Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 39: Chủ động




Hai người thân thiết được một lúc liền miễn cưỡng tách nhau ra, nắm tay đi về nhà.


Ông nội đang ngồi uống trà với bố Chu giữa sân, thấy cháu gái yêu cùng cháu rể của mình trở về, lại còn nắm tay nhau tình cảm liền gật gù hài lòng, cười khà khà.


"Tốt, tốt. Hai người trở về liền bắt đầu dọn cơm ra thôi." Ông nội đứng lên, chiếc lưng hơi còng nhưng cũng không thể ngăn được động tác nhanh nhẹn của ông.


Bố Chu vội vàng ngồi dậy, ra giúp vợ và mẹ mình trong bếp, Chu Cát Sa cùng Ôn Ngôn cũng dọn bát đũa ra, thoáng chốc trên bàn đã xuất hiện vô số món ngon lành.


Căn nhà thường thường luôn tĩnh lặng cô đơn nay đột nhiên náo nhiệt vui vẻ rộn ràng. Người ra người vào, vậy là một ngày ở dưới quê đã hết.


Bảy giờ tối, nếu là ở thành phố thì mới đến bữa tối, thậm chí một số người còn chưa tan làm, chưa đi học về. Nhưng hiện tại ở làng quê bầu trời đã chuyển màu đen tím, nhà nhà đều tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.


Gia cảnh Chu gia cũng được coi là khá giả, khác với các hộ khác trong xóm, nhà ông bà Chu được xây thành nhà hai tầng dạng biệt thự, trước nhà có khoảng sân thoáng mát trồng nhiều cây xanh. Vậy nên vấn đề thiếu chỗ ngủ bình thường sẽ không xảy ra trong một gia đình chỉ có sáu người.


Bố mẹ Chu một phòng, ông bà Chu một phòng, căn nhà chỉ còn lại một phòng ngủ bình thường và một phòng ngủ rất nhỏ dành cho khách.


Trong lúc mọi người còn đang suy tư, Chu Cát Sa không nghĩ nhiều, nói :"Con và Ôn Ngôn ngủ chung một phòng ạ."


Không khí đột nhiên như ngưng đọng.


Mẹ Chu ho khụ khụ, bố Chu trợn mắt, chỉ có ông bà nội đơn giản nhìn cặp đôi bằng ánh mắt hiền từ.


Chu Cát Sa biết lời nói của mình có sức sát thương rất lớn, nhưng sau khoảng thời gian suy nghĩ cô cũng không muốn che giấu hay trốn tránh điều gì.


Ngoài mặt là nói với mọi người, trong lòng thực ra là nói với anh.


Cảm nhận được thân hình người đàn ông đằng sau hơi run rẩy, cô quay đầu lại, híp mắt cười hỏi anh :"Anh, có được không ?"


Ôn Ngôn cúi đầu nhìn nụ cười tươi rói của cô, đáy mắt bùng lên ngọn lửa dữ dội. Bờ môi mỏng khẽ mím lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp :"Tuỳ em."


Là do cô chủ động, không phải do anh.


Anh bị động vô tội, tuyệt đối không có can thiệp vào.


"Được thôi, nhưng mà..." Bà nội nháy mắt, cười nói tiếp.


"Có một số thứ... vẫn phải chú ý đó, biết là thanh niên trẻ nhiệt huyết nhưng dù sao cũng phải tiết chế một chút..."


Chu Cát Sa nghe thấy vậy, cả khuôn mặt đỏ lừ ngượng ngùng. Bầu không khí quanh quẩn hương vị mờ ám, trêu đùa trái tim mọi người.


Bố Chu không chịu được liền phá vỡ tình cảnh xấu hổ này, phất tay nói :"Được rồi, mai phải về thành phố sớm, nên đi ngủ ngay bây giờ."


Ông bà nội cùng Chu mẹ lục tục quay người vào phòng, giữa hành lang cũng chỉ còn ba người Ôn Ngôn, Chu Cát Sa cùng Chu ba.


Bố Chu Cát Sa e hèm lấy tay che miệng, rầm rì :"Cái gì sớm quá cũng không tốt, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến... Mấy đứa hiểu không ?"


Chu Cát Sa gật đầu, khoé miệng Ôn Ngôn cong lên, khẽ nói :"Chú yên tâm, cháu có sức kiềm chế tốt, sẽ không làm gì vượt quá giới hạn đâu."


Chu ba nhìn con gái yêu quý của mình cười tủm tỉm, sau đó lại hướng mắt về khuôn mặt lãnh đạm góc cạnh của Ôn Ngôn, trong lòng cũng bớt lo lắng.


Ông vào phòng, đóng cửa.


"Cạch".


Không khí tĩnh lặng, hai thanh niên đứng sát nhau, chẳng nói gì cũng toát ra bầu không khí ám muội.


Chu Cát Sa liếc anh hau háu tựa con hồ ly nhỏ, đôi mắt to tròn đầy ẩn ý.


"Ôn Ngôn..." Cô khẽ mở miệng, giọng nói ngọt ngào trong sáng như dòng suối mùa xuân.


Hầu yết của anh khẽ động, nhanh chóng lấy tay che mắt cô, thì thầm :"Đừng nháo, anh hứa với bố em rồi."


Chu Cát Sa bĩu môi, xoay người bước vào phòng. Ôn Ngôn theo sau, cẩn thận đóng cửa lại.


Chu Cát Sa lục trong tủ một bộ chăn ga mới, quen thuộc lồng vào giường. Sau khi cô đã giải quyết xong chuyện chăn gối liền nhảy lên giường, híp mắt hưởng thụ chăn ấm đệm êm.


"Ôn Ngôn, lại đây đi..." Chu Cát Sa nhe răng cười, vỗ vỗ vài cái vào vị trí trống bên cạnh mình.


Ôn Ngôn cụp mắt, che giấu cảm xúc rối loạn sau cặp kính lạnh lùng.


Anh cởi chiếc áo ngoài, bên trong chỉ còn một bộ quần áo phông mỏng. Đặt cặp kính lên chiếc tủ đầu giường, anh ngồi bên cạnh cô, khẽ mỉm cười.


Căn phòng tối đen, chỉ còn vài tia sáng từ bên ngoài hắt vào, chiếu lên sườn mặt anh. Tóc mái mềm mại rủ xuống trán, gương mặt trắng nõn tinh tế mang thêm nét nhu hoà, cặp mắt khép hờ chăm chú nhìn cô.


Anh đẹp đến mức mê người, khiến lòng can đảm nung nấu cả buổi tối của cô bỗng dưng biến mất không còn tung tích.


Chu Cát Sa đột nhiên không muốn trêu chọc anh nữa, sợ hãi rụt người lại, kéo xa thân mình về phía tường.


Ôn Ngôn cười nguy hiểm.


Giờ mới biết sợ sao, mèo nhỏ ?


Chu Cát Sa kéo chăn trùm qua đầu mình, xoay lưng về phía anh.


"Ngủ đi, em buồn ngủ lắm rồi." Cô nhẹ nhàng nói.


Sau lưng cô truyền đến tiếng chăn sột soạt, một lúc sau liền im bật.


Cô tưởng anh thực sự bỏ cuộc rồi, thở dài nhẹ nhõm.


Ai ngờ...


"Nhưng mà... anh chưa muốn ngủ." Bờ môi anh đặt ngay bên cạnh tai cô, khẽ thủ thỉ, giọng nói có bao quyến rũ trầm ấm, tất cả từng từ đều len lỏi vào tim cô.


"Hả, cái gì..." Cô hốt hoảng quay mặt lại, đôi môi nhanh chóng bị tách ra.


"Ưm..."


Anh vẫn chưa nằm, cơ thể hơi cúi xuống, ngón tay nâng cằm cô lên, mạnh mẽ chiếm đoạt mọi hơi thở của cô. Chiếc lưỡi len vào bên trong khoang miệng, khuấy đảo một hồi, nước bọt đều bị anh nuốt lấy.


Chu Cát Sa bị anh hôn chưa đầy vài phút, cơ thể đã bủn rủn, mềm nhũn để mặc anh chủ động.


Ôn Ngôn mãnh mẽ nâng cô dậy như trẻ con, đặt ngồi lên đùi mình, rướn người hôn càng sâu.


"Ôn Ngôn... Anh... từ từ... dừng lại đã... Á !" Chu Cát Sa vội vàng che miệng mình, chỉ sợ bố mẹ phòng bên nghe thấy tiếng động kỳ lạ.


Ôn Ngôn mặc kệ cô ngăn cản, chuyển đối tượng hôn thành gò má, xuống dưới nữa liền chạm đến làn da bên cổ, để lại những vết cắn đỏ ám muội.


Đừng tưởng hôm nay anh không nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của vị thầy giáo họ Triệu kia, thực sự khiến anh chán ghét.


Chu Cát Sa... Cô gái của anh...


A, phải làm sao bây giờ ?


Không muốn bất kỳ người nào ngoại trừ anh tơ tưởng tới cô, chỉ muốn đặt cô dưới mí mắt mình, lúc nào cũng có thể khống chế.


Cứ như vậy liền giam giữ cô bên mình, thật tốt...


"Em có chút đau..." Từ đỉnh đầu anh phát ra tiếng nói mềm mại của cô, có vẻ rất nhẫn nhịn, hơn nữa còn phát ra tiếng suýt xoa nho nhỏ.


Ôn Ngôn bừng tỉnh, mau chóng kiềm chế lại thú tính sắp bộc phát.


Từ chiếc cổ nõn nà đến bờ vai nhỏ nhắn đều xuất hiện chi chít những vết thâm, một trong số đó còn rỉ ra vết máu, nhìn đã thấy sợ.


Trái tim Ôn Ngôn trùng xuống, nỗi chán ghét bản thân mình dần dần trở lại.


Anh nhớ tới lần đề nghị kết hôn quá vội vã khiến cô trốn chạy. Rõ ràng sau khoảng thời gian đó, anh không mong đợi nhiều, chỉ cần cô quay lại với anh.


Vậy mà bây giờ... lại hại cô đến vậy.


Ôn Ngôn nhíu mày thả lỏng cô ra, không dám chạm vào những vết thương hiển hiện trước mặt.


"Anh xin lỗi... Chu Cát Sa, đừng ghét anh..." Ôn Ngôn thấp thỏm quan sát vẻ mặt cô, chỉ sợ trên đó xuất hiện tia tức giận.


Chu Cát Sa vỗ vỗ lên hai má anh, cười rộ lên như một đóa hoa xinh đẹp :"Không sao, lần sau đừng mất bình tĩnh là được."


Ôn Ngôn mím môi, cảm giác tội lỗi vẫn dâng lên trong lòng. Anh cẩn thận đặt cô xuống giường, đắp chân cho cô, ôm lấy cơ thể mảnh mai.


"Đi ngủ, mai anh gọi dậy em." Ôn Ngôn khẽ khàng nói.


Chu Cát Sa gật đầu, vùi mặt vào ngực anh, chóp mũi đều quanh quẩn hương thơm quen thuộc, thoáng chốc đã ngủ ngon lành.


Ôn Ngôn cảm nhận người bên cạnh đã say giấc nồng, đôi mắt vốn đang nhắm bỗng dưng mở ra, chăm chú quan sát người con gái.


Anh đặt nụ hôn lên mái tóc cô, giọng đàn ông hiếm khi nhu hoà.


"Đừng rời xa anh, Chu Cát Sa."


———


Từ buổi sáng sớm, căn nhà hai tầng duy nhất trong thôn đã náo nhiệt vô cùng. Những bóng hình liên tục chạy ra rồi lại chạy vào, những món quà thôn dã, những chiếc ôm thân thương và cả những lời yêu thương ngọt ngào.


"Tết năm nay cố gắng về nhé, biết là công việc bận bịu nhưng dù sao cũng thử ghé qua đây một lúc." Bà nội rất thông cảm cho những người làm việc trong thành phố, nhưng niềm mong muốn có một cái Tết đoàn tụ vẫn chiến thắng tất cả.


Ông nội gật đầu, thậm chí còn bồi thêm một câu :"Nếu được Ôn Ngôn cũng về cùng, mọi người đều chào đón cháu."


Bố mẹ Chu nghe thấy vậy liền ngầm hiểu ông bà đã chấp nhận vị cháu rể này, cười cười.


Trong lòng Ôn Ngôn vui sướng vô cùng, ngay cả khoé mắt cũng hơi hếch lên biểu lộ tâm trạng phấn khởi.


"Cháu nhất định sẽ đến, ông bà yên tâm." Anh lễ phép trả lời.


Cả gia đình tạm biệt nhau một lúc liền phải chia xa. Lần trở về này Chu ba lái xe, Chu mẹ ngồi ghế lái phụ, để lại hàng ghế sau cho cặp đôi trẻ.


Hai người cũng không diễn trò tình cảm, chỉ đơn giản là nắm tay nhau, dựa vai nhau nghỉ ngơi.


Hôm nay đã là ngày nghỉ thứ ba của Ôn Ngôn, nhất định phải khiến sức khỏe của anh hồi phục một cách nhanh nhất.


Bố mẹ Chu đưa Ôn Ngôn cùng Chu Cát Sa dưới toà chung cư sau đó liền quay về nhà của họ, rất yên tâm giao phó con gái mình cho Ôn Ngôn.


Ôn Ngôn xách túi quần áo, Chu Cát Sa cầm túi quà của ông bà nội, hai người cùng nhau đi lên nhà.


"Chiều nay em có rảnh không ?" Ôn Ngôn vén tóc mái cô lên, dịu dàng hỏi.


Chu Cát Sa bấm thang máy, gật đầu, trả lời :"Em phải đi lên đài truyền hình làm việc."


Ôn Ngôn cảm thấy dáng vẻ bừng bừng sức sống vì công việc của cô gái nhà anh rất đáng yêu, vì vậy cũng không ngăn cấm cô, chỉ nói :"Trưa nay nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa để anh chở em đi."


"Có một tuyến xe bus ngay gần nhà anh nối trực tiếp với cổng đài truyền hình, không cần phiền như vậy." Ý tứ chính là cô có thể tự đi, anh không cần chở cô như vậy.


Ôn Ngôn nhíu mày, dùng hết lý trí của mình để giữ lại lời ngăn cản bên môi.


Phải kiềm chế...


Tuyệt đối phải kiềm chế sự độc chiếm biến thái này.


Chu Cát Sa sinh ra là để tung cánh giữa bầu trời, không phải để anh giữ bên mình khư khư trong một chiếc lồng vàng.


Bờ môi mỏng khẽ mím lại, phát ra âm thanh một cách khó nhằn :"... Được thôi."


Chu Cát Sa nghe thấy vậy, vui sướng trong lòng. Cô nghiêng đầu nhìn anh, cười tươi ấm áp như làn gió mùa xuân.


"Ôn Ngôn, em yêu anh." Đôi mắt to tròn lung linh phát ra tia sáng mềm mại, thực sự rất giống chú nai con.


Yết hầu anh khẽ lên xuống, cuối cùng liền không nhịn được mà cúi người lại gần cô, hôn một cái lên chiếc miệng anh đào.


"Anh cũng yêu em."


———


Chu Cát Sa trên tay cầm đống giấy tờ, dáng người thẳng đứng, có chút lo lắng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình.


Lão Húc ngồi trên ghế trong phòng làm việc, nghiêm túc đọc bản báo cáo ghi chép buổi phỏng vấn mà cô sinh viên mới thực tập viết.


"Chỗ này không nên ghi là 'mọi người' bởi vì 'mọi người' là ý chủ quan. Chúng ta có thể thay bằng 'một số người' hoặc chỉ đích danh đối tượng đó, như vậy sẽ khách quan hơn, tránh khi phát lên truyền hình bị khán giả phản đối." Lão Húc kiên nhẫn giải thích cho cô.


Chu Cát Sa gật đầu.


"Vâng, em sẽ ghi nhớ thật kỹ."


Lão Húc ngồi đọc lại một lần nữa, cuối cùng nhướng mày hài lòng. Trên gương mặt nghiêm khắc nay lại xuất hiện tia cười ấm áp, giọng nói có vẻ mềm mỏng hơn.


"Được rồi, tôi thấy bản báo cáo của cô làm khá tốt, để tôi thử đề xuất với bên biên tập xem như thế nào."


Chu Cát Sa suýt nữa nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế lại.


"Vâng, em rất cảm ơn tiền bối." Cô hơi cúi người.


"Em ra ngoài làm việc tiếp đây ạ, không làm phiền tiền bối nữa." Chu Cát Sa lễ phép khép cửa lại, xoay người về phía khu làm việc.


Chỗ làm hiện tại của cô là một chiếc bàn nhỏ nhắn nối liền với dãy bàn làm việc của mọi người. Mỗi khu vực đều được chia tách bằng tấm bảng cao đến vai người, quay đầu liền có thể thấy mặt đối phương.


Bên phải cô là Khánh Ly, vị thực tập sinh mặt lạnh nhưng thực ra lại rất ân cần chu đáo với cô, còn bên trái chính là chỗ của... vị thiếu gia dở dở ương ương Cố Nhạc Khánh.


Không biết hiện tại anh ta đang ở đâu, máy tính bật lên không thèm tắt, trốn đi chỗ nào chơi.


Chu Cát Sa cũng không dành thời gian quý báu của mình để bận tâm quá lâu tới người lạ, chào Khánh Ly một lúc liền bắt đầu gõ văn bản, ngón tay di chuyển thoăn thoắt trên bàn phím.


Thời gian trôi qua từ lúc nào không biết, những nhân viên xung quanh cô bắt đầu đứng lên rời đi, bên ngoài trời đã hơi tối.


Chu Cát Sa ngáp một hơi dài, hai tay đặt lên cao, vươn người một cách thoải mái.


Mắt hơi lim dim, có vẻ rất hưởng thụ động tác giảm căng thẳng này.


Đột nhiên, cô cảm nhận được bàn tay ai đó đặt lên vai mình.


Chu Cát Sa nghiêng người theo bản năng, tay nằm lấy cổ tay người ta, dùng sức vặn.


"Á ! Úi... Này, là tôi, Cố Nhạc Khánh !" Chàng trai đau đến