Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 12: Dạ hội




Buổi sáng, nắng dịu dàng bọc lấy phong cảnh xung quanh, khiến không khí dường như thêm phần ấm áp. Trong sân trường, hai cô học sinh hứng khí bừng bừng dắt tay nhau đi về phía khu vườn phía sau trường.


"Sắp đến dạ hội cuối năm rồi mà tớ vẫn chưa giảm cân được..." Một cô bạn buộc tóc đuôi ngựa, dáng người có chút mũm mĩm, đau khổ than thở.


Cô bạn còn lại chỉ biết cười trừ, vỗ vai an ủi :"Đây là dạ hội cấp ba đầu tiên của bọn mình. Cậu chỉ cần tận hưởng thôi, lo làm gì mấy chuyện cỏn con đó."


Nữ sinh mũm mĩm thở dài, giọng nói có chút ghen tị :"Phải rồi, dù sao bọn mình cũng sẽ không là tâm điểm chú ý như chị Mai, người ta là hoa khôi lớp 12 cơ mà..."


Cô bạn cạnh còn lại cười khúc khích, trêu :"Xinh đẹp, học giỏi, gia đình gia giáo, tính tình tốt, vậy mà vẫn gục đổ trước Cát Sa tỷ, chẳng phải sao ?"


Nữ sinh nghe thấy nhắc đến thần tượng của mình, hai đôi mắt sáng lên phấn khích :"Còn phải nói, Chu Cát Sa chính là con người ngầu nhất mà tớ từng thấy. Cậu không biết đâu... Có lần tớ đi học muộn, đi qua con ngõ nhỏ gần trường, vô tình thấy chị ấy một mình dạy dỗ một nhóm người đang định bắt nạt một thằng bé mồ côi ăn xin gần đó. Bộ dạng đó, khỏi phải nói có bao nhiêu là đẹp trai !"


"Đẹp trai ?" Cô bạn nhíu mày. "Làm sao có thể đẹp trai bằng anh Lâm lớp toán ? Hay là anh Vũ lớp Sinh ? Dù sao Chu Cát Sa cũng là con gái mà, nên nói là xinh đẹp thì hơn... Anh Lâm với anh Vũ chính là đệ nhất và đệ nhị mỹ nam trường mình, không ai có thể vượt qua đâu."


Nữ sinh ngay lập tức phản biện lại :"Chẳng nhẽ cậu chưa bao giờ nghe thấy truyền thuyết về vị Giáo Y siêu cấp đẹp trai mà các anh chị khối trên truyền lại ?"


"À... Nghe nói 2 năm trước lúc bọn mình chưa vào trường, có một vị Giáo Y làm việc ở đây, đẹp trai điên đảo vượt qua cả anh Lâm và anh Vũ đấy hả ? Tớ không tin đâu..." Cô bạn lắc đầu.


"Thật mà, còn do chính các anh chị lớp Cát Sa tỷ kể lại luôn. Họ được gặp tận mắt tại lớp, ngay lập tức hôm sau điên cuồng lùng ra thông tin của vị Giáo Y đó, nhưng cuối cùng chẳng tìm thấy thứ gì ngoài cái tên." Nữ sinh tường thuật lại một cách chi tiết, dường như chính cô cũng đã ở đấy vào lúc mọi người đang nhao nhao lên tìm người.


Cô bạn bị khơi gợi lên sự tò mò, hỏi :"Thế anh chàng đó tên là gì ?"


Nữ sinh nhanh nhẩu đáp :"Ôn Ngôn..."


"Bộp." Hai nữ sinh vừa cất lời xong liền hoảng hốt nhìn thấy vật thể vừa đáp xuống trước mặt mình.


Đó là một cô gái, làn da trắng trẻo, mắt to tròn linh động, tóc ngắn ngang vai tuỳ tiện để xoã, dáng người mảnh khảnh. Nhưng đặc biệt nhất, đó là cô ta... vừa mới vượt qua bức tường cao hơn 2 mét để nhảy vào đây.


Hai nữ sinh há hốc mồm, vẫn chưa hết xốc. Cô gái xinh xắn làm như không có chuyện gì phủi tay, cầm lấy cặp, liếc qua thấy hai người kia không có vấn đề gì liền tiêu soái quay đầu bước đi, để lại bóng lưng rất khí khách.


Cô bạn không nhịn được thốt lên :"Người đó... có phải là Chu Cát Sa ?"


Nữ sinh mũm mĩm lưu luyến nhìn bóng hình thần tượng mình rời đi, khẽ nói :"Rất đẹp trai, đúng không ?"


Cô bạn không trả lời, chỉ biết gật đầu thừa nhận.


———


Chu Cát Sa nhanh chân chạy đến trước cửa lớp mình. Đúng lúc cô bước vào, tiếng chuông vào tiết vang lên inh ỏi.


Nữ sinh đứng bên cửa sổ vui vẻ trò chuyện cùng đám bạn, nhìn thấy bóng dáng của Cát Sa liền vội vàng gọi.


"Cát Sa ! Cát Sa !" Chu Cát Sa đảo mắt qua hướng của giọng nói, phát hiện gương mặt thanh thoát xinh đẹp của hoa khôi của khối.


Quỳnh Mai, người cũng như tên, mắt ngọc mày ngài, ôn nhuận đoan trang, ngay cả giọng nói cũng trong trẻo yêu kiều. Học giỏi đều các môn, gia cảnh khá giả, tính tình hiền lành nết na, lại còn làm cho ban chỉ huy điều hành nhà trường, Quỳnh Mai từ lâu đã được nhận định làm hoa khôi của khối, từ lớp 10 đến lớp 12 đều không thay đổi.


Cô nữ sinh như hoa như ngọc này, trong một lần đi chơi với bạn phải về muộn, liền vô tình đi nhầm vào con ngõ hẻo lánh gần nhà Chu Cát Sa, cũng rất vô tình bị đặt vào tầm ngắm của mấy tên du côn quanh quẩn xung quanh. Tưởng rằng sẽ có màn "anh hùng cứu mỹ nhân" như trong bao câu chuyện ngôn tình khác, thì lại biến thành "mỹ nhân cứu mỹ nhân". Chu Cát Sa thực sự cũng không làm gì nhiều, chỉ cần trừng mắt nguy hiểm liền thành công doạ bọn du côn chạy chết khiếp.


Nguyên nhân là vì khi dọn vào căn nhà này, Chu Cát Sa đã rất có khí phách đi thăm hết tất cả những vùng lân cận, kết thù với rất nhiều nhóm. Nhưng chỉ trong vòng một tháng, Chu Cát Sa bằng vũ lực được lên làm lão đại của khu phố, không ai dám trước mặt cô mà trêu trọc.


Kết quả là "mỹ nhân" Quỳnh Mai cảm động đến phát khóc, lại phát hiện ra ân nhân của mình học ngay cạnh lớp mình, ngày nào cũng đến sớm để chờ cô, kề kề bên cô, chỉ hận không thể dính hai người làm một.


Chu Cát Sa đối với người bạn từ trên trời rơi xuống này cũng không bài xích. Dù sao cô cũng là một con người yêu thích cái đẹp, Quỳnh Mai lại có nhiều mối quan hệ tốt, cuộc sống cấp ba của cô trở nên càng thú vị. Hơn nữa mỹ nhân chính là để bảo vệ, Quỳnh Mai xinh đẹp như vậy, chắc chắn là được rất nhiều người theo đuổi. Những người phiền phức một cách quá đáng đều được Chu Cát Sa xử lý hết một cách gọn gàng.


Chu Cát Sa cất cặp ngồi vào chỗ mình, ngoan ngoãn lấy sách vở ra. Quỳnh Mai tiến đến, cười hì hì :"Cậu đã chuẩn bị cái gì cho dạ hội tuần sau chưa ?"


Chu Cát Sa ngớ người, thành thật lắc đầu. Mục Văn bên cạnh bĩu môi nói :"Cậu nói ai chứ Cát Sa chắc chắn không quan tâm đâu. Người ta là thân hình con gái nhưng trái tim đàn ông, mấy chuyện dạ hội váy áo không để ý lắm."


Chu Cát Sa lập tức lườm bạn cùng bàn nhiều chuyện của mình. Không hiểu sao suốt ba năm cấp ba, Chu Cát Sa đều ngồi cạnh Mục Văn lớp trưởng. Có lẽ cô giáo chủ nhiệm biết tính khí bướng bỉnh của cô nên cố tình sắp xếp để cô ngồi cạnh học sinh gương mẫu nhất lớp ?


Quỳnh Mai nghe thấy vậy, cốc vào đầu Mục Văn một phát rõ đau. "Ai hỏi cậu đâu mà trả lời, đồ nhiều chuyện."


Tuy hai người chính xác là một người đánh, một người bị đánh. Nhưng khoé môi Quỳnh Mai vẫn nhếch lên, ánh mắt của Mục Văn lại sáng lấp lánh một cách khả nghi.


Cái không khí này...


Chu Cát Sa giơ tay tỏ vẻ không muốn bình luận, cô không muốn ăn cẩu lương đâu nha.


Quỳnh Mai quả nhiên là một người con gái đoan trang, động tác cũng không quá lộ liễu, sau vài giây liền chuyển sang trạng thái bình thường, hướng về Cát Sa nói như đinh đóng cột :"Ngày mai cùng tớ đi chọn váy, nhất định không được từ chối. Dạ hội hai năm trước cậu đã không đi, lần này là lần cuối cùng, tớ sẽ biến cậu thành nữ hoàng của đêm đó."


Chu Cát Sa mặt đầy vạch đen, bộ dạng kháng cự. Nhưng Quỳnh Mai không cho cô cơ hội đã vội vàng quay người đi về lớp :"Thế nhé, hẹn trưa mai. Chọn váy xong bọn mình có thể đi ăn."


Quỳnh Mai dường như thực sự nghiêm túc với việc "biến Cát Sa thành nữ hoàng". Ngày hôm sau, còn tận hai, ba phút trước giờ tan học, cô hoa khôi xinh đẹp đã đứng thấp thỏm ngoài cửa chờ bạn mình. Mọi người trong lớp bị ánh hào quang lộng lẫy kia làm mất tập trung, thầy giáo đành phải cho nghỉ sớm.


Chu Cát Sa bị Quỳnh Mai kéo lên một chiếc taxi, hai người bắt xe đến khu trung tâm thương mại gần đó.


Chu Cát Sa qua cửa kính nhìn thấy những gian hàng nhộn nhịp đông vui, suy nghĩ bỗng dưng trôi dạt về hai năm trước.


Hình như... đây chính là nơi Ôn Ngôn cùng cô đi mua sách...


Hai năm rồi, không biết đại thúc còn nhớ cô không nhỉ ?


Chắc là không... Tiền đồ của chú rộng lớn như vậy, làm sao có thể để ý đến một con nhóc cấp ba đã quen từ mấy năm trước.


Quỳnh Mai bước xuống xe, chờ bạn mình. Nhưng chờ được hơn chục giây mà vẫn chưa thấy bóng dáng con người, cô khó hiểu ngó vào, phát hiện cả người Chu Cát Sa như bị ấn nút tạm dừng, ánh mắt thẫn thờ mang theo vẻ u sầu.


Cô gõ lên mặt kính, lúc này cô bạn mình mới choàng tỉnh mộng, hấp tấp mở cửa xe, lại vô tình đập đầu lên thành xe.


"Ai..." Chu Cát Sa dở khóc dở cười xoa đầu mình.


Mỗi lúc nghĩ đến người đàn ông đó, đầu óc dường như bị rút hết lý trí, hành động theo bản năng, khiến cô rất khó xử.


Quỳnh Mai tưởng cô bạn mình không muốn đi mua váy nên cảm thấy hơi áy náy, nhưng việc làm thì vẫn cứ làm, hai cô gái dắt tay nhau lên tầng bán quần áo, đi vào một cửa hàng chuyên bán váy dành cho dạ hội.


"Xin chào quý khách, quý khách đi có những ai ?" Nữ nhân viên lịch sự cúi chào.


Quỳnh Mai trả lời một cách quen thuộc :"Cho cô gái này." Cô chỉ vào Chu Cát Sa đang làm vẻ mặt nhăn nhó. "Chọn cho cô ấy một bộ phù hợp."


Nhân viên cẩn thận quan sát dáng người Chu Cát Sa, đáy mắt ánh lên tia ngưỡng mộ.


Thực sự người quý khách này quá đẹp, cao ráo mảnh khảnh, ba vòng đều hoàn hảo, hoàn toàn đủ điều kiện để làm người mẫu thời trang.


Trong lúc cô nhân viên đang suy nghĩ có nên mở lời đề nghị hai cô gái xinh đẹp như hoa này làm người mẫu đại diện cho cửa hàng bọn họ hay không, Chu Cát Sa đã tuỳ tiện chọn một bộ váy.


Đó là một chiếc váy dài, màu đen huyền, hai bên hở vai, mảnh vải mỏng hờ hững gắn lên hai cánh tay.


Quỳnh Mai phấn khích gật đầu, đẩy cô bạn mình vào phòng thay đồ. Còn mình thì ngồi lên chiếc ghế sô pha, nhàn nhã ngồi đợi.


Nhưng đợi rất lâu cũng chỉ nghe thấy tiếng kêu khe khẽ bên trong, Quỳnh Mai đứng dậy, muốn vào trong giúp Cát Sa.


Ngay lúc này rèm che đột ngột bị kéo sang, để lộ một gương mặt khuynh nước khuynh thành có hơi ửng hồng vì xấu hổ. Mái tóc đen nhánh rũ xuống hai bên bờ vai trắng nõn, tạo nên cảnh tượng đối lập kích thích thị giác. Xuống dưới nữa là bộ váy ôm sát người để lộ những đường cong đẹp đẽ, thắt lưng mềm mại, phần đuôi hơi xoè ra trông như những cánh hoa rụt rè, tư thái lười biếng, phong thái mê người.


Mọi ánh mắt trong cửa hàng đều đổ dồn lên người cô.


Quỳnh Mai trực tiếp bị cô làm cho đau tim, chỉ biết liên tục cảm thán :"Thiên thần giáng trần là có thật..."