”
Tay Nguyễn Tầm Tầm vuốt nhẹ trên cơ bụng anh, đếm từng múi từng múi:
“1.”
“2.”
“3.”
“4.”
“5.”
“6.”
“7.”
……
“Ôi, anh có tám múi cơ bụng sao?”
Chu Thời Diệc nhẹ nhàng lấy tay cô ra, sau đó xoay người, nhìn cô, giọng nói ung dung xem thường: “Rất kỳ lạ sao?”
Nguyễn Tầm Tầm không nhịn được đưa tay sờ sờ: “Đồng ý với em, đến bốn mươi tuổi cũng phải có tám múi có được không?”
Chu Thời Diệc dựa vào thềm lưu ly, hai tay vịn vai cô, bình tĩnh nhìn về phía cô.
Nguyễn Tầm Tầm lại lắc đầu, nói: “Không, đến sáu mươi tuổi cũng phải có tám múi có được không?”
Chu Thời Diệc không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh.
Cô híp mắt.
“Rất khó à? Vậy nới rộng điều kiện, sáu múi được rồi chứ?”
Sau đó, cô tỉ mỉ nói: “Ít hút thuốc, ít thức đêm, không được có bụng bia, cũng không được hói đầu, nhưng mà dạng đầu của anh hẳn là sẽ không hói đâu, chơi nhiều mạt chược, có thể dự phòng về già ngốc đi, rèn luyện nhiều hơn, duy trì tám múi.”
Anh không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, rất có lực xuyên thấu, dường như muốn nhìn thẳng vào lòng cô.
“Sau đó thì sao?”
Cô không rõ: “Hả? Cái gì sau đó?”
Ngoài cửa sổ mưa dần ngừng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hạt mưa rơi lên bệ cửa sổ, phát ra tiếng “Lộp bộp” rất nhẹ.
Trong phòng, hai người lẳng lặng nhìn đối phương.
Chu Thời Diệc giữ hai vai cô, lạnh nhạt nói: “Không hút thuốc, không thức đêm, không có bụng bia, cũng không hói đầu, đến bốn mươi tuổi còn tám múi, nếu như anh đều làm được thì sao?”
“Ừ, làm được thì anh chính là một ông lão quyến rũ rồi.”
Cô biết điều anh muốn nghe không phải là cái này.
Anh cũng biết cô sẽ không nói ra.
Nhưng vẫn là không nhịn được muốn hỏi.
Cũng không hút thuốc nữa, từ đây không uống rượu, mỗi ngày tập luyện, không có bụng bia.
Không thức đêm, không hói đầu, đến bốn mươi tuổi vẫn có tám múi.
Em không ở đây.
Anh làm những thứ này cho ai xem.
Yên tĩnh trong chốc lát.
Chu Thời Diệc cảm thấy phần eo một trận nóng rát, anh giật mình, quay người lại.
Phía sau từng trận khói trắng hừng hực, nắp nồi nhảy lên, phát ra tiếng “Phù phù phù”.
Trên nắp nồi là bọt trắng, trên thềm lưu ly đều là nước bị tràn ra.
Thuận theo kệ bếp chảy xuống.
Anh lấy lại tinh thần, tắt bếp, thở dài: “Gần được rồi, em đi ra ngoài trước đi.”
Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn bóng lưng anh, sau đó đi ra ngoài.
Chu Thời Diệc làm vài món ăn, thị kho tàu, cá trích và chân gà, sau đó bưng hai bát sủi cảo ra bàn. Lúc anh đi ra, Nguyễn Tầm Tầm đang xem tin tức.
“Sau sự kiện Lâm Sơn phát nổ, hiện tại lực lượng cảnh sát đã tham gia điều tra, phát hiện trong nhà máy hóa chất còn rất nhiều tai họa ngầm, bởi vì tính chất sự kiện lần này nghiêm trọng, tuần sau thành phố triển khai kiểm tra tai họa ngầm….”
“Phựt….” TV tối lại.
Nguyễn Tầm Tàm quay đầu, Chu Thời Diệc cầm điều khiển từ xa, đứng bên cạnh cô: “Đi ăn.”
Cô gật đầu, đứng dậy đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Một bữa ăn, trầm mặc không nói gì.
Hai người đều cúi đầu, nghiêm túc gạt cơm trong bát mình.
Đồng hồ quả lắc ở trên tường, từng giây từng phút trôi qua.
Mỗi giây mỗi phút này, giờ đây đều muốn biến nó thành một năm, mười năm.
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Anh có thể xin nghỉ không?”
“Ừ.”
“Vậy ngày mai chúng ta đi một chuyến đến nhà thờ đi.”
“Ừ.”
Ăn xong, Nguyễn Tầm Tầm đang rửa chén, Chu Thời Diệc vào thư phòng gọi điện.
Bạch Cẩm Huy: “Video và phỏng vấn đều đã xong, mấy ngày nữa tớ về.”
Chu Thời Diệc cầm điện thoại, dựa vào ghế, cửa phòng khép lại, để lộ một cái khe, anh có thể nhìn thấy bóng người bận bịu trong phòng bếp kia, bóng lưng gầy gò, tới tới lui lui, bát đũa va chạm vào nhau phát ra tiếng “Lạch cạch”.
Bạch Cẩm Huy: “Có một người đấu thầu biểu thị đồng ý ra mặt, anh ta chỉ cung cấp ghi âm, yêu cầu xử lý âm thanh, dùng tên giả, tớ đồng ý với anh ta, đến lúc đó tổng hợp những thứ này lại rồi gửi một lần cho A Thịnh, làm một cái Weibo thật dài.”
Ánh mắt Chu Thời Diệc nhìn chằm chằm bóng người kia, mất tập trung ừm một tiếng.
Bạch Cẩm Huy: “Thời Nhất, ngày mai tớ sẽ đi ghi âm, nếu như thuận lợi, có lẽ lần này, thật sự sẽ khiến cho xã hội quan tâm.”
“Ừ.”
“Vậy bố của Tầm Tầm…”
“Xoảng…”
Nhà bếp truyền đến một tiếng thật lớn, Chu Thời Diệc vứt điện thoại, lập tức đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Điện thoại nằm bơ vơ trên bàn.
Không ngắt máy, Bạch Cẩm Huy a lô vài tiếng: “Thời Nhất? Cậu đâu rồi?”
Không hề có tiếng trả lời.
Bạch Cẩm Huy than thở, cúp máy.
Nhà bếp.
Nguyễn Tầm Tầm đang ngồi xổm dưới đất cúi đầu nhặt mảnh vỡ.
Chu Thời Diệc đi tới kéo cô: “Để anh.”
Kéo một cái nhưng không nhúc nhích.
Cô khăng khăng ngồi xổm dưới đất không chịu đứng lên, một tay bị anh kéo, đầu vẫn cúi, làm thế nào cũng không chịu đứng dậy.
Chu Thời Diệc dứt khoát ngồi xổm xuống, tay vịn cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên.
Nguyễn Tầm Tầm giãy giụa, cúi thấp xuống, không nhìn anh.
Trước mặt hai hàng nước mắt.
Tim anh bị đâm một cái, sau đó nâng mặt cô lên, lấy tay lau nhè nhẹ, thấp giọng nói: “Khóc cái gì?”
“Ai khóc?”
Anh kéo cô qua, ôm vào lòng:
“Còn mạnh miệng.”
“Thật sự không khóc.”
“Cãi cái gì, bát vỡ thì vỡ, anh cũng không mắng em.”
Cô ở trong lòng anh, “Hì hì” nở nụ cười.
Trong giọng nói mang theo cảm xúc không nói được: “Nhưng em sợ anh hận em.”
Cách áo thun mỏng manh là nước mắt ấm áp của cô, từng chút từng chút thấm vào, giống như mưa xuân, từng chút rơi vào trong lòng anh, lạnh thấu.
Chu Thời Diệc ôm cô, thật lâu mới tìm về giọng nói của mình: “Không hận, không quên.”
Anh không hận.
Em không quên.
Có được không?
*
Thành phố Bắc Tuần chỉ có một nhà thờ, ở khu Hoài An, Chu Thời Diệc cũng chưa từng đến, lái xe đi một vòng, sáu giờ rưỡi xuất phát, tám giờ rưỡi mới đến nhà thờ.
Trên thực tế, hai người rất sớm đã hiểu rồi.
Thời gian hình như càng ngày càng ít đi, càng ngày càng không đủ dùng.
Còn nhiều công việc chưa làm như vậy thì làm sao?
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau hát, cùng nhau đi bơi, cùng nhau trượt tuyết…..
Bọn họ mới bên nhau qua mùa đông vừa rồi.
Còn có mùa xuân, mùa hè, mùa thu.
Chưa từng cảm nhận gió xuân, và hoa đầy khắp núi đồi.
Chưa từng cảm nhận ngày hè, và tiếng ve buổi chiều.
Chưa từng cảm nhận mưa thu, và lá cây phong đỏ rực.
Trong nhà thờ, đã có người đang đọc Kinh thi rồi.
Nguyễn Tầm Tầm kéo anh đi vào, ngồi xuống vị trí ngoài cùng.
Cha đang đứng giữa hai hàng ghế, đọc Thánh kinh.
Thỉnh thoảng Nguyễn Tầm Tầm sẽ đến.
Trên cửa sổ nhỏ có ánh mặt trời chiếu vào.
Chu Thời Diệc ngồi xuống bên cạnh cô.
Cha vẫn còn đang đọc.
“Tội chính là không đạt được đến tiêu chuẩn mà thần đã định ra cho chúng ta, vô tội chính là 100 điểm, 99 có tội, 60 điểm cũng có tội, 59 điểm cũng có….. 1 điểm cũng là tội….”
Giọng nói của Cha lúc nặng lúc nhẹ.
Dần dần vang lên bên tai.
Chu Thời Diệc quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu lên đỉnh đầu cô, hiện ra ánh sáng vàng rực.
Cô nhắm hai mắt, vẻ mặt thành kính.
Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, phảng phất như một giây sau sẽ tung bay trong gió.
“Bởi vì người đời đều phạm vào tội, mất đi sự vinh quang của thần; sự trừng phạt của Thượng đế vĩnh viễn nhanh hơn so với tưởng tượng.”
Cô nhẹ nhàng ghi nhớ, môi nhẹ hé mở,
Chu Thời Diệc nghiêng đầu, như có như không nhìn cô.
“Cõi đời này không có người vô tội, cũng không có ai là tội không thể tha thứ.”
“Sinh mệnh ở bên trong nó, sinh mệnh chính là ánh sáng của con người. Chiếu sáng trong bóng tối, bóng tối lại không chấp nhận ánh sáng.”
“Có tội là đặc xá kiếp này, có tội là phải đặc xá ở kiếp sau.”
………..
*
Tối hôm qua.
Lúc Hứa Diễn rời đi, Chu Thời Diệc chỉ nói một câu.
“Tôi đợi cô ấy sáu năm rồi, cùng lắm tôi lại đợi thêm mấy năm nữa.”