Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 30




Nếu Hoa Nam đã tỏ thái độ, đương nhiên tiếp tục học nấu ăn.

Bởi vì di chứng của chuyện lão gia lần trước, cũng vì kéo người lại gần, đầu bếp dạy học được Lương Sênh khách khách khí khí mời về gần địa bàn chính của anh mở chi nhánh, tiền thuê miễn phí, trang trí trọn gói, trợ cấp khác tính sau.

Lão gia đang chuẩn bị vỗ mông rời đi nghe vầy liền vươn tay đập vào đầu anh: “Tiểu tử cậu giờ không khác gì Đường Minh hoàng cả, cẩn thận có ngày mất mạng, Dương Quý phi nhà cậu cũng không hay ho! Đừng có mà vội vàng suy nghĩ cho nửa người dưới của cậu, chú ý tình hình bây giờ đi!”

Lương Sênh nghiêng đầu tránh thoát, trong lòng thì cho rằng lão tử hai tay đều bắt, nửa người dưới tốt xấu không chia làm 4 phần, có bận rộn mấy thì trong lòng cũng vui vẻ.

Nhưng anh vẫn dựa theo chỉ thị của lão gia, dặn các anh em chuẩn bị sẵn sàng, gió thổi cỏ lay nhớ lên tiếng sớm, đỡ phải bị người ta phá hỏng.

Nhưng đây dù sau cũng là chuyện lâu dài, bọn họ làm trộm ngàn năm vẫn phải đề phòng cướp, có thể nghĩ sẽ có chút hỗn loạn, đề phòng đề phòng liền cái gì cũng phòng. Lương Sênh dù sao không vội, hàng ngày anh đều cùng Hoa Nam đi ra khỏi cửa lại cùng nhau về nhà, buổi tối cùng ôm lấy nhau, cuộc sống thoải mái vô cùng, chỉ hận không thể qua một đời.

Chớp mắt liền đến cuối năm, Hoa Nam và Lương Sênh đây là cái tết đầu tiên hai người ở cùng nhau. Hai người tục tằng cùng lên kế hoạch, cuối cùng dựa theo tục lệ cũ, ở nhà ăn sủi cảo xem Xuân vãn, ăn cơm tất niên xong rồi đốt pháo.

Cơm tất niên và sủi cảo đều do Hoa Nam nhận thầu. Trải qua gần một tháng huấn luyện khẩn trương, năng lực tạo hình của cậu đã nâng cao, gói xong sủi cảo với kiểu dáng bình thường xong liền chuyển sang những hình dạng khác, có con nhím con lợn con thỏ, còn có hai con chó con béo mũm mĩm.

Trong tivi sắp đếm ngược, Hoa Nam đổ sủi cảo vào nổi, chỉ vào hai con chó cười với Lương Sênh: “Đợi lát nữa anh ăn con bé, em ăn con to.”

Lương Sênh nghiêm túc gật đầu: “Ừ, sau này hàng năm chúng ta đều phải làm như bây giờ.”

Bên ngoài tiếng pháo nổ vang, Hoa Nam không nghe rõ Lương Sênh nói gì, nghiêng đầu hỏi lại. Lương Sênh nhìn đồng hồ, xoay đầu cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vài giây sau, pháo hoa màu hồng nở ra trên bầu trời, biến thành hình trái tim. Một lát sau, trái tim thứ hai cũng chậm rãi nở rộ.

Lương Sênh cười ha hả ghé vào lỗ tai cậu rống lên: “Anh không khéo tay bằng em, nhưng bông hoa này lại là hình trái tim, có thể ghi vào sổ chúng ta được đúng không?”

Hoa Nam rống lên đương nhiên rồi, sau đó ôm lấy cổ anh, dâng lên nụ hôn đầu năm.

Hai người đang chuẩn bị đem nụ hôn đầu năm tiến thêm bước nữa thì điện thoại của Lương Sênh đột nhiên rung lên bần bật. Anh nhìn mình hình, nghe điện thoại, giọng nói của bí thư thị ủy vang lên không rõ, nói mấy câu không liên quan sau mới đi vào đề tài chính: “Tiểu Lương, cậu giúp tôi coi chừng một người, sống hay chết cũng không được thả người đó đi.”

Bí thư muốn Lương Sênh coi chừng một cán bộ văn phòng, không phải nhân vật tai to mặt lớn cho lắm. Nhưng theo như bên bí thư nghe lén được, người này mấy ngày trước vừa chạm mặt với cán bộ cấp trên, nói muốn báo cáo bí thư tham ô nhận hối lộ, bao che xã hội đen, còn liệt kê vài ví dụ.

Theo nội dung hành động, nếu người này thuận lợi nộp tài liệu lên, bí thư nếu muốn còn ngồi được ở chỗ của mình sẽ rất khó khăn.

Bí thư nói, không biết hắn ta giấu chứng cứ ở đâu, không biết có đồng lõa hay không, không biết nếu hắn xảy ra chuyện gì thì còn có ai giúp đỡ không. Để tránh đánh rắn động cỏ, ông chỉ có thể tìm Lương Sênh giúp đỡ, theo dõi chặt chẽ lại không để người khác nhìn ra được có liên hệ với Thị cục.

Lương Sênh cúp điện thoại liền gọi Tướng Tài đến nhà, chuyển đạt chi tiết yêu cầu của bí thư, cắt cử anh phụ trách toàn bộ. Tướng Tài bởi vì bị cha của lão đại nhà mình đánh cho tơi bời vào viện lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa cho nên sau khi xác nhận chuyện này Lương lão gia không có khả năng nhúng tay vào mới than thở một câu tại sao những lúc làm chuyện xấu mới nhớ đến mình.

Sự thật cho thấy, Tướng Tài dù có bóng ma thì vẫn là viên tướng tài. Còn chưa đến nguyên tiêu, người kia liền vì tranh cãi với vợ mà xin về nhà nghỉ ngơi, trong lúc đó còn té xỉu ở khu nghỉ dưỡng một lần, kéo dài thời kì nghỉ. Vừa về nhà, Tướng Tài lại để người tìm lý do, gióng trống khua chiêng náo loạn một trận. Sau khi làm loạn, Thị cục lập tức phối hợp tuyên bố, bởi vì tạo ra ảnh hưởng xấu, trưởng phòng tạm đình chỉ chức vụ ở nhà kiểm điểm. Tướng Tài nhân cơ hội đem người coi chừng triệt để, ngăn cách tất cả với bên ngoài, thỉnh thoảng dắt người đi ra ngoài dạo một vòng.

Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, Lương Sênh rất hài lòng, bí thư cũng rất hài lòng, Tướng Tài càng là tìm lại được tự tôn trên người trưởng phòng, ai nấy đều hoan hỉ.

Chuyện này qua đi, thời gian nhảy đến hai tháng sau, hôm nay Lương Sênh và Hoa Nam cùng ngồi xe về nhà, đi đến một ngã tư, A Hồng vừa lái xe đến giữa đường liền thấy phía bên trái có hai xe vận tải lao đến ầm ỹ, một chiếc xe nhắm vào đầu xe, một chiếc nhắm vào đuôi xe.

A Hồng lập tức phanh gấp, bất chấp tính mạng vòng sang phía bên phải.

Dù cho anh phản ứng nhanh, xe vận tải đằng trước vẫn nhiệt tình cắn vào. Trong lúc gấp gáp, Lương Sênh một tay giữ chặt ghết trước, một tay theo bản năng vươn về phía Hoa Nam đỡ cho cậu. Cùng lúc đó, một cánh tay cũng nhanh chóng chắn đầu Lương Sênh.

Lương Sênh nảy lên cao, cánh tay Hoa Nam va vào đỉnh xe rồi lại bật trở về, bên tai vang lên tiếng nổ vang. Anh ngất đi chừng 1 – 2 giây mới miễn cưỡng mở mắt, xem xét tình huống xung quanh.

Hoa Nam ngất xỉu ở bên cạnh, ngoại trừ mặt bị vụn thủy tinh vạch ra vài vết thương thì không có vết thương lớn nào. Xe đã bị hỏng, túi khí ở vô lăng bắn ra, A Hồng bị kẹp thành hamburger gục đầu vào túi khí, mặt đầu máu.

Lương Sênh ôm lấy Hoa Nam, vừa định gọi điện thoại thì cửa xe lại bị người kéo mạnh ra, một chiếc súng lục túi om chỉ thẳng vào gáy anh: “Sênh ca, xuống dưới đi cùng chúng tôi một chuyến?”

Vừa dứt lời, cửa xe bên kia cũng bị bật ra, tiếng súng lên đạn rất rõ ràng: “Sênh ca, đến nào! ”

Lương Sênh cười cười, hai tay mở ra ý bảo sẽ không phản kháng, vừa muốn nói chuyện thì người đầu tiên đã lôi Hoa Nam ra xách trên tay, họng súng chỉ vào thái dương cậu: “Đây là tình nhân của Sênh ca nhỉ? Chúng tôi mang theo luôn, đỡ cho Sênh ca một mình tịch mịnh.”

Lương Sênh dừng một chút, tùy ý gật đầu: “Cũng được, cho tôi nửa phút.”

Anh lấy tay đè động mạch của A Hồng, lại đẩy đẩy bả vai, nhẹ giọng hỏi: “Tố Tố, cậu thế nào?”

Mí mắt A Hồng giật giật, Lương Sênh lại gọi vài tiếng Tố Tố, người phía sau cười mắng: “Đúng là buồn nôn. Được rồi đừng đẩy nữa. Tên tình nhân này không chết được! Tay để ra đằng sau, hai ngón cái đặt cùng nhau.”

Lương Sênh nghe theo, người nọ dùng dây trói chặt hai ngón cái của anh lại, Hoa Nam cũng tương tự. Hai người đàn ông nhanh chóng đi vào một chiếc SUV đen sì, chụp túi thức ăn McDonald lên đầu Lương Sênh, nhanh chóng rời khỏi hiện trường tai nạn.

Xe dừng lại sau một nhà xưởng, Lương Sênh mang theo đầu mùi sốt cà chua gặp lại ánh sáng. Anh liếc mắt nhìn Hoa Nam, phát hiện tuy rằng nhắm mắt nhưng mí mắt lại hơi run run. Lương Sênh biết con chó con này đã tỉnh, không khỏi thở nhẹ một hơi, sau đó tùy ý hai người kia kéo bọn họ đi vào trong.

Đường đi thẳng không có lối rẽ, người lái xe cũng không xuống, trừ hai người áp giải bọn họ ra, Lương Sênh còn thấy được 6 người đàn ông khác, hai người một gác hai bên đường, ai nấy đều cầm súng đứng nghiêm chỉnh.

Nói cách khác, Lương Sênh và Hoa Nam nếu muốn chạy trốn liền phải dùng tính mạng mình chạy qua 8 boss.

Lương Sênh thầm nghĩ hẳn là cố ý làm cho lão tử xem, để lão tử ngoan ngoãn phối hợp còn tranh thủ điều kiện.

Hai người bị áp giải vào một phòng chỉ có một chiếc quạt thông gió ra bên ngoài, người đàn ông áp giải Lương Sênh lui ra phía sau một bước, tiếp tục chỉ súng vào anh, thoải mái nói: “Đều là người sảng khoái, tôi cũng không vòng vèo. Chúng tôi bắt Sênh ca đến là muốn anh thả tự do cho trưởng phòng Lý.”

Trưởng phòng Lý chính là người không hay ho bị Tướng Tài giam lỏng.

Lương Sênh hơi lùi ra sau, dựa vào góc tường ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm người kia: “Anh em, tôi trông giữ người kia hai tháng trước mà giờ mới có phản ứng, nhanh nhẹn nhỉ?”

Anh vừa nói một bên ôm đầu ngón tay móc lưỡi dao phẫu thuật khảm trong dây đồng hồ ra, kẹp giữa đầu ngón tay, cắt dây trói.

Tốt xấu cũng là người của xã hội đen, nếu bên người không có vài thứ vũ khí bí mật, đi ra đường nào có không biết xấu hổ mà chào hỏi với người ta?

Người đàn ông làm như không nghe thấy, cầm điện thoại liên tục bảo anh thả người. Lương Sênh bình tĩnh nói chuyện, từ đạo nghĩa đến ích lợi, lại nói giờ muốn tôi thả người để chuyện này truyền ra chẳng phải tôi rất mất mặt, cuối cùng chủ đề thăng hoa, nói đội ngũ của lão tử kỉ luật nghiêm minh, giết chết tôi còn có người phía sau, các người làm việc này còn không bằng thử vọt vào trong cứu người.

Người đàn ông bị nói đến đau đầu, vỗ vỗ bàn gọi anh câm miệng, dừng một chút, đột nhiên cười: “Nghe nói Sênh ca đối xử với cậu tình nhân này không sai, nếu tôi giết hắn thì sao nhỉ?”

Lương Sênh không hề để ý nhún nhún vai: “Anh thích một chiếc bình gốm mua về với giá cao, nếu một ngày nọ bình hoa ấy bị sứt mẻ, hoặc là vỡ nát, anh còn có thể chạy theo âu yếm sao? Lão tử đến cả tính mạng đều không muốn, còn có tâm tư quản người khác?”

Trong bụng lại nói, tổ tông nằm yên cho anh, trăm ngàn đừng có lên cơn ngốc lúc này.

Người kia bị nghẹn, giơ súng đạp anh vài cái, Lương Sênh bị đạp nằm xuống đất, lát sau lại tự mình ngồi dậy, phun một ngụm máu, cười hỏi: “Anh em lúc trước học mát xa hả? Động tác được ra phết.”

Lúc này người khác nói chuyện: “Còn chưa đủ đau đây mà, trước tiên gọt tai, sao đó lại cắt tay, cắt hết tay liền móc mắt, rồi sẽ có lúc ngoan ngoãn.”

Người kia cười khen ý kiến hay, chuyển súng sang tay trái, tay phải rút dao ra.

Lương Sênh giương mắt, mỉm cười nhìn hắn, lưỡi dao trên tay cũng di chuyển càng nhanh. Đáng tiếc chất lượng dây trói rất tốt, tay anh lại khó dùng sức, cắt mãi cũng không thấy lỏng ra.

Hoa Nam đột nhiên thét lớn, cả người run rẩy trên mặt đất.