Nữ Hoàng
Thiên Anh và Lam đi đến trưa thì quay
trở ra cùng hai người thanh niên khoảng 30 tuổi khác. Một trong hai
người họ thậm chí còn đầy vết rách trên quần áo và có vài vết cào trên
mặt nhìn rất đáng sợ. Họ chính là An và Tú, hai người đã đi tìm bầy voọc trước đó. Thấy Hương đang vui vẻ làm việc cùng Hạ Chi và Nguyên, Thiên
Anh thầm thở phào trong lòng. Anh còn lo lắng Hương sẽ giận mình vì vừa
lên tới đây anh đã lại bỏ cô đi làm việc khác, nhưng nhìn thần sắc Hương có vẻ cô rất thích thú với nơi này.
-Thế nào rồi?- Nguyên là người đầu tiên phát hiện ra anh, hỏi ngay.
-Cũng tạm ổn rồi, nhưng ăn xong tớ phải vào rừng một chuyến nữa.
-Chưa xong à anh?- Hương hỏi tiếp.
-Con đầu đàn biến mất, hình như nó bị thương và rời khỏi đàn rồi. Anh phải đi tìm nó.- Thiên Anh gật đầu lo lắng nói.
-Bọn em sẽ đi tìm cùng anh.- Hương mỉm cười- Chắc một con sẽ không gây nguy hiểm gì đâu, đúng không?
-Ừ, nhưng…
-Không sao đâu, cứ cho họ đi cùng cũng
được.- Anh Hải từ đâu tiến vào nói.- Bọn anh cũng phải chia người ra đi
tìm Nữ Hoàng nên em cũng cần có người đi cùng hỗ trợ. Càng có nhiều nhóm đi càng tốt. Nhưng nếu ai không thông thuộc đi rừng thì tốt nhất nên ở
nhà, vì sẽ rất khổ đấy. Anh báo trước như thế để mà liệu.
-Dạ…- Hạ Chi đáp ngay, với anh đội
trưởng của đội kiểm lâm, kiêm phó ban nghiên cứu của khu nghiên cứu sinh quyển này cô vô cùng quen thuộc.
-Cứ thế nhé, chuẩn bị cẩn thận đấy.- Anh cười xoa tóc cô- Bây giờ tất cả đi ăn cơm đi. Ai không ăn đủ ba bát cơm là không được đi đâu, rõ chưa?
Anh Hải đi rồi, Nguyên kéo tay Chi nói:
-Em đúng là ham vui. Đến lúc mỏi chân đừng bắt anh cõng đấy nhé!
-Hả? Chứ lúc lên đây ai cứ bám vào vai em bắt kéo lên?- Chi trợn tròn mắt hỏi lại.
-Đấy là anh thử em chút thôi. Anh mà lại yếu hơn em sao.
-Anh yếu hơn em là cái chắc.- Hạ Chi bĩu môi.
-Cứ thử xem.- Nguyên cười một cách xấu xa rồi lại hạ nhỏ giọng- Đợi về đến khách sạn mình thử xem ai khỏe hơn nhé!
Rồi anh cười và nhảy tránh xa ra trước
khi bị Chi cho ăn đòn như mọi lần. Anh cũng nếm quá nhiều đau khổ từ cô
gái bé hạt tiêu này rồi nên cũng không quá khó khăn để tránh bị ăn đòn
nữa.
-Anh dám tránh à?- Hạ Chi trợn mắt và đuổi theo Nguyên chạy ra khỏi phòng khiến cho Thiên Anh ở phía sau chỉ biết lắc đầu cười.
Sau khi ăn trưa, mọi người lại bắt đầu vào rừng, mục tiêu lần này là đi tìm con voọc Nữ Hoàng.
Đối với cán bộ của khu nghiên cứu sinh
quyển rừng quốc gia Cát Bà thì mất đi một cá thể động vật hoặc thực vật
nào đó cũng khiến cho họ cảm thấy như bị ai cầm dao cắt đi một miếng
thịt, cảm giác vô cùng đau đớn. Họ bảo vệ nó không chỉ như bảo vệ tài
sản của quốc gia, mà còn bảo vệ và chăm sóc chúng như chính con cái của
họ vậy. Khó có ai có thể hiểu được tình cảm của một cán bộ trong khu
nghiên cứu với từng tấc rừng, với thiên nhiên ở nơi này. Họ từ bỏ những
phòng nghiên cứu đầy đủ tiện nghi ở thành phố, chấp nhận ăn gió nằm
sương ngày qua ngày ở đây, bốn mặt chỉ có rừng, có núi, có gió biển, có
bão lớn. Họ cùng chia sẻ những nỗi đau khi tận mắt chứng kiến một con
vật nào đó qua đời, bị thương do bẫy, so súng đạn của thợ săn trộm. Họ
cùng nhau trải qua những phút giây vui sướng khi nhìn thấy một cá thể
nào đó mới được sinh ra, nhìn thấy một cái mầm non nho nhỏ vừa mới nhú
từ gốc hay hạt một loài cây quý trong vườn.
Nhìn mọi người đã sẵn sàng trong hành
trang đi rừng, Thiên Anh khẽ gật đầu rồi cúi xuống vuốt ve bộ lông đỏ
rực như lửa của Đại Tướng Quân, nói:
-Đi, Đại Tướng Quân, đi tìm Nữ Hoàng của chúng ta.
Con chó hiểu ý sủa lên mấy tiếng rồi con mình chạy vọt lên phía trước, tiến vào trong rừng.
Khi mọi người tiến vào rừng, Thiên Anh
đã cấp cho mọi người mỗi người một bộ đồ thường dùng để đi rừng của Kiểm lâm. Hương đi sau anh, Hạ Chi đi tiếp theo và Nguyên đi cuối cùng trong đoàn. Đi được chừng ba mươi phút, Nguyên kêu lên:
-Chúng ta cứ đi không mục tiêu thế này sao?
-Thì đang đi tìm mà.- Hạ Chi trả lời ngay.
-Nhìn anh mặc bộ đồ này kì cục lắm không?- Nguyên cười hỏi.
Hạ Chi quay lại nhìn một hồi lâu rồi gật gù:
-Rất phong độ. Rất đẹp trai. Em nghĩ anh nên xin vào làm kiểm lâm hoặc nên đi bộ đội thì hơn đấy.
-Nhưng đôi giầy cao su này đi khó chịu quá.- Nguyên nhăn nhó.
-Nguyên tắc đi rừng như sau. Mang càng
nhẹ càng tốt, nên mặc quần áo dã ngoại của quân đội, đi giầy cao su, tất chống vắt. Nếu trời khô ráo chúng ta sẽ đi giầy, còn trời mưa thì nên
dùng dép cho đỡ trơn. Đồ dùng cần thiết là la bàn, bật lửa, dao, gậy,
thuốc men, võng hoặc túi ngủ, quần áo ấm, áo mưa, nước sâm, đèn pin,
thức ăn. Nên chỉ đi trong rừng lúc ban ngày bởi vì buổi tối nếu không
cẩn thận rất dễ gặp thú dữ, rắn rết. Khi di chuyển, nên nói chuyện ít để giữ sức, và phải dẫm chân thật chắc để tránh bị trơn trượt.- Hạ Chi nói một thôi một hồi.
-Ha ha, cô bé này học đâu ra bài này thế?- Thiên Anh đi ở phía trước cười vang, quay lại hỏi.
-Em không biết, ở trong đầu hình như đã có sẵn.- Hạ Chi nhún vai.- Hình như em lại vừa nhớ ra thêm một chút.
-Chắc trước đây Thanh Lâm cũng kéo em đi khá nhiều nơi đấy, thấy kĩ năng đi rừng không tồi lắm. Võng, túi ngủ,
đèn pin, la bàn thì chỉ dùng cho đi đường dài trong nhiều ngày, ở những
nơi mình chưa bao giờ đi qua hoặc rộng lớn thôi. Còn rừng Cát Bà này mặc dù không phải là nhỏ, nhưng anh đi cũng thuộc gần hết đường rồi nên
không cần lo lắng việc chúng ta sẽ bị lạc. Dù có tìm được Nữ Hoàng hay
không thì chúng ta cũng trở về trước khi trời tối. Bọn anh đã phân công
rõ nhiệm vụ, khu vực tìm kiếm của chúng ta là đi về hướng đông, phía mấy vách đá nhìn ra biển thôi. Đó cũng là địa phận kiếm ăn của bầy voọc đầu vàng này.
-Có khi nào gặp hổ không?- Nguyên hỏi tiếp.
-Hổ hả?- Thiên Anh cười- Khu vực này là
khu vực sâu nhất và cấm hoàn toàn sự xâm nhập của con người nên cũng có
một vài cá thể hổ đấy. Chỉ có điều bọn tớ cũng chưa biết chắc là có mấy
con thôi.
Đôi đồng tử của Nguyên co rúm lại, anh hỏi tiếp:
-Thế nếu gặp hổ thì làm thế nào?
-Thế này này.
Hạ Chi vừa nói vừa rút con dao nhỏ ra giơ trước mặt, mũi dao chĩa thẳng lên trả lời anh.
-Nghe có vẻ như đang khiêu khích nó «Mày có ngon thì cứ tới đây, tao thịt.» ấy nhỉ?- Nguyên không tin hỏi.
-Đúng thế, đó chính là bài mà dân đi
rừng chuyên nghiệp bày cho nhau. Nếu gặp hổ tớ cũng sẽ thử làm thế.-
Thiên Anh cười vang- Nhưng cậu yên tâm đi, hổ sợ con người, nó cũng
không tùy tiện tấn công nếu chúng ta không trêu chọc nó.
-Ai mà biết chứ.- Nguyên rụt cổ nói.
-Cậu đi bên cạnh võ lâm cao thủ mà còn
sợ à?- Thiên Anh hạ giọng châm chọc- Nếu hổ xuất hiện cậu cứ núp sau
lưng Hạ Chi ấy. Con hổ mà ăn một cước của Chi có khi rụng cả hàm răng,
làm sao dám ăn thịt ai nữa.
-Bác sĩ không được trêu em.- Hạ Chi hét lên.
-Xì, cô ấy không quẳng tớ ra trước cho lão hổ xơi để chạy thoát thân cũng là may lắm rồi ấy chứ.- Nguyên bĩu môi.
-Các anh xấu tính, toàn trêu em.- Hạ Chi dậm chân giận dỗi, dừng lại không đi nữa.
-Ha ha, chọc giận em đúng là thật vui.- Nguyên vỗ lên vai cô cười- Thôi đi đi, rắn nó thích cắn người đi một mình lắm đấy.
-Á… đợi em…
Hạ Chi hét lên và lại vượt lên trước
Nguyên. Thứ Chi sợ nhất trên đời này chính là rắn. Dù chỉ là một con rắn nước cũng đủ làm cho cô xanh mày xanh mặt lại rồi. Mọi người lại vì thế được thêm một trận cười nữa.
Một giờ sau, Đại Tướng Quân vẫn vừa đi
vừa hít hơi tìm dấu vết. Tiếng sóng biển đã nghe gần hơn, hiển nhiên mọi người sắp đi tới biển.
Hai giờ sau, khi tiếng sóng ì oạp vỗ vào vách đá trở nên vô cùng rõ ràng thì Đại Tướng Quân cuối cùng cũng có
phản ứng. Nó sủa lên một tiếng thật lớn rồi vọt lên phía trước.
-Mọi người đi nhanh, hình như nó thấy dấu vết rồi.- Thiên Anh mừng rỡ, mặc kệ sự mệt nhọc, lập tức rảo bước đi nhanh hơn.
Ba người phía sau đi không ngừng nghỉ suốt hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này cũng chẳng còn chút sức nào mà nói nữa.
Đi đến dưới chân một vách núi, tất cả
thấy Đại Tướng Quân đang đứng ở đó, hướng mặt vào một bụi cây rậm rạp
sủa liên hồi. Khi thấy Thiên Anh, nó quay ra nhìn anh ngừng kêu, cái
miệng lại ư ử như muốn nói gì, rồi lại nhìn vào trong bụi cây.
Thấy tình huống có vẻ không bình thường, Thiên Anh vội bước đến trước nhìn. Sau bụi cây rậm rạp có một chỗ hõm
vào sâu trong vách núi chừng ba mươi phân, rộng chừng nửa mét, ở đó có
một con voọc đầu trắng có chỏm lông màu vàng hình vương miện đang nằm ở
đó. Máu loang ra trên bộ lông đen xám. Hai mắt nó mở lớn nhìn ra ngoài,
hiển nhiên là đã bị đánh thức bởi tiếng kêu của Đại Tướng Quân. Nó đang
vô cùng yếu.
-Mày đây rồi.- Thiên Anh vội vạch đám cỏ rậm ra, ngồi xuống phía trước nó muốn đưa tay kiểm tra vết thương.
Nhưng tay anh vừa chạm vào vết thương
thì hai mắt Nữ Hoàng chợt mở trừng lên, rồi nó kêu lên mấy tiếng, dùng
móng vuốt ở hai chân trước chồm tới mặt anh định cào, cái miệng mở lớn
như muốn cắn anh. Thiên Anh chỉ kịp nghiêng mặt đi, hai móng vuốt của nó cào một đường lớn trên cổ và ở tay anh làm cho ống tay áo rách toạc ra, máu tươi chảy xuống.
Thấy Thiên Anh bật lùi lại nó cũng không chồm tới nữa như bị cái gì đó ngăn lại nên chỉ co rúm người vào trong
nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng căm thù. Nó căm thù con người.
-Bác sĩ, anh không sao chứ?- Hạ Chi kêu lên chạy tới.
-Mọi người lùi lại đi, đừng lại gần.-
Thiên Anh giơ tay ngăn cản, anh hiểu rõ hơn ai hết sự nguy hiểm của loài linh trưởng một khi nó tức giận tấn công người khác.- Đừng làm nó sợ.
-Anh bị thương rồi.- Hương nhìn mấy vết cào xước trên cổ và tay anh, hai hàng nước mắt chảy ra, cô cảm thấy quá sợ hãi.
-Anh không sao.- Thiên Anh lắc đầu- Nó còn bị thương nặng hơn anh. Nó đang cần anh.
-Không được.- Hương giữ tay anh- Anh sẽ bị nó làm bị thương đấy.
-Anh biết. Anh sẽ cẩn thận, đừng lo.-
Thiên Anh vỗ nhẹ lên tay cô rồi lại nhìn về phía con voọc cái, Đại Tướng Quân bốn chân quỳ xuống bên cạnh ngoan ngoãn nhìn về phía người bạn
từng một thời gian chơi đùa với nó.
Anh biết nó đang mang thai và bị thương
nên nó bi phẫn và tức giận với con người là điều dễ hiểu. Anh lại ngồi
xuống, cách nó hơn một mét, nói với nó:
-Tao biết mày đang tức giận. Là lỗi của
những người giống tao làm mày bị thương. Nhưng mày nhìn đi, tao không
phải họ, tao là bạn mày.
Con voọc cái hướng cái nhìn đầy tức giận về phía Thiên Anh, hai hàm răng vẫn nhe ra, nó vẫn đang thủ thế.
-Tao chính là người đã chăm sóc cho mày khi mày bị thương. Tao cho mày ăn, chơi cùng mày. Mày quên tao rồi sao?
-Chính tao đưa mày trở về đàn. Mỗi tuần
tao và Đại Tướng Quân đều đến thăm mày một lần. Lần nào cả đàn của mày
cũng đều quấn lấy tao và nó.
Như có linh tính, con voọc đưa mắt nhìn
sang con chó đang thủ phục bên cạnh anh. Đại Tướng Quân cũng rên ư ử
trong cổ họng như nói với nó cái gì đó.
-Lần trước mày còn vui mừng thông báo
cho tao biết mày sắp có con. Mày còn cho tao sờ vào đứa con ở trong bụng mày.- Thiên Anh vẫn chậm rãi nói, nhưng lúc này trong lòng anh rất khẩn trương, nó dường như ngày một yếu hơn.
-Tao biết mày đang rất đau. Để tao chữa
cho mày như lần trước nhé! Rồi mày sẽ lại trở về làm nữ hoàng của cả
đàn. Rồi mày sẽ sinh con…
Nó vẫn nhìn anh đầy hoài nghi, nhưng đôi mắt dường như không giống như nhìn kẻ thù nữa.
-Đừng sợ, tao sẽ không làm mày đau đâu. Ngoan nhé!
Thiên Anh gật đầu cười rồi anh tiến lên một chút, tay phải giơ về phía nó.
Con voọc cái xù lông lên, hai hàm răng nhe ra kêu lên đe dọa một cách yếu ớt.
-Đừng sợ… Mày nhìn tay tao đây, tao không mang súng, không mang dao, tao sẽ không làm mày bị thương đâu.
Đôi mắt nó mở lớn nhìn bàn tay anh đang
đưa tới, nhưng nó cũng không kiên quyết chống trả như ban đầu nữa. Bàn
tay anh đã chạm được vào người nó. Có hai vết thương ở ngay gần cổ và
trên ngực, máu chảy ra từ đó đã đông lại đen sì.
-Đúng rồi… Mày ngoan lắm…- Thiên Anh gật đầu vuốt nhẹ bộ lông của nó.
Con voọc nhìn anh như muốn nói gì đó,
rồi nó cúi đầu, trong cổ họng phát ra vài tiếng kêu đau đớn trầm thấp.
Thiên Anh chăm chú nhìn nó, rồi anh lại cúi xuống, nhìn về phía dưới
bụng, nuốt vào một tiếng thở dài, anh gật đầu như hoàn toàn hiểu ý nó:
-Được, tao sẽ giúp mày.
Rồi anh vẫn tiếp tục vuốt trên người nó, nói với Hạ Chi:
-Chi, chuẩn bị cho anh bông băng, thuốc giảm đau, nước và oxytocin.
-Dạ… Oxytocin?- Hạ Chi ngẩn ra hỏi lại.
-Anh để sẵn lọ ấy trong túi rồi, em bơm vào xilanh cho anh. Nó muốn sinh con, chuẩn bị nhanh lên một chút.
-Nó muốn sinh con sao?- Hương thốt lên- Nhưng nó đang quá yếu, nếu sinh…
-Nó sẽ chết… Nó biết nó sẽ chết, nhưng nó muốn sinh đứa con của nó ra…
Thiên Anh gật đầu rồi lại tiếp tục quay vào trò chuyện với con voọc cái:
-Được rồi… sẽ nhanh thôi… Tao sẽ giúp mày nhìn thấy con của mày.
Sau khi được tiêm thuốc, Nữ Hoàng đã có vẻ khá hơn một chút. Cơn đau dữ
dội ở hạ thể khiến cho hai đồng tử nó co rút lại, từ trong cuống họng
liên tục phát ra những tiếng rên “hừ hừ” đầy đau đớn.
Không có dụng cụ y tế, lại là lần đầu
tiên làm công việc của một bác sĩ sản khoa nên Thiên Anh cảm thấy lúng
túng một chút. Nhưng nhìn khuôn mặt méo mó vì đau đớn của con Nữ Hoàng,
anh lại phải cố tìm cho mình thêm một chút tự tin. Nếu như anh không làm cho nó tin tưởng vào mình thì nó sẽ khó mà vượt qua được ca này. Nó đã
mất quá nhiều máu và đã gần như kiệt sức. Duy trì sự sống cho nó lúc
này, có lẽ chỉ là nỗi khát khao được nhìn thấy đứa con ra đời, là tình
mẫu tử thiêng liêng trong trái tim nó.
-Cố lên. Mày làm được mà. Một chút nữa
thôi.- Thiên Anh nhìn Nữ Hoàng cổ vũ. Đôi mắt nó đã bắt đầu dại đi, hai
tròng mắt càng lồi ra một cách đáng sợ. Phía sau anh, hai cô gái đã bắt
đầu thút thít khóc vì sợ và cảm động.
-Tốt lắm. Tao thấy con mày rồi.- Thiên Anh cười khi thấy cái đầu đỏ nhỏ xíu ló ra.
Năm phút sau, Thiên Anh mỉm cười đặt con linh trưởng con người vẫn còn nhầy nhụa trong dớt dãi và máu xuống bên
cạnh con Nữ Hoàng. Con voọc con cựa quậy một hồi để lấy hơi ấm của mẹ,
sau cùng nó cũng tìm ra đầu v* của mẹ nó bèn lập tức vục đầu vào đó. Nó
chỉ nhỏ như con mèo con, toàn thân phủ một lớp lông tơ hung vàng vẫn còn hơi ướt. Hai mắt nó chưa mở nên nó chỉ dùng cảm tính để nhận biết. Nó
không thể nhìn thấy đôi mắt từ ái của mẹ nó đang mờ dần đi, cũng không
thể nhận ra mẹ nó đã không còn đủ sức để nhấc chân tay lên vuốt ve nó.
Chỉ có hơi ấm quanh thân nó là còn nguyên vẹn. Sau khi bú no nê, nó bắt
đầu ngủ, giấc ngủ đầu tiên sau khi chào đời.
Thuốc tê đã tan từ lâu, cơn đau lại quay về hành hạ Nữ Hoàng ngày một dữ dội hơn, nhưng đứa con đang rúc trong
lòng khiến nó quên đi hết thảy. Với cả đàn, nó là một con voọc cái vô
cùng quyền uy và hung tợn, nhưng lúc này đây, nó chỉ là một bà mẹ bình
thường đang nhìn đứa con mới sinh bằng ánh mắt vừa vui vẻ, lại vừa tuyệt vọng. Nó vui mừng vì cuối cùng cũng được nhìn thấy con của nó ra đời,
đồng thời cũng tuyệt vọng vì cảm giác được sự sống đang dần rời khỏi nó. Nó chỉ muốn cho con nó bú càng nhiều càng tốt mà thôi.
Thiên Anh vẫn luôn tin động vật có linh
tính, nhưng chứng kiến chúng khóc thì có lẽ đây là lần đầu tiên. Nhìn
nước mắt đang chảy ra của Nữ Hoàng, anh cũng không thể ngăn cho mình
khỏi khóc. Con voọc mẹ lúc này thậm chí cũng chẳng ngóc đầu dậy nổi, đầu nó nghẹo hẳn sang một bên nhưng vẫn cố gắng ngóc đầu dậy để nhìn đứa
con trong lòng. Nó cố mãi nhưng vẫn không chiến thắng được sự suy yếu
của cơ thể, sau cùng thì hai mắt nó cũng không tài nào mở ra được nữa.
Nhưng nó vẫn cảm thấy bên thân có một hình hài ấm áp đang dựa vào mình.
Nó vẫn cảm nhận được trái tim non nớt của con nó đang đập. Hai tay nó
vẫn ôm chặt lấy con, như một bản năng, cho đến chết vẫn không rời tay
ra.
Con người cũng vậy, mà động vật cũng
vậy, đều có tình mẫu tử. Một người mẹ có thể bỏ đi đứa con của mình,
nhưng động vật đến khi chết vẫn cố gắng ủ ấm cho con nó.
Phía sau Thiên Anh , hai cô gái đã khóc
như mưa. Nguyên cũng cảm thấy sống mũi cay cay khi tận mắt chứng kiến
tình cảm cao cả của con voọc mẹ với đứa con của nó.
Thiên Anh để gió biển tự làm khô nước
mắt rồi lặng lẽ nhấc con voọc con đang rúc ngủ trong lòng Nữ Hoàng lên,
đặt nó vào trong bọc áo. Anh đưa cho Hạ Chi ôm cái bọc và nói:
-Em ôm nó cẩn thận. Anh sẽ mang cả Nữ Hoàng về. Không thể để nó nằm ở đây được.
Hôm nay là một ngày quá tệ đối với mọi
người nên trên đường về không ai nói một câu nào. Bốn người lặng lẽ đi,
mỗi người đều mang theo một tâm tư nặng trĩu trong lòng, nhưng cả bốn,
có lẽ đều mong ngày này hãy trôi đi thật nhanh.