Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 2




Hoa Nam cúi đầu suy nghĩ, thành thật trả lời: “Ngài là đại ca của đại ca tôi, cha và em tôi thiếu tiền ngài cũng là sự thật, ngài nếu coi trọng tôi, tôi cũng không dám nói không. Nhưng mà…”

Cậu nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Lương Sênh, liếm liếm môi: “Sênh ca, tôi là người thành thật, ngài nói muốn nhục thường, chúng ta trước hết nói chuyện trả như thế nào. Nếu không nhiều thiếu ra làm sao, về sau không nói rõ lại khiến ngài thêm phiền toái.”

Nói đến đây cậu dừng một chút, thấy Lương Sênh không nói gì chỉ phải dẫn dắt tiếp: “Sênh ca ngài xem tính toán thế nào thì thích hợp, chúng ta tính theo tháng, theo tổng số hay là theo thời gian làm việc?”

Lương Sênh sửng sốt, thầm nói đây là lấy ở đâu ra vậy? Một cậu trai thẳng cao lớn thô kệch, thẹn thùng bất an gì đó anh cũng không đòi hỏi gì, nhưng lại như bây giờ bình thản vô ba theo anh nói điều kiện nào giống tân thủ?

Vừa muốn mở miệng lại nghĩ đến trong hồ sơ viết tên nhóc này từng giúp A Siêu trông coi quán net nửa năm, có lẽ tính tiền theo tháng theo tổng số theo thời gian làm việc là được học lúc ấy.

May mà tên nhóc này chưa nói tính lưu lượng, bằng không anh thật đúng là sợ mỗi lần làm xong phải lấy ống đo dung lượng.

Trong lòng Lương Sênh cười, cảm giác sự khôn khéo lại lộ ra nhị ngốc giống tiểu lưu manh năm đó ra phết. Nói là sợ anh thấy phiền, còn không phải sợ anh dùng thân phận chủ nợ giữ lấy một đời.

Cũng thế, tên nhóc này là thẳng, đương nhiên không có khả năng cam tâm tình nguyện nâng mông cho anh làm, trước nói rõ điều kiện làm thuốc an thần cũng được. Anh cũng không tin bọ cánh cam như anh không chui vào được cái mông gỗ của Hoa Nam, thời gian đến dù anh có cho đi không biết chừng tên nhóc này còn phải chạy theo mông anh ấy chứ.

Lương Sênh chậm rãi bỏ ly rượu xuống, phẩy phẩy tay áo, nhìn Hoa Nam: “Mấy thứ cậu vừa nói rất phiền toái, vẫn là theo quy củ cũ đi, theo năm. Cha và em cậu thiếu tiền không ít, nếu tôi tùy tiện 1 – 2 năm về sau cũng ảnh hưởng quy củ — cậu năm nay cũng 25 nhỉ? Tính 5 năm đi, đến lúc cậu tròn 30 chúng ta liền thanh toán xong.

Dừng một chút lại nói: “Kí ngày lành, đêm nay bắt đầu.”

Hoa Nam sửng sốt, Lương Sênh liền giương mắt nhìn cậu: “Như thế nào, còn có vướng bận?”

Hoa Nam thầm nói đương nhiên là có vướng bận, ống dẫn khí trong nhà còn xích hai tai họa đâu, cũng không thể khiến hai người đói chết.

Cậu nghĩ nghĩ, khép nép thương lượng với Lương Sênh: “Không dối gạt Sênh ca, cha và em tôi đều bị tôi khóa ở trong nhà, vốn tôi nghĩ thương lượng xong với ngài lại đi giải quyết hai người bọn họ, nhưng nếu Sênh ca đã nói, đương nhiên là tôi vẫn làm theo ý của ngài.”

Lương Sênh đã đoán trước, cười cười hỏi: “Muốn an trí như thế nào?”

Hoa Nam nói: “Đưa em tôi về trung tâm cai nghiện, cho cha tôi vào bệnh viện tâm thần, nhốt trong phòng đơn, cho thuốc hay không không quan trọng.”

Lương Sênh ho nhẹ một tiếng: “Trung tâm cai nghiện không thành vấn đề, bệnh viện tâm thần là sao thế này?”

Hoa Nam cười khổ nhún vai: “Hai người kia một nghiện hút một cờ bạc, không xem nhẹ được, lần này làm ra chuyện lớn như vậy tôi bán mông trả nợ, lần sau không có cái khác để bán, cũng chỉ có thể bán nhân bánh. Lúc trước tôi đã hứa với mẹ khiến một nhà ba người đều sống, tôi thay bọn họ chết cũng không được. Hai người kia tôi không quản nổi nữa, giao cho quốc gia đi.”

Trong lòng cậu rõ ràng, nợ của hai người kia có hơn phân nửa là do Sênh ca. Nhưng cũng là do cha với em cậu không cố gắng, người khác ném cho khúc xương liền xông lên cắn, cản cũng không cản nổi.

Nhưng dù cậu có bất mãn cỡ nào cũng chỉ dám nói như thế, nói hơn sợ Lương Sênh không cần mông, trực tiếp xẻo thịt làm sủi cảo ăn.

Hoa Nam nghĩ thông suốt, bị người ta đâm mông tuy rằng không phải chuyện tốt, nhưng có thể sống vẫn phải sống. Bán mông cái gì, coi như là mỗi ngày làm nội soi ruột, đàn ông đàn ang sợ sệt cái gì, nhẫn nhẫn liền qua.

Lương Sênh gật đầu, lại nâng ly rượu lên, phất tay ý bảo cậu có thể lăn: “Cứ theo ý của cậu đi. Đi ra ngoài tìm Hàn Tố, ngày mai tôi tìm cậu.”