Giấu Đi

Chương 98: 98: Chưa Mưa Đã Lo Sửa Nhà






Hai người ôm một lát rồi lại hôn nhau.
Son môi mà thợ trang điểm thoa cho Lâm Hòa Tây bị Du Trùng ăn sạch sẽ.

Lúc anh quay mặt qua khởi động xe, Lâm Hòa Tây còn nhìn thấy vết son môi mình cọ bên khóe miệng anh.
Cậu không nhịn được bật cười thành tiếng.

Du Trùng cũng nhanh chóng nhận ra, nhưng hai tay còn bận nắm vô lăng không hoạt động, anh vừa nhìn thẳng về phía trước vừa nói với cậu:
~ Khăn giấy trong ngăn kéo, lau hộ anh.
Lâm Hòa Tây cúi đầu kéo ngăn tủ phía trước, rút khăn giấy lau sạch mặt cho anh.

Cậu không đóng ngăn kéo ngay mà thuận tay lục đồ có trong đó.
Ngoại trừ một số đồ dùng hằng ngày, còn có mấy đĩa CD lót dưới cùng.
Cậu lấy những chiếc đĩa CD kia ra, phát hiện đa phần đều là CD Album có thể mua được trên thị trường, có một đĩa không in tên thông tin ca sĩ hay ca khúc.
Lâm Hòa Tây đặt chiếc đĩa không có thông tin kia về, thuận tay chọn chiếc đĩa nổi tiếng nhất để nghe.

Mấy giây sau, trong xe vang lên tiếng ca trong trẻo biến âm linh hoạt của nữ ca sĩ.
Cậu đặt những chiếc đĩa còn lại về chỗ cũ, vươn tay đặt bên khung cửa, chống đầu khẽ ngâm nga theo giai điệu.
Từ quán bar đến chỗ Du Trùng ở không xa, trong khoảng thời gian nghe được ba bốn bài hát, xe đã vào bãi đỗ của khu nhà.
Lâm Hòa Tây mặc áo khoác xuống xe, đi theo Du Trùng vào trong thang máy.
Đúng lúc thang máy vừa đến tầng hầm, bên trong không có ai.

Hai người bước vào trong, Du Trùng đứng gần chỗ phím bấm, Lâm Hòa Tây cúi đầu đứng sau anh nghịch điện thoại.
Thang máy dừng ở tầng một, cửa mở ra, có thêm người cùng khu bước vào.

Du Trùng lùi sát gần Lâm Hòa Tây, vươn tay ôm lấy đầu vai cậu.

Lâm Hòa Tây vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, không mấy để tâm.
Có hai người bước vào, trong đó một người nhận ra Du Trùng, vô thức nhìn người đứng cạnh anh.

Sau khi xác nhận người tóc dài mặc váy đích thị là nữ, cánh tay khoác trên vai cô gái cũng là của Du Trùng,
người kia trố mắt ngạc nhiên:
~ Du Trùng, anh không thích nữ cơ mà?
Du Trùng nhìn cô một cái, vẫn khoác vai Lâm Hòa Tây, không có ý định giải thích bất cứ điều gì.
Lâm Hòa Tây cúi đầu nghịch điện thoại chợt sững ngườ
âu nhận ra giọng người vừa hỏi.


Mới hai ngày trước thôi
đã nghe được giọng nói này ở ngoài phòng vệ sinh.
Cậu cảm thấy hơi bất ngờ vì Trang Nhất Hạ và Du Trùng sống trong cùng một tòa nhà.

Nhớ lại khi Du Trùng đính hôn, một đơn vị truyền thông mạng nào đó đã từng đăng tin Trang Nhất Hạ qua đêm ở nhà Du
Trùng, bấy giờ cũng hiểu rõ ngọn nguồn.
Mang theo chút tâm tư đùa cợt, cậu không ngẩng đầu nhìn Trang Nhất Hạ mà cất điện thoại trong tay đi, quay lưng về phía cô đồng thời vươn hai tay ôm cổ Du Trùng.

Vùi đầu vào hõm vai anh ra vẻ thân mật.
Du Trùng cũng phối hợp vươn tay đặt lên lưng cậu, ôm cậu vào lòng.
Vẻ mặt Trang Nhất Hạ vừa rối rắm vừa khinh thường:
~ Anh đã nói không quên được bạn trai cũ cơ mà? Thoắt cái đã có bạn gái mới có còn là đàn ông nữa không?
Bấy giờ Du Trùng mới bình tĩnh lên tiếng:
~ Tôi tìm bạn gái mới khi nào?
~ Đã ôm cả rồi còn nói không phải bạn gái lẽ nào...!- Trang Nhất Hạ nói được một nửa bỗng im bặt, tiếp đó giọng nói càng thêm căm phẫn - Tìm bạn giường thì lại càng đáng khinh hơn.
Du Trùng buồn cười, vươn tay vỗ vỗ lưng Lâm Hòa Tây:
~ Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa.
Lúc này Lâm Hòa Tây mới lùi ra khỏi người Du Trùng, ngẩng mặt lên khẽ cười với Trang Nhất Hạ:
~ Chào cô Trang, mình gặp nhau nữa rồi.
Nhận ra giọng nói của cậu, mặt Trang Nhất Hạ cứng đờ, một lát sau cô mới phẫn nộ lên tiếng:
~ Hai người biết cách chơi ghê nhỉ.
Du Trùng nghe được không ít thông tin từ lời Lâm Hòa Tây, anh liếc mắt nhìn cậu, hỏi:
~ Hai người từng gặp nhau à?
~ Từng gặp ở show thời trang.

- Trang Nhất Hạ đắc ý hếch cằm - Nói ra thì chuyện anh và Lâm Hòa Tây quay lại được với nhau cũng nên cảm ơn tôi mới đúng.
Du Trùng làm ngơ với lời tranh công của cô, giải thích với Lâm Hòa Tây:
~ Lời cô ấy nói đều không thể tin.

Anh với cô ấy đính hôn chỉ vì hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô ấy không thích đàn ông.
Nghe vậy, Lâm Hòa Tây khá ngạc nhiên.

Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi mà Trang Nhất Hạ đang cầm tay, sắc mặt cậu dần dần khôi phục bình thường:
~ Em biết mà.

Nhưng cô ấy nói không sai, đáng lẽ ra em nên cảm ơn cô ấy.
Nghe vậy, Trang Nhất Hạ xua tay:

~ Không cần anh cảm ơn, tôi chỉ muốn nghe chính miệng Du Trùng nói cảm ơn mà thôi.
Dường như đang nghĩ đến hình ảnh không mấy tốt đẹp, khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng vặn vẹo.
~ Khoảng thời gian tôi và anh ấy đính hôn, anh ấy còn không cho tôi vào cửa chính.

Thậm chí còn xúi giục chó và mèo trong nhà gác cửa thay cho mình.
Nhận được lời tố cáo của cô, sắc mặt Du Trùng chẳng mảy may thay đổi, ngược lại còn cụp mi, hồn nhiên vươn tay kéo chặt áo khoác Lâm Hòa Tây mặc bên ngoài váy.

Che kín xương quai xanh và phần trên
ngực lộ ra bên ngoài.
Cảm thấy hành vi của đối phương đang nhắm vào mình, Trang Nhất Hạ bïu môi:
~ Tôi đâu có thích đàn ông.
Du Trùng thản nhiên liếc nhìn cô:
~ Bây giờ cậu ấy đang mặc đồ nữ.
Trang Nhất Hạ cứng họng, giơ bàn tay đang nắm chặt tay bạn gái mình lên, cắn răng cường điệu:
~ Tôi có bạn gái rồi.
Du Trùng lạnh lùng nhắc nhở:
~ Đến tầng của cô rồi kìa.
Vừa dứt lời, cửa thang máy vang lên âm thanh nhắc nhở.

Trang Nhất Hạ hừ một tiếng, kéo bạn gái đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Cửa thang máy từ từ khép vào, Du Trùng hài lòng dời mắt, quay đầu phát hiện Lâm Hòa Tây vẫn nhìn ra ngoài cửa thang máy.
Du Trùng không muốn cậu tiếp xúc quá nhiều với Trang Nhất Hạ, anh bóp mặt cậu quay sang với vẻ không vui:
~ Người ta đi rồi em còn nhìn gì nữa?
Nghe vậy, Lâm Hòa Tây tỏ ra hứng thú:
~ Em cảm thấy cô ấy khá dễ thương.
~ Cô ấy từng khoác tay anh, từng ăn cơm cùng anh trong lễ tình nhân, còn trao nhẫn đính hôn với anh.

- Du Trùng lần lượt đếm từng hành động cùng Trang Nhất Hạ, chậm rãi híp mắt - Bây giờ em có còn cảm
thấy cô ấy rất dễ thương nữa không?
Đối diện với ánh mắt âm trầm nguy hiểm, Lâm Hòa Tây chậm rãi chớp mắt.
Cậu không hề nghỉ ngờ, nếu bây giờ mình gật đầu nói đúng, có lẽ Du Trùng sẽ không cho cậu vào cửa mà xử lý cậu ngay ở bên ngoài.
Lâm Hòa Tây ngẩng mặt tươi cười:
~ Chuyện này à...
Liếc thấy số trên thang máy đã sắp nhảy tới tầng Du Trùng ở, cậu đột ngột chuyển đề t
~ Khóa điện tử nhà anh là bao nhiêu đấy?

Du Trùng tỉnh bơ:
~ Đừng chuyển đề tài.
Lâm Hòa Tây nói:
~ Chúng ta dùng đáp án trao đổi đi.

Anh nói với em mật mã khóa điện tử nhà anh, em mới trả lời.
Du Trùng vui vẻ đồng ý, nói ra một dãy số.
Lâm Hòa Tây nghiêm túc gật đầu, chậm rãi trả lời trong tiếng báo mở cửa vang lên:
~ Bây giờ em cảm thấy...
Cửa thang máy hoàn toàn mở ra.
Lâm Hòa Tây làm như không có chuyện gì, đi đến bên cửa mới bỏ lại một câu “vẫn dễ thương”.

Cậu phì cười nhấc chân chạy ra ngoài cửa, đồng thời cũng thuận lợi mở cửa nhà trước khi Du Trùng đuổi đến nơi.
Lâm Hòa Tây cảm mặt chạy vào trong phòng, không ngờ đụng phải Alaska nghe thấy tiếng động chạy như bay đến đây.

Cậu giật mình, vội vàng phanh xe.

Alaska không quan tâm đến thể trọng của mình, lao
vào trong lòng cậu như mấy năm trước.
Cậu ôm chú chó trong lòng ngã về phía sau.
May sao không ngã hẳn xuống đất mà ngồi vào mu bàn chân Du Trùng, lưng đập thẳng vào cảng chân rắn chắc của anh.
Tự biết mình gây họa, Alaska nhảy ra khỏi lòng Lâm Hòa Tây, ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh.
Du Trùng mở đèn trong nhà, khẽ cong gối, nhấc mũi chân, cúi người vươn tay túm cổ áo kéo cậu khỏi mu bàn chân mình, đẩy cậu đứng thẳng cạnh chiếc tủ gần đó.

Sau đó mới xoay người đóng cửa chính, áp
sát cậu vào tủ, hôn lên.
Cả quá trình đều liền mạch lưu loát.
Lâm Hòa Tây vừa bận đáp lại nụ hôn của anh, vừa liếc mắt tìm kiếm sự tồn tại của Alaska.
Chỉ thấy Alaska vẫn ngồi yên dưới đất, tò mò nghiêng đầu nhìn Du Trùng và cậu không chớp mắt.
Chú mèo cam trong nhà cũng chạy tới ngồi xổm bên cạnh nó từ khi nào, dáng ngồi y hệt Alaska, nghiêng đầu đánh giá hành vi của cậu và Du Trùng.
Cậu vươn tay đẩy Du Trùng ra, ra hiệu anh nhìn một chó một mèo dưới đất.
Du Trùng quay đầu nhìn theo tầm mắt cậu, khi thấy rõ Alaska và mèo cam ngồi ngay ngắn ở đó, anh khẽ bật cười, kéo cổ tay Lâm Hòa Tây lên phòng ngủ tầng hai.
Phía sau hai người, Cơm Nắm và Sushi cũng lặng lẽ theo đuôi.
Hai người bước vào phòng ngủ tối tăm, Du Trùng bật công tắc đèn trên tường, rũ mắt nhìn thấy một chó một mèo ngồi xổm trước cửa, ló đầu vào đầy tò mò.

Anh lạnh lùng đẩy hai vật xù xù trước mắt ra
ngoài, khóa cửa từ bên trong như đề phòng đứa trẻ không hiểu chuyện.
Cùng lúc ấy, phía sau truyền tới tiếng động khe khẽ.
Du Trùng xoay người, thấy Lâm Hòa Tây đã tự giác trèo lên giường ngồi, đồng thời cởi áo khoác ra, gạt mái tóc dài qua một bên, để lộ tấm lưng nõn nà.
Mắt Du Trùng sầm xuống, bước tới quỳ bên giường, ngón tay mảnh khẳnh nhấc dây váy mỏng manh của Lâm Hòa Tây lên.
Lâm Hòa Tây quay đầu, ngửa mặt nhìn anh, chậm rãi nói:
~ Hình như váy hơi chật, em không cởi xuống được.
Nghe vậy, Du Trùng từ từ nhướng mày:

~ Muốn anh cởi giúp em à?
Lâm Hòa Tây híp mắt, hỏi ngược đầy mờ ám:
~ Lẽ nào anh không muốn?
Hầu kết Du Trùng cuộn lên xuống, giọng khàn khàn:
~ Yêu cầu giúp đỡ cũng cần phải tỏ thái độ trước đã.
~ Nói cũng đúng.

- Lâm Hòa Tây suy nghĩ rồi gật đầu.
Cậu chuyển tư thế ngồi sang quỳ, đưa tay vào váy ngay trước mặt đối phương, kéo chiếc quần ngắn màu đen xuống.

Ngón tay ngoắc chiếc quần thuận tay quăng xuống dưới giường.
Cậu ngước mắt lên, trong mắt sóng sánh ý cười:
~ Như vậy đã đủ thành ý chưa?
Du Trùng không trả lời, ấn cậu xuống giường, bàn tay mò vào trong váy.
Ngay sau đó anh khẽ dừng động tác, đáy mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
Lâm Hòa Tây nằm trên giường bật cười thành tiếng, nhấc váy lên giải thích:
~ Thứ em vừa cởi gọi là quần leggings, đồ con gái nhất định phải mặc khi mặc váy.
Ánh mắt Du Trùng từ quần lót của cậu di chuyển lên trên, nhìn chằm chằm gương mặt cậu, cảm xúc trong mắt khó nói thành lời.
Lâm Hòa Tây sững người, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác không ổn.
Nhân lúc cậu thất thần, Du Trùng vươn tay nắm lấy quần lót cậu, cánh tay khỏe mạnh dùng sức kéo mạnh chiếc quần từ đùi xuống.
Lâm Hòa Tây không rảnh bận tâm quần vải mỏng manh treo trên đầu ngón chân, chỉ vô thức khép chặt đùi.
Không ngờ Du Trùng chỉ đang dương đông kích tây, lấy quần lót của cậu ngụy trang.
Lâm Hòa Tây đang tập trung nhìn váy cảm thấy đầu vai và ngực lành lạnh.

Cậu khó tin cúi đầu xuống, nhìn thấy dây váy của mình đã bị Du Trùng kéo xuống cánh tay.
Cậu gần như bị lột sạch sẽ còn Du Trùng vẫn ăn mặc chỉnh tề.
Lâm Hòa Tây nắm thời cơ sờ dây lưng Du Trùng, nhưng đây chính là điều Du Trùng mong muốn.
Sau âm thanh lách cách, nệm giường phát ra tiếng chấn động nho nhỏ.

Lâm Hòa Tây ngã trên giường lớn mềm mại
ng thở dốc lồng nhau dần vang lên, kèm theo tiếng nói đứt quãng.
Lâm Hòa Tây bám vào vai Du Trùng hỏi:
~ Đã mua đồ chưa?
Du Trùng bớt thời gian trả lời:
~ Mua rồi.
Lâm Hòa Tây ngạc nhiên:
~ Mua khi nào?
Du Trùng lời ít ý nhiều:
~ Ngay sau hôm gặp lại em ở khách sạn.
Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn trần nhà, im lặng hồi lâu.
Cát: Chưa mưa nên mới cần áo mưa đó =))