Giấu Đi

Chương 51: Như ở trong mộng mới tỉnh lại




Trở lại phòng thuê, Lâm Hòa Tây kêu đồ ăn bên ngoài, sau đó mở giấy vẽ đặt trêи bàn trong phòng khách, đối chiếu hình trong điện thoại di động, bắt đầu vẽ phác họa bản nháp.

Sau khi bên ngoài đưa đồ ăn tới, hắn vội vã ăn cơm xong, lại cầm bút lên vẽ.

Cho đến khi hai tiếng đồng hồ trôi qua, hắn mới nhớ phải đi tắm.

Hắn ra ban công lấy khăn lông và qυầи ɭót, ngoài cửa sổ truyền tới từng đợt sấm muộn, mưa dày đặc đập vào cửa kính, phát ra tiếng dồn dập mà rõ ràng.

Gỡ khăn và qυầи ɭót xuống, Lâm Hòa Tây cúi đầu nhìn vào đêm tối. Ngoài cửa sổ, mưa chẳng những không có xu hướng dừng lại, ngược lại càng to hơn so với mấy tiếng trước.

Hắn rời khỏi ban công, không vào tủ quần áo lấy áo ngủ quần ngủ, mà đi thẳng vào nhà tắm.

Phòng chỉ có mình hắn ở, Lâm Hòa Tây từ trước tới giờ tương đối tùy tiện.

Phòng tắm trong phòng thuê không lớn lắm, Lâm Hòa Tây để đồ trong tay xuống, giơ tay cởi quần áo ra, cuối cùng xoay người lại cởi qυầи ɭót.

Lúc nhấc chân đầu ngón tay không giữ vững, qυầи ɭót rơi từ trêи đầu gối xuống sàn nhà trong phòng tắm.

Lâm Hòa Tây xoay người lại nhặt.

Tầm mắt chợt tối sầm xuống, trong nháy mắt toàn bộ thế giới yên tĩnh lại, chỉ có tiếng sấm sét ngoài cửa sổ là có thể nghe rõ ràng.

Lâm Hòa Tây khẽ sửng sốt, dựa vào trí nhớ nhặt qυầи ɭót lên, ngẩng đầu nhìn máy nước nóng trêи tường hình như đã tắt đèn.

Hai giây sau, hắn mới kịp phản ứng. Chắc không phải đèn trong phòng tắm bị hư, mà là cả trong phòng cũng bị cúp điện.

Giơ tay kéo khăn quây ngang hông, Lâm Hòa Tây sờ soạng mở cửa, đi ra sofa trong phòng khách tìm điện thoại.

Còn chưa tìm được điện thoại, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Cả tiểu khu toàn hộ gia đình, hắn cũng chỉ biết mỗi Du Trọng. Thời điểm này người tới gõ cửa, ngoài Du Trọng chắc không có ai khác.

Chẳng qua biết đối phương lâu như vậy, Du Trọng chưa bao giờ xuống lầu tìm hắn.

Lâm Hòa Tây có chút không xác định, chậm rãi di chuyển bước chân ra mở cửa.

Trong hành lang cũng tối um, thấy hắn trực tiếp mở cửa, Du Trọng đứng trong bóng đêm nhướng mày hỏi: “Cậu không hỏi người gõ cửa là ai, cứ trực tiếp mở cửa thế à?”

Lâm Hòa Tây cong môi: “Tôi biết là cậu mà.”

Du Trọng nói: “Nếu như không phải tôi thì sao?”

“Tôi cũng đâu phải con gái tay trói gà không chặt. Hơn nữa,” Lâm Hòa Tây lơ đễnh, “Người đàn ông xa lạ có mục đích không trong sáng sẽ chỉ gõ cửa phái nữ sống một mình.”

Giọng Du Trọng hơi trầm xuống: “Kẻ cướp đột nhập vào nhà thích nhất là gõ cửa những học sinh sống một mình.” Cậu dừng lại một chút, lại cố ý bổ sung một cậu: “Chẳng phân biệt giới tính.”

Lâm Hòa Tây dở khóc dở cười, thuận miệng nhượng bộ: “Lần sau tôi nhất định sẽ nhớ hỏi trước khi mở cửa.”



Quả nhiên Du Trọng không nói thêm gì nữa.

Lâm Hòa Tây chuyển đề tài: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Du Trọng đứng cạnh cửa, vẻ mặt chìm trong bóng tối không nhìn rõ, trong giọng nói lại nghe ra có sự bất mãn mơ hồ: “Không có chuyện thì không thể tìm cậu à.”

Lâm Hòa Tây nghe vậy, cong môi cười: “Có thể chứ, tất nhiên có thể. Chỉ là,” đột nhiên hắn xoay chuyển, giọng vô tôi và thành khẩn. “Tôi quen biết cậu lâu như vậy, chưa bao giờ thấy cậu xuống lầu tìm tôi.”

Dừng một lát, Du Trọng mở miệng nói: “Tới tìm cậu mượn ít đồ.”

Lâm Hòa Tây lộ vẻ đã hiểu: “Muốn mượn gì?”

Du Trọng nói: “Mượn chất tẩy rửa.”

“Chất tẩy rửa?” Lâm Hòa Tây ngẩn người, “Không có chất tẩy rửa, nhưng có nước rửa tay.”

Du Trọng gật đầu một cái: “Nước rửa tay cũng được.”

Giọng đối phương vô cùng tùy ý, nghe thế nào cũng không giống thật lòng tới mượn đồ. Lâm Hòa Tây vừa sửng sốt, không nhịn được mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Giọng Du Trọng vang lên thúc giục hắn một câu.

Nghĩ ngợi hai giây, Lâm Hòa Tây không tiếp tục truy hỏi tới cùng nữa, xoay người đi lấy nước rửa tay cho đối phương.

Lúc nhấc chân không biết giẫm phải cái gì trêи sàn nhà, hắn lảo đảo không vững, đầu gối đụng vào giá giày bên cạnh, cả người trực tiếp ngã xuống sàn.

Du Trọng kịp thời bước vào trong cửa, đưa tay nâng eo hắn, để hắn dựa vào ngực mình đứng vững, nhưng không kịp đỡ giá giày lung lay.

Giày rơi liên tiếp xuống bên chân, Du Trọng tựa như không nghe thấy, đầy trong đầu đều là cảm xúc trơn nhẵn hơi lạnh trong lòng bàn tay mình.

Rất nhanh ý thức được điều gì, giọng cậu căng thẳng khó mà phát hiện: “Cậu không mặc quần áo?”

Lâm Hòa Tây cũng lấy lại tinh thần, buông cánh tay nắm tay cậu ra, hậm hực giải thích: “Trước khi bị cúp điện thì đang chuẩn bị tắm.”

Du Trọng đẩy hắn trong ngực mình ra ngoài, ý bảo hắn đi vào.

Bằng vào cảm giác nhấc chân bước qua giày trêи sần nhà, Lâm Hòa Tây chậm rãi đi vào phòng khách, sau đó dừng trước sofa, cúi người vươn tay, tiếp tục lục lọi trêи sofa.

Du Trọng theo sau lưng hắn đi vào: “Cậu tìm gì?”

Lâm Hòa Tây không tập trung đáp: “Bị cúp điện tối quá, tôi lấy di động bật đèn –“

Du Trọng chợt lên tiếng cắt ngang hắn, trong lời nói ẩn chưa sự nóng nảy không dễ phát hiện: “Đừng tìm.”

Động tác lục lọi dừng lại, Lâm Hòa Tây từ trước sofa đứng thẳng người lên, “Tôi tìm được rồi.”



Nói xong, muốn bật đèn pin trêи điện thoại di động.

Tốc độ Du Trọng cực nhanh bước lên, cau mày giành lấy điện thoại trong tay hắn.

Lâm Hòa Tây theo bản năng lùi về sau né tránh, chân sau đụng vào đế sofa, theo quán tính bị ngã ngồi xuống sofa.

Hắn vẫn cầm điện thoại không thả, lôi luôn cả Du Trọng cũng đang cầm điện thoại của hắn không thả nhào xuống sofa.

Người sau vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể thả điện thoại xuống chống bên người Lâm Hòa Tây trêи sofa, dùng tư thế này để giữ vững thân thể của mình.

Nhưng tầm nhìn vô cùng tối, lòng bàn tay Du Trọng ấn xuống sofa thất bại, trong nháy mắt thân thể mất thăng bằng, đè cả Lâm Hòa Tây xuống sofa.

Hai người đều khựng lại, nhưng mãi không có bất kỳ động tác nào.

Im lặng trôi qua hồi lâu, Lâm Hòa Tây mở miệng hỏi đầu tiên: “Cậu lấy điện thoại tôi làm gì?”

Giọng Du Trọng hơi buồn bực nhanh chóng vang lên bên tai: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu đừng bật đèn.”

Lâm Hòa Tây sửng sốt, “Tại sao không bật đèn?”

Giọng đối phương trầm xuống cực kỳ rõ ràng: “Lâm Hòa Tây, bản thân cậu không mặc quần áo, còn phải hỏi ngược tôi à?”

Hiểu được ý tứ trong lời đối phương nói, Lâm Hòa Tây khẽ bật cười.

Bị hắn cười làm tức giận, Du Trọng không nhịn được duỗi tay đè bờ vai run run của hắn: “Cậu cười cái gì?”

Giống như không kiềm chế được, tiếng cười Lâm Hòa Tây càng lớn dần, từng chữ đứt quãng từ trong miệng thốt ra: “Cậu cho rằng tôi không mặc gì hết à?”

Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Du Trọng chuyển qua giơ tay bịt miệng hắn.

Không kịp ngậm miệng, đôi môi Lâm Hòa Tây dán lên lòng bàn tay ấm áp của đối phương, ma xui quỷ khiến thế nào lại hôn xuống lòng bàn tay Du Trọng một cái.

Cảm xúc mềm mại ướt át lưu lại trong lòng bản mãi không tan đi, bầu không khí im lặng lại lần nữa tới trong bóng tối, trong lòng phảng phất như có thứ gì đó ngủ đông ở ẩn đã lâu, mượn đêm đen tối mịt che giấu, mọc lên um tùm như cỏ dại không chút kiêng kị.

Du Trọng thả tay bịt miệng Lâm Hòa Tây ra, ngón tay không nhẹ không nặng lau qua bờ môi hắn, sau đó dọc theo khóe môi hắn đi xuống dưới, ấn chặt cằm hắn.

Lâm Hòa Tây giương mắt nhìn trong bóng tối, đôi mắt trong veo nhìn đối phương.

Một tay để bên mặt hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm bờ môi hắn, Du Trọng chậm rãi cúi đầu.

Nhận ra hô hấp của đối phương càng lúc càng gần, Lâm Hòa Tây vẫn trợn tròn mắt không nhúc nhích, mà lại tựa như lo lắng kinh động tới gì đó, theo bản năng nín thở.

Đôi môi nóng bỏng ẩm ướt rơi xuống môi hắn, tay Du Trọng đặt dưới cằm hắn bỗng tăng lực, đôi môi từ từ phủ lên –

Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống đất rất rõ ràng.

Hai người chợt dừng động tác, sau đó như ở trong mộng mới tỉnh lại.