Bạch Cẩm Huy dẫn bọn họ vào nhà.
Tòa nhà nhỏ duy nhất ở ven sông, phong cảnh hợp lòng người, ánh sáng bên trong nhà u tối, nhìn không rõ lắm, Bạch Cẩm Huy đi phía trước: “Các cậu chờ một chút, tớ đi trước bật đèn.”
Vừa đi vào, một mảng đen tối, một luồng hơi ấm kéo tới, Nguyễn Tầm Tầm lơ đãng nói: “Tiểu Bạch, nhà anh không có ai sao? Sao máy điều hòa còn mở?”
“Máy điều hòa?” Từ Thịnh liếc nhìn cô một cái, xem thường: “Không biết nhân gian khó khăn.”
Đèn được bật lên, đã sáng lên được một chút.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn quanh một vòng, lúc này cô mới thấy rõ.
Đây là một tòa nhà thấp tầng rất cổ kính, thấp bé tồi tàn, so với bề ngoài điêu lan ngọc thế thì hoàn toàn khác hẳn, trong nhà quanh năm không có ánh mặt trời chiếu vào, tối tăm ẩm ướt, mặt tường đen thui, có một chút sơn đã tróc ra, mấy căn phòng ở tầng một được ngăn cách bằng ván gỗ, cầu thang đi lên tầng hai nhìn có vẻ lỏng lẻo.
Thật vậy, một căn nhà như vậy không cần lắp máy điều hòa, đông ấm hè mát, chỉ là có hơi ẩm ướt.
Cô im lặng.
Muốn nói không biết nhân gian khó khăn, đại thiếu gia Từ Thịnh áo đến đưa tay cơm đến há mồm hình như không có tư cách nói lời này đâu.
Chu Thời Diệc liếc nhẹ Từ Thịnh.
Người sau bĩu môi.
Đại Bao vội vã giảng hòa: “A Thịnh, chú ý lời nói một chút.”
Quay đầu lại giải thích với Nguyễn Tầm Tầm: “Đừng để ý đến nó, nó cứ như vậy đấy nhưng thật ra là như thế này, mấy năm qua ngành du lịch bùng nổ, Mi Ổ hấp dẫn thu hút một lượng lớn khách du lịch nhưng có vài căn nhà gỗ ảnh hưởng đến mỹ quan nên chính phủ đã chi ngân sách để cải tạo tất cả, làm bên ngoài xinh đẹp, chỉnh tề đồng nhất, có thể hấp dẫn nhiều du khách hơn.”
Mấy năm trước Bạch Cẩm Huy quả thật là không có tiền sửa chữa, mấy năm qua đã tiết kiệm được một số tiền để sửa lại nhưng mà bà nội sống chết không muốn, anh ta cũng hết cách, chỉ có thể tùy theo ý bà cụ.
“Tiểu Bạch về rồi à?”
Đang nói chuyện thì một cánh cửa gỗ “Cọt kẹt” mở ra, có người đứng khom lưng ở cửa.
Bạch Cẩm Huy trả lời một tiếng: “Bà nội, là cháu, cháu có vài người bạn đến, lúc trước bà đã gặp rồi.”
Mọi người đi lên trước, Đại Bao nói: “Bà nội, cháu là Đại Bao.”
Bà nội cười hòa ái, vuốt đầu Đại Bao: “Bà nhận ra cháu, nhận ra cháu, đầu lớn như vậy chính là cháu.”
Đại Bao cười hì hì.
Sau đó điểm qua từng người: “Đây là…. A Thịnh à?”
Từ Thịnh nhìn bà cụ giơ ngón tay cái lên.
“Cháu là….. Thời Nhất?”
Chu Thời Diệc hơi cúi người xuống, nói: “Trí nhớ của bà nội rất tốt.”
Tầm mắt bỗng nhiên dừng trên người Nguyễn Tầm Tầm.
Suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra được: “Đây là…..”
Nguyễn Tầm Tầm cười: “Bà nội, trước đây bà chưa từng gặp cháu.”
Bà nội trong nháy mắt cười, chỉ đầu Bạch Cẩm Huy: “Tên tiểu tử này, cuối cùng cũng thông suốt rồi, bà đã sớm nói con bé kia không được, người này được, người này bà thích.”
Bầu không khí trong nháy mắt rơi vào lúng túng.
Vẻ mặt Đại Bao ngơ ngác, dáng vẻ Từ Thịnh như không liên quan đến mình.
Miệng Nguyễn Tầm Tầm mở lớn đến mức có thể nuốt một quả trứng gà.
Bạch Cẩm Huy kéo kéo Chu Thời Diệc.
Cuối cùng người sau mở miệng: “Bà nội, cô ấy là bạn của cháu.”
Không biết sao, Nguyễn Tầm Tầm đột nhiên cảm thấy có hơi mất mát.
Tuy rằng bạn và bạn gái chỉ kém nhau một chữ nhưng vị trí lại khác nhau.
Chuyện bạn gái có thể làm, bạn lại không thể làm.
Bà nội: “Thật sao?”
………
Mọi người đi ra từ nhà Bạch Cẩm Huy, lái xe tới địa chỉ anh ta cho: khách sạn bình dân Vân Sam.
Tên nhà khách ở đây đều rất văn chương, cái gì mà Thời Quang Tiểu Trúc, Thanh Sam Lạc Thác các loại, khá phù hợp với cảnh vật xung quanh.
Đẩy cửa đi vào, cô gái vừa rồi ngồi ở sau quầy, trước mặt là một đôi tình nhân, cô gái ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, rất bình tĩnh, không nhiệt tình cũng không chào hỏi, làm như không quen biết.
Đôi tình nhân cầm thẻ phòng rời đi.
Đại Bao đi tới, cười hì hì: “Mỹ nữ, lại gặp rồi.”
Cô gái không nâng mí mắt lên: “Đầy rồi.”
Đại Bao ngay lập tức sững sờ:”Cái gì?”
Cô gái nhíu nhíu mày: “Tôi nói hôm nay phòng đầy rồi.”
“Ôi, cô vừa rồi còn giao một phòng, làm gì có chuyện đuổi người ra ngoài như vậy chứ?”
Đinh Vân Sam hoàn toàn không nể mặt, đặt toàn bộ thẻ phòng lên trên quầy: “Vậy tôi không kinh doanh nữa có được không?”
Bọn họ cuối cùng đã hiểu vì sao Tiểu Bạch không chịu đi với họ.
Quan hệ của hai người tệ như vậy?
Vậy sao Tiểu Bạch còn hi vọng để bọn họ ở lại nơi này của cô ấy?
Từ Thịnh không kiên nhẫn thúc giục: “Có mở phòng không? Không thì đổi chỗ.”
Định Vân Sam kiên định nói: “Không mở.”
Tất cả mọi người hiểu rồi, giữa Bạch Cẩm Huy và cô gái này nhất định có vấn đề.
Bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt.
Đinh Vân Sam gọi điện cho Bạch Cẩm Huy, nói: “Mau nói những người bạn này của anh đi đi, tôi không làm ăn với anh.”
Bạch Cẩm Huy: “Chân ở trên người họ, bọn họ thích đi đâu thì đi.”
Đinh Vân Sam hừ lạnh một tiếng: “Anh không sợ tôi chém họ sao?”
Bach Cẩm Huy dường như nở nụ cười: “Bọn họ không thiếu tiền.”
Đinh Vân Sam hít vào một hơi, cúp máy, cắn răng: “Được, 500 một phòng, ở hay không?”
Đại Bao: “Mẹ kiếp, cô ăn cướp à!”
Từ Thịnh nói: “Thật sự là dám chào giá, cơ sở vật chất chỗ này của cô có đủ đến mức 200 không?”
Chu Thời Diệc vểnh vểnh khóe miệng.
Đinh Vân Sam ném điện thoại: “Có ở hay không.”
Mọi người nhìn nhau một cái.
Phía sau bỗng có người vươn tay, đưa ra một tấm thẻ ngân hàng: “Ở, ba phòng.”
Ba người cùng quay đầu lại.
Nguyễn Tầm Tầm đưa tay nói: “Ba người các anh tự chia đi, hai người ở một phòng.”
Đinh Vân Sam nhìn ba người một cái, nói thầm: “Ba người đàn ông còn không sảng khoái bằng một người phụ nữ.”
Đại Bao còn chưa phản ứng lại.
Từ Thịnh mắng mẹ nó.
Nguyễn Tầm Tầm còn nói: “Chứng minh thư của tôi ở trong vali, lát nữa mang xuống cho cô có được không?”
“Được.”
Đinh Vân Sam đưa tay lấy thẻ ngân hàng.
Nhưng mà có người còn nhanh hơn đưa ra một tấm thẻ, nói: “Quét thẻ này.”
Đinh Vân Sam do dự một lúc, vẫn nhận lấy.
Chu Thời Diệc lấy lại thẻ rồi nhét vào trong tay Nguyễn Tầm Tâmf: “Em đúng là có tiền.”
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu, tiện tay kéo dây kéo vali nhét thẻ vào, giọng nói đều đều: “Tiền phòng tiền cơm lát nữa sẽ trả cho anh.”
Chu Thời Diệc: “Không cần.”
Đinh Vân Sam đưa thẻ phòng cho cô.
Cô nhận lấy, nhìn Chu Thời Diệc nở nụ cười, có hơi trào phúng: “Dùng tiền của anh sao? Tôi có quan hệ gì với anh?”
Nói xong rồi kéo vali lên lầu.
Chu Thời Diệc sững sờ tại chỗ, bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng.
Hai phòng còn lại cũng đã mở rồi, Đinh Vân Sam đưa thẻ phòng trong khó chịu: “Đây.”
Chu Thời Diệc cầm lấy thẻ phòng bên cạnh phòng của Nguyễn Tầm Tầm, không nói một lời lên lầu trước.
Đại Bao buồn bực nhận lấy: “Sao hôm nay phụ nữ đều tức giận như vậy?”
Từ Thịnh nhún vai: “Cậu quan tâm làm gì, cũng không phải phụ nữ của cậu, không một ai trong hai người họ có liên quan đến cậu cả.”
“Tớ nghĩ thôi không được à?!”
Từ Thịnh vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn anh ta đầy sâu xa: “Nghĩ cái gì? Người trên lầu? Hay là người dưới lầu?”
Đại Bao sững sờ, lập tức đỏ mặt: “Cậu đừng nói bậy! Đây đều là phụ nữ của anh em đấy!”
Bất kể là người trên lầu kia, hay là người dưới lầu này.
Từ Thịnh hừ lạnh một tiếng, chẳng muốn tiếp tục để ý anh ta.
………
Thật ra đây không được xem như là một khách sạn theo nghĩa thông thường, trái lại khá giống một căn nhà.
Có lẽ đây chính là đặc điểm của cổ trấn này.
Căn nhà có ba tầng, sảnh ở tầng một là nhà ăn, tầng hai và tầng ba có tổng cộng mười phòng.
Trang trí trong phòng quả thật rất tinh tế và ấm áp, phòng cô ở được phủ giấy dán tường màu hồng, nội thât đơn giản, không lộn xộn, có vẻ rất sạch sẽ.
Nhưng mà 500 một đêm, quả thật có hơi sư tử đại khai khẩu* rồi. (*: Hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.)
Nguyễn Tầm Tầm không lo được nhiều như vậy, quăng vali đi rồi ngã xuống giường nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa.
Điều duy nhất khiến Nguyễn Tầm Tầm không hài lòng chính là toàn bộ phòng ở đây đều được ngăn cách bằng ván gỗ, vì vậy mà hiệu quả cách âm không phải quá tốt.
Mà căn phòng của cô vừa vặn ở giữa, bên trái là Từ Thịnh và Đại Bao, bên phải là Chu Thời Diệc.
Ví dụ,
“A Thịnh, có phải là Tầm Tầm và Thời Nhất cãi nhau rồi không? Sao tớ thấy có hơi không bình thường?”
“Sao tớ biết được?”
“Chắc chắn là cãi nhau rồi.”
“Cậu bớt quan tâm chuyện vô bổ đi có được không? Ông đây ngủ một chút, lát nữa ăn cơm tối thì gọi tớ.”
Nguyễn Tầm Tầm nằm trên giường trợn tròn mắt nghe rõ ràng.
Bên phải của cô lại khá yên tĩnh, nhận hai cuộc gọi, còn là tiếng Anh, cô hoàn toàn nghe không hiểu.
Nguyễn Tầm Tầm chỉ ở lại trong phòng một lúc, sau đó đứng dậy xuống lầu.
Bởi vì là mùa ít khách du lịch, bây giờ khách ở trọ thật ra cũng không nhiều, ngoại trừ đôi tình nhân vừa rồi thì ở trong khách sạn Vân Sam chỉ có ba người họ, vì vậy mà trong khách sạn có hơi vắng vẻ.
Đinh Vân Sam ngồi sau quầy xem TV với một điếu thuốc trong tay.
Nguyễn Tầm Tầm đi tới gõ gõ mặt bàn: “Có rảnh không?”
Đinh Vân Sam ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi không quen nơi này, tôi muốn mua một chút đồ, có thể đi với tôi ra ngoài một chút không?”
Cô gái tắt máy tính, bóp tắt điếu thuốc, treo mấy thẻ phòng lên rồi nói: “Đi thôi.”
Nguyễn Tầm Tầm: “Cảm ơn.”
………..
Màn đêm dần dần buông xuống.
Ngõ hẻm được thắp sáng bằng đèn neon, dòng sông trong thị trấn nhỏ lặng lẽ chảy, bao quanh là những ngọn núi, những dãy nhà thấp tầng, cảnh vật yên tĩnh, có cảm giác như đang ở trong cõi tiên.
Nguyễn Tầm Tầm nói chuyện phiếm với cô gái: “Cô tên gì?”
“Đinh Vân Sam.”
“Người địa phương à?”
“Ừ, sinh ra lớn lên ở đây.”
“Cảnh vật ở đây rất tốt.”
Đinh Vân Sam tựa như khẽ cười một cái: “Cô muốn mua gì?”
Cô bật thốt lên: “Mua khăn và đồ dùng vệ sinh cá nhân.”
“Đi bên này.”
Đinh Vân Sam dẫn cô đi vào một con hẻm.
Con hẻm đó rất hẹp, rộng vừa hai người.
“Tôi biết ông chủ này, sẽ không chém cô đâu.”
Nguyễn Tầm Tầm muốn nói, vừa rồi cô còn chém chúng tôi, cười một cái, phất tay không để ý nói: “Không sao, một mình cô ở đây mở khách sạn à?”
“Ừ, thỉnh thoảng anh trai tôi sẽ đến trông giúp tôi.”
Hai người mua đồ xong rồi quay về.
“Trấn này có bao nhiêu người?”
“Trấn Thanh Phong khoảng 300 nhà, trấn Thạch Ổ khoảng 200 nhà, tổng cộng trên dưới 500 nhà.”
“Chia rõ ràng như thế sao?”
“Ban đầu tương đối đông, sau đó đã chia năm xẻ bảy, rất nhiều gia đình bị tách đi nơi khác rồi, chỉ còn lại hai trấn Thanh Phong và Thạch Ổ, mấy năm gần đây, hai trấn này vì vấn đề khai thác mà đã sớm bị phân tách ra rồi.”
Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng: “Vậy cô có biết người tên Trần Quảng Trung không?”
Đinh Vân Sam suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Nghe có vẻ quen nhưng nhất thời không nhớ ra được.”
Đôi mắt Nguyễn Tầm Tầm phát sáng: “Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ, khi nào nhớ ra thì nói với tôi là được.”
Lúc hai người quay về không đi theo đường cũ, Đinh Vân Sam dẫn cô đi qua môt con đường nhỏ, băng qua một cây cầu vòm bằng đá, người ở thưa thớt.
Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn đồng hồ: “Cũng chưa quá muộn mà sao lại vắng người như vậy?”
Đinh Vân Sam nói: “Không phải không có ai mà là không ai đi đường này cả.”
“Tại sao?”
Đinh Vân Sam chỉ chỉ dưới chân cầu: “Cây cầu này từng bị sụp.”
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ: “Tại sao?”
Cô ấy cười cười: “Công trình bã đậu, sau đó mọi người cũng không dám đi nữa.”
“Có ai bị thương không?”
“Có.”
Đinh Vân Sam bỗng nhiên cúi đầu, giọng nói thấp xuống: “Khi cây cầu này được xây xong đúng lúc vào mùa hè, vào lúc chạng vạng tất cả mọi người thích đứng ở đầu cầu hóng gió, chưa tới một tháng mà cầu đã bị sụp rồi, có rất nhiều người chết.
Nguyễn Tầm Tầm bỗng nhiên không biết nên nói gì, bầu trời tối đen như thể bị đè xuống, mây đen dày đặc.
Đinh Vân Sam dừng lại một chút: “Bố mẹ của Bạch Cẩm Huy, còn có em trai hai tuổi của anh ấy đều bị chôn dưới chân cầu, ba ngày ba đêm, chết đói.”
Nguyễn Tầm Tầm dường như có hơi hiểu ra, lại giống như không hiểu gì cả.
Trên mặt lạnh lẽo, Nguyễn Tầm Tầm giơ tay ra, trời mưa rồi.
Mới đầu là mưa lâm râm, tung bay trong gió, đây mới là mưa bụi Giang Nam, sau đó thi mưa dần lớn hơn, hạt mưa rơi xuông như chuỗi, tóc hai người ngay lập tức bị mưa thấm ướt.
Khách sạn đã ở phía trước không xa, hai người tăng nhanh bước chân chạy đi.
Đón gió lạnh, mưa trút xuống đầu, lạnh đến thấu xương.
Cuối cùng hai người cũng chạy vào khách sạn trong lúc mưa đang dần lớn lên.
Nguyễn Tầm Tầm còn chưa đứng vững thì đã bị một bóng người cao lớn cản đường đi, cô ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Chu Thời Diệc: “Em đi đâu vậy?”
Cô đi vòng qua người anh, bỏ lại hai chữ: “Mua đồ.”
Lúc đi ngang qua anh, Chu Thời Diệc giữ cô lại rôi kéo lên lầu.
Nguyễn Tầm Tầm đã mệt mỏi cả một ngày, vừa mới bị mưa xối ướt sũng, chẳng muốn giãy dụa, mặc kệ cho anh kéo đi.
Anh bước nhanh chân, thậm chí còn không xem xét người phía sau phải mất bao nhiêu bước để bắt kịp anh, Nguyễn Tầm Tầm bị anh nửa kéo nửa dắt tới cửa phòng.
Cô hất tay anh ra, móc ra thẻ phòng mở cửa.
Chân Chu Thời Diệc chặn cửa, từ trên cao nhìn xuống cô: “Không hiểu là em giận cái gì?”
Nguyễn Tầm Tầm mím môi: “Ai giận?”
Chu Thời Diệc thản nhiên nhìn cô: “Anh làm em giận à?”
“Không có.” Nguyễn Tầm Tầm nghiêng đầu đi, có hơi mất tự nhiên.
Chu Thời Diệc nhướn mày.
Thích một người có phải chính là như vậy không, trở nên cực kỳ nhạy cảm thận trọng, nhìn một cái là có thể biết được tâm tình đối phương có gì đó bất ổn. Lúc mình hờn dỗi thì ngôn ngữ, động tác trở nên cực kỳ sắc bén, chỉ lo đối phương không biết mình đang giận.
Mà khi đối phương thật sự nhận ra được tâm tình của mình thì lại lập tức phủ nhận, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Khi loại tâm tình mâu thuẫn chỉ sợ anh biết lại sợ anh không biết sinh sôi trong lòng,
Nguyễn Tầm Tầm mới hoàn toàn ý thức được,
Đúng, cô đã rơi vào tay giặc rồi.
Hơn nữa, tạm thời còn không muốn thoát ra.