Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 22: Rùa vàng




Chu Cát Sa đứng từ đằng xa quan sát cảnh tượng này, hơi nóng bốc lên đỉnh đầu. Cô siết chặt tay, rất muốn ngay tại đây xuất ra vài chiêu để hả giận.


"Bình tĩnh... Phải thật bình tĩnh." Chu Cát Sa nghiến răng thầm nghĩ.


Cô rút điện thoại ra, nhắn tin cho Ôn Ngôn.


[Cát Sa] : Đại thúc, anh đang làm gì đấy ?


Chu Cát Sa hướng mắt lên trên. Sau vài giây, người đàn ông đột nhiên sờ túi áo của mình, lôi ra một chiếc điện thoại màu đen. Hình như nội dung tin nhắn có vẻ thú vị, bởi vì ánh mắt lạnh lùng sắc bén ban đầu của anh dần trở nên nhu hoà.


Anh nhanh chóng bấm bàn phím.


[Ôn Ngôn] : Anh đang đi ăn cùng đối tác. Em ăn trưa chưa ?


Diệu Như híp mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cầm ly rượu vang nhấp miệng, lên ra vẻ vô tình hỏi :"Anh đang nhắn tin cho ai vậy ?"


Ôn Ngôn không nhìn cô ta, trả lời :"Bạn gái tôi."


Diệu Như gật đầu ra vẻ đã hiểu, bờ môi đỏ chót khẽ nở nụ cười. Bên dưới bàn ăn, tay cô ta lần mò chiếc điện thoại của mình, ấn gọi.


Đồ vật trong tay Chu Cát Sa bỗng dưng đổ chuông. Cô vội vàng nghe máy, lo sợ sẽ bị hai người kia phát hiện. Bên tai cô vọng lại giọng nói nhẹ nhàng nhu nhược :"Em làm gì mà lâu vậy, chị chờ suốt một tiếng rồi..."


Chu Cát Sa liếc qua chiếc đồng hồ trên điện thoại, cười lạnh.


Hay lắm đàn chị, mười lăm phút mà chị dám bảo một tiếng ?!


Diệu Như không để Cát Sa kịp cất lời đã nhanh chóng dập máy xuống. Cô ta gợi cảm vuốt tóc để lộ mảng da trắng nõn bên cổ, khẽ nghiêng đầu, khiến cho tầm mắt của Ôn Ngôn trực tiếp chiếu thẳng lên bộ ngực no đủ mà mọi đàn ông đều thèm khát.


"Thật ngại quá, là bạn em gọi. Em gọi cô ấy đến để đưa đồ nhưng mãi vẫn chưa thấy."


Ôn Ngôn chẳng buồn đáp lại, thậm chí có chút ghét bỏ lôi kính ra, lau một hồi. Trán anh nhíu mày bộc lộ sự tức giận.


Chu Cát Sa cũng không để yên cho người phụ nữ này quyến rũ bạn trai mình. Cô dứt khoát bước đến phía hai người, giọng điệu mỉa mai.


"Ái chà, hai người tình cảm vậy ?"


Ôn Ngôn quay lưng về phía cô nên không nhìn rõ mặt, nhưng anh không thể nhầm giọng nói quen thuộc thường xuyên xuất hiện trong đầu anh. Anh nghiêng người, ngạc nhiên :"Cát Sa !"


Chính vì quay người nên anh đã không để ý đến nụ cười đầy quỷ kế của người phụ nữ cùng bàn với anh. Tuy nhiên biểu hiện đó đã được thu hết trong tầm mắt Chu Cát Sa.


Cô nhướn mày, hỏi :"Anh đang làm gì ở đây với cô ta vậy ?"


Ôn Ngôn ngớ người một lát, bộ não phân tích mất vài giây mới hiểu được ý lời cô nói. "Anh đang ăn cùng một vị đối..." Ôn Ngôn chưa nói xong câu đã bị cắt ngang.


"Chu Cát Sa, em phải nghe chị giải thích. Tất cả không như em nghĩ đâu." Diệu Như đột ngột đứng lên, xua tay khẩn thiết, tà váy phấp phới theo từng động tác, thu hút kha khá ánh nhìn trong phòng.


Trong lòng Chu Cát Sa yên lặng cho một tràng pháo tay.


Hay quá, diễn đủ đạt để làm nữ chính ngây thơ lương thiện người tình trong mộng của cánh đàn ông rồi đấy !


Ôn Ngôn nhíu mày càng đậm, đáy mắt toát ra sự chán ghét đến cực điểm.


Riêng Chu Cát Sa vẫn dửng dưng như bình thường, hai tay bắt chéo trước ngực, hỏi lại :"Không phải như em nghĩ thì là như thế nào ? Chị mau giải thích đi chứ..."


Diệu Như khó xử cắn môi, ánh mắt dần dần được bao phủ bởi một lớp sương mù, ầng ậng nước, cả cơ thể mảnh mai run nhẹ. Mọi người nhìn đến vị mỹ nhân với bộ dạng đáng thương như vậy, đối lập hoàn toàn với cô bé mạnh mẽ trông có vẻ cá tính kia, tiếng xì xào bàn tán không ngừng tăng lên.


"Chị và anh Ôn Ngôn là... là..." Diệu Như nói đến đây thì nức nở nhẹ, bộ dạng rất oan ức, làm người ngoài còn tưởng Chu Cát Sa mới là người sai, còn Diệu Như không khác gì một thiên sứ trong sáng thánh thiện.


Ôn Ngôn không chịu được đứng lên, môi mỏng vô cảm phun vài từ :"Ồn ào cái gì ? Câm mồm."


Sau đó anh đến gần bên Chu Cát Sa, bình tĩnh trả lời :"Anh đang ăn cùng đối tác của anh, đây là bạn gái của ông ta. Anh thậm chí còn chẳng biết tên cô ấy."


Ngắn gọn, dứt khoát, rõ ràng. Chỉ vài câu nhưng cũng đủ để làm sáng tỏ cả một màn kịch được chuẩn bị công phu.


Có lẽ chính Diệu Như cũng không ngờ Ôn Ngôn lại thẳng thắn như vậy. Đôi mắt cô trợn to nhìn anh, khoé mắt chảy ra giọt lệ như châu như ngọc, một bộ dạng ôn nhã tinh xảo lại có chút quật cường.


Mọi người xung quanh liếc qua cũng suy đoán được mơ hồ mối quan hệ giữa ba người.


Chu Cát Sa càng nhìn càng ngứa mắt. Cô kéo tay Ôn Ngôn ra phía sau mình, đứng trước mặt anh làm bộ dạng che chắn.


"Đàn chị có bạn trai rồi mà vẫn còn thèm khát đàn ông như vậy thì sao không đi ra ngoài đường tuỳ tiện gọi lấy anh trai bao nào đó. Dù sao chị có tiền có sắc như vậy, không sợ gặp hàng rởm." Chu Cát Sa là dân chuyên văn, mồm miệng khỏi nói có bao nhiêu là sắc sảo. Bình thường đã đấu võ mồm được thì chắc chắn sẽ đấu, chỉ là dạo gần đây đang hẹn hò với Ôn Ngôn, cô không khỏi có chút nhiễm sự nhã nhặn đoan trang của anh.


Diệu Như cắn môi, đang định phản biện lại thì từ đằng sau vang lên một giọng nói hào sảng vui tính :"Giám đốc Ôn, Như Như, hai người sao tự nhiên đứng hết lên vậy ?"


Chu Cát Sa tò mò ngẩng đầu về phía nơi phát ra tiếng nói. Đập vào mắt cô đầu tiên, chính là chiếc bụng bia lắc lư theo từng nhịp bước chân, to tròn chiếm gần nửa người. Chiếc áo vest đen bị căng lên hết cỡ, tưởng trừng như chiếc cúc áo gắn liền hai mảnh vải kia có thể bị bung ra bất cứ khi nào. Lên chút nữa là một khuôn mặt tròn vo, đôi mắt híp lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất đáng yêu.


Diệu Như nhìn thấy người đó bước đến, không chỉ thu lại biểu tình lúc nãy mà vành mắt còn đỏ ửng hơn, tưởng trừng như một bông hoa hồng thấm đẫm sương sớm, khiến người ngoài hận không thể nâng niu bao bọc, đối đãi như châu báu.


"Việc này còn phải hỏi bạn gái của tổng giám đốc Lý." Ôn Ngôn lạnh lùng đáp lại, đứng song song cạnh Chu Cát Sa.


Tổng giám đốc Lý ngơ ngác, ánh mắt đảo từ Ôn Ngôn đến cô bé xinh xắn bên cạnh anh ta, cuối cùng dừng lại trước khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ bên bàn ăn.


Là một nhà kinh doanh xuất xắc, ông càng hiểu hơn ai hết trong tình huống này nên coi trọng bên nào hơn. Giữa vị đối tác làm ăn mở ra những bản hợp đồng hấp dẫn với một cô bạn gái tuỳ tiện kiếm được trong một buổi tiệc, không cần nói cũng biết chắc chắn sẽ chọn vế đầu tiên.


Tổng giám đốc Lý quay về phía Diệu Như, quát to :"Em bị điên à ? Sao dám gây chuyện với giám đốc Ôn ! Còn không mau xin lỗi !"


Diệu Như nghe thấy vậy mấp máy môi không thể tin nổi, trợn mắt một lần nữa. Đây là người đàn ông yêu chiều cô, ngọt ngào ôm ấp với cô tối hôm qua đây sao ? Đây là người đàn ông ra tay hào phòng, chỉ cần cô nũng nịu đôi lời liền quyết đoán mua luôn sao ?


Phải, cô thừa nhận mình bị mê luyến trước sắc đẹp và khí chất cao lãnh lạnh nhạt của Ôn Ngôn. Chỉ có chúa mới biết, lần đầu tiên gặp anh tại phòng khám đó, khi mà cô đến thăm vị đại gia bao nuôi cô, ánh mắt cô liền không thể nào dời khỏi anh.


Anh đạm mạc, anh cao quý, anh thờ ơ trước mọi vật xung quanh, dường như những thứ đó đều không đáng một xu. Chính cái vẻ cấm dục đó đã vô tình thu hút cô. Từ khi gặp anh đến bây giờ, phải đếm được mấy chục lần cô cố tình quyến rũ anh. Anh càng lạnh lùng, cô càng cuồng nhiệt, cuồng nhiệt đến mức phát điên, thề với trời chưa thành công thu phục anh thì sẽ còn tiếp tục.


Cô xinh đẹp, có khí chất, biết khi nào thì nên làm nũng, khi nào thì nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ từng cảm nhận hương vị thất bại trước một thằng đàn ông. Chỉ có anh là khác biệt...


Khi nhìn thấy tấm ảnh của anh trên chiếc điện thoại của đàn em cùng phòng mình, máu nóng lập tức dồn lên đầu. Thú thật, suy nghĩ lúc đầu của cô chính là không tin, không tin một người như anh lại có thể thích một cô bé miệng còn hôi mùi sữa như vậy.


Nhưng ngay sau đó, cô đã biết đó là một cơ hội hiếm hoi của mình để tiếp xúc gần gủi với anh. Vậy nên cô đã dày công chuẩn bị màn diễn này, chỉ chờ khán giả đến liền bắt đầu. Ai ngờ vấn đề lại xảy ra từ chính bên diễn viên. Khi nghe đại gia Lý thông báo Ôn Ngôn đồng ý hẹn gặp mặt trưa nay, cô đã có chút tự mãn, nghĩ rằng anh cũng có chút để ý tới cô. Nhưng biểu hiện của anh ngay sau đó đã phủ nhận lại tất cả.


Cô uốn éo người, cô vén tóc lên, cô nhấp ngụm rượu, cô cúi người để lộ bộ ngực đẫy đà, thậm chí cô còn cố tình mặc bộ váy nửa hở nửa kín đắt giá nhất trong tủ quần áo cô để thu hút sự chú ý của anh. Tất cả đều bị làm ngơ, tất-cả !


Diệu Như không cam lòng, đành sử dụng biện pháp cuối cùng : gọi điện cho Chu Cát Sa. Đương nhiên việc quên ví chỉ là vỏ ngoài, để cho bạn gái nhìn thấy bạn trai mình ăn trưa cùng một mỹ nữ khác mới là chuyện chính.


Cô đã nghĩ một cô bé ngây thơ còn chưa hiểu sự đời khi chứng kiến một màn như vậy sẽ quá đau lòng mà chạy ra ngoài, thành công khiến mối quan hệ giữa hai người rạn nứt.


Nhưng Diệu Như lại không nghĩ đến Chu Cát Sa lại tỉnh táo như vậy, Ôn Ngôn lại bình tĩnh giải thích như thế kia. Hai người đứng cạnh nhau, sự thâm tình tràn đầy khoé mắt, tưởng chừng như chẳng còn chỗ để xen giữa hai người.


Bàn tay cô siết chặt giận dữ, nhưng ngay sau đó lại lấy lại nhịp thở ổn định. Cho dù thế nào cũng không thể để vuột mất con rùa vàng họ Lý !


Diệu Như cong khoé môi, ánh mắt trở lại mê ly như bình thường, cất giấu kĩ tia ác độc cùng điên cuồng. Cả người cô run lên đáng thương, cúi mặt xuống, nói rõ từng từ :"Giám đốc Ôn, tôi thành thực xin lỗi anh, xin anh hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Chu Cát Sa, cho chị xin lỗi, là do chị lo lắng vì quên ví mà giục em đến nhanh..."


Chu Cát Sa nghe một lời như vậy, mí mắt giật giật.


Mẹ kiếp, ăn nói đàng hoàng thì chết ai hả đàn chị ?!