Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 4




Hoa Nam uống rượu khá nhiều, đầu nặng trĩu bước chân lại nhẹ bẫng thế nhưng vẫn không quên phải chải răng, sau đó liền nằm phịch xuống giường không hoạt động.

Cậu suy nghĩ, đi lên con đường này có lẽ không khác phá trinh đàn bà là bao, lúc đầu sẽ đau muốn chết, sau này dù có đâm đến lỏng ra cũng sẽ như thế. Cho nên muốn lừa dối được bao nhiêu thì cố gắng bấy nhiêu đi, Sênh ca nếu có hứng thú với mông cậu có lẽ chỉ cần cậu cởi quần phơi mông ra là được, không cần quan tâm cậu say hay tỉnh. Đợi ngày hôm sau gạo nấu thành cơm, coi như là cậu đã qua được một kiếp, chuyện về sau về sau hẵng tính.

Cậu nằm xuống gối chờ người về, đợi một hồi lâu liền buồn ngủ, cũng không chờ nữa mà xoay người ngủ mê mệt.

Cũng không biết là tác dụng tâm lý hay là thao tác sai lầm, Hoa Nam ngủ một lúc liền cảm giác bên dưới ẩm ướt ngứa ngáy vô cùng khó chịu, như là có dầu chảy ra. Vươn tay tìm giấy lau, một lúc sau lại cảm giác có gì đó trượt ra ngoài. Cứ thế nhiều lần, Hoa Nam tức giận không ngủ nữa, tìm quần bò dưới sàn lấy ra bao thuốc và bật lửa, ỷ vào cửa sổ ban công, trong phòng không bật đèn, cứ thế phơi mông đi ra ngoài cửa sổ, mở một khe nhỏ hút thuốc.

Đến giờ này còn chưa thấy, có lẽ là không đến?

Hoa Nam híp mắt mơ mảng nghĩ, lại phun điếu thuốc ra: Mẹ, lừa nói muốn đâm lão tử, giờ lại biến đâu đi mất!

Lương Sênh vừa vào cửa liền nhìn thấy hai cánh mông trắng nõn giữa đêm tối đang chớp chớp kêu gọi sự chú ý của anh. Những chỗ khác của Hoa Nam đều bị phơi nắng sạm lại, chỉ có chỗ mặc quần lót là trắng, trong phòng không bật đèn cảm giác lại càng rõ ràng hơn.

Lương Sênh trong lòng thầm chửi, nói nếu anh chịu được liền thành thánh con mẹ nó rồi, bữa cơm nóng này ăn quá đúng lúc. Vừa nghĩ vừa cởi quần áo, cởi xong cravat liền tiến lên ôm chặt lấy người, xoay Hoa Nam lại bắt đầu một nụ hôn.

Hoa Nam vốn đang buồn bực hút thuốc, thình lình bị người ôm từ phía sau, khuỷu tay theo bản năng muốn đánh, được một nửa lại nghĩ đến ngoại trừ Sênh ca ra thì còn ai có thể nửa đêm đi vào ôm lấy cắn mình, nghĩ vậy liền nhanh chóng thu tay. Nhưng khuỷu tay vẫn là đụng đến bụng của Lương Sênh. Trong lòng Hoa Nam kêu thảm, mồ hôi lạnh ứa ra, rượu tỉnh hơn phân nửa.

Lương Sênh dường như đoán được cậu có chiêu này, vừa hôn lưỡi càn quét khoang miệng của cậu, đồng thời dễ dàng xoay cánh tay của Hoa Nam ra sau, đến khi hôn đủ mới nở nụ cười tràn ngập mùi rượu: “Móng vuốt cứng ghê, đợi về sau anh dạy em mấy chiêu chính thống.” Sau đó liền ném Hoa Nam lên giường, chính mình cũng nhanh chóng đè lên.

Lương Sênh vỗ vỗ mông cậu, động tác quen thuộc cầm lấy dầu bôi trơn trên tủ đầu giường, cắn lỗ tai Hoa Nam nỉ non: “Lần đầu tiên anh không mang bảo hiểm, yên tâm, xong việc anh giúp em rửa.”

Hoa Nam thở dốc ậm ừ vài tiếng, cũng không biết là đồng ý hay không. Lương Sênh mặc kệ, lấy một chút dầu bôi trơn liền vội vàng đâm một ngón tay vào.

Hoa Nam hét lớn lên, hai cánh mông theo bản năng kẹp chặt, cả người chôn vào gối đầu lui về phía trước, Lương Sênh nhanh chóng đè lại bả vai cậu kéo về, vừa cắn gáy cậu vừa an ủi: “Đừng nhúc nhích, một chốc nữa sẽ ổn.”

Hoa Nam lại ưm một tiếng, giọng điệu cao hơn một chút so với vừa nãy bị cắn lỗ tai, vô cùng gợi cảm. Lương Sênh giật mình, lại xoay người liếm lên đầu v*, Hoa Nam lúc này lại mở miệng a một tiếng. Lương Sênh thầm nói đây là nốt si, vừa rồi là nốt đồ và nốt mi.

Phía dưới anh lại đưa thêm một ngón tay vào, đồng thời không ngừng tìm nốt nhạc trên người Hoa Nam, đợi đến lúc đồ – rê – mi – pha – son – la – si đều tìm đủ, phía dưới cũng thành công nhét vào 3 ngón. Lương Sênh một lần nữa xoay người, ấn bả vai Hoa Nam chậm rãi đâm vào, lại cắn cắn bắp thịt trên bả vai cậu cười: “Đến hát khúc Khải hoàn ca  cho anh đi.”

Hoa Nam ô một tiếng, phát ra giọng rê trưởng (D major).