Bóng đêm dày đặc, bóng cây xào xạc.
Chu Thời Diệc quay đầu, không nhìn hai người ở bên ngoài, trầm giọng dặn dò tài xế lái xe.
Tài xế khởi động xe, hai tay anh khoanh lại, nhắm mắt, ngửa dựa vào ghế nghỉ ngơi. Đối với những chuyện này, thái độ của anh vẫn là tương đối bình tĩnh, từ lâu đã không còn là cậu nhóc vắt mũi chưa sạch như lúc trước nữa, huống chi Nguyễn Tầm Tầm cũng không phải cô gái bình thường, cô so với những người bình thường khác thì độc lập hơn, tự cường hơn, quả quyết hơn.
Vì vậy, anh cho cô đủ thời gian và không gian để xử lý, nếu như không được thì anh cũng không ngại dùng cách của đàn ông để giải quyết.
Xe nhanh chóng rời đi,
Đáy lòng Nguyễn Tầm Tầm tan vỡ.
Hứa Diễn hoàn toàn không biết vừa rồi trong xe còn có người: “Em nhìn chằm chằm chiếc xe kia làm gì?”
Nguyễn Tầm Tầm không để ý đến anh ta, quay người đi vào trong: “Tôi ngồi máy bay một ngày rồi, rất mệt, có việc thì ngày mai nói.”
Hứa Diễn có rất nhiều lời muốn nói với cô, thấy cô rất mệt, khuôn mặt rã rời thì không đành lòng quấy rầy cô nữa, gật đầu yên lặng quay người rời đi.
Nguyễn Tầm Tầm đi tới cửa, gọi điện thoại cho Chu Thời Diệc, tút vài tiếng, rất nhanh đã bắt máy, giọng nói lành lạnh, làm cô không nhịn được nghĩ đến tiếng thở dốc của anh lúc trên giường, gợi cảm lại cấm dục.
Đàn ông cũng sẽ muốn kêu lên. Lúc trên giường, Chu Thời Diệc đa phần đều nặng nề không lên tiếng, nhưng Nguyễn Tầm Tầm thỉnh thoảng sẽ cố ý trêu chọc anh, vì vậy nghe vào rất cấm dục.
“Sao?”
Nguyễn Tầm Tầm đứng ở cửa, có hơi bất đắc dĩ: “Anh đi rồi à?”
“Ừ, Hứa Diễn còn ở đó không?”
Nguyễn Tầm Tầm: “Đi rồi, anh ta ở đây anh chạy cái gì chứ?”
“Chạy?” Anh dường như cười khẽ, không để ý lắm.
Giọng nói Nguyễn Tầm Tầm có chút dở khóc dở cười: “Hành lý của em còn ở trên xe, trên người ngoại trừ cái điện thoại thì không còn gì cả, chìa khóa ở trong vali, em không vào được…..”
Vừa dứt lời, cửa khu nhà liền “Két két” mở ra.
Nguyễn Tầm Tầm cầm điện thoại, sợ hết hồn, lui về sau một bước, trong khe cửa lộ ra một khuôn mặt đã lâu không gặp.
“Bố?”
Nguyễn Minh Sơn nở nụ cười: “Bố ở trong phòng khách nghe thấy tiếng, trực giác mách bảo là con liền ra xem xem, không nghĩ tới, thật sự là con.”
Nguyễn Tầm Tầm còn sững sờ.
Cô và Nguyễn Minh Sơn có lẽ đã hơn nửa năm không gặp rồi, lần trước gặp mặt hình như là lúc tảo mộ Trần Văn Tĩnh vào tiết thanh minh, dường như ông ấy bỗng chốc già hơn rất nhiều, tóc mai hoa râm, trải qua năm tháng, trên mặt ông để lại rất nhiều dấu vết, cô nhất thời nhìn đến run lên. Trong điện thoại Chu Thời Diệc a lô hai tiếng: “Tầm Tầm?”
Cô hoàn hồn, vội vàng nói: “Không có chuyện gì, bố em ở nhà, hành lý ngày mai em đến lấy cũng được.”
Chu Thời Diệc nhàn nhạt ừm một tiếng: “Ngày mai anh mang đến cho em.”
Nguyễn Tầm Tầm mất tập trung ừm một tiếng rồi cúp máy.
Nguyễn Minh Sơn dẫn cô vào nhà: “Ăn cơm tối chưa? Có cần chuẩn bị một bát mì cho con không?”
Cô gật đầu, quả thật có hơi đói bụng, đồ ăn trên máy bay ăn không nhiều lắm, bụng đã sớm đói đến kêu ùng ục, Nguyễn Minh Sơn nấu cơm vẫn là tương đối khá, đặc biệt là mì xào nước tương, khi còn bé ông rất thích ăn, liền cùng mẹ học làm, lúc mẹ không có thời gian thì tự mình làm mì xào nước tương, cắt thêm dưa chuột rồi ăn.
Nguyễn Minh Sơn dáng vẻ tâm tình rất tốt, căn dặn cô: “Mau mau đi tắm, tắm xong ra là có thể ăn rồi.” Nói xong còn khẽ hát quay người đi vào nhà bếp.
Hai người đã rất lâu rồi không nói chuyện tình tĩnh hòa nhã như thế.
Lần gặp mặt trước, có lẽ là chịu ảnh hưởng của bầu không khí ngày lễ, nói chưa đến hai câu đã cãi vã, thật ra Nguyễn Minh Sơn không muốn ồn ào với cô, phần lớn là một mình cô tức giận, lạnh lùng.
Cô biết mấy năm qua, Nguyễn Minh Sơn đang cố gắng bồi đắp quan hệ với cô.
Cô cũng biết Nguyễn Minh Sơn và người phụ nữ kia vẫn chưa kết hôn là vì cái gì.
Sau khi mẹ mất, Nguyễn Minh Sơn và người phụ nữ kia từng cắt đứ một lần, thậm chí còn từng thử chuẩn bị tìm một phụ nữ khác để kết hôn, cũng không thiếu người đồng ý gả cho Nguyễn Minh Sơn, dù sao khi đó Nguyễn Minh Sơn mới ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, có sắc, có tiền.
Sau đó, từng qua lại với một người phụ nữ, ba mươi hai tuổi, đã ly dị, không có con.
Nguyễn Minh Sơn tỏ ý bản thân không muốn có con tiếp, không biết có phải người phụ nữ này quá yêu ông ấy hay không, vậy mà cũng đồng ý, tỏ ý sẽ đối tốt với Tầm Tầm. Nhưng mà không bao lâu đã lộ rõ bản tính, ngược lại lúc Nguyễn Minh Sơn không có ở đây thì vừa đánh vừa chửi cô.
Khi đó, bà ta còn nghĩ đánh chết cô là tốt nhất.
Sau đó, Nguyễn Minh Sơn phát hiện ra, bởi vì Nguyễn Tầm Tầm từng một lần bị đánh đến ăn không ngon, ngủ không yên. Ông đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, phát hiện từng dấu xanh tím to nhỏ trên người cô, dưới cơn nóng giận liền tố cáo người phụ nữ đó lên tòa.
Sau đó, Nguyễn Minh Sơn không tiếp tục tìm nữa, cũng không dám tìm.
Nói ra thì, ông ấy quả thật xót Nguyễn Tầm Tầm.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên hừng hực, nước chảy xuống từ trên đỉnh đầu, dòng nước men theo vóc dáng cô, cô nhắm hai mắt, lau mặt, lại nhớ đến rất nhiều chuyện lúc nhỏ.
Từ nhỏ cô đã nghịch ngợm, khi đó còn ở nhà ông bà nội, là khu nhà lớn, rất nhiều con nít, cô là vua trong đám con nít, mang theo cả đám chơi đùa khắp nơi, họa lớn họa nhỏ không ít:
Không cẩn thận chọc vào tổ ong vò vẽ, cùng đồng bọn bị chích sưng cả mặt;
Leo cây phá tổ chim, kết quả té từ trên cao xuống, bị Nguyễn Minh Sơn kéo về nhà dạy dỗ một trận;
Ra suối bắt cá, kết quả cả người té xuống, suýt chút nữa chết đuối;
……
Gần như là không có giây phút nào nhàn rỗi, nhưng thật ra Nguyễn Minh Sơn cũng không mắng cô, ở trong ký ức sâu kín của cô, ngược lại còn là mẹ dạy dỗ cô nghiêm khắc hơn một chút.
Những lần gây họa kia, vĩnh viễn đều là Trần Văn Tĩnh đang mắng, Nguyễn Minh Sơn đang khuyên.
So sánh với trẻ con nhà khác, tình huống một người mắng một người muốn xông lên đánh kia, cô thực sự hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Khi còn bé cũng chỉ thích múa, nhưng mẹ bắt cô mỗi ngày nhất định phải luyện tập kiến thức cơ bản hai tiếng, cô liền không nâng tinh thần lên được. Sau này lớn lên mới hiểu được dụng tâm lương khổ của mẹ.
Tắm xong, thay đồ ngủ rồi xuống nhà.
Mì xào nước tương đã làm xong để trên bàn ăn, Nguyễn Minh Sơn ở trong phòng khách xem TV trên sô pha, là chương trình Giám Bảo* trước đây hay xem. (*: Giám Bảo là"Jian Bao" là một chương trình văn hóa được sản xuất bởi Đài truyền hình trung ương Trung Quốc vào tháng 10 năm 2003, được tổ chức bởi La Tích Nguyệt .)
Cô đi đến trước bàn ăn ngồi xuống : “Bây giờ còn xem chương trình này sao?”
Nguyễn Minh Sơn ừm một tiếng, hiếm thấy cô chủ động nói chuyện với ông: “Thói quen rồi.”
Cô gật đầu, cầm đũa, cúi đầu ăn mì.
Trong chương trình chính là một cái vòng tay ma hoa, nhà sưu tầm ngỏ lời đây là ngọc Hòa điền dương chi thời nhà Thanh, Nguyễn Tầm Tầm liếc một cái là biết ngọc này là hàng nhái, ở trong kho của Nguyễn Minh Sơn cô đã thấy ngọc Hòa điền dương chi chân chính, bất luận từ màu sắc đến tính chất đều kém rất xa ngọc Dương chi thật.
Thu tầm mắt lại, nhìn về phía Nguyễn Minh Sơn, giống như vô ý nói: “Lần này bố đi làm gì vậy?”
Nguyễn Minh Sơn nói: “Đi một chuyến đến cửa hàng đồ cổ ở Hongkong, lấy được vài bảo bối.”
“Sao đi lâu vậy?”
“Tiện đường chơi một vòng rồi về.”
Cô gật đầu: “À.”
Yên lặng chốc lát, lại nói: “Nếu bố chuẩn bị xong rồi thì kết hôn đi.”
Nguyễn Minh Sơn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô: “Cái gì?”
Ăn được một nửa, không còn khẩu vị, hít sâu một hơi, nói: “Con nói, nếu như bố thật sự dự định ở cùng bà ấy, vậy kết hôn đi, kéo dài như thế cũng không phải chuyện tốt.”
Cuối cùng Nguyễn Minh Sơn cũng nghe rõ, thả điều khiển xuống, đứng lên đi tới đối diện cô, kéo ghế ngồi xuống: “Sao con đột nhiên lại có suy nghĩ này?”
Cô quay đầu: “Không có gì, bỗng chốc thông suốt rồi.”
Nguyễn Minh Sơn gật đầu: “Có chuyện bố vẫn muốn nói với con, nhưng tính tình con bướng bỉnh toàn là nói không tới hai câu liền giận bố, cũng không tìm được cơ hội nói với con, thật ra bố và bà ấy lúc mới đầu không phải loại quan hệ kia, chỉ là quan hệ hợp tác, sau đó mẹ con đi rồi, bà ấy với chồng vì mâu thuẫn cũng ly hôn, chúng ta mới ở bên nhau, bố và bà ấy đều đã già rồi, có yêu hay không đều là lời nói suông, bố và bà ấy tạm thời đều không có ý định kết hôn. Hơn nữa, chuyện lúc trước bố không muốn lại diễn ra thêm lần nữa.”
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt có loại cảm xúc không nói được thành lời, hàm răng ra sức cắn chặt.
“Chuyện của con có phải bà ta dùng tiền giải quyết không?”
Nguyễn Minh Sơn sững sờ thật lâu mới hiểu cô nói đến chuyện gì, gật đầu: “Ở đây, chỉ có tiền thôi cũng không có tác dụng, không có chút quyền thế nào người ta cũng sẽ không nghe lời con.”
Nguyễn Tầm Tầm bỗng nở nụ cười, kéo khóe miệng: “Nghe như vậy, bà ta rất có quyền thế sao?”
“Có một chút.” Nguyễn Minh Sơn đổi chủ đề: “Sang năm tốt nghiệp à?”
Cô gật đầu.
“Nghĩ ra phải làm gì chưa? Chuyên ngành này của con không có nhiều cơ hội để lựa chọn.”
Cô lắc đầu một cái, vấn đề này Chu Thời Diệc cũng đã từng hỏi, lúc đó cô đùa giỡn nói muốn đến công ty anh, thật ra cũng chưa nghĩ kỹ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nguyễn Minh Sơn nói: “Bố nhớ trước đây con từng nói muốn đến học viện âm nhạc Paris, đi ra ngoài học thêm một chút cũng tốt, vừa đúng hai ngày trước ở Hongkong quen một giáo viên bên đó, con qua đó ông ấy sẽ sắp xếp cho con.”
Học viện âm nhạc Paris muốn là có thể đi sao? Tùy tiện quen biết một giáo viên là có thể sắp xếp đi à?”
“Lại là bà ta sắp xếp à?” Nguyễn Tầm Tầm nở nụ cười: “Bố, bây giờ bố không biết nói dối nữa rồi.”
Nguyễn Minh Sơn ho lên: “Có thể đi không phải được rồi sao? Khi còn bé con vẫn nói muốn đi, không phải ai cũng có cơ hội này.”
*
Chu Thời Diệc về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi mở máy tính xử lý tài liệu, gần như là không dừng lại một giây phút nào. Anh đi hơn nửa tháng, tuy rằng đều giao cho trợ lý xử lý, thế nhưng vẫn cứ chất thành chồng chờ anh về, Từ Thịnh vốn không quản lý sự vụ, vì vậy tất cả mọi chuyện đều rơi lên đầu anh.
Kết quả bản beta rất ngoài dự đoán của mọi người, anh tìm một vài đồng đội năm đó mở ra vài lần, phản ứng cũng không tệ, tới cuối tháng chính thức mở server, nhưng mà như vậy có nghĩa là anh lại bận bịu thêm ít lâu nữa rồi.
Trước đây còn được, mấy năm qua ngược lại đều trôi qua như thế, cũng thành thói quen rồi, nhưng bây giờ anh đã có bạn gái, không giống với lúc trước nữa, phải dành ra thời gian cho bạn gái.
Anh liền gọi điện thoại cho Từ Thịnh: “A Thịnh.”
“Sao vậy?”
Giọng nói anh bình tĩnh: “À, không có gì, chỉ là tớ muốn nói với cậu một tiếng, sau này có một quãng thời gian tớ có thể phải lấy thời gian nghỉ ba năm trước chưa dùng xài cùng một lúc, có thể cậu phải khổ cực một thời gian rồi.”
Từ Thịnh bấm ngón tay tính toán, một năm hai mươi lăm ngày nghỉ phép, ba năm, chính là bảy mươi lăm ngày, nói cách khác, sắp tới anh sẽ có thời gian hơn hai tháng không có ở công ty.
“Cậu có chuyện gì phải làm sao?”
“Không có gì, mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Đầu óc Từ Thịnh xoay chuyển một cái, nghĩ: “Yêu vào là mệt rồi, có tiền đồ không! Không được, công ty không thể không có cậu!”
“Tớ không phải đang thương lượng với cậu.”
“Tớ mới là ông chủ, tớ nói không đồng ý là không đồng ý! Tốt xấu cậu gì cũng có bạn gái rồi, lông dây ngay cả bạn gái còn chưa thấy bóng đây! Thật vất vả mới có mục tiêu, con mẹ nó không ngờ….”
Chu Thời Diệc: “Không ngờ cái gì?”
Từ Thịnh hắng giọng: “Không có gì, dù sao cũng không được, nửa tháng, nhiều hơn nửa tháng không có đâu!”
Chu Thời Diệc đỡ trán: “Vậy tớ lui, từ chức.”
Tìm việc làm không dễ dàng sao?
“Đệt!” Từ Thịnh ở trong điện thoại rống lên: “Cậu lại vì một cô gái mà muốn từ chức!?”
“Vậy thì nghỉ một năm.”
“Con mẹ nó chứ…..” Từ Thịnh có chút bất lực nói: “Được được được!”
Từng người từng người đều thấy anh dễ bắt nạt lắm đúng không?
*
Trước khi ngủ,
Nguyễn Tầm Tầm mở máy tính ra, lên Baidu, trên màn hình hiện ra mấy chữ lớn ------ học viện âm nhạc Paris.
Hình ảnh về trường rất đẹp, kiến trúc Gothic, lá phong đỏ rực.
Tư liệu:
Diện tích học viện: 5500 mét vuông.
50 Năm mươi phòng học.
Sảnh âm nhạc olivier alain (100 ghế).